Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 49: Ám đạo dưới mộc lâu



Chuyển ngữ: Nuy Ham

Nghe Cảnh Mạch nói đổi Ngọc Tử Minh làm con tin, một phụ tá vội vàng hỏi: "Vậy Ngọc Tử Dịch?"

Ngón tay Cảnh Mạch điểm một cái lên cửa sổ.

Hai phụ tá nghiêng đầu nhìn nửa cánh cửa sổ đang mở, từ chỗ cửa sổ này nhìn ra có thể thấy mộc lâu (*tòa trạch viện gỗ, toà lâu bằng gỗ - Nuy) mà Cảnh Mạch dùng tiếp đãi Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng lúc nãy.

"Có một câu Công chúa Linh Lung nói không sai." Cảnh Mạch nói: "Một tiểu hoàng tử không được phụ hoàng sủng ái, thế lực mẫu tộc vẻn vẹn chỉ có một, đối với ta thì có ích lợi gì?'

"Cố gia kia?" Phụ tá hỏi Cảnh Mạch, nếu lần này Đại hoàng tử có thể làm cho Cố gia quy thuận, đây mới thật sự là một công lao lớn nha.

Cảnh Mạch hướng ngoài phòng, hỏi: "A Thu đâu?"

"Nô tài lập tức tìm nàng tới đây." Một thị vệ canh cửa lập tức lên tiếng.

Lúc này Cảnh Mạch mới nhớ tới Thanh Ngọc, mơ hồ cảm thấy không ổn, theo lý thuyết nếu tỳ nữ này làm xong chuyện cũng nên đến gặp mình, như thế nào mà hai vợ chồng Công chúa Linh Lung rời đi, còn không thấy bóng dáng của tỳ nữ này? Không phải là bị Công chúa Linh Lung thẹn quá hóa giận giết chết chứ?

Lúc Cảnh Mạch hoài nghi Thanh Ngọc có phải bị Ngọc Tiểu Tiểu làm thịt hay không, thì phía tây nam Tửu Trang truyền tới tiếng động cực kỳ lớn, liên đới làm cho tòa mộc lâu của Cảnh Mạch cũng rung động kịch liệt.

Mặc dù hai phụ tá là người đọc sách, nhưng lúc mộc lâu kịch liệt lắc lư, hai người cũng chạy tới bên cạnh Cảnh Mạch, muốn bảo hộ hắn.

"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh Mạch ngồi trên ghế thái sư không động, hỏi ngoài phòng.

Một lúc lâu sau, bên ngoài mới có thị vệ chạy vào, quỳ xuống trước chân của Cảnh Mạch, mặt như màu đất nói: "Chủ, chủ tử, mộc lâu phía tây sập."

Cảnh Mạch vốn ngồi yên bất động, mặt không hoảng, lúc này cũng đùng một cái đứng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì?"

Thị vệ trả lời: "Tây lâu, là tây lâu sập." (@"tây lâu" là mộc lâu phía tây, Nuy nghĩ tác giả muốn rút ngắn nên viết gọn thành hai chữ Tây lâu ^^)

"Làm sao lại sập?" Cảnh Mạch nhìn chằm chằm thị vệ này, hỏi.

Thị vệ lắc đầu, làm sao hắn biết một tòa lâu đang tốt đẹp lại sập?

Cảnh Mạch cũng phản ứng kịp, hỏi thị vệ này cũng tương đương với hỏi vô ích, liền nhấc bước đi ra ngoài phòng.

Một tòa mộc lâu cao năm tầng cũng không phải hoàn toàn sập hết, ngả một nửa, một nửa kia nghiêng lệch về hướng bắc, giống như có một người nâng một thanh kiếm, cứng rắn chặt mộc lâu thành hai nửa.

Cảnh Mạch đứng trước đống phế tích, tay lạnh như băng, nửa ngày không lên tiếng.

Quản sự lảo đảo đi tới trước người Cảnh Mạch, nói: "Chủ tử, không có người bị thương, chính là lâu này, lâu này sập."

"Ta nhìn thấy lâu sập." Dưới chân Cảnh Mạch đạp lên nửa đoạn xà ngang, hỏi quản sự: "Đây là chuyện gì xảy ra?"

Quản sự luống cuống, nói: "Nô tài không biết, tòa mộc lâu này đột nhiên sập xuống."

Lúc này trưởng thị vệ cũng chạy tới, nói: "Chủ tử, trước khi Công chúa Linh Lung rời đi cũng có tới chỗ này."

Ngọc Linh Lung mang theo hai thị vệ là có thể phá một tòa lâu năm tầng? Chuyện này đánh chết Cảnh Mạch, Cảnh đại hoàng tử cũng không thể nào tin. (@Bởi vậy có ai đánh chết Cảnh ca anh đâu *hắc hắc* - Nuy)

"Tra." Cảnh Mạch hạ lệnh: "Đi tìm công tượng tới đây, xem một chút tòa lâu này là sập thế nào!"

Quản sự lĩnh mệnh, nhấc chân chạy đi.

"Chủ tử." Quản sự vừa chạy đi, thị vệ canh cửa cũng chạy tới, bấm báo với Cảnh Mạch: "Phụ tử Triệu gia tới, nói muốn gặp chủ tử."

Phụ tá quan sát thần sắc của Cảnh Mạch một cái, nói: "Để cho bọn họ đi đi."

Cảnh Mạch đá bay nửa đoạn xà ngang dưới chân, nói: "QUên đi, để bọn họ vào."

Thị vệ lĩnh mệnh, chốc lát thì đã dẫn cha con Triệu gia tới."

Một toà mộc lâu sập, động tĩnh lớn như vậy, Đắc Ý Tửu Trang ở sát bên, không người nào bên Triệu phủ lại không nghe được, Triệu Thu Minh ngồi trong thư phòng, cũng cảm thấy chấn động, sau khi biết được Đắc Ý Tửu Trang gặp chuyện không may, Triệu tướng gia không dám trì hoãn, mang theo đại nhi tử chạy tới.

Triệu Thành Bắc không có tính nhẫn nại gì, sau khi đi theo phụ thân hành lễ với Cảnh Mạch, liền hỏi: "Đại hoàng tử, tại sao tòa lâu này lại sập?"

Cảnh Mạch hắn vẫn còn muốn tìm người hỏi đây.

Triệu Thu Minh thấy đây chính là tây lâu, liền đứng yên bất động, một bộ dạng tai vạ đang đến.

Lúc Cảnh Mạch đang nghi ngờ tại sao Triệu Thu Minh lại có sắc mặt như chết cha chết mẹ, thì nghe một thị vệ bên cạnh nhỏ giọng may mắn nói: "Thật may là Công chúa Linh Lung đã rời đi, nếu tòa lâu này sập trước một khắc, không phải Công chúa Linh Lung sẽ bỏ mạng ở đây sao?"

Cảnh Mạch đem lời của thị vệ này suy nghĩ một chút, nghĩ tới nếu Ngọc Linh Lung chết ở đây thì chuyện gì sẽ phát sinh tiếp đây, ánh mắt Cảnh Mạch nhìn về phía Triệu Thu Minh có chút thay đổi. Ngọc Linh Lung chết, ai là người có lợi nhất? Chính là Lục hoàng tử Ngọc Tử Minh và Triệu phi trong Đế cung. Ngọc Tử Dịch bị mình mang về Tru Nhật, Ngọc Linh Lung lại chết, một phái Hoàng hậu Khương thị trong triều còn có thể dư lại ai? Không có Ngọc Linh Lung, Cố gia liền mất chỗ dựa, nếu Hiền tông giận chó đánh mèo, giết cả nhà Cố gia, thì kẻ được lợi ích chính là nhất tộc Triệu thị a.

Lúc Cảnh Mạch đang nổi tâm nghi ngờ Triệu Thu Minh, thì một thị vệ đang tra xét phế tích cả giác được dưới chân có cái gì đó, đang muốn kêu lên, thì cả người liền rơi xuống lòng đất.

Tiếng vang mặt đất sụp đổ làm cho mọi người ở đây khẩn trương lên.

Triệu Thu Minh nhìn địa phương sụp đổ kia, hai mắt nhắm lại, trong lòng thầm kêu lên một tiếng "Xong rồi!"

Thân thể Cảnh Mạch lung lay, không có cho người đỡ, sau khi đứng vững, lớn tiếng hạ lệnh: "Đi xem một chút."

Năm, sáu thị vệ vọt tới chỗ sụp đổ kia, vừa nhìn, rất tốt, bây giờ trước mặt bọn họ, là một cửa động đen xì, cửa động không lớn không nhỏ, vừa đúng có thể để một nam tử trưởng thành đi ra đi vào.

"Phía dưới có một ám đạo." Thị vệ rơi xuống lúc này ở dưới lòng đất hô to.

Cảnh Mạch liếc Triệu Thu Minh một cái, lệnh: "Đi xuống hai người, xem thử ám đạo thông tới nơi nào."

"Đại điện hạ..." Triệu Thu Minh cố gắng nói chuyện.

Cảnh Mạch khoát tay với Triệu Thu Minh, nói: "Hiện tại cái gì ta cũng không muốn nghe."

Triệu Thu Minh bị Cảnh Mạch chặn ở họng, đứng yên tại chỗ.

Hai thị vệ nhảy vào, trước đem thị vệ bị thương ở chân ra khỏi hầm ngầm, hai người liền chạy theo hướng đông.

Cảnh Mạch đứng chắp tay sau lưng, bước đi thong thả trước phế tích, trăng sáng nhô cao bị mây che lại, coi như ngọn đèn dầu trong viện có không ít, nhưng vẫn vẻ âm u đáng sợ.

Thị vệ là người tập võ, bước chân cũng mau, không lâu sau, hai thị vệ liền nhảy ra khỏi ám đạo, chạy tới trước mặt Cảnh Mạch.

"Ám đạo thông tới chỗ nào?" Cảnh Mạch hỏi.

Một thị vệ bẩm báo: "Chủ tử, ám đạo này đi thông tới hòn núi giả sau vườn tướng phủ."

Cảnh Mạch cười một tiếng, nhìn về phía Triệu Thu Minh, nói: "Là khó Triệu tướng."

Triệu Thành Bắc vừa nghe ám đạo này thông tới nhà mình, trợn tròn mắt, nói: "Này, điều này sau có thể?"

Triệu Thu Minh nhìn mảnh phế tích trước mắt, toàn lâu này đang tốt tại sao lại sập? Trừ Cảnh Mạch tự hủy mộc lâu của mình, thì còn ai có thể chạy tới Đắc Ý Tửu Trang phá một tòa mộc lâu cao năm tầng? Nhất định là Cảnh Mạch biết mình âm thầm lui tới với Cảnh Thiên, đây là vị Đại hoàng tử muốn cho mình biết tay mà.

Cảnh Mạch nghe Triệu Thành Bắc lầm bầm lầu bầu, cười nói: "Đúng a, điều này sao có thể đây?"

Không đúng, lúc này Triệu Thu Minh nghĩ tới, mình âm thầm giám sát Đắc Ý Tửu Trang, chuyện này truyền tới Tru Nhật, chuyện mình giao hảo với Tam hoàng tử Cảnh Thiên, lập tức bị Cảnh Mạch nói thành là Cảnh Thiên thưởng thức người không rõ, bị hạ thần thuộc quốc lừa gạt, nhất định Cảnh Thiên sẽ mất hết mặt mũi, chuyện này nói đến cũng là thủ đoạn Cảnh Mạch đối phó với huynh đệ mình đi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...