Hãn Thê Quá Liêu Nhân
Chương 14: Sống Không Bằng Chết
* Trả lại một cái tát cho ba Lâm Những người ở đây đều há to miệng Trải qua chuyện của Lâm Tiểu Tiểu, mọi người đều biết quan hệ giữa hai người bọn họ Nhưng chuyện con gái đánh ba thì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được Thậm chí, có người còn giơ ngón tay cái với Lâm Sở Sênh Giỏi lắm, Lâm Sở Sênh đúng là ngầu đến một loại cảnh giới mới luôn rồi! “Súc sinh, súc sinh!” Ba Lâm không ngờ Lâm Sở Sênh sẽ đánh trả Khuôn mặt ông ta trở nên dữ tợn, hai má run run, chỉ tay vào Lâm Sở Sênh, ngoại trừ súc sinh thì hình như không còn từ nào khác có thể biểu đạt được sự giận dữ của ông ta Lâm Sở Sênh hừ lạnh, đạp lên kính mát vừa rơi xuống đất, từ3từ đi một vòng rồi lại một vòng, “Không phải các người nghĩ vậy từ lâu rồi sao? Tên của tôi là do kẻ thứ ba đó đổi Có điều, bà ta thật sự yêu ông, ít nhất vẫn nể mặt ông, không gọi thẳng tôi là súc sinh.” Nghe Lâm Sở Sênh nói như vậy, những người xung quanh chợt hiểu ra Bọn họ luôn cảm thấy cái tên “Sở Sênh” rất đặc biệt, không ngờ nó là đồng âm của “súc sinh”. (*) Sở Sênh ## Chủ shēng, súc sinh +Chùshēng Nhất thời, hình ảnh người mẹ kế độc ác hình thành trong đầu mọi người. “Mày! Mày!” Ba Lâm muốn mắng nhưng lại không biết phải mắng cái gì, “Sở Sênh, ba biết con hận ba, nhưng Tiêu Tiêu là em gái ruột của con, con không thể bức chết con bé được Mẹ con0chết rồi, chuyện đã qua thì cho qua đi, con cứ mãi không chịu buông tay thì ngay đến cả chính bản thân con cũng không vui được.” Ba Lâm thấy dùng cương không được thì liền đổi sang nhu Lâm Sở Sênh vẫn cười, ngoại trừ cười thì cô không biết nên dùng vẻ mặt gì nữa Lần trước cô trở về nhà họ Lâm, người ba năm năm chưa gặp không muốn thấy mặt cô Hôm nay, vì hai mẹ con nhà đó, ông ta trực tiếp tìm đến tận nơi này. Hai cái mạng của mẹ và em trai cô mà ông ta lại nói nhẹ nhàng một câu chuyện đã qua thì cho qua đi”. Đây là người sao? Đây là lời mà con người sẽ nói sao? Lòng đã sớm nguội lạnh, bây giờ lại từ từ kết thành bằng, “Lâm tổng nói5sai rồi, tôi rất vui, nhất là khi thấy các người khó chịu thì tôi càng vui hơn.” Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Tôi đón mẹ tôi về, để mẹ tôi ở trên thiên đường có thể mỉm cười, nhìn các người sống không bằng chết ở địa ngục nhân gian.” Thay vì nói là tức giận, chẳng bằng nói là nguyền rủa Lời nguyền lệ máu! “Mày!” Ba Lâm vô cùng tức giận, giơ tay cao lên lần nữa Lần này tay ông ta bị Lâm Sở Sênh ngăn ở giữa không trung, “ông có thể lựa chọn không giúp anh ta, vậy thì không cần ở đây sốt ruột đến phát cáu, không phải sao?” Ban đầu, Vu Thiếu Tuấn không nhất định phải làm nhà cung ứng của Thẩm Thị Không làm nhà cung ứng cũng không sao, cũng chỉ là4phát triển chậm một chút mà thôi, không đến mức phải đóng cửa công ty. Nhắc tới Vu Thiếu Tuấn, ba Lâm lập tức bình tĩnh lại, cánh tay bị ngăn biến thành lôi kéo tay Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh, ba biết con tức giận nhưng tất cả đều chỉ là hiểu lầm Nếu con vẫn còn giận thì hôm nay con về nhà đi, để dì con xin lỗi con là được, cần gì phải bức người tới mức này.” Lần này ba Lâm trở nên thông minh, ít nhất không gọi kẻ thứ ba kia là mẹ của Lâm Sở Sênh. Vì Lâm Sở Sênh cười quá rạng rỡ, nên đôi mắt của cô cong thành hình trăng non Thì ra tình yêu của ba rất sâu đậm, nhưng trước mặt mọi người nó lại trở nên thật thấp kém Đáng tiếc, thứ9tình yêu đó dù có sâu đậm đến mấy thì cũng không có một chút nào dành cho cô và em trai. Lâm Sở Sênh giật tay ra khỏi tay ba Lâm. Chỉ trích hay nói thêm nhiều nữa cũng đều vô ích! Rào rào! Lâm Sở Sênh mới vừa quay mặt qua chỗ khác, một chậu nước liên tạt lên người ba Lâm Ba Lâm giật mình, đôi mắt rát không mở ra được, mùi khó ngửi thế này là.. một chậu nước tẩy rửa 84 “Cô không mở to mắt ra được à?” Ba Lâm quay đầu, hét to lên với nhân viên vệ sinh mặc đồng phục đang đứng một bên Thậm chí, ông ta trút cơn giận từ chỗ Lâm Sở Sênh lên nhân viên vệ sinh, mở miệng mắng một đống lời thô tục. Đương nhiên, một chậu 84 này làm mọi người ở đây đều hoảng sợ né tránh Mặc dù ba Lâm không so được với nhà họ Thẩm nhưng tốt xấu gì ông ta cũng có chút mặt mũi. “Là tôi bảo người ta giội đấy.” Rõ ràng đám người đang ồn ào nhưng giọng nói trầm thấp này lại như có lực xuyên thấu, có thể khiến người ta đặc biệt chú ý tới Đám người vây quanh bất giác nhường ra một lối đi Thẩm Mạc đút tay trong túi quần, vẫn là vẻ mặt không coi ai ra gì kia. “Thẩm tổng.” Ba Lâm bỏ qua sự hung ác độc địa vừa rồi, nửa khom người cười chào hỏi Thẩm Mạc. Đôi mắt Thẩm Mạc lại tự động mở ra chức năng không nhìn thấy, tầm mắt của anh vẫn đặt trên người Lâm Sở Sênh Tướng mạo của Thẩm Mạc thuộc loại nhân vật phản diện, vừa nhìn là biết không dễ chọc, mà ba Lâm vừa mới bị mất mặt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên “Đi đâu ăn?” Thẩm Mạc đi về phía trước vài bước, rất tự nhiên kéo túi xách của Lâm Sở Sênh Tuyệt đối là “kéo”, bên này Lâm Sở Sênh không buông tay, bên kia Thẩm Mạc dùng sức kéo qua Đương nhiên, ở trong mắt người khác, Thẩm Mạc giống như người đàn ông ấm áp, tri kỷ Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Sở Sênh bằng các loại ánh mắt ước ao, ghen tị, hận thù Lâm Sở Sênh vô thức xoa đầu, hành động của ba Lâm không làm cô cảm thấy đau đầu, còn vị tổn phật Thẩm Mạc này, cô thật sự không biết rốt cuộc anh có ý gì. Thấy Lâm Sở Sênh không có động tĩnh, Thẩm Mạc bất giác nhíu mày “Thẩm tổng, tôi tìm con gái có chút việc riêng cần bàn, cho nên hôm nay.. Cậu xem, nếu cậu không để bụng thì mời cậu đến nhà tôi chơi.” Trong đầu ba Lâm đánh bài tình cảm, dù thân phận đối phương cao quý cỡ nào, một khi coi trọng con gái của ông ta, vậy thì dễ xử rồi. Còn về lời đồn bên ngoài, ba Lâm căn bản không để ý Nếu Thẩm Mạc thật sự coi trọng Lâm Sở Sênh thì để cho Lâm Sở Sênh sống cả đời quả phụ cũng là trèo cao. Thấy vẻ mặt chán ghét của ba Lâm, Lâm Sở Sênh xoay người muốn đi Lúc này, cô bị Thẩm Mạc kéo lại, “Xem ra vừa rồi còn chưa khử trùng hết hoàn toàn.” Nghe lời nói ngầm của Thẩm Mạc, dì quét dọn nhanh tay nhanh mắt bưng một chậu 84 tới. Ba Lâm run rẩy, thậm chí bắt đầu cảm thấy toàn thân đều âm ẩm đau Ông ta hận nhưng không dám phát ra một tiếng Thẩm Mạc muốn ra mặt cho Lâm Sở Sênh, ngoại trừ yên lặng chịu đựng thì ông ta không có cách nào khác Thấy ba Lâm yên tĩnh, hai người mới đi đến gara, vừa lúc xe của hai người đậu cạnh nhau Đã mấy ngày rồi Lâm Sở Sênh không lái xe, bây giờ cô vô cùng nhớ loại cảm giác này. “Thẩm tổng, vừa rồi cảm ơn anh, có điều xin anh trả lại túi xách cho tôi.” Lâm Sở Sênh giơ tay ra, căn bản không có dự định đi ăn cái gì gì đó. Thẩm Mạc hứng thú nhìn Lâm Sở Sênh, “Tôi cho rằng cô cần đặt khách sạn trước.” Lời nói rất trắng trợn Mà Lâm Sở Sênh cũng dần dần hiểu được tầm mắt của Thẩm Mạc, cái loại cảm giác xuyên thấu này thật khiến người ta cảm thấy như không mặc gì khi đứng ở trước mặt Thẩm Mạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương