Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 70



Hai người cuối cùng cũng không ngủ trưa được, Tư Kiêu Kỳ lái xe đưa Tiêu Thần đến bệnh viện, Tiêu Thần vừa tới nơi đã chạy đi tìm Thẩm Bằng.

Thẩm Bằng đang ở trong phòng bệnh, hôm nay cũng không có nhiều việc, lúc Tiêu Thần đến hắn đang viết bệnh án, chữ viết này chắc chỉ có bảy vị cô nương kia trong Động Bàn Tơ là đọc nổi.

“Tới sớm vậy?” Thẩm Bằng bỏ cây bút trong tay xuống, “Cậu có suy nghĩ gì?”

Tiêu Thần nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút…Chiều hôm qua rốt cuộc Chương Thiên Khải đi đâu? Cậu có biết không?”

Thẩm Bằng lắc đầu: “Không rõ lắm, mà nghe đâu có người thấy anh ta đứng trong hoa viên sát cổng bệnh viện nói chuyện với một cô gái.”

“Bạn gái?”

“Chắc là vậy, hai người có vẻ rất thân thiết. Tôi đoán là lén đi gặp bạn gái, bởi vậy mới quên hết giờ giấc.”

“Mà người nhìn thấy là ai?”

“Không biết, chỉ nghe nói thế thôi…Tôi nghĩ chắc là thật rồi.” Thẩm Bằng chần chừ một chút mới nói: “Có điều nhìn tình hình này không ai dám đứng ra đâu.”

Tiêu Thần gật gật đầu, chân mày nhíu lại.

“Cậu nghĩ gì vậy?” Thẩm Bằng hỏi, “Sao tôi thấy cậu giống như đang tính toán cái gì ấy?”

“Không có…À mà Lưu viện với Trương viện tại sao lại ầm ĩ?”

“Trương viện thì nhất định muốn xử lý Chương Thiên Khải, nên Lưu viện không vui chứ sao.” Thẩm Bằng ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Tôi thấy lần này kiểu gì Trương viện cũng phải dằn mặt Chương Thiên Khải một trận, vụ Quách Hoành lần trước, Lưu viện ầm ĩ gần một tháng làm Trương viện phiền muốn chết, nên tôi nghĩ ông ấy sẽ nhân cơ hội này mà trả lại một vố.” Thẩm Bằng chắc chắn nói.

Tiêu Thần cũng đồng ý với cách nghĩ của Thẩm Bằng, anh gật đầu nói: “Lần này lại mệt nữa.”

“Cũng không có cách nào, cuộc chiến tranh giành quyền lực mà. Lưu viện muốn leo lên vị trí cao hơn thì ít nhất cũng phải nắm trong tay ưu thế nào đó để phòng hờ, nhưng bên khoa ngoại lồng ngực đoán chừng ông ta không xen vào được nữa, kết quả điều người của cậu ngày kia là có kết quả rồi. Cộng thêm Ôn Tuấn Hoa với Quách Hoành, chỉ cần người bên mình không phạm sai lầm gì, ông ta có muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm, giờ chỉ có nước nắm chặt lấy khoa chỉnh hình. Mà lão Phùng bên khoa chỉnh hình vốn là người hiền lành, dễ điều khiển, ông ta đã nâng Chương Thiên Khải lên tới vị trí ngày hôm nay, thì sau này sẽ có thể làm người dẫn đầu khoa chỉnh hình…Cậu đừng nói chứ luận về kỹ thuật Chương Thiên Khải cũng không tệ đâu, chỉ là người này…Quá không đáng tin cậy.” Thẩm Bằng chỉ với dăm ba câu đã nói rõ hết lợi hại trong đó.

Tiêu Thần hỏi: “Cậu cảm thấy lần này Chương Thiên Khải có thể thoát nạn không?”

Thẩm Bằng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi nghĩ có thể, dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, giờ chỉ cần thành thật nhận sai, căn cứ theo nguyên tắc chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, chắc chỉ bị phê bình nội bộ thôi, giống như Quách Hoành đợt trước.”

“Sao mà giống nhau được?” Tiêu Thần có chút tức giận, “Quách Hoành lần đó là cấp cứu, mạng người quan trọng, còn Chương Thiên Khải thì tính là cái gì?”

“Đạo lý này thì ai cũng hiểu, có điều chuyện này không phải do chúng ta định đoạt.” Thẩm Bằng vỗ vỗ vai Tiêu Thần, nói, “Có một số việc cứ mắt nhắm mắt mở đi, quá nghiêm túc người bị thiệt thòi chỉ có thể là mình. Dù sao người ta có cấp trên…Cũng không biết Lưu viện vì cái gì mà che chở Chương Thiên Khải như vậy.”

“Rể cưng tương lai, tất nhiên là phải bảo vệ rồi.” Tiêu Thần để lộ ra nụ cười coi thường.

“Cậu…nói cái gì?” Thẩm Bằng đứng bật dậy, hai mắt sáng rực lên.

“Anh ta đang yêu đương với con gái của Lưu viện,” Tiêu Thần nói, “Tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Tôi…đệt!” Thẩm Bằng trợn mắt há mồm không biết nên phản ứng thế nào, hồi lâu mới thở ra một hơi, “Nếu nói vậy thì tôi hiểu rồi.”

“Cho nên, Lưu viện dù thế nào cũng sẽ giúp Chương Thiên Khải thoát khỏi vụ này.” Tiêu Thần nói, “Tôi đoán chừng cái cô gái cậu nói đó là con gái Lưu viện.”

Thẩm Bằng cẩn thận quan sát mặt Tiêu Thần, do dự hỏi: “Tiêu Thần, sao tôi cứ có cảm giác cậu…muốn làm chuyện xấu vậy?”

“Thế nào là chuyện xấu, mà thế nào là chuyện tốt?” Tiêu Thần cười một cái hỏi ngược lại, “Tôi không gây sự, nhưng cũng không muốn làm bia đỡ đạn… Thẩm Bằng, chuyện này cậu cứ coi như không biết, tuyệt đối đừng nói gì nhiều, mắc công lại bị vướng vào.”

Thẩm Bằng cười nhạo một tiếng, nói: “Yên tâm, bây giờ Chương Thiên Khải là ốc còn không mang nổi mình ốc kìa.”

***

Tiêu Thần thật ra cũng chẳng muốn làm “Chuyện xấu” gì, anh chỉ dự định làm một “Đứa nhỏ thành thật có sao nói vậy” thôi, mà cái cơ hội làm “Đứa trẻ ngoan” sắp tới rồi.

Anh vừa từ chỗ Thẩm Bằng đi ra thì nhận được điện thoại của Trương viện, Trương viện cười hỏi: “Lúc này chắc cậu đang trong giờ làm việc hả?”

“Vâng ạ.” Tiêu Thần xoay người đi về phía tòa nhà hành chính.

“Tôi vừa mới gọi điện thoại qua bên khoa cấp cứu để tìm người làm thay cậu rồi, cậu qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Em sẽ tới liền.” Tiêu Thần cúp điện thoại đi vào thang máy của tòa nhà hành chính, ấn nút đi lên tầng năm, nhìn đèn hiển thị màu đỏ từ từ nhảy số, tâm trạng anh cũng theo đó mà bình tĩnh, đến mức khi tới trước của phòng làm việc của Trương viện anh cảm giác mình có thể nhắm mắt mà trầm tư.

“Trương viện.” Tiêu Thần gõ cửa đi vào văn phòng, lễ phép chào một tiếng.

Trương viện cũng không muốn cùng anh nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm kĩ càng chuyện xảy ra ngày hôm qua: “Cậu có biết Chương Thiên Khải đi đâu không?”

“Em không biết.” Tiêu Thần nói, “Hôm qua tan làm xong là em về nhà rồi.”

“Tôi hôm nay nghe có người nói cậu ta đi hẹn hò với bạn gái, cậu có biết chuyện đó không?”

“Trương viện,” Tiêu Thần nở nụ cười, khéo léo nói: “Em mới vừa tới, đồ còn chưa thay nữa.”

Anh nói tiếp: “Nếu như anh ta đi gặp bạn gái, vậy thầy đi hỏi Lưu viện thử xem, ông ấy khẳng định biết, vì người anh ta đang hẹn hò là con gái của Lưu viện.”

“Cái gì?” Vẻ mặt lúc này của Trương viện không khác Thẩm Bằng là mấy, “Cậu chắc chắn?”

“Em không dám chắc, có điều lần trước em đi karaoke với bạn thì gặp hai người bọn họ, cảm giác rất thân thiết.”

“Cậu ta đang yêu đương với con gái Lưu viện?” Trên mặt Trương viện vẫn là biểu cảm không thể tin được, “Mấy ngày trước lão Trần phòng tạp vụ còn định giới thiệu con gái cho cậu ta, cũng đâu thấy cậu ta nói gì.”

Tiêu Thần ngồi một bên im lặng lắng nghe, vấn đề này không cần phải trả lời.

“Nhưng mà…” Trương viện giống như nhớ ra cái gì, hỏi Tiêu Thần, “Sao tôi lại nhớ lúc trước Chương Thiên Khải yêu đương với người nào đó trong bệnh viện mà nhỉ?”

“Cái này mà thầy cũng biết?” Tiêu Thần thật sự ngạc nhiên, đường đường là một phó viện trưởng, còn có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm đến chuyện tình cảm của cấp dưới?

“Cũng không phải, chỉ là lần đó nói với Quách Hoành về chuyện trong khoa, cậu ta lỡ miệng nói ra, tôi còn nhớ lúc đó cậu ta rất tức giận nhưng hỏi nguyên nhân là gì cậu ta nhất quyết không nói, tôi cũng vì vậy mà có ấn tượng.”

“Thật sự có chuyện như vậy, nhưng mà bọn họ chia tay rồi, trước khi Chương Thiên Khải chuyển đến khoa chỉnh hình thì chia tay.” Tiêu Thần nhìn Trương viện một chút, lại nói tiếp, “Cô gái đó từ chức, phó chủ nhiệm Quách không nói ra có lẽ là muốn giữ gìn thanh danh cho cô ấy.”

“Giữ gìn thanh danh?” Trương viện trầm ngâm một chút, hỏi, “Cô ta vì sao lại từ chức?”

Tiêu Thần nói: “Chắc là cảm thấy ở trong bệnh viện khó chịu…Chuyện này em cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ phó chủ nhiệm Quách biết, trước khi đi cô ấy có nói chuyện với phó chủ nhiệm Quách.”

“Vậy sao…” Trương viện ý vị sâu xa nói, “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Tiêu Thần hiểu ý, đứng dậy cáo từ rồi rời đi.

Lúc anh trở lại khoa cấp cứu vừa đúng năm giờ chiều, vội vàng thay quần áo rồi đi đến phòng khám bệnh, bản thân đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Tiêu Thần không cho phép mình phạm bất cứ sai lầm gì.

Khoa cấp cứu xưa nay vốn luôn bận rộn, làm việc mệt mỏi cả một đêm dài Tiêu Thần cảm thấy huyệt thái dương cứ giật giật không ngừng. Anh xoa xoa hai mắt nhức mỏi, nhìn lịch, hôm nay đã là thứ ba, ngày mai được nghỉ, thứ năm đến bệnh viện là có kết quả điều người. Còn có hai ngày, Tiêu Thần nhìn trời bên ngoài đã bắt đầu sáng lên, trong hành lang vang lên tiếng bước chân ngắt quãng, bỗng nhiên tràn đầy nhiệt tình.

Tám giờ bắt đầu giao ca, đợi khi xong xuôi cũng đã hơn chín giờ, Tiêu Thần tắm rửa xong thì chuẩn bị về nhà. Anh từ phòng thay đồ đi ra, đang định tiện đường ghé thăm bệnh nhân đêm qua bị thương ở đầu, trong hành lang tình cờ chạm mặt Chương Thiên Khải. Sắc mặt Chương Thiên Khải xám ngoắc, biểu cảm hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Thần.

“Sớm thật!” Tiêu Thần nghĩ thầm, “Xem ra Trương viện đã đi tìm Chương Thiên Khải nói chuyện.”

Trong lòng nghĩ vậy thế nhưng Tiêu Thần không có dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, giống như không nhìn thấy đối phương.

Chương Thiên Khải ngay tại lúc cảm thấy Tiêu Thần giống như muốn cùng hắn “Lưỡng bại câu thương”, lên tiếng: “Tiêu Thần, cậu đừng có hối hận.”

Tiêu Thần dừng chân, nghiêng đầu nhìn Chương Thiên Khải một chút, cười lạnh nói: “Mất chức cũng không phải tôi, tôi sợ cái gì?”

Chương Thiên Khải hạ giọng nói, “Làm gì có chuyện cậu chạy tới khoa chỉnh hình để nhờ xem ảnh chụp X-quang, cái ảnh chụp đó đơn giản tới một bác sĩ thực tập cũng nhìn ra, cậu đây là muốn tới gây sự với tôi.”

“Chương Thiên Khải, nếu anh dốc lòng làm tốt ca phẫu thuật, tận tâm trị liệu cho bệnh nhân thì tôi có thể gây phiền phức gì cho anh?”

“Muốn gây sự còn cần lý do?” Chương Thiên Khải đỏ mắt, giận dữ nói, “Cậu lúc nào cũng nhìn chằm chằm tôi, bây giờ bắt được cơ hội này, cậu đắc ý lắm đúng không?”

Tiêu Thần trầm mặc hai giây, dứt khoát nhấc chân rời đi, anh không có cách nào nói đạo lý với người này.

Chương Thiên Khải không muốn để Tiêu Thần rời khỏi dễ dàng, hắn ta níu lấy áo khoác Tiêu Thần: “Tiêu Thần, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Tôi tan làm rồi, muốn về nhà.” Tiêu Thần bình tĩnh nói.

Mười giờ sáng là thời điểm bệnh viện đông người nhất, trên hành lang lúc này đã chật ních bệnh nhân, bác sĩ y tá đi ngang qua không tự chủ được sẽ dừng bước lại nhìn xem hai người đang làm cái gì. Tiêu Thần cảm thấy phiền liền hất tay Chương Thiên Khải ra, nói: “Chương Thiên Khải, tôi nói một lần cuối, mặc kệ tôi có đến khoa chỉnh hình hay không thì bệnh nhân kia cũng bị áp lực búi cơ. Người đó là bệnh nhân của anh, anh ta xảy ra chuyện tất nhiên anh phải chịu trách nhiệm, trên thực tế anh nên cảm ơn tôi mới phải, nếu không có tôi anh có gánh nổi hậu quả không? Hay là anh muốn đẩy hết trách nhiệm lên người vị bác sĩ thực tập kia, nói cậu ta tự tiện trị liệu? Anh rõ ràng biết lời dặn bằng miệng không có hiệu lực, vì sao còn để cậu ta tiêm thuốc giảm đau?”

Cổ họng Chương Thiên Khải phát ra âm thanh lạc lõng, giống như một người bị buộc đến đường cùng muốn kêu khóc cũng khóc không nổi.

Tiêu Thần xoay người lần nữa muốn bước đi, Chương Thiên Khải ở phía sau lưng hắn quát lớn: “Tiêu Thần, đừng tưởng tôi không biết cậu và cái ông già họ Trương nói cái gì!”

***

Tư Kiêu Kỳ thức cả đêm đọc báo cáo, con người anh đọc cái gì cũng buồn ngủ chỉ có đọc báo cáo là càng đọc càng tỉnh. Khi xử lý hết xong đống giấy tờ thì trời cũng sắp sáng.

Công ty khai trương được hai tháng, Kiều Hâm quản lý bên khách vận được một tháng, tình hình trước mắt cũng không tệ lắm, chí ít tiền phạt cũng được giảm xuống, vì trên cơ bản làm khách vận ít nhiều cũng phải chịu thiệt thòi, nhưng nếu muốn dư dả thì còn cần phải cố gắng rất nhiều. Tư Kiêu Kỳ không nôn nóng, làm ăn không phải mua vé số, muốn làm giàu chỉ trong một đêm là không thể nào, mục tiêu của anh chính là cuối năm nay có thể phát cho mỗi nhân viên một bao lì xì thật dày.

Tư Kiêu Kỳ duỗi người, đang định chợp mắt nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa đến bệnh viện đón vợ cùng nhau đi ăn sáng. Thế là anh bò lên ghế sô pha, chỉnh báo thức xong liền nhắm mắt lại ngủ. Bốn tiếng sau, Tư Kiêu Kỳ tinh thần phấn chấn xuất hiện ở cổng lớn bệnh viện An Hải.

Đại sảnh khoa cấp cứu đã chật kín chỗ, Tư Kiêu Kỳ nhìn thấy cũng không muốn đi vào, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Thần, gọi hai bận đều không có người nghe. Tư Kiêu Kỳ thấy lạ, Tiêu Thần tan ca tầm chín giờ rưỡi, hoặc chỉ có thể trễ hơn chứ không thể nào ra trước thời gian này, lúc này hẳn phải còn trong bệnh viện.

Tư Kiêu Kỳ nắm chặt điện thoại lấy dũng khí đi vào đại sảnh khoa cấp cứu, giống như một đầu cá mòi dùng sức chen về phía trước. Xuyên qua đại sảnh, nhìn sang bên phải chính là khoa ngoại, Tư Kiêu Kỳ cúi đầu, định gọi cho Tiêu Thần lần nữa thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh không cần nhắc nhở tôi việc anh họ Chương.”

Âm thanh này không lớn, nhưng rất lạnh lùng, còn mang theo một tia trào phúng.

Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu: Tiêu Thần mặt lạnh như băng đang trừng mắt với một người đàn ông, khóe mắt đuôi mày viết đầy ba chữ “Không kiên nhẫn”.

Tư Kiêu Kỳ ngẩng người, đứng cách đó mấy mét nhìn hai người kia. Mà xung quanh hai người lúc này đã vây quanh bảy, tám người, đang nhỏ giọng bàn tán, mà phía bên kia hành lang có mấy người mặc áo trắng đang vội vàng đi tới.

“Con mẹ nó cậu đừng có giả ngốc, cậu biết tôi đang nói tới ai, Tiêu Thần, nói ra cậu cũng giỏi, cái bản lĩnh đâm thọc này đúng là không vừa đâu.”

“Chương Thiên Khải, sự tích về anh sắp được ra niên giám luôn rồi, còn cần tôi tới đâm thọc?” Tiêu Thần cười lạnh nói.

“Cậu với Hoành Quách đều giống nhau…” Chương Thiên Khải bỗng nhiên đổi sắc mặt, dùng thái độ chán ghét nhìn Tiêu Thần, quái gở nói: “Cũng khó trách, hai người…”

Tư Kiêu Kỳ biến sắc, anh vươn tay muốn đẩy người đang đứng phía trước ra để chen lên, nhưng mà còn chưa kịp cất bước đã bị một bàn tay ngăn lại. Tư Kiêu Kỳ quay đầu nhìn sang, phát hiện đây là người y tá kẹp cái kẹp màu lam lần trước – Tôn Tịnh!

“Đừng đi!” Tôn Tịnh lắc đầu, vẻ mặt bối rối, trong mắt ngập tràn lo lắng: “Giờ anh ra mặt mọi người sẽ mặc định chuyện này là thật.”

Tư Kiêu Kỳ nhíu chặt lông mày, sắc mặt âm trầm mang theo vài phần hung tợn, Tôn Tịnh ngược lại cũng không sợ hãi chút nào, chỉ nói: “Đừng đi!” Cô ra hiệu để anh nhìn về phía hành lang bên kia có vài nhân viên đang đi tới, một người trong số đó lúc này đang lôi kéo Chương Thiên Khải. Tư Kiêu Kỳ thở dài một hơi, nhìn Tôn Tịnh tỏ ra bất mãn.

“Anh hẳn là đang cảm thấy tôi xen vào chuyện người khác,” Tôn Tịnh buông tay ra, trấn định nói, “Nhưng đây là bệnh viện, có rất nhiều bác sĩ và bệnh nhân, nếu bây giờ ầm ĩ sẽ gây ra chấn động rất lớn.”

Tư Kiêu Kỳ cân nhắc lại lời Tôn Tịnh nói, anh quay đầu nhìn Tiêu Thần. Chương Thiên Khải bị người kéo ra phía sau cũng không nói gì, chỉ dữ tợn nói: “Tiêu Thần, cậu có bản lĩnh thì đời này đừng có phạm sai lầm!”

Tiêu Thần nhướng lông mày, cũng không thèm nhìn Chương Thiên Khải, nhìn về phía một bác sĩ khác nói tiếng cảm ơn.

“Được rồi được rồi, có gì từ từ nói, ở đây lớn tiếng cái gì!” Một bác sĩ hơi lớn tuổi nói.

“Không có chuyện gì đâu chủ nhiệm,” Tiêu Thần ung dung nói, “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi với bác sĩ Chương đã nói xong…Giờ tôi cũng về nhà thôi.”

“Vậy cậu về sớm đi, trực một đêm đã đủ mệt rồi,” chủ nhiệm không kiên nhẫn phất tay, lại nhìn chung quanh, lớn tiếng nói, “Xong rồi đi thôi, đứng ở đây chắn hết đường làm sao mà cấp cứu.”

Người chung quanh dần dần tản ra, Tư Kiêu Kỳ cũng theo đó lùi về sau mấy bước, anh thấy Chương Thiên Khải hung tợn nhìn về phía bóng lưng Tiêu Thần, anh nhìn đám người xung quanh, quay đầu lại nói với Tôn Tịnh: “Cảm ơn cô.”

Tôn Tịnh cúi đầu không nói, Tư Kiêu Kỳ mơ hồ cảm thấy trên hai hàng lông mi của cô lúc này đọng lại vài giọt nước.

***

Tư Kiêu Kỳ đi theo Tiêu Thần ra khỏi tòa nhà cấp cứu, anh thấy Tiêu Thần vừa đi vừa nhìn điện thoại, sau đó dừng lại trước cổng gọi điện thoại, tức thì chuông điện thoại của anh bên này vang lên.

“Alo,” Tiêu Thần nói, “Lúc nãy em không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì không?”

“Không có gì đâu bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ lặng lẽ đứng sau lưng Tiêu Thần, cách đối phương chỉ có nửa mét, anh hạ giọng nói, “Anh tới đón em về nhà.”

“Mẹ nó…Đệt!” Tiêu Thần bị Tư Kiêu Kỳ làm giật mình tới sắp nhảy dựng, anh quay đầu lại, kinh ngạc nói, “Anh tới lúc nào?”

“Mới tới, vừa kịp xem được nửa vở tuồng.”

“Hay không?”

“Hay lắm,” Tư Kiêu Kỳ thỏa mãn gật đầu, “Vợ anh diễn cái gì cũng hay.”

“Cút!” Tiêu Thần không nhịn được cười, đưa tay đẩy Tư Kiêu Kỳ, “Nhanh lên, kiếm gì đó ăn thôi, đói chết em rồi.”

Tư Kiêu Kỳ vừa đi vừa nói: “Em còn đói hả, anh tưởng em tức giận tới no luôn rồi chứ.”

“Người gặp phiền phức cũng không phải em, em tức cái gì?” Tiêu Thần nói.

“Trước mặt đông người, Chương Thiên Khải gây sự như vậy mà em không tức giận hả?”

“Có gì mà phải tức giận, dù sao người mệt cũng là anh ta.” Tiêu Thần cười híp mắt, “Giờ em tan làm, nghỉ tới thứ năm mới đi làm lại, anh ta không chờ nổi nên tới gây sự.”

“Vậy có chắc là bị xử lý không?”

“Gần như vậy,” Tiêu Thần nhún nhún vai, “Kỳ thật chuyện hôm qua mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng cũng không thật sự xảy ra chuyện, chủ nhiệm khoa chỉnh hình lại là người hiền lành. Nếu như bình thường Chương Thiên Khải an phận một chút, thì chuyện này chỉ cần nói vài câu rồi cảnh cáo là được cho qua rồi, bệnh nhân cũng không biết chuyện. Vấn đề là anh ta đắc tội quá nhiều người, Trương viện với Lưu viện lại không hợp nhau. Lần trước Quách Hoành suýt chút nữa phải làm bia đỡ đạn, nên lần này dù thế nào Trương viện cũng sẽ không dễ dàng cho qua, huống hồ…”

Tiêu Thần nở nụ cười nói: “Huống hồ, Chương Thiên Khải lại là con rể tương lai của Lưu viện, Trương viện càng không thể bỏ qua cơ hội này.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...