Hải Tặc Ma Cà Rồng
Tập 2 - Chương 00
Mở Đầu :Lướt Sóng Đêm. Hoàng hôn. Một vịnh nhỏ hiu quạnh. Những đợt sóng đói khát ào ạt vươn vào tìm cát, làm cát trắng thành màu mật ong vàng óng, rồi thành hổ phách đỏ tươi khi mặt trời mệt lả chìm xuống làn nước đen như mực. Những con sóng đói thoắt nuốt chửng cả quả cầu ánh sáng. Bây giờ, bóng tối trùm lên bóng tối. Mắt người không còn có thể phân biệt đâu là đường tiếp nối giữa nước với đất, giữa nước với trời. Mắt người không thể nhận ra cơn cuồn nộ điên đảo không dứt của đại dương. Bởi đây không phải bóng tối lờ nhờ nơi đô thị thành phố. Đây là bóng tối thực sự - sâu, đặc và đen nhung. Trăng đâu? Dường như chị Hằng cố tình không xuất hiện đêm nay, ngại chứng kiến những gì sẽ xảy ra trong giờ khắc sắp tới. Những vì sao đâu? Hình như chúng cũng lặng lẽ lánh xa. Không trăng. Không sao. Trong một đêm như thế này, có thể lượng thứ cho kẻ nào nghĩ là thế giới sắp tới giờ tận thế. Và, đối với một con người, điều đó có thể là sự thật. Vì những con sóng u tối đang che giấu một bí mật. Một người - ít nhất thì trông hắn giống một con người - đang lướt đi trên một tấm ván lướt sóng. Không phải là một cú lướt sóng dễ dàng. những đợt sóng đen, vừa cao vừa hung hãn, thử thách sức lực và giới hạn chịu đựng của kẻ đang lướt sóng. Bất chấp mặt nước vồng lên, bất chấp đêm tối mịt mù, hắn không hề loạng choạng. Thân hình cuồn cuộn cơ bắp nhẹ nhàng xoay trở, vững vàng trên tấm ván. Một cuộc chiến bắt buộc những con sóng ngạo mạn phải nể phục hắn. Và hắn cứ thế tự mình bám trụ ngoài đó. Sau cùng, dường như sóng mệt mỏi vì trò giải trí của chúng, ban thưởng cho quyết tâm của kẻ lướt sóng bằng cách nhẹ nhàng đưa hắn vào vùng nước nông. Tuy nhiên, hắn vẫn lướt nhanh, tấm ván như mũi kiếm trôi nhẹ vào làn nước mỏng màu mã não. Hắn nhảy khỏi tấm ván, chậm chạp nền cát. nước đùa cợt, kéo tấm ván ra lần cuối, nhưng hắn nâng tấm ván lên khỏi "nanh vuốt" của bọt nước. Cắp tấm ván dưới cánh tay, hắn sải bước qua lớp các khô. Dù với sức nặng của tấm ván, dù trời đêm buốt giá, hắn không ngừng lại một giây. Kỳ lạ hơn nữa, dù vừa từ dưới nước lên, tóc và da hắn đã khô ráo. Quần áo cũng khô rang như xương. Hắn không mặc đồ lặn, chỉ là bộ quần áo bình thường - quần và ột sơ mi đã được xé bỏ hai tay áo từ ngay bà vai, để hai cánh tay có thể cử động tối đa. Hai chân trần. Tới chân một vách đá, hắn đặt tấm ván dựa vách, rồi bắt đầu leo lên. Lúc đầu hắn theo một lối đi nhỏ, nhưng càng lên cao, hắn phải đu bằng hai tay, hai bàn chân khéo léo giữ thăng bằng. Lúc này hắn có vẻ giống như một con thú hoang dã hơn là một con người. Thật ra hắn vừa có chút phần người vừa có chút phần thú. Thêm vào đó là một chút phần khác nữa. Tới đỉnh vách đá, hắn ngừng lại một lát, mãn nguyện nhìn xuống vách đá thẳng đứng, nhìn qua bãi cát, tới đại dương nổi sóng mà hắn vừa vượt qua. Mắt người không thể phân biệt nước và bờ. Nhưng mắt hắn "uống" trọn tất cả. Mắt hắn hoàn toàn thoải mái với bóng tối. Không mất thêm thời gian tự chút mừng, hắn tiếp tục tiến bước. Có một hàng rào cao, nhưng sau tất cả những chướng ngại đã vượt qua, hàng rào này chẳng là gì. Chân chạm lên cỏ mềm, hắn nhìn phía trước, xa phía trước, tới một ngôi nhà xa xa. Dù đã khuya, cửa sổ còn ánh đèn. Ánh sáng quá nhiều, như một đám cháy, làm mắt hắn nhói đau như gặp tia chớp. Hắn cố chịu đựng, tiếp tục bước. Những bước sải dài làm đường đi ngắn lại. Đồng đất này quả là rộng lớn. Hắn đi qua một cánh đồng, ngừng lại ngắm bầy ngựa đang chạy. Không nhìn thấy nhưng cảm thấy hắn, bầy ngựa sững lại một lúc. Kẻ lạ làm chúng sợ là chuyện đương nhiên. Nhưng đêm nay chúng không cần phải sợ, vì hắn đã lại tiếp tục bước đi. Những bước sải dài làm đường đi ngắn lại. Đồng đất này quả là rộng lớn. Hắn đi qua một cánh đồng, ngừng lại ngắm bầy ngựa đang chạy. Không nhìn thấy nhưng cảm thấy hắn, bầy ngựa sững lại một lúc. Kẻ lạ làm chúng sợ là chuyện đương nhiên. Nhưng đêm nay chúng không cần phải sợ, vì hắn đã lại tiếp tục bước đi. Tới một hồ bơi rộng lớn, vốn là kẻ thích phô mình, hắn không thể kìm lòng, nhảy xuống, bơi đầy khoẻ khoắn từ đầu này sang đầu kia. Hắn đu ra khỏi hồ và... một lần nữa, quần áo lại không rang như xương. Phía trước là một vườn cây ăn trái rậm rạp. Hắn đi xuyên qua vườn, gạt những cành cây, quả chính rào rào rụng xuống đất. Không quan tâm, hắn đạp nát những quả đào và lựu dưới bước chân nặng nề. Qua khỏi vườn cây ăn trái và một bãi cỏ trải dài, mềm mại hơn bãi cỏ trước. Vừa bước, hắn vừa chùi đế giày dính trái cây lên cỏ. Hắn đã tới gần ngôi nhà. Giữa ngôi nhà và hắn chỉ còn là một vườn hoa hồng, với càng lá quấn quít đầy gai và những bông hoa mượt mà như nhung. Và, giữa những luống hoa, là một người đàn bà. Hắn đã biết bà ta có mặt tại đây. Hắn lặng đứng, ngắm nhìn quang cảnh hiếm hoi trước mắt. Đó là một người đàn bà trung niên, mặt tròn xoe vì cuộc sống quá thoải mái. Mặc kimono lụa hồng, cánh tay bà ta khoác một cái giỏ, mấy ngón tay múp míp cầm một cái kéo tỉa cây. Trên đầu bà ta buộc một dải băng với một đèn pin nhỏ trước trán. Trông bà ta thật lố bịch. Vừa tủm tỉm cười một cách vui thú, bà ta vừa cắt tỉa cành hồng trước khu cắt hoa rồi nhẹ nhàng đặt vào trong giỏ. Bà ta không hay biết gì. Thế rồi, chân hắn như vô tình đạp phải một cành cây. - Cái gì thế? Ai đó? Người đàn bà quay đầu nhìn quanh. Ánh sáng trên đầu bà ta nhắp qua nhắp lại như con đom đóm. Bà ta vẫn chưa thấy hắn. Một lúc sau, bà ta trở lại với công việc, ư ử hát, nghe như tiếng con ong nghệ hoá rồ. Hắn quyết định giải trí thêm chút nữa, đạp gãy một cành cây khác. Rất hiệu quả. Bà ta nhảy vọt lên - à, nói đúng hơn là nhảy cao tới mức cái thân hình phì nhiêu của bà ta có thể đẩy bà ta lên. Hắn bước ra khỏi bóng tối, tiến thẳng vào vùng sáng. Bây giờ đã thấy hắn, bà ta nhìn lên đánh giá. Nhưng khá khen cho bà khi bà vẫn không tỏ ra sợ hãi như hắn chờ đợi. Trái lại bà ta giận dữ rít lên: - Mi là ai? Làm gì ở đây? - Mi là ai? Làm gì ở đây? Hắn chỉ trừng trừng nhìn. Bà ta lặp lại: - Mi là ai? Hắn hỏi ngược lại: - Mi là ai? - Loretta Busby, tất nhiên rồi. Và đây là vườn hồng của ta. Mi không được phép vào đây. Tiến lên một bước, hắn cười cười, nhón một bông hồng trong giỏ. Hắn đưa lên mũi. Mùi hoa quá nồng làm hắn lợm giọng. Bóp nát bông hoa, hắn ném ra xa. Người đàn bà thét lên: - Súc sinh, sao mi dám làm thế! Biết ta là ai không? Biết chồng ta là ai không? Hắn đáp: - Busby. Mụ tưởng hắn ngu sao? Hắn đâu có ngu. Mụ tưởng hắn ngu sao? Hắn đâu có ngu. - Đúng. Lachlan Busby - Giám đốc Ngân Hàng Liên Doanh Vịnh Trăng Lưỡi Liềm, Chủ tịch Hội Đồng Thương Mại Vùng Đông Bắc, bề trên của Nhà Thờ Cấp Tiến Vịnh Trăng Lưỡi Liềm, và là người quyền uy nhất trong vùng này. Bà ta nhìn thẳng mắt hắn, đúng ra là ngọn đèn pin trên đầu bà ra rọi thẳng mắt hắn: - Đồ ngốc, đêm nay mi tới lầm chỗ rồi. Hắn đã bỉ sỉ nhục. Sỉ nhục và chọc tức. Ánh sáng rọi và mắt hắn và mùi hoa hồng quá nồng quá ngọt. Hắn nhìn xuống người đàn bà đang sa sả nói như hắn là một con rối quấy rầy. Hắn không còn chịu nổi nữa. Hắn vươn cánh tay lực lưỡng, nhấc bổng bà ta lên, cho tới khi mặt bà ta ngang tầm với mặt hắn. Hốt hoảng, người đàn bà đạp hai chân trong không khí, cứ như bà ta nghĩ có thể chạy thoát khỏi tay hắn. Bà ta phẫn nộ nhìn hắn. Chính xác hơn là nhìn hai cái hốc đáng lẽ là đôi mắt. Vì đó chỉ là hai hố lửa - hai hố sâu toé lửa. Tắt giọng, bà ta không thốt được một lời. Hai chân buông thõng. Cái đèn pin tụt xuống thấp hơn, điều cuối cùng bà ta thấy là những cái răng. Cặp răng vàng, giống như dao găm, đang chĩa xuống bà. Máu người đàn bà này ngon, hơi quá thanh nhã với khẩu vị của hắn. Hắn uống thật nhanh, thật miệt mài, cố rút ngắn công việc. Rồi, hắn đặt bà ta xuống giữa vườn hồng. Một cơn gió thình lình giật những cánh hồng ra khỏi đài hoa, chúng cuộn lên như hoa giấy, rồi run rẩy phủ lên xác bà ta. Việc của hắn ở nơi này đã hoàn tất. Hắn đi qua bãi cỏ được cắt tỉa, qua hồ bơi, qua bãi thả ngựa, trở lại sườn đá đen. Như chào đón hắn, cuối cùng mặt trăng cũng gạt mây đen sang bên. Ánh sáng bạc rưới xuống khắp thân thể đồ sộ của hắn. Hắn mỉm cười, cảm giác được hồi sinh khi dòng máu mới luồn khắp thân hình. Rồi, với một tiếng rống, hắn nhảy khỏi vách đá, nhào lộn qua không khí dịu dàng của trời đêm. Xung lực tràn trề. Hắn tự nhủ: như thế này mới là tự do. Thật kỳ lạ, sao mình có thể chịu đựng quá lâu trên con tàu đó. Sao chưa bao giờ mình chống đối lại lão thuyền trưởng đó, chống đối những luật lệ, những qui tắc của lão ta... Khi hai chân chạm mạnh nền cát, hắn nghĩ: chuyện đó không còn xảy ra với ta nữa. Không còn luật lệ nào đối với Sidorio. Từ bây giờ, ta tự mở đường trong thế giới này. Không giới hạn. Phía trên hắn, giữa vườn hồng tươi đẹp, cây đèn pin của Loretta Busby nhấp nháy rồi tắt phụt. Pin đã chết, như người đàn bà đang nằm đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương