Hàng Ngày Làm Npc Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 16: Công Chúa Bạch Tuyết



Edit: cầm thú

Một người một miêu, đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Trước đó không lâu, con bạch miêu này đột nhiên phun ra một câu, làm cho Lạc Vô Tình đứng một bên vô cùng hoảng sợ, ngược lại Lăng Hiểu chẳng chút gợn sóng, đuổi đồ đệ của mình đi, sau đó Lăng Hiểu mang con linh thú này về phòng.

Hiện tại, bọn họ đã nhìn nhau khoảng chừng một phút đồng hồ.

Địch bất động, ta bất động.

Nhưng mà...

Hơi đau mắt nha.

"Qủa nhiên, ta phải hầm ngươi lên ăn thôi!"

Lăng Hiểu dụi dụi mắt, vừa nói chuyện vừa lấy một cái nồi lớn màu đen trong nhẫn trữ vật ra ngoài.

Đây không phải là nồi bình thường, cái này là dùng huyền thiết ngàn năm để tạo ra linh khí, ừm, chủ yếu sử dụng để... để hầm nấu các loại mỹ thực, bao gồm cả linh thú.

"Khốn nạn!"

Nhìn Lăng Hiểu xong nhìn qua cái nồi lớn màu đen, bạch miêu liền lui về phía sau hai bước, lông toàn thân dựng đứng lên: "Không cần phải chơi lớn như vậy chứ? Ta là thần thú Thượng Cổ đó!"

"Ha ha."

Lăng Hiểu cười nhẹ: "Vừa hay ta chưa từng nếm thử thần thú Thượng Cổ..."

"Im miệng!"

Tiểu bạch miêu lui về phía sau, con ngươi hiện lên một ánh sáng kì dị: "107, ngươi đừng quá đáng, tốt xấu gì mọi người cũng là NPC cao cấp."

"Hả...?"

Nghe được lời bạch miêu nói, sắc mặt Lăng Hiểu thay đổi một chút: "Ngươi cũng là NPC cao cấp?"

Giờ phút này, Lăng Hiểu cực kì kinh ngạc, bởi vì từ khi trở thành NPC cao cấp, thế giới <<Vô tận tu tiên>> này là thế giới đầu tiên nàng chấp hành nhiệm vụ, nàng ở đây sống mấy trăm năm, nhưng đây là lần đầu gặp người cùng nghề.

"Ngươi là NPC cao cấp của Thiên Diễn Tông, chắc là thủ hạ của Lạc Vô Tình rồi? Tại hạ bất tài, là NPC cao cấp thủ hạ của nam chủ Tiêu Ninh."

Bạch miêu theo bản năng ngẩng đầu, bộ dáng có vẻ vô cùng tự hào.

"Ta xem nhật kí quản lí công việc rồi."

Trong đầu Lăng Hiểu hiện lên nhật ký quản lí công việc của bản thân ở thế giới này, hơn nữa còn sàng lọc kịch tình một lần.

<<Vô tận tu tiên>> nam chủ Tiêu Ninh thời điểm còn nhỏ yếu bị người ta đuổi giết, vô nhầm di tích Ngọc Hư phủ, âm kém dương sai kí khế ước với hung thú Thượng Cổ biến dị, từ đó về sau mở ra con đường nam chủ trâu bò...

"Ngươi... chính là hung thú biến dị kia?"

Vẻ mặt Lăng Hiểu lúc này chính là không thể tin được, nhìn vật nhỏ trước mặt: "Rõ ràng ngươi là một con miêu!"

"Ngươi từng thấy miêu sinh ra từ trứng sao? Bởi vì bản thể của ta quá xấu xí, cho nên... tùy tiện biến hóa một chút thôi."

Nó mới không thừa nhận bản thân sợ Lăng Hiểu sẽ ăn nó, cho nên mới biến thành tiểu bạch miêu để lấy lòng nàng!

Không nói nữa, nói nữa lại muốn rơi nước mắt, nữ nhân này ngay cả tiểu miêu đáng yêu như nó cũng muốn ăn thịt... quả là táng, tận, lương, tâm!

"Hóa ra trong một thế giới không chỉ có một NPC cao cấp."

Lăng Hiểu nhỏ giọng tự nói với bản thân.

Thấy trọng điểm rồi, ghi lại, cần nghiên cứu thêm.

"Nếu đã cùng nghề, ta đây sẽ không ăn ngươi, đúng rồi, ngươi tên gì... A..., ta nhớ ra rồi, trong nội dung có cảnh Tiêu Ninh đặt tên cho ngươi, hình như gọi là... Tiểu Bạch?"

Lăng Hiểu có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tiểu Bạch, Tiểu Hắc các loại, thật đúng là sủng vật chân chó bên cạnh nam chủ!

"Tiểu Bạch cái QQ! Ta mới không phải Tiểu Bạch! Đừng gọi ta là Tiểu Bạch, ta từ chối nhận!" Bạch Miêu hung hăng nhìn Lăng Hiểu.

Bộ dáng kia...

Có chút buồn cười.

"Được rồi, nếu hiện tại ngươi không đợi được Tiêu Ninh đã bị đệ tử của ta phát hiện, vậy ngươi sẽ là sủng vật của ta, ta đặt lại tên cho ngươi."

Lăng Hiểu đứng một bên nghiêm túc mở miệng nói: "Ngươi nhìn xem, bộ lông của ngươi trắng hơn tuyết, đôi mắt của ngươi còn đẹp hơn bảo thạch, cho nên, từ nay về sau gọi ngươi là --- công, chúa, Bạch, Tuyết, đi! Có phải hay hơn Tiểu Bạch gấp trăm lần không?"

Mỗ miêu: Phốc! Ta là công! Là công! Là công!

Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Chương trước Chương tiếp
Loading...