Hắc Tiểu Thư

Chương 38: Mỏ Than Bình Khẩu Bí Ẩn



Buổi sáng, trời vừa mới rạng sáng.

Tài xế lái xe tải Đại Dũng đang ngủ ở giường trên liền bị đánh thức, đầu cảm giác như có người bắc loa hét về phía anh ta vậy. Tối hôm qua anh3ta uống hơi nhiều rượu, tháng này kiếm được không ít tiền nên trước mắt muốn giải khuây một chút. Có điều bây giờ lại khốn đốn vô cùng, dù thế nào cũng không ngủ được.

Anh ta liền dứt khoát2ngồi dậy, đến chỗ một loạt vòi nước trong sân để rửa mặt, đánh răng, rồi phát hiện ra người anh em Lão Hồ cùng uống rượu với mình tối qua cũng đã dậy rồi, liền chào nhau một tiếng.

“Tôi0ở vị trí số 72, có thể sắp được xếp lên trên rồi.” Tài xế Lão Hồ móc từ trong túi ra một tờ giấy, ở góc phải tờ giấy in dòng chữ mỏ than Bình Khẩu, chính giữa ghi0số 72.

Đại Dũng nghe xong liền tỏ ra ao ước: “Tôi hôm qua đến muộn, ở số 197, chắc là phải chờ một buổi sáng rồi.”

“Không sao, người ở mỏ than Bình Khẩu có hiệu suất làm việc rất cao,3rất nhanh sẽ tới lượt mình, anh chở than xong còn có thể tới huyện để ăn cơm trưa nữa.” Lão Hồ an ủi đáp.

“Tính ra tôi lại thích ăn ở trong thôn hơn, mùi vị thuần túy, suất ăn vừa đủ, quan trọng là giá cả vừa túi tiền.”

Hai người đang nói chuyện thì ông chủ cửa hàng tạp hóa nhỏ Thúy Sơn đi tới. Lưu Thúy Sơn có đầu óc vô cùng nhạy bén, hàng ngày nhìn thấy có nhiều tài xế lái xe tải đến trông coi và chở than, liền lập tức bố trí tầng hai của nhà mình, mỗi phòng đều có một cái giường để cho tài xế nghỉ lại, mỗi chỗ nằm thu mười đồng, hơn nữa những người tài xế này lại còn có nhu cầu ăn uống, tính như thế thì thu nhập mỗi ngày đều rất khá khẩm.

Lưu Thúy Sơn nở nụ cười đón lấy câu chuyện: “Người anh em này nói rất đúng, gà là tự tay chúng tôi nuôi, rau do chúng tôi tự tay trồng, vừa bán vừa ăn. Hôm qua có ngủ được không? Chăn của chúng tôi ngày nào cũng thay, chớ coi nhẹ nơi này của chúng tôi sơ sài, tuy sơ sài nhưng đồ đạc lại vô cùng sạch sẽ.”

“Ngủ rất ngon, nhưng ông chủ à, các người buổi sáng thật sự rất ồn ào, tôi còn muốn ngủ thêm nhưng bị loa trong thôn của các người đánh thức, mới sáng sớm đã phát nhạc nên muốn ngủ cũng không ngủ được.” Đại Dũng lần đầu ngủ lại thôn Bình Khẩu liền oán trách nói.

Không đợi cho Lưu Thúy Sơn giải thích, Lão Hồ liền cười nói: “Vậy là anh không biết rồi, đây là điểm đặc biệt của thôn Bình Khẩu, đừng xem thường vị chủ quán đã tự tay nấu cơm cho chúng ta, ông ấy nhìn vậy thôi nhưng lại là cổ đông của mỏ than Bình Khẩu đấy, là người có tiền hơn chúng ta nhiều, một lúc nữa còn tham gia đại hội thợ mỏ.”

Đại Dũng liền tỏ ra hiếu kì, đại hội thợ mỏ?

Đại Dũng vừa mới tắm xong, đang đứng ở cửa vươn vai thì thấy ông chủ mà mình vừa mới bắt chuyện đang mặc một cái áo may ô màu xanh, mặc quần đùi màu đen tới đầu gối, chân đi đôi giày thể thao màu đen, mặt nở nụ cười đi ra khỏi cửa.

Đại Dũng có chút hiếu kì, tay cầm hai cái bánh bao, mang theo chiếc cốc thủy tinh đi theo để xem cảnh tượng náo nhiệt. Dọc đường anh ta gặp rất nhiều người dân của thôn, ai ai cũng hào hứng sôi nổi, trên mặt nở nụ cười hướng về phía lễ đường của thôn.

Đến nhà văn hóa của thôn rồi, Đại Dũng muốn tìm một chỗ để ăn bánh bao trước, kết quả là mới ăn được một nửa thì loa của thôn lại vang lên. Nhìn khung cảnh lễ đường trước mắt, Đại Dũng liền há miệng kinh ngạc, đến nỗi miếng bánh bao trong miệng rơi xuống đất...

Trên lễ đường rộng thênh thang là một đại đội nam và một tiểu đội nữ đứng chỉnh tề thành hàng.

Trước đây Đại Dũng có một ông chú làm việc cho bộ đội hậu cần, có lần anh ta đi thăm chú của mình, người chú để anh ta giúp đỡ làm việc, cho anh ta đi dỡ hàng trên xe, vừa lúc được nhìn thấy bộ đội tập luyện lúc sáng sớm. Mọi người cùng mặc quần áo giống nhau, xếp thành hàng, chạy bộ với dáng vẻ vô cùng uy phong.

Đại Dũng không hề nghĩ tới, rằng mình lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này ở trong thôn. Những người này chắc hẳn đều là công nhân ở mỏ than Bình Khẩu, trên cánh tay lẫn bắp chân đều bóng nhẫy, cẳng chân thô dày rắn chắc, lúc họ chạy cảm giác như sàn xi măng của lễ đường đang rung lên.

Những thợ mỏ nam như vậy thì không tính làm gì, đội thợ mỏ nữ cũng không hề kém cạnh. Trong một đám phụ nữ cao to vạm vỡ vẫn có thể thấy được một vài cô gái cao gầy, sắc mặt hồng hào, tóc đuôi ngựa buộc cao. Đại Dũng chăm chú nhìn lâu hơn, mặt ửng đỏ cả lên, anh ta vẫn chưa có đối tượng.

Anh ta vội thu lại ánh mắt, cúi đầu, nhưng một lần nữa lại bị giật nảy mình. Không biết từ lúc nào lại xuất hiện một con hổ đang nằm ăn cái bánh bao mà anh ta vừa mới làm rơi xuống đất...

“Ôi da!”

Đại Dũng nghe nói con gái của ông chủ mỏ than Bình Khẩu có nuôi hổ, nhưng anh ta tưởng là kiểu nuôi nhốt, chứ không nghĩ lại tùy tiện thả nó ra như thế này, bị dọa cho sợ chết rồi.

“Đừng sợ, nó không cắn người, Nhị Hổ của chúng tôi rất ngoan.” Bà lão đứng cạnh cười điềm đạm nói.

Đại Dũng nghe thấy thế, liền có chút ngại ngùng, gãi gãi đầu. Anh ta lại đưa mắt nhìn về phía đội nữ ở kia, cô gái đứng thứ sáu phía bên trái ở hàng thứ ba có đôi mắt thật to, nước da vàng nhạt, vóc dáng rất cao, chân dài, cười một cái liền để lộ hàm răng trắng. Đại Dũng rất muốn thăm dò về cô gái này, để xem cô ấy là ai, thì chợt nghe thấy tiếng xe ô tô.

Năm chiếc ô tô màu đen từ từ tiến vào thôn Bình Khẩu, dừng trước cổng lễ đường. Cửa xe mở ra, một đám người bước xuống. Nhìn một cái liền biết ngay là những người có học vấn, họ mặc áo sơ mi, đi giày da, còn mang theo máy chụp ảnh...
Chương trước Chương tiếp
Loading...