Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Chương 6: Rẽ trái, rẽ phải



Tôi tin chắc rằng, ắt hẳn rất nhiều bạn nghe đài đã từng xem qua bộ phim “Rẽ trái rẽ phải” do Kim Thành Vũ và GiGi thủ vai chính. Trong phim, mối nhân duyên đầy kỳ diệu giữa hai người khiến chúng ta không khỏi bùi ngùi cảm thán. Còn trong mắt tôi, câu nói “số phận trớ trêu” đã khái quát được toàn bộ nội dung câu truyện Song hai nhân vật trong truyện lại thiếu nhạy bén hơn người ngoài, rẽ trái hay rẽ phải chỉ là những bản tính trời sinh, họ chẳng hề hay biết những điều lỡ làng. - Bây giờ đang là hai mươi ba giờ ba mươi phút, ngày mười một tháng Mười một, năm 2006. Thực ra tôi muốn giới thiệu tới các bạn một cuốn sách ảnh không tình tiết cũng chẳng hội thoại. Chi bằng bây giờ chúng ta hãy cùng lắng nghe ca khúc chủ đề của truyện mà cá nhân tôi khá là thích bản tiếng Quảng.

oOo

Thư Lộ hẵng nhớ tết Âm lịch năm 2000, lần đầu tiên gặp gỡ ba mẹ Gia Tu, cô luôn tự nhủ, đừng căng thẳng, hãy bình tĩnh, thế mà vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, cô lại vấp ngay tấm thảm mới toanh phủ ngoài cửa. Nếu không nhờ Gia Tu cố đỡ, chắc thiên hạ sẽ được mẻ cười vỡ bụng vì cô mất thôi.

- Xin chào, xin chào, bác là mẹ của Tiểu Bảo.

Khi tinh thần còn đang thảng thốt chưa kịp hoàn hồn, thì một gương mặt rạng ngời cùng cái xẻng nhà bếp lăm lăm trên tay – bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.

- Cháu… cháu chào… bác… ạ.

Thực ra Thư Lộ chưa kịp định hình “Tiểu Bảo” là ai, song Gia Tu đã kịp nói nhỏ bên tai cô:

- Đây là mẹ anh.

Cô lập tức lên dây cót tinh thần, cúi người một góc chín mươi độ, xui thế nào lại cụng vô cái xẻng trên tay bà Bùi. Cả nhà bỗng phá ra cười ngặt nghẽo, Thư Lộ ngại ngùng xoa đầu, len lén liếc nhìn Gia Tu. Anh đã quay về cái dáng dấp nghênh ngang ngày nào, vẻ ung dung tự tại hiện giờ so với bộ mặt lầm lầm lì lì trước đó thì rõ một trời một vực. Mà có khi đây mới đích thị là con người thật của anh, tuy cái vẻ kiêu ngạo của anh đáng ghét vô cùng, nhưng còn hơn cái kiểu tiểu sinh u sầu, chẳng hề hợp với anh chút nào.

Nhờ đám trẻ mà không khí gia đình náo nhiệt hơn hẳn. Ba anh chị em nhà họ khá thân thiết, hai anh em sinh đôi và đứa con trai nhà chị Cả quấn quýt nhau như anh em ruột thịt,. So ra thì nhà họ Tào quạnh quẽ hơn nhiều. Trước kia, hồi chị gái sang Mỹ du học, ngày tư ngày tết cả nhà chỉ vỏn vẹn ba người, ba mẹ và ngay cả bản thân Thư Lộ vốn kiệm lời, vắng mặt Thư Linh khiến không khí càng thêm phần trầm lắng.

Giờ cơm, bà Bùi vồn vã nói muốn gặp mặt ba mẹ Thư Lộ, như thể sợ bọn nhỏ đùng cái sẽ chia tay. Bỗng nhiên cô có cảm giác, mọi sự như không thật. Mới một tháng trước đó, cô còn bay nhảy trong thế giới tự do của riêng mình, thế mà một tháng sau, cô đã đứng trước mọi vấn đề, nào là lấy chồng, sinh con, nào là quan hệ gia đình, vân vân và mây mây. Tự dưng cô nghĩ, bản thân mình đã sẵn sàng chưa nhỉ? Liệu mình đã sẵn sàng gắn bó dài lâu với người đàn ông ngồi cạnh bên cho đến khi biển cạn đá mòn?

Khi anh già tiễn cô về nhà, trên taxi, anh lặng lẽ nắm chặt tay cô. Lòng cô thầm nghĩ, chỉ riêng giây phút cô mới cảm nhận được chút ấm áp chân thực từ anh.

Cô vẫn nhớ, khi mình đồng ý kết hôn với anh trong quán cơm nọ, anh chỉ gật đầu rồi nói gọn lỏn: Ờ được. Thôi, gọi món trước đã.

Chưa bao giờ cô thấy anh bộc lộ rõ mọi vui buồn mừng giận, trừ cái hôm đó, trong phòng cô, anh đùng đùng bỏ đi sau khi cô nói mình không có thai. Lần đầu tiên cô thấy anh giận mình, chính là lần đó. Cả buổi chiều, cô đứng ngồi không yên, mấy lần nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống, miết tới khi cô hạ quyết tâm phải gọi cho anh thì đầu bên kia đã khoá máy. Lúc đó, cô mới nhận thức được đôi chút cảm xúc khi yêu.

Cô sực hiểu ra: dù cách biệt mười năm tuổi tác, dù tính cách tương phản trái chiều, dù hai mảnh đời yên ả không gợn sóng, nhưng chung quy, họ vẫn đang yêu nhau. Đâu phải bởi hậu quả bắt buộc của mối tình một đêm, cũng chẳng phải bởi coi người kia là nơi gởi gắm tình cảm, mà như Gia Tu từng nói đó thôi, nếu không bởi “yêu nhau” thì còn có lý do nào khác nữa?

Thế rồi cô nghĩ, dẫu sao, hai chữ “kết hôn” cũng buột khỏi miệng mất rồi, thôi thì cứ thuận đường mà đi.

Ngặt nỗi, có thể do cô nhìn nhận hôn nhân quá đơn giản, lúc chỉ hai người với nhau, bản chất của hôn nhân đơn thuần chỉ là chuyện tình cảm nam nữ. Cho đến khi gia đình tề tựu đông đủ thì Thư Lộ mới vỡ lẽ, hôn nhân đâu chỉ bao gói gọn giữa hai người, mà gồm rất nhiều những người khác nữa.

Cô nghĩ tới cảnh tuyên thệ trong đám cưới, khi có người hỏi cô, có sẵn sàng đồng cam cộng khổ với người đàn ông đứng cạnh bên, tới khi đầu bạc răng long cũng chẳng thay lòng đổi dạ, lúc đó tâm trạng cô càng trở nên nặng nề. Thứ sức lực vô hình ở đâu ập tới, cô thấy áp lực vô cùng.

Bởi cô chưa hiểu hết về anh, anh cũng không hiểu rõ bản thân cô. Hai người chưa thấu hiểu lẫn nhau, liệu có thể nắm tay đi hết cuộc đời?

Bà Bùi gắp một miếng cánh gà vào bát Thư Lộ, mặt mày nở nang rạng rỡ. Thư Lộ luýnh quýnh bừng tỉnh, đoạn mỉm cười nói lời cảm ơn. Cô nhìn sang anh già ngồi cạnh bên, anh hơi nhướn mày, ý hỏi: Em đang nghĩ cái gì thế hả?

Mùng Ba, Thư Lộ đã bắt đầu đi làm, buổi sáng tới cơ quan vắng tanh chẳng một ai, thế mà trên bàn làm việc của Tiểu Man lại đặt một tách trà vừa pha.

Thư Lộ ngồi xuống, bần thần nhớ lại những chuyện đã trải qua trong tuần rồi, giờ mới nghiệm ra “xa xôi tưởng chừng kiếp trước” nó là thế nào.

- Năm mới vui vẻ.

Chẳng rõ tự lúc nào, Tiểu Man đã đứng sau lưng cô.

Thư Lộ mỉm cười nói.

- Năm mới vui vẻ.

- Có chuyện gì à? – Tiểu Man ngồi về chỗ, nhấc tách trà đoạn hỏi thêm: – Nom cậu có vẻ thẫn thờ thế?

- … Tớ sắp lấy chồng rồi. – Cố cúi gằm mặt, táy máy mấy ngón tay mình.

Miếng trà trong miệng Tiểu Man bỗng nghẹn ứ nơi cổ họng khiến cô nàng ho sặc sụa.

- Ngạc nhiên lắm à? – Thư Lộ chẳng màng để bụng vụ cô ho hen của cô nàng.

- Vô… khụ khụ… vô cùng… sửng sốt ấy chứ!

Tiểu Man trợn ngược mắt mũi, chẳng rõ vì hết hồn hết vía hay bởi sặc nước.

Thư Lộ thở dài trong lòng, đến chính cô còn giật mình nữa là.

- Không ngờ số cậu cũng chó ngáp phải ruồi. – Tiểu Man bất ngờ nói.

Thư Lộ sửng sốt nhìn cô bạn đồng nghiệp, trước kia cô nàng chưa từng có thiện cảm với anh già cơ mà nhỉ.

- Tuy tuổi tác anh giáo sư có già hơn cậu…

- Anh ấy không phải giáo sư!

- Ừ thì tuy anh ấy hơi lớn tuổi, con người cứng nhắc bảo thủ, nhưng chín chắn đĩnh đạc, có lý tưởng, công việc ổn định. Ít ra cậu không cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.

- … Nhưng mà…- Nghĩ những gì Tiểu Man nói, Thư Lộ lại thì thào bảo: – Nhẽ nào hôn nhân chỉ có vậy, tớ lấy chồng chỉ để có chỗ dựa?

Tiểu Man bĩu mỗi:

- Đừng có đơn giản hoá hôn nhân, song cũng đừng nghĩ phức tạp quá. Hầu hết, chẳng một ai có thể đạt được điều mình muốn từ hôn nhân đâu, nhưng chí ít cũng được một phần nào đó. Nó là cái gì thì còn tuỳ thuộc vào nhu cầu của mỗi người.

Thư Lộ im re, cô đang cân nhắc những gì Tiểu Man nói. Quả thật lời cô bạn chí lý hết sức, nhưng khổ nỗi, rốt cuộc thứ mình muốn là gì nhỉ?

Trong vòng hai tuần sau đó, cha mẹ đôi bên trải qua mấy lần gặp gỡ, cả hai nhà đều hứng khởi bàn chuyện đám cưới của mấy đứa. Kế đó mọi người thống nhất ngày cưới vào một tháng sau. Thế rồi ba mẹ Gia Tu và chị gái lập tức bay về Mỹ ngay hôm sau, để chuẩn bị gửi thiệp hồng tới họ hàng và bạn bè thân thích. Thư Lộ bỗng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Hai tuần qua, cô thấy người hơi lờ đờ, cô và Gia Tu – hai nhân vật chính của hôn lễ – thậm chí không có cơ hội trao đổi riêng với nhau bất kì chi tiết nào. Trước kia cứ mơ tưởng mình sẽ có một đám cưới khác hẳn người bình thường, nhưng giờ xem ra, bản thân cô lại không sốt sắng như vẫn tưởng.

Đến trưa, anh già gọi điện nói, buổi tối tan tầm sẽ tới đón cô. Tự nhiên cô có dự cảm, phải chăng cuộc sống hôn nhân chính là đây, anh tới đón cô tan làm, hai người về nhà, cơm nước rồi lên giường đi ngủ, cuộc sống hằng ngày cứ thế lướt qua trong tẻ nhạt – cô thấy kỳ vọng của mình về tương lai đã sụt giảm phần nào.

Tan tầm, Gia Tu vẫn đứng đợi dưới lầu như bao lần. Từ xa cô đã trông thấy anh, áo bành tô tối màu luôn là sự lựa chọn hàng đầu của anh, từ thứ hai đến thứ sáu thường đóng mình trong bộ vest tây, mỗi ngày thay một đôi giầy khác nhau, nhưng chung một kiểu màu đen thắt dây quen thuộc.

So với cách ăn mặc thiếu sáng tạo đó, bây giờ cô lại tốn nhiều thời gian để nghiên cứu biểu cảm của anh hơn. Dù vui hay buồn, khuôn mặt anh luôn lạnh lùng, không lộ sắc thái, thỉnh thoảng cũng thấp thoáng nụ cười, nhưng chưa một lần bật cười giòn tan, những lúc khó xử anh cũng lặng người, còn lúc giận dữ, anh sẽ mím môi, trừng mắt. Song cô thích nhất vẻ ôn hoà mỗi khi anh nhìn mình, chỉ những lúc ấy trái tim cô mới có cảm giác, có lẽ người đàn ông này thực sự yêu mình.

Anh già nắm tay cô thật tự nhiên, tuy không đeo nụ cười, song vui vẻ và dịu dàng lộ ra mặt.

Anh dắt cô tới nhà hàng Hoa viên trên đường Mậu Danh, giám đốc kinh doanh dẫn họ đi xem mấy phòng tiệc, rồi quyết định chọn gian rộng nhất.

Tay trong tay từ đầu chí cuối, lúc Thư Lộ len lén liếc nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình.

Lòng cô bỗng dưng xao xuyến lạ lùng, nhẽ nào, hạnh phúc đang hiển hiện trước mặt cô, ngay tại giây phút này…

Mấy ngày sau đó, Thư Lộ bận tối tăm mặt mũi. Nhờ cách tân quảng cáo mà tiết mục vốn chỉ gói gọn trong vòng bốn mươi lăm phút, nay dãn thành một tiếng, đồng thời gia tăng mấy chương trình cố định, nhằm tìm ra hình thức truyền thanh tốt nhất, bắt buộc cả tổ phải thu âm cả ba loại hình mới trong vòng hai tuần. Hằng ngày, cô và Tiểu Man đều tách ra làm đề tài riêng, chỉ khi màn đêm buông xuống, bọn họ mới liêu xiêu bước vào văn phòng, trao đổi kịch bản với anh Triệu.

Tối Chủ nhật, em di động lâu lắm không thấy tiếng chuông của Thư Lộ bỗng vang lên giai điệu bài “Hồ thiên nga”. Cô liền ngước đầu dụi mắt, đồng hồ điện tử trên bàn hiển thị mười hai giờ mười sáu phút. Chắc do mệt quá đây mà, bản thảo chưa viết xong mà cô đã lăn ra ngủ. Tấm áo khoác của Tiểu Man vẫn choàng hờ trên vai. Dưới ánh đèn lờ mờ trong văn phòng, xung quanh quạnh quẽ không bóng người, cô nghĩ, nếu chiếc đồng hồ điện tử trên bàn mà thay bằng đồng hồ loại thường, ắt hẳn tiếng kim giây chuyển động tích ta tích tắc sẽ len lỏi tới từng ngóc nghách trong gian phòng mất thôi.

Thế mà lúc này, chỉ có giai điệu “Hồ thiên nga” nhịp nhàng ngân nga bên tai, Thư Lộ thừ người mất một lúc rồi mới lục sục kiếm di động. Cuộc gọi đến từ số của Gia Tu.

- A lô. Anh vừa gọi cho em mấy cuộc.

Giọng anh từ xưa đến nay chưa bao giờ kéo dài âm đuôi, âm thanh lúc nào cũng dứt khoát, gọn gàng.

- Em ngủ quên… – Thư Lộ gãi đầu, cốt làm mình tỉnh táo hơn chút đỉnh: – Cả ngày hôm nay em ngồi viết kịch bản.

- Cần anh qua đón em không?

- Chắc hôm nay em phải làm thông đêm mất rồi, sáng sớm mai còn phải thu tiết mục.

- Ừ. – Anh trầm ngâm một lúc: – … Em đã làm việc liên tục suốt tám ngày rồi đấy.

- Thế ạ? – Thư Lộ nhấc cái chén, làm miếng nước. – Chẳng trách hôm nào em cũng gà gật…

- …

- …

Bỗng anh lên tiếng:

- … Tám ngày rồi chúng mình chưa gặp nhau.

Bấy giờ cô mới sực nhớ ra, sắp quên mất tiêu dáng dấp của anh rồi…

Anh hỏi:

- Mai, mấy giờ em tan làm?

- Anh Triệu nói, thu xong tiết mục là em với Tiểu Man được nghỉ nửa ngày.

- Vậy anh qua đón em.

Đặt điện thoại xuống, Thư Lộ chợt nghe lòng mình trống trải chơi vơi, dù hằng ngày bù lu với công việc nhưng mỗi khi đêm đến, cảnh vật tĩnh lặng lại mang đến cho cô cảm giác cô liêu, quạnh quẽ.

Cô mở radio của anh Triệu để trên bàn, một giọng nữ trầm lắng vang lên:

“Sau đây, chúng ta hãy cùng lắng nghe bài hát “I’ll be loving you” của Lương Vịnh Kỳ.”

“Nếu có một ngày, không có anh kề bên để trao em chốn nương tựa.

Đường tình duyên bấp bênh gió mưa…

khi cuộc đời đổi thay, con người ta sợ yếu mềm…”

Câu hát lập đi lập lại không biết bao nhiêu lâu, cho khi giai điệu kết thúc, Thư Lộ mới sực choàng tỉnh.

“Tiếp theo đây là thư của một thính giả gửi về chương trình, anh muốn chia sẻ về cuộc tình ngắn ngủi nhưng phảng phất thương cảm của chính mình.”

Thư Lộ nghe giọng nói này quen tai lắm. Bất giác, cô nhìn sang đồng hồ trên bàn, đang là giờ phát thanh trực tiếp của tiết mục tình cảm, tuy bản thân cô cũng là MC của đài nhưng rất hiếm khi cô nghe chương trình truyền thanh.

“… Tôi và cô ấy quen nhau thời đại học, lúc ấy tôi năng nổ lắm, nhưng trái tim lại luôn chống chếnh cô đơn, mọi ánh mắt chú ý không hề khơi dậy niềm vui trong tôi, cho đến khi số trời run rủi cho tôi gặp được cô ấy. Thực ra, đấy mối tình đầu tiên trên danh nghĩa của tôi, bởi cái giá phải trả rất đắt và cũng khắc sâu vào tận xương tuỷ…”

Thư Lộ bưng tách trà, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, cô không thích những câu chuyện đa sầu đa cảm, nhất là vào một đêm cô đơn như thế này…

“Năm ấy tốt nghiệp, tôi quay mòng mọng giữa những buổi tụ họp, lần nào cũng lấy danh nghĩa chia tay, hết lần này rồi sẽ có lần sau… cho đến một tối, tôi uống say mèm, lúc tỉnh dậy thấy nằm cạnh mình là một người con gái khác. Tôi không hiểu nổi tâm trạng của chính mình, đành giả vờ bình tĩnh đối diện với cô ấy. Suốt tuần đó, người tôi hoang mang, lòng tôi ấy áy náy. Nhưng tôi đã tự thuyết phục chính mình, làm thằng đàn ông con trai, đi quá giới hạn cũng chỉ là chuyện bình thường. Tâm trạng bứt rứt của tôi dần biến mất hút trong ánh mắt không mảy may nghi kỵ của cô ấy, tôi nghĩ, mình vẫn là mình, bởi cô ấy vẫn là cô ấy.

Thế rồi một ngày, người con gái từng nằm cạnh tôi vào tối đó tiết lộ, cô ấy đã có thai. Tôi không rõ biểu cảm của mình thế nào, tôi chỉ nghe thấy giọng mình cất lên, được, vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Và rồi, tôi có bạn gái mới, đáng lẽ tôi phải vui mới phải, nhưng một đêm tôi nằm trên giường, sờ lên gò má thấy đẫm nước mắt.

Đêm ấy, tôi thấy mình phải chịu nỗi mất mát quá lớn, nhưng tôi vẫn tự nhủ, mình không bận tâm. Tôi vẫn hăng hái năng nổ, vẫn có nhiều ánh mắt dõi theo tôi, nhưng tôi đã không còn là mình nữa.

Không lâu sau đó, cô bạn gái mới thú thật với tôi, giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cô ấy chỉ lợi dụng tôi để giữ chân một người con trai khác. Nhìn ánh mắt ăn năn của cô ấy, tôi đã nói: Thôi không sao, kể từ lúc tôi chọn cậu, rời bỏ cô ấy, tôi đã đánh mất cô ấy rồi…”

Thư Lộ cảm nhận được dòng nước mắt buốt giá lăn dài trên má, tách trà trên tay chẳng rõ nguội lạnh tự lúc nào. Cô nhớ căn phòng làm việc sáng sủa của hội học sinh, nhớ góc lầu khuất ánh đèn, nhớ căng tin ấm cúng, và cả mọi ngóc ngách hai người từng để lại dấu ấn trong trường. Đối với cô mà nói, cuộc tình ấy phải trả một giá rất đắt, đồng thời cũng khắc vào tận xương tuỷ.

“Sau tốt nghiệp, tôi từng đi tìm cô ấy. Nhưng đến một ngày tôi chợt vỡ lẽ, dù cho tìm được cô ấy thì chúng tôi cũng đâu thể quay về như trước kia. Nếu trong trái tim cô ấy tôi chỉ là một gã phụ tình, có lẽ sẽ khiến cô ấy cảm thấy phấn chấn hơn sau khi cố quên đi nỗi đau này, mà không phải bận lòng mãi với mối tình đứt gánh giữa đường. Thế nên, tôi vẫn bước tiếp trên đường đời bình lặng, dù rất nhiều đêm, tôi quay quắt bởi cô đơn và trơ trọi, song thực lòng tôi vẫn mong: cô ấy sống vui vẻ.

Có lẽ một ngày nào đó, chúng tôi sẽ quên được nhau, song tôi vẫn nợ cô ấy một câu xin lỗi…”

Thư Lộ đưa tay bụm miệng, muốn ngắn tiếng khóc nức nở của mình. Chẳng rõ tự bao giờ, Tiểu Man đã đứng sau lưng, vươn bàn tay dịu dàng xoa đầu cô.

***

Gia Tu mặc áo len cao cổ, đứng trước gương, khẩn trương đánh răng. Trong anh lâng lâng hưng phấn một cách lạ kỳ, cứ như một người mới khỏi bệnh – nếu nhớ nhung được xem như một căn bệnh.

Đêm qua, sau khi gọi điện thoại cho Thư Lộ, anh nằm thao thức trên giường, lắng nghe chương trình radio dang dở. Chưa bao giờ anh tiết lộ với cô nhỏ, thực ra anh luôn âm thầm dõi theo tiết mục của cô kể từ số đầu tiên. Thậm chí, anh còn lấy tên “Harry Potter” tham gia dự thi viết cảm nhận. Tối thứ bảy hằng tuần, tiếng nói ấm áp của cô luôn đưa anh vào giấc ngủ như một thói quen, thế rồi trái tim anh bắt đầu quen dần với việc kề cận cô bé kiên cường và dũng cảm này.

Ngặt nỗi, tối qua đó, nghe được tiếng cô mà anh cứ trằn trọc suốt. Anh mường tượng dáng vẻ cô lúc nói chuyện, vẽ lên cảnh mình nắm lấy bàn tay cô, hình dung cái cảm giác ôm cô vào lòng. Mưa giăng trong trời khuya vắng lặng, cửa kính bám hơi nước khiến anh ngột ngạt làm sao.

Mười hai giờ, đài nhảy tiết mục. Nghe cô MC kể câu chuyện sầu bi, anh nghĩ, hai nhân vật trong đó ắt phải khổ não lắm, hiềm nỗi người ngoài chẳng thể nào hiểu được. Thế rồi anh bỗng nhớ tới Gia Thần và Tâm Nghi, phải chăng thực tâm hai người cũng áy. Liệu Tâm Nghi đã từng hối hận? Liệu Gia Thần đã từng đấu tranh tư tưởng? Nhưng tất cả cũng giống như câu nói chốt hạ mới rồi, cả hai đã đánh mất chính mình, chẳng thể nào tìm về như ngày xưa, nên đành tiếp tục cuộc hành trình.

Nhìn đồng hồ treo tường, đã chín giờ rưỡi, anh bèn mặc áo khoác ngoài rồi rời nhà. Lên taxi, anh gọi điện cho cô nhóc kia. Giọng cô thoáng mệt mỏi, tự nhiên anh nghe lòng mình se thắt.

Đứng đợi trước cổng đài phát thanh, chẳng bao lâu sau, cô nhóc đã hớt hải chạy ra, tóc ngắn ngang tai bay loà xoà trong gió.

Anh xót xa, xoa mặt cô.

- Em thức trắng cả đêm qua à? Mắt sưng húp này.

Nhóc con lầu bầu mấy câu rồi chui tọt vào lòng anh.

Tự dưng anh thèm được hôn cô, song chỉ có vòng ôm siết chặt, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của cô.

Bé con ngẩng đầu, ánh mắt hơi biếng nhác. Anh mỉm cười nói:

- Về nhà nhé.

Đêm chớm xuân, ngoài trời vẫn rả rích mưa rơi, tấm rèm kéo kín mít khiến Gia Tu không nhìn rõ phải chăng hơi nước lại bám trên cửa sổ. Anh quay đầu nhìn Thư Lộ say giấc cạnh bên, hơi thở đều đều, mắt vẫn hơi sưng, miệng khẽ mở, anh nghĩ thầm, khăn trải gối lại dính nước miếng của cô rồi.

Đặt nụ hôn phớt lên trán cô, dù bụng hơi nhộn nhạo đói, song anh vẫn thích lặng lẽ ngắm nhìn cô thế này hơn.

Chẳng rõ bao lâu sau cô mới tỉnh dậy, thấy anh, cô bỗng giơ tay quệt khoé miệng. Lúc phát hiện vệt nước nhễu trên tấm khăn trải gối màu vàng nhạt, cô liền cười thích chí:

- May mà có khăn trải gối.

Anh nhoẻn miệng cười:

- Nếu em nằm ngửa, chắc sẽ không nhỏ nước miếng đâu nhỉ?

Cô ngẫm nghĩ rồi nói:

- Có khi sẽ chảy cả hai bên mất.

Gia Tu tựa đầu vào đó, bên má cảm giác ươn ướt.

- Đợi em qua đợt bận bịu này, mình đi mua đồ nội thất nhé.

Thư Lộ nhìn anh:

- Nội thất gì ạ?

- Nội thất nhà mới, kết hôn phải có đồ mới chứ?

Cô ngó quanh:

- Nhưng đồ đạc nhà anh còn tốt chán mà, vất đi tiếc lắm.

Anh cười nói:

- Em thích sao thì làm vậy.

Cô thảng thốt nhìn anh.

- Sao thế?

- Hình như… – Cô ngập ngừng: – Anh hiền đi rồi đấy.

Gia Tu ngượng ngùng hắng giọng, cố gắng hồi tưởng lại cái tôi uy nghiêm của mình tự bao giờ bỗng trở nên “hiền lành”.

Rồi anh bất ngờ lên tiếng:

- Vậy từ bây giờ, anh sẽ cực kỳ nghiêm khắc.

Cô bé bật cười:

- Trước kia em cứ đoãn mãi, không biết người nghiêm nghị như bố em, năm xưa theo đuổi mẹ em kiểu gì nhỉ, đúng là khó mà tưởng được.

Gia Tu cũng cười, nếu sau này hai người có con, chắc đứa bé cũng hỏi: năm xưa mình theo đuổi Thư Lộ ra sao.

- Bởi vì chưa từng theo đuổi. – Anh nói.

- Sao anh biết. – Thư Lộ trợn mắt nhìn anh: – Mẹ em nói, hồi đó là do tổ chức sắp xếp đó.

- Anh tin. – Ngón tay thon dài của anh vấn lấy sợi tóc cô: – Từ đầu, ba em đã thầm theo đuổi một ngàn lần rồi.

Phòng của Gia Tu đặt một chiếc cát sét kiểu cổ, âm thanh rầm rì mở suốt tối đó, dường như Thư Lộ đã nghe thấy một giọng nữ dịu dàng, nói rằng: Hôm nay là Lễ tình nhân.

Thư Lộ trở mình, tiếp tục giấc ngủ sâu.

Chiều thứ Bảy sau đó, Thư Lộ và Gia Tu hẹn nhau đi chụp ảnh cưới. Sáng sớm, vừa thu xong tiết mục ở đài, chuẩn bị ra về thì anh Triệu bước vào văn phòng, bố trí công tác.

- Cái cô nhà văn họ Phan lần trước ấy, Tết rồi vừa cho ra một tập tản văn, nghe nói lượng tiêu thụ ở hiệu sách Tân Hoa khủng lắm. Hai cô chuẩn bị qua đó phỏng vấn đi, anh đã hẹn cô ấy rồi, trước tầm trưa nhé.

Theo thói quen, Thư Lộ ngó sang chỗ ngồi của Tiểu Man, và giật mình nhận ra, mấy giây trước Tiểu Man còn ngồi đây mà nay đã biến mất tăm mất dạng.

Cô ngó đồng hồ, thôi cũng không xa đài là mấy, nhanh thì may ra vẫn kịp ăn trưa với anh già.

Khi cô cắn răng leo lên cầu thang gỗ, bà nhà văn đã đứng sẵn ngoài cửa, đợi cô với nụ cười mỉm trên môi.

- Làm một ly sữa nóng nhé?

- Dạ thôi, cháu cảm ơn ạ, hễ uống vào là cháu lại buồn ngủ. – Thư Lộ rút sổ ghi chép ra.

- Vậy… – Bà nhà văn rót mật ong táo vào ly sữa nóng: – Lần trước cô còn quên hỏi gì nữa.

- Dạ? – Thư Lộ ngơ ngác nhìn bà ta.

- Bằng không sao lại tới phỏng vấn tôi. – Bà nhoẻn miệng cười.

- À… dạ… là bởi… – Thư Lộ lúng túng cười trừ: – Do cô nổi tiếng quá ạ.

Còn trên thực tế là do lần phỏng vấn trước đó “nửa đường đứt gánh”

- Thế à. – Nữ văn sĩ nhấc ly sữa: – Cô từng mua sách của tôi chứ?

Thư Lộ thấy mặt mình nóng bừng, như thể cô là đứa học sinh đang nói dối rằng mình đã học thuộc lòng bài văn mà hôm qua thầy dặn, và hôm nay khéo thế nào lại bị gọi lên trả bài.

- Đừng căng thẳng như thế. – Nữ nhà văn bật cười giòn tan, rồi vỗ nhẹ lên vai Thư Lộ: – Mấy cô gái trẻ không hợp đọc sách của tôi đâu, nó sẽ khiến quan niệm của mấy cô về đàn ông và về thế giới này trở nên tuyệt vọng. Tốt nhất là không nên đọc.

Bà ấy đang nhạo mình hay đang nói chân tình, quả thật Thư Lộ không rõ nhưng cô vẫn hắng giọng làm bộ thoải mái, đoạn nói:

- Cháu có mấy câu muốn hỏi ạ, cuốn tản văn mới của cô có tên gọi: Bên kia bờ Thiện Ác, vì sao cô lại lấy tên giống với cuốn sách của Nietzsche[1] ạ?

- Có thể do tôi muốn được người đời thán phục như ông ấy, hoặc không thể đạt được ngưỡng đó nên mới xuất bản một cuốn tản văn trùng tên, để nhiêu năm sau, mọi người lên mạng tìm kiếm sẽ thấy tên tôi.

Vừa tần ngần ghi chép, Thư Lộ vừa liếc sơ qua bản lý lịch trích chéo mà cô mang theo người. Bút danh của bà nhà văn khá là thú vị: Phan Bỉ Đắc, cũng là tên của cậu bé biết bay Peter Pan[2]. Song cái tên ấy đi liền với người phụ nữ tuổi quá tứ tuần này, nghe mới khôi hài làm sao. Cơ mà Thư Lộ vẫn nghĩ, những thứ xuất hiện trên người bà ấy chẳng có gì lạ, nữ nhà văn này vốn dị hợm khác người, chẳng khác nào một người phụ nữ Di-gan với quả cầu thuỷ tinh.

Phỏng vấn không được suôn sẻ như tưởng tượng, “Peter Pan” luôn lảng tráng chủ đề chính, thậm chí còn gặng hỏi tình hình sau này của Tiểu Man và ông nhà văn “lầm đường lạc lối” kia một cách nhiệt tình. Khi chiếc đồng hổ cổ điểm chuông mười hai giờ, bà ấy bất ngờ nói:

- Ái chà, hôm nay tôi có vị khách quan trọng, xin lỗi cô vậy, nếu cô vẫn còn điều muốn hỏi, vậy để lần sau nhé.

Thư Lộ ba chân bốn cẳng rời khỏi đó như thể vừa được tha đòn.

Đứng đầu ngõ, cô bốc máy gọi cho anh già, hẹn qua qua nhà hàng cạnh tiệm áo cưới. Gọi xong cú điện thoại, cô lại tới ngã tư đường có số giây đèn đỏ lâu hơn bình thường, mà hình như lần trước cô đã loáng thoáng thấy Dịch Phi ở đó.

Nhớ lại câu chuyện tối qua, chẳng rõ, nếu cái tin cô sắp chụp ảnh cười đến tai anh ấy, liệu khuôn mặt anh sẽ mang biểu cảm gì nhỉ. Liệu tình cảm trong anh đã lắng xuống như câu chuyện kia, hay vẫn một mực thương nhớ cô? Lúc chia tay, bao lần cô mường tượng ra cảnh gặp gỡ giữa hai người, còn giờ đây, thứ duy nhất cô dành ình là một cái cười tự giễu, tốt nhất đừng nên gặp thì hơn.

Thời gian chờ đèn đỏ rất lâu, cô ngó quanh quất bốn phía, rồi khó dằn được mình ngoái đầu. Một người đàn ông nghiêng người rẽ vào hẻm từ lối nhỏ đầu ngõ. Thư Lộ bần thần cả người, khuôn mặt nhìn nghiêng kia rất giống với người đàn ông cô từng yêu, cũng từng hận. Chớp mắt, đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

Nhìn phía đầu ngõ vắng tanh, rốt cuộc cô không đủ dũng khí để đuổi theo bóng hình ấy. Thì ra, bất kể trong đầu từng mường tượng bao nhiêu lần, nhưng đến khi thực sự đương đầu, cô mới biết mình thấy sợ hãi khi gặp khuôn mặt đó.

Cô nhớ trong câu chuyện kia từng kể: “Có lẽ một ngày nào đó, chúng tôi sẽ quên được nhau, song tôi vẫn nợ cô ấy một câu xin lỗi…”

Cô quay đầu, ánh đèn xanh đỏ nhạt nhòa trước mắt. Biết đâu, một ngày nào đó, họ sẽ thật sự đưa nhau vào lãng quên, đến lúc đó, có lẽ cô sẽ không sợ nữa.

Do công việc sửa soạn lỉnh kỉnh nên đám cưới của Thư Lộ và Gia Tu buộc phải dời sang Chủ nhật tuần thứ hai của tháng Năm. Tháng Ba, mưa dầm không ngớt, hẹn đi chụp áo cưới sau rốt cũng đành hoãn. Lại đến kỳ quyết toán năm kéo theo anh già bận túi bụi. Hai người lại tiếp tục hẹn hò thường kỳ vào thứ Bảy hằng tuần tại thư viện, nhưng Thư Lộ có cảm giác, họ chỉ viện cớ hẹn họ để tranh thủ làm việc với nhau mà thôi.

Sắc trời chập tối, hàng ghế sát cửa sổ thư viện lần lượt lên đèn. Anh già bỗng gập sổ sách lại, ngồi thừ người ở đó. Bẵng đi một lúc, Thư Lộ mới ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang chăm chăm nhìn mình.

Cô ngượng ngùng hỏi:

- Sao thế anh?

- Không có gì. – Anh nhoẻn miệng cười, cất tiếng rất khẽ.

Chẳng hiểu cớ gì mà dạo này thường xuyên thấy anh cười. Trước kia không biết anh cười lên lại ngây thơ cỡ này.

- Tối ghé nhà Gia Thần nhé. – Anh chợt lên tiếng, thế rồi siết chặt bàn tay cô: – Nhã Văn nói, nó muốn mời em ăn cơm.

- Thật á? – Thư Lộ nhìn đồng hồ lớn treo tường, gập sổ ghi chép lại: – Ăn gì vậy anh.

- Anh đâu biết. – Anh già nhún vai.

Thư Lộ bật cười, có khi cách đối xử của anh với cô chẳng khác nào với Nhã Văn. Không thích nói thì lại bảo là không biết, cứ làm như trẻ con ngố lắm không bằng.

Như bao lần, Gia Thần bận trực ban ở bệnh viện, Nhã Văn vừa mở cửa đã reo lên:

- Thím út!

Dù chưa quen tai cho lắm, song Thư Lộ cũng không nói gì bởi con bé gọi chẳng hề sai.

Trong bếp, Nhã Quân đang lúi húi xếp đồ vào lò vi sóng, thấy cô nó cũng bẽn lẽn chào:

- Thím út ạ!

Thư Lộ thấy hơi váng vất, nháy mắt mà vai vế của mình đã được nâng cấp lên tầm ới. Mười năm sau, bất kể ai trong hai đứa nhỏ có con, là cô lập tức lên chức “bà ” mất rồi.

- A Văn. – Gia Tu thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách: – Con định mời chú thím ăn món gì thế?

Nhã Văn cười toe toét, khoe lúm đồng tiền đặc trưng của nhà họ Bùi:

- Chú, để cảm ơn sự hào phóng của chú thím đận Tết rồi, con và Nhã Quân đã chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn. Mong sao, sang năm, chú thím lại tiếp tục phát huy, để lì xì dày hơn…

Lời chưa dứt, Nhã Quân đã gõ cái muôi canh vô đầu nó đau điếng.

Thư Lộ lẫn Gia Tu không hẹn mà cười. Tuy hai đứa nhỏ mời chú thím tới ăn cánh gà tự nướng và pizza gọi ngoài, song mọi người vẫn thoải mái vui vẻ…

Nhìn anh già, bỗng Thư Lộ có cảm giác, chỉ cần có anh ở bên, phiền não mấy cũng bay hết ráo. Anh chưa từng cố mua vui cho người khác nhưng anh luôn nỗ lực hết mình để khiến họ không cảm thấy buồn phiền.

Cơm nước xong, Gia Tu tranh thủ đưa Thư Lộ về nhà cho sớm sủa. Chắc bởi anh xót cô làm việc quá vất vả. Thư Lộ nghĩ bụng, mặt anh lúc nào cũng đanh như thép nhưng thực lòng anh luôn săn sóc, quan tâm cô hết mực.

- Cuối tuần này đi chụp ảnh nhé, tuần sau anh phải đi công tác. – Anh già nói.

Thư Lộ khựng bước chân, ngạc nhiên hỏi:

- Ơ… anh đi bao lâu?

- Chưa rõ, hiện giờ chưa quyết định.

- Vậy… cũng phải có thời gian chứ.

- Một tuần, hai tuần, hoặc một tháng, kiểu gì cũng có khả năng, phải xem sổ sách có khớp không.

Thư Lộ hơi thừ người, nhưng mà, cô lại nghĩ, đi công tác là chuyện thường ngày ở huyện, lúc cô bận bịu, cũng đâu phải ngày nào cũng gặp anh.

- Anh công tác đâu?

- Thái Lan.

- Ui… – Thư Lộ chu môi, tận nước ngoài cơ đấy, vậy là khó liên lạc rồi.

Dường như mỗi người đều mải chạy theo những tâm sự của riêng mình nên mới cùng trầm ngâm. Đến đầu ngõ nhà Thư Lộ, Gia Tu bỗng khựng bước chân, dưới ánh đèn đường lờ mờ, mắt anh phảng phất ưu tư, song mặt vẫn đeo nụ cười:

- Em sẽ nhớ anh chứ?

Thư Lộ bật cười:

- Em không biết đâu…

Cuối tuần đó, hơi mù trên trời bỗng dạt bay, ánh nắng le lói xuyên qua mấy đám mây mỏng, đó là lần đầu tiên Thư Lộ khoác lên mình bộ váy cưới.

Cô tẩn ngẩn tần ngần đứng ngắm mình trong gương, như thể không còn là mình nữa. Anh già đóng bộ lễ phục đen nhìn cô, tuy không chói loà như mấy bộ phim vẫn chiếu, nhưng sống lưng thẳng tắp do căng thẳng, cánh tay gập một góc vừa vặn, khoé môi mím chặt, chẳng khác nào cái lần đầu tiên Darcy mời Elizabeth[3] khiêu vũ.

Bấy giờ cô mới hào hứng hơn, đoạn nhẹ nhàng khoác tay anh. Hai người đứng thẳng lưng, tựa một bức chân dung trước gương.

Dưới sự hướng dẫn của thợ chụp ảnh, anh và cô cùng thay đổi tư thế. Lần nào Thư Lộ len lén liếc trộm cũng thấy anh già tập trung cao độ. Nhưng mặc kệ tạo hình thế nào cũng không đạt yêu cầu của thợ chụp ảnh. Họ là những người ít khi chụp ảnh, có khi là bởi họ không quen lưu luyến quá khứ.

Cô cầm tay anh, thẽ thọt nói:

- Không biết hai khúc gỗ như chúng mình lên ảnh như thế nào nhỉ?

Quẳng cho cô một cái nhìn, anh vẫn tập trung tạo dáng theo yêu cầu của thợ ảnh, đoạn cắn răng nói:

- Giống nữ hoàng Anh và hoàng thân Philip.

Thư Lộ bật cười, thợ ảnh liền tranh thủ ấn cửa trập[4].

Hôm sau Gia Tu đi công tác, trước lúc đi còn giao cô một đống việc. Bấy giờ cô mới biết đám cưới lại rườm rà lắm thứ cần chuẩn bị đến thế. Buổi chiều, tại văn phòng chỉ có mình cô và Tiểu Man, dạo gần đây anh Triệu vướng một tiếc mục khác, lâu lắm rồi họ không thấy bóng anh ở cơ quan.

Tiểu Man bị bác bảo vệ gọi xuống, lúc lên, trên tay cầm một bó hồng phấn. Lần đầu tiên Thư Lộ gặp một bó hoa to cỡ này, cô bấm bụng nghĩ, có khi là chín mươi chín đoá hồng trong truyền thuyết cũng nên.

Tiểu Man quẳng luôn hoa hoét xuống bàn, tìm cái ba lô, lục lọi gì đó.

Tuy bản thân Thư Lộ không phải người ưa hóng hớt, song cũng tò mò hỏi:

- Ai tặng thế?

Tiểu Man không đáp ngay, mà rút ra một bao thuốc lá Trung Nam Hải ít hắc ín, rồi châm lửa hút.

- Một lão người nước ngoài, quen từ đận gặp gỡ nhà văn trước đó, rồi lão bám dai như đỉa đói.

Cô ấy nhún vai, ra chiều chẳng biết phải làm sao.

- Lão nhiêu tuổi?

Lời vừa dứt, Thư Lộ liền hối hận ngay lập tức.

Thế mà Tiểu Man vẫn trả lời, vẻ chẳng bận tâm:

- Chắc tầm ba mươi, không biết đâu, mấy gã nước ngoài khó đoán tuổi lắm.

- Nếu… – Thư Lộ ngẫm nghĩ một lúc rồi rụt rè nói: – Anh ấy còn độc thân, mọi mặt đều ổn, thì cậu cũng nên cân nhắc xem sao.”

Tiểu Man nhăm nhăm hút thuốc, không đáp lời, trước kia cô ấy chưa từng hút thuốc ở nơi làm việc, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.

Cho đến khi Thư Lộ bấm bụng bảo mình đạp phải mìn rồi, đang tính lái chủ đề thì cô nàng mở miệng:

- Nếu tớ nói, tớ vẫn chưa quên người đàn ông kia…

- …

- Theo cậu, tớ có dại lắm không?

Thư Lộ hơi ngạc nhiên, song cũng chẳng bất ngờ cho lắm:

- Có đấy.

Điếu thuốc trên tay Tiểu Man còn một phần ba, cô dụi thuốc, quay sang mỉm cười bảo:

- Nói thật chứ cậu chẳng dễ thương tẹo nào, nhưng tớ thích cái tính thẳng thắn của cậu.

Cô ấy cười rất phóng túng, nhưng Thư Lộ lại ngưỡng mộ vô cùng, bởi cô ấy sống cho chính mình, chẳng hề vướng bận ràng buộc lẫn băn khoăn.

- Cơ mà. – Tiểu Man nghiêm nét mặt, bần thần nói: – Tình cảm vốn mang tính chủ quan, suy nghĩ của tớ, phiền não của tớ, đấu tranh của tớ chỉ mình tớ hiểu, dù các cậu nhận ra thì cũng không thể hiểu được.

Thư Lộ ngập ngừng toan nói, nhưng lại chẳng biết nói gì.

- Tớ biết cậu có lòng muốn giúp tớ, nhưng chỉ tớ mới giúp được chính mình.

Dứt lời, cô liền đứng dậy, cầm hoa bỏ ra ngoài với dáng vẻ cô cùng phóng khoáng.

Thư Lộ nhìn cô ấy khuất bóng sau cánh cửa, mãi rồi cũng không tìm ra lý do để phản bác. Lúc thất tình, dù người khác an ủi đến mấy thì trái tim vẫn quặn thắt mỗi khi đêm về. Chỉ bản thân mới đủ khả năng làm lành vết thương, tuy thi thoảng nản lòng nhụt chí, song tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng, còn không, có lẽ vết thương ấy sẽ đau dai dẳng cho đến khi tê liệt hoàn toàn.

Giờ cơm trưa, căng tin nhộn nhạo tiếng người, Thư Lộ tìm chỗ ngồi xuống, bên cạnh là hai cô gái đang đang xôn xao bình luận chương trình âm nhạc. Cô gái tóc ngắn có giọng nói rất quen, Thư Lộ nghĩ thầm hình như mình đã nghe ở đâu rồi thì phải, song nghĩ hoài mà không ra. Lát sau, cô bạn phải đi thu âm, để lại hai người lặng lẽ ăn cơm trên chiếc bàn vuông rộng rãi, thỉnh thoảng chen lẫn tiếng húp canh sụp soạt. Thư Lộ len lén quan sát cô ấy, không ngờ cô ấy cũng đang nhìn mình, dù thoáng bối rối, song hai cô vẫn mỉm cười đoạn trao nhau cái gật đầu.

- Ừm…- Thư Lộ lau mồm: – Mình nghe giọng bạn quen quen.

Cô ấy cười tươi rói:

- Bởi mình thường xuyên làm thay ca, nên có thể bạn nghe thấy giọng mình ở mọi tiết mục, nhưng chẳng nhớ nổi là tiết mục nào nữa.

- À… – Thư Lộ nghệt mặt, không ngờ cô ấy lại nói vậy.

- Mình là Lạc Lạc. – Cô ấy nói: – Còn bạn?

- Tào Thư Lộ.

- Ồ… “Đường sách thênh thang.” – Lạc Lạc chớp mắt: – Lần trước mình làm thay ca một tiết mục phát thanh, sau giờ lên sóng của hai bạn, mình nghe được một ít, hôm sau liền đi mua ngay cuốn “Pinball, 1973”[5] mà bạn nói đó.

- Á… – Thư Lộ bỗng hỏi: – Bạn chính là cái người đọc thư đó à.

Lạc Lạc tươi cười gật đầu.

Thư Lộ im re, cô cân nhắc rất lâu mới ngập ngừng hỏi:

- Bức thư kia… bức thư kể chuyện tình yêu thời đại học ấy, các bạn còn giữ không?

Cô không giải thích nổi tại sao mình lại hỏi câu này, lòng cô rối như tơ vò, nếu Dịch Phi đủ dũng cảm để kể câu chuyện đó, thì chí ít cô cũng đủ dũng khí để đọc bức thư kia. Bởi lẽ, bức thư đó viết cho cô cơ mà…

Lạc Lạc trợn mắt lắc đầu nhìn cô, Thư Lộ rất sợ cô ấy nói đã huỷ nó rồi.

- Thực ra là… – Cô ấy thì thà thì thào: – Là do biên tập viết đấy.

- …

Thư Lộ á khẩu nhìn cô ấy, sao cô không nghĩ đến tình huống này nhỉ.

Lạc Lạc giải thích.

- Thư của thính giả gửi đến phần lớn chẳng có gì đặc sắc cả, tình tiết cũng nhạt nhẽo, nên đa phần là do biên tập tự biên tự diễn đó.

Thư Lộ thấy trái tim mình như đã nguội lạnh, song cũng có cảm giác dường như vừa thẩy được tảng đá đè nặng ra khỏi lòng mình. Thì ra ở đời còn có tình huống gọi là “chột dạ”. Chẳng rõ câu chuyện đêm qua đã lấy đi nước mắt của biết bao nhiêu cô gái, gợi họ nhớ lại mối tình đã qua, thậm chí còn hoài niệm kẻ năm ấy đã hành hạ tâm can mình. Thế mà họ nào có biết được rằng, câu chuyện này được dựng lên bởi một kẻ chẳng hề liên quan, nhưng kể cả biết rồi thì có làm sao, có lẽ, các cô chỉ cần một cái cớ để mà tưởng nhớ, song cái cớ này đủ sức thức tỉnh từng tế bào mẫn cảm trong mớ dây thần kinh mỏng manh.

Lạc Lạc bỗng chỉ về phía cửa lấy đồ ăn:

- Là anh kia viết kìa.

Thư Lộ nhìn theo cô ấy, sửng sốt nói:

- A Khoan?

Thư Lộ dành cả buổi chiều để viết bài phỏng vấn “Phan Bỉ Đắc”, nói thật cô không mấy thiện cảm với bà nhà văn này. Bà ta lúc thì hâm hâm dở dở, lúc lại tỉnh táo lạnh lùng, mà điên nhất là, hễ bà ta muốn biết cái gì đó là sẽ xoay đủ mọi cách để cạy mồm người khác.

Có lẽ, chỉ cái kiểu của bà ta mới đủ khả năng để sáng tác không ngừng nghỉ trong thầm lặng. Nói gì thì nói, bà ta đúng là kẻ dị hợm.

Lúc Tiểu Man quay về, chín mươi chín bông hồng kia đã bốc hơi sạch sẽ. Cô ấy thản nhiên mở radio, vừa nghe vừa lật giở đống sách mới trên bàn như thể chẳng có gì xảy ra, thỉnh thoảng còn chen mấy câu bình luận chương trình đang phát sóng. Thư Lộ chuyên mảng giới thiệu sách mới, đọc lướt một lượt là cô đã thuộc làu làu như cháo chảy, nhờ vậy mà lúc thu tiết mục, cô chỉ việc ngó qua từng cái tên trên giấy là đã có thể kể ra vách vách nội dung mà không cần tới kịch bản. Thư Lộ bấm bụng nghĩ, nhưng so ra, Tiểu Man mới gọi là thiên bẩm trời cho.

- Hôn lễ chuẩn bị sao rồi? – Trước khi ra về, Tiểu Man hỏi.

- Chẳng biết nữa. – Ánh mắt của Thư Lộ nhìn thẳng vào cô ấy: – Tóm lại vẫn đang chuẩn bị.

Tiểu Man buông một câu chửi thề, sách trên tay bị ném xuống bàn làm việc ngổn ngang, liền đó cô nàng đứng phắt dậy xách túi bước ra ngoài:

- Thật không hiểu nổi số cậu ruồi bâu kiểu gì nữa! Thôi về, bye bye.

Căn phòng lại quay về với vẻ yên bình thường thấy. Lúc về, Tiểu Man đã kịp tắt radio, chắc cô ấy cũng biết Thư Lộ vốn thích yên tĩnh.

Thư Lộ không rõ mình đã ngồi bao lâu, cho tới khi điện thoại đổ chuông, cô liền nhảy dựng dậy, đi lục lọi trong ba lô. Nhưng phàm khi càng cuống lại càng không thấy đâu, miết khi giai điệu “Hồ thiên nga” ngân đến đoạn cuối, cô mới tìm được máy để nghe:

- A lô?

- … Hình như em đang rất yêu đời. – Giọng nói mệt mỏi của Gia Tu cất lên từ đầu bên kia điện thoại: – Đã hai mươi mấy tiếng đồng hồ rồi, anh chưa được chợp mắt. Vừa tắm xong, tính đi ngủ, mà trước lúc lên giường muốn xem em đang làm gì.

Thư Lộ thở dài ra chiều xót dạ:

- Em đang soạn bản thảo ở cơ quan… Bên Thái có nóng không ạ?

- Bình thường, hơi oi.

- Anh đã gặp được Kathoey[6] nào chưa?

- … – Anh già nghệt mặt một lúc, sau mới trả lời ra vẻ khó chịu: – Anh tới để làm việc.

- Thôi được rồi… cước điện thoại quốc tế đắt lắm phải không?

- Không rõ, anh gọi bằng máy bàn của khách sạn.

- Hôm trước tiệm váy cưới gọi điện cho em, bảo tới xem ảnh, anh nói đợi anh về rồi tính.

- Không sao, em cứ chọn đi. Dù sao biểu cảm của anh trước sau như một cả ấy mà.

- Trưa hôm qua, em ghé quán cơm mà anh dẫn em tới, bà chủ còn hỏi anh đi đâu rồi đó.

- Thế à? – Gia Tu nói: – Vậy em trả lời sao?

- Em nói anh làm ở cục kiểm dịch vệ sinh, dạo này bị phái sang Thái. Nghe xong bà chủ tái cả mặt.

Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp.

- Tiểu Man vừa về, anh biết gì không, hôm nay có anh Tây tặng cô ấy một bó hoa to đùng, chín mươi chín đoá hồng đấy.

Thư Lộ thèm được nghe giọng Gia Tu, thành thứ cô cứ lan man kể với anh những chuyện xảy ra sau khi anh đi, dường như làm vậy sẽ kéo gần khoản cách nghìn trùng giữa hai người.

- Mẹ nói, anh về rồi phải khẩn trương đi đặt vest, bằng không là…

Bỗng Thư Lộ im bặt, bởi bên tai cô là tiếng thở đều của Gia Tu. Cô có thể mường tượng ra dáng vẻ anh lúc ngủ, tóc mới gội hơi loăn xoăn, mặt mày an tĩnh tựa trẻ con.

Thư Lộ khẽ nói “Ngủ ngon” rồi cúp máy

Thực ra có rất nhiều điều cô muốn nói với anh, chỉ còn hai câu nữa thôi là xong rồi, sau đó cô sẽ giả vờ hỏi một cách bâng quơ rằng: bao giờ anh về.

- Chưa về à? – Giọng nói hồn hậu của anh Triệu bỗng vang lên.

- Dạ… – Thư Lộ gãi đầu, dáng vẻ như anh lính đào ngũ vừa bị chộp gáy: – Em đang viết bài phỏng vấn ạ.

- Nghe đâu tối nay mưa đó, mang về nhà mà viết.

Cô xem đồng hồ trên bàn, thứ Sáu, mười bảy giờ bốn mươi lăm phút. Sực nhớ ra hôm nay phải kèm hai đứa nhỏ, cô bèn thu dọn quáng quàng, lao ra cửa, để lại anh Triệu ngơ ngác nhìn căn phòng vắng tanh không một bóng người.

- Lẩn nhanh thế, đang định bảo con bé gọi hộ mình suất cơm chứ…

Từ KFC đi ra, trời đổ mưa nhỏ, Thư Lộ lại không mang ô, đành thoăn thoắt chạy về. May mà chỉ tốn năm phút là tới, cô phủi nước mưa đọng trên người, lòng cầu mong hôm cưới đừng có mưa đó nhé.

Cô ấn chuông mấy lần, Nhã Quân mới ra mở cửa, thằng bé bẽn lẽn chào:

- Thím út ạ.

Thư Lộ láng máng nghe thấy tiếng Nhã Văn, bước vào phòng khách mới thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế số pha quay lưng về phía cô. Thấy cô, Nhã Văn liền nói ngọt sớt:

- Mẹ, đây là thím út.

Điền Tâm Nghi ngoái lại, nụ cười ngọt ngào y chang Nhã Văn. Thư Lộ trợn tròn mắt, ra chiều lúng túng. Nom chị ấy cùng lắm chỉ hơn Thư Linh một hai tuổi là cùng, nào giống bà mẹ hai con, thậm chí con cái đang học cấp ba nữa chứ.

- À… em chào chị.

Thư Lộ đặt túi KFC trên tay xuống, bối rối gãi đầu, người phụ nữ đang ở trước mặt cô chính là mối tình đầu của anh già…

- Chào em, chị là mẹ của Nhã Quân và Nhã Văn. – Giọng chị ấy ngọt lịm, tay đang mải chơi cờ Phi hành[7] với Nhã Văn. – Em và Gia Tu sắp làm đám cười à, chúc mừng em.

Thư Lộ cố rặn cười, cốt khiến mình bớt căng thẳng hơn.

- Mẹ của Nhã Văn…

Tâm Nghi phì cười:

- Bạn của Nhã Văn gặp chị cũng gọi như thế.

- Ơ… – Thư Lộ sượng sùng sửa sang cổ áo, quả thực cô không biết phải gọi thế nào.

- Cứ gọi chị là Điền Tâm Nghi, nếu thân hơn thì gọi là Tâm Nghi cũng được. – Chị nói hết sức thẳng thắn.

Thư Lộ chỉ biết gật đầu rồi cười ngô nghê,

Thấy hai túi KFC dưới đất, Nhã Văn liền bổ nhào đến. Nhã Quân gỡ tay cô em gái ra, xách túi vào bếp.

- Con bỏ đồ ăn vô đĩa đã.

Điền Tâm Nghi mời Thư Lộ ngồi xuống sô pha.

- Nhã Văn và Nhã Quân nói, em làm MC ở đài phát thanh.

- Vâng ạ. – Thư Lộ cởi áo khoác ngoài, luýnh quýnh gật đầu.

- Em làm chương trình gì?

- Dạ, chương trình đọc sách ạ.

Điền Tâm Nghi mỉm cười nói:

- Hẳn phải thú vị lắm.

- … Cũng được ạ. – Thư Lộ ngập ngừng: – Anh già.. à Gia Tu chê tiết mục này nhàm chán, đủ để ru ngủ.

- Ha! – Chị ấy có hai má lúm đồng tiền giống Nhã Văn y đúc. – Đúng cái kiểu ăn nói khô như ngói của Gia Tu, nhưng mà chị nghĩ, thực ra ý chú ấy là, “số nào tôi cũng nghe hết cả đó”.

- … – Thư Lộ ngây người nhìn chị, không hiểu vì sao mà cô bỗng có cảm giác, người phụ nữ này hiểu anh già hơn mình nhiều.

- Đừng câu nệ quá, chị cũng là khách ở đây mà. – Tâm Nghi vỗ vai lưng cô: – Lúc gặp mẹ chồng, em cũng căng thẳng thế này à?

Thư Lộ lắc đầu cười ngây thơ, bởi lúc đó có Gia Tu ở bên nên cô không hồi hộp cho lắm.

Nhã Quân bày hamburger và gà vào đĩa to, bưng ra bàn ngoài phòng khách. Thư Lộ nhìn ba chiếc bánh, áy náy nói:

- Em không biết chị ở đây, nên mua thiếu…

- Không sao, lát nữa chị hẹn bạn ăn cơm rồi. – Chị nhấc tay xem đồng hồ: – Sắp đến giờ rồi, chị phải đi đây.

Ánh mắt rực lửa của hai đứa nhỏ vốn đang chăm chú vào chiếc hamburger bỗng ủ dột nhìn mẹ. Chắc bởi không phải lúc nào hai đứa cũng được gặp mẹ.

- Đừng thế mà. – Tâm Nghi vươn tay nhéo má hai anh em: – Mẹ sẽ sớm về gặp hai đứa, lần sau mẹ hứa sẽ mang nhiều quà, được chưa?

Nhã Văn nhẹt mồm, im như thóc.

- Tiễn chị được không? – Tâm Nghi bất ngờ đề nghị với Thư Lộ.

- A… vâng ạ.

Thư Lộ vội vàng mặc lên người tấm áo khoác vừa mới cởi chưa được bao lâu. Lúc ra cửa, Nhã Quân đưa hai người hai chiếc ô.

Ngoài trời vẫn lâm thâm mưa bay, bám lên quần áo hơi ẩm ướt. Điền Tâm Nghi đi giầy da hoẵng cao gót, giẫm lên mặt đường ướt dề, thế mà không hề nhếch nhác.

- Từ lúc cưới Gia Thần, chị làm việc cho WHO. – Chị bỗng lên tiếng: – Một năm có hai tuần nghỉ phép, thời gian ở bên bọn nhỏ ít ỏi lắm. Chị nghe nói em và Gia Tu thường xuyên kèm cặp hai đứa nó học hành à?

- Vâng ạ. – Thư Lộ gật đầu.

- Cảm ơn em đã chăm sóc bọn nhỏ. – Mắt chị thoáng ướt, chẳng rõ có phải vì mưa chăng?

- Chị đừng nói vậy.

- Nhiều khi chị thấy áy náy lắm, chín mươi phần trăm số năm cuộc đời dành để để chăm sóc con người ta, còn con mình lại bỏ bê.

- …

- Nhưng mà… – Tâm Nghi bất ngờ ngoảnh sang, dịu dàng nói: – Chị chưa từng hối hận.

Trên gương mặt chị ấy, Thư Lộ thấy được vẻ tự tin khó diễn tả thành lời, cuối cùng cô đã hiểu vì sao dù bị phản bội, Gia Tu vẫn không hề trách móc oán giận người phụ nữ này. Chị ấy hiểu rõ những gì mình đang làm và biết chắc mình muốn gì, một khi chị ấy chấp nhận buông xuôi, cứu vãn mấy cũng vô ích, bởi quyền chọn lựa nằm trong tay chị.

- Tuần sau chị phải đi rồi, có khả năng không dự được đám cưới của em và Gia Tu, em cho chị địa chỉ nhận thư được không? – Nói xong, Tâm Nghi liền rút một quyển sổ đã sờn cũ từ trong chiếc túi Gucci xinh xắn, nhìn có vẻ không cân xứng cho lắm.

- Vâng. – Thư Lộ đọc địa chỉ của đài phát thanh, lòng thắc mắc, chị ấy muốn gửi gì ình nhỉ.

Ghi xong địa chỉ, Tâm Nghi lại cẩn thận cất cuốn sổ đi, sau đó là nụ cười ngọt ngào như rập khuôn từ Nhã Văn:

- Em mau quay về đi, bằng không bọn nhỏ ăn hết đồ ở nhà đấy.

Thư Lộ mỉm cười nói câu tạm biệt rồi quay gót trở về, chưa được mấy bước, bỗng nghe Tâm Nghi nói:

- Gia Tu là người đàn ông tuyệt vời, chúc mừng hai em.

Lúc cô quay đầu nhìn lại thì Tâm Nghi đã quay người bước đi.

Ngó theo bóng lưng chị, bỗng Thư Lộ có cảm giác, Tâm Nghi là người phụ nữ kiên định.

Mấy tối liền, Thư Lộ vẫn kiên trì soạn bản thảo cho đến khi mi mắt dấp dính vào với nhau, cô mới chịu đi ngủ. Song Gia Tu không hề gọi lấy một cuộc điện thoại. Chiều thứ Bảy, Thư Lộ vẫn tới thư viện, ghế đối diện chẳng có một ai.

Trước mặt cô đặt quyển sách, sách viết gì mà cô chẳng hay. Cô nhìn ra chậu cây phất phơ cành lá đón gió trước cửa sổ, gió hôn lên má nụ hôn ấm dịu, thì ra mùa xuân đã tới rồi đó.

Cô nhìn chỗ ngồi đối diện, cô từng ngồi đây vò đầu bứt tai vì công việc, cũng từng ngồi đây thút thít vì một bức thư, mà lần nào cũng có anh già cạnh bên. Vẻ mặt anh lầm lầm lì lì, nhưng ánh mắt dành cho cô lại hiền hoà lắm thay. Lúc này cô đang ngồi ở cái ghế “chỉ thuộc về riêng anh”, bỗng nhận ra, tự lúc nào anh đã chiếm cứ một vị trí trong đời cô, một vị trí không ai thay thế nổi.

Bỗng cô thấy nhớ anh nhiều lắm, bỗng muốn nắm lấy bàn tay thô ráp của anh, nhõng nhẽo đòi anh xuống lầu mua ình cốc trà sữa trân châu, đổi lại là cái trợn mắt cự tuyệt của anh. Nhưng trên đường về, anh sẽ vào Starbuck mua một cốc caramel machiato dúi vào tay cô. Cô kiên quyết đòi trà sữa trân châu, mà anh còn nói kiểu khó hiểu:

- Có gì khác nhau à, cũng ngọt cả mà.

Bất chợt cô nhận ra mình đâu đến nỗi thiếu hiểu biết về anh, tuy anh lầm lì, cố chấp, bảo thủ, và nghiêm nghị nhưng cũng có chỗ đáng yêu đó chứ, nhất là những lúc lúng ta lúng túng mà vẫn cố giả đò bình tĩnh.

Có lẽ họ chỉ là hai đường thẳng song song trong biển người mênh mông, từng gặp gỡ để rồi chia xa, người rẽ trái, kẻ quành phải, sau cùng số phận vẫn run rủi cho họ gặp nhau, từ đó hoà thành một.

Thư Lộ sờ lên mặt mình nhận ra nụ cười tủm tỉm bấy giờ.

Chiều đến, cô cứ ngồi đó tới giờ đóng cửa mới chịu vè. Đứng trước cổng, cô nhớ cái lần mưa nọ, anh già đứng đợi ở đây rồi choàng áo gió lên vai cô:

- Mưa đấy, em khoác vào.

Sự quan tâm của anh chẳng bao giờ rõ rệt, lúc đó cô chỉ lo tránh mưa, sau này nhớ lại mới thấy lòng bồi hồi.

Tối nay, cơn mưa dai dẳng vẫn không ngừng rơi, quảng trường trước thư viện vắng hoe dưới ánh đèn tù mù. Lòng ngổn ngàng suy nghĩ, Thư Lộ liền rẽ sang lối ngoặt dẫn tới quán mỳ.

Bất thình một, một ai đó ôm chầm lấy cô từ đằng sau, vòng ôm không chặt nhưng cô khó mà giãy giụa được. Cổ họng cô toan thét lên thì người đó xoay mặt cô lại, nụ hôn cuồng nhiệt ập tới.

Thư Lộ tá hoả, đẩy gã ra bằng tất cả sức lực.

Anh già xoa phần ngực vừa bị cô đấm thật lực, cắn răng nói:

- Em.. khoẻ gớm.

Thư Lộ nghe tim mình hẫng liền mấy nhịp, chẳng rõ vì khiếp đảm hay bởi mừng rỡ. Gia Tu đang đứng trước mặt cô, bộ vest mỏng màu xám, cổ áo sơ mi không thắt cà vạt nên để hở, dường như vừa mới đặt chân xuống sân bay.

Nước mắt cô thảng thốt tuôn trào, hai người lặng lẽ nhìn nhau phải mười mấy giây. Lòng cô rối bời, như thể vừa thoát khỏi tay một gã du côn, người nhớ nhung bao lâu bỗng xuất hiện sờ sờ ngay trước mặt. Còn anh, anh cũng chẳng biết phải làm sao, xưa nay vẫn vậy, vì giọt nước mắt lăn dài của cô mà anh lúng ta lúng túng như gà mắc tóc.

Thư Lộ oà khóc nức nở, trước khi gặp anh, cô không biết mình trở nên não nề là vì thiếu vắng bóng anh, không rõ cơn hờn tủi xuất phát từ việc không được nghe giọng anh.

Gia Tu vươn tay ôm cô vào lòng thật dịu dàng, môi anh rờ lên trán cô.

- Anh xin lỗi, anh không biết em sẽ giật mình.

Thư Lộ càng khóc ghê hơn, tự nhiên nhớ lại tâm trạng hồi nhỏ, hộp sô cô la giấu giếm suốt một tuần trời bỗng dưng bị cậu ăn mất, lúc đó cô cũng khóc thảm thương cỡ này. Cả nhà tức cười, xúm vào dỗ dành cô, sau đó ba dẫn cô đi mua hộp sô cô la mới.

Thế còn đêm nay, cái cô cần là tình yêu quý báu của một người đàn ông, chứ không phải hộp sô cô la kia.

[1] Friedrich Wilhelm Nietzsche là một nhà triết học người Phổ. Cuốn sách: Bên bờ thiện ác (Jenseits von Gut und Böse) của ông được xuất bản lần đầu vào năm 1886.

[2] Tên này đọc ngược lại thành Bỉ Đắc Phan – trong tiếng trung có nghĩa là Peter Pan. Nghe rất hợp âm nhé: Bǐ de pān (Bỉ tờ Pan)

[3] Hai nhân vật trong Kiêu hãnh và Định kiến.

[4] Trong một máy ảnh, tấm chắn trước cảm biến thu nhận ánh sáng( sensor) là một (hay nhiều) lá thép để không cho ánh sáng đi tới cảm biến khi máy ảnh chưa “nhận ảnh” được gọi là cửa trập.

[5] Một cuốn sách của Murakami Haruki.

[6] Kathoey hoặc katoey thường được dùng để chỉ người chuyển giới nam thành nữ hoặc một gay nữ tính ở Thái Lan.

[7] Nghiên cứu thêm tại đây: 
Chương trước Chương tiếp
Loading...