Hạnh Phúc Cuối Trời Xa

Chương 8



Tiết học đầu tiên là tiết Văn của thầy Khánh, cậu vẫn hơi e ngại, sợ sệch, cái cảnh đó, thời gian đó, ngày hôm đó đã ám ảnh cậu mãi … cậu cúi gầm mặt. anh đặt tya lên vai cậu vỗ vỗ như muốn nói không sao đâu … Cậu an tâm phần nào. Hôn nay vị lãnh tiên sinh này không giữ được bộ mặt đẹp trai phong nhã, mà trên mặt có một vết bầm tím, chắc là do cú đánh của anh. Hắn cũng chẳng nói năng gì, cuối gầm mặt rồi bước vào tiết dạy. Hôm nay tiết học trầm ngấm, yên ã lạ thường, hắn cũng không gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi như mọi hôm… Tiết học nhanh chóng kết thúc bằng một tiếng trống chuyển tiết …

- Cậu Vũ đến văn phòng, tôi có chuyện cần nói – bất chợt hắn lên tiếng

- Vâng …. Vâng ạ - cậu cúi gầm mặt, anh đưa mắt nhìn hắn. Hắn cũng không nhìn lại, chỉ bước đi lên văn phòng cùng cậu… Cậu hơi lo lắng …

- Không biết cha thầy chả gọi thèn Vũ lên làm gì thế - nhỏ Anh khều Tùng với Huy

- Không biết nữa – Tùng nói

- Tôi hơi sợ cho Vũ – anh lên tiếng

- Sao vậy – cả hai đứa kia đồng thanh

- Chuyện là vầy ….abc …xyz …. – anh kể lại cho hai đứa đó nghe

- Eo ôi, thế thì bây giờ làm sao ? – nhỏ Anh đã thấy hơi lo lắng

- Chắc không sao đâu …. – Tùng nói

***** Văn phòng *****

- Em ngồi đi – hắn hạ giọng, thở ra một cái rồi ngồi xuống ghế. Bấy giờ văn phòng cũng không có ai, chuyển tiết chỉ có 5 phút nên các thầy cô giáo cũng ở dưới lớp hết rồi ….

- Vâng … vâng ạ - giọng cậu hơi sợ sợ

- Tôi có chuyện muốn nói

- Thầy cứ nói ạ

- Chuyện … chuyện hôm qua … tôi thành thật xin lỗi, tôi không làm chủ được bản thân, cũng là vì … tôi đã quá yêu em … tôi xin lỗi !!! – hắn hạ giọng, thành thật xin lỗi cậu

- Vâng … vâng ạ … không sao … em quên chuyện đó rồi … !!! – cậu cũng cho qua chuyện, không để bụng làm gì cho mệt đầu óc … Hai người nói chuyện qua lại gì gì đó rồi cậu cũng bước xuống lớp. Anh và nhỏ Lan Anh với Tùng nhìn thấy cậu, vội chạy đến

- Có … có sao không – cả ba người lo lắng hỏi

- Không sao đâu – cậu cười cười nhìn họ

- Vậy, ông thầy có nói gì không – anh hỏi cậu

- Không … chỉ là xin lỗi thôi

- Ừm, vậy tốt rồi – anh đã yên tâm phần nào

Bốn tiết học trôi qua nhanh, cậu đã thấy nhẹ nhõm trong lòng. Hôm nay cậu vẫn về một mình, còn anh thì đã về từ bao giờ rồi. Cái trời Sài Gòn này nắng cháy đầu, nắng khiếp mất thôi… Cậu bước vào nhà đã thấy ông Thanh và bà Ngân ngồi trên sofa.

- A … ba mẹ mới về

- Ừ, con ở nhà có khỏe không – ông Thanh hỏi đứa con của mình

- Vẫn khỏe ạ

- Nhà một mình rồi buồn không con – bà Ngân hỏi cậu

- Không ạ

- Thôi, con lên thay đồ rồi xuống ăn cơm – ông Thanh giục cậu

- Vâng ạ - cậu chạy lon ton lên phòng thay đồ … vài ba phút sau cậu thong thả bước xuống dưới nhà để cùng ba và mẹ ăn cơm… Ba mẹ cậu hỏi cậu nhiều thứ, bao ngày qua vắng mặt cậu sống như thế nào, cậu ra sao, cậu có khỏe không, …v…v… Bất chợt cậu nghĩ đến anh, cậu may mắn khi có ba mẹ ở cạnh, còn anh vẫn một mình trong căn nhà đó, thật cô đơn …. Cậu thở hơi ra, vẻ mặt hơi buồn buồn … Cơm xong cậu lên phòng nghỉ ngơi, chiều nay cậu còn có buổi học thể dục nữa … Cậu nằm chợp mắt một lát …

*** 45 phút sau ***

Cậu bật người dậy, đi rửa mặt rồi thay đồ đi học. Hôm nay cậu mặt đồng phục thể dục của trường, trông dễ thương quá trời quá đất.

- Thưa ba mẹ con đi học

- Đi cẩn thận nghen con – mẹ cậu vọng ra ngoài cổng, ba cậu giờ này cũng đã đi làm rồi.

- Vâng ạ - nói rồi cậu vọt lên xe đạp đi tuốt

Cậu đạp xe qua nhà anh, thấy cổng đã đóng, cậu đành đi đến trường. Hôm nay phố xá vắng lạ thường, trời lại mù mù chắc sắp có mưa lớn đây. Lá ngoài đường đã bị gió cuốn tung, bụi bay mù mịt, trong lòng cậu cũng có gì đó hơi hơi bất an…

Cậu dừng xe trước trường, dắt vào nhà xe, anh đã đi đến trường trước rồi. Hôm nay anh trong bộ quần áo thể dục cứ như một soái ca, một siêu mẫu, thật đẹp, thật quyến rũ, cậu cười cười nhìn anh. Anh cũng đơ người vì nụ cười ấy, sao mà dễ thương thế !!!

Học thể dục là tiết học mà dường như ai cũng thích cả, có vẻ đây là tiết học thoải mái nhất, là tiết học mà tuổi học trò cười nhiều, nói nhiều, và cũng có nhiều kỉ niệm nữa. Cả buổi học hôm nay cậu cứ cười mãi, anh cứ nhìn cậu say đắm, anh chết mê chết mệt trong nụ cười đó rồi…

Buổi học cũng sớm kết thúc, cậu lay hoay không thấy anh đâu cả, hỏi nhỏ Lan Anh với thèn Tùng hai tụi nó cũng không biết, cậu cũng không hiểu anh đi đâu rồi, … cậu đành cho qua thôi. Cậu bước đi trên hành lang, mây trời bây giờ đã đen xám xịt, trông có vẻ sắp mưa to, mưa rất to đây … Đi tới một khúc quanh vắng người bỗng nghe một tiếng động lạ, cậu nhìn qua … Thật …thật … cậu nhìn thấy một cảnh tượng, hai con người đang hôn môi nhau, đó… đó là con Tâm cùng lớp với … với lại là anh. Khóe mắt cậu cay cay, hai hàng lệ rơi xuống, cậu đang khóc, trước mặt cậu tối xầm lại, nước mắt cứ giàn giụa. Anh như cảm nhận cái gì đó, quay sang … anh thấy cậu … cậu chạy đi … anh thấy cậu khóc nức nở, liền đuổi theo cậu. * Rào ! rào ! rào * trời đã đổ mưa, mưa to lắm, mưa như trút nước, mưa cuốn đi bao lớp bụi của đường phố, nhà cửa, nhưng mưa nào cuốn đi được nỗi niềm trong lòng cậu, Cậu vọt lên xe, đạp thật nhanh không còn quan tâm đến anh gọi phía sau, anh vẫn đang đuổi theo cậu. Trên đường cậu khóc nức nở, nhưng nào ai có hay, mưa cũng thật giỏi khi có thể che giấu cảm xúc của con người, che giấu đi những giọt nước mắt đau thương. Cậu đạp xe một mạch tới nhà, cậu vội đóng cửa cổng, tiếng đau đớn của cánh cổng vang lên * rầm *…Mẹ cậu cũng rất ngạc nhiên, hỏi mãi cậu không trả lời, cậu chạy lên phòng rồi đóng cửa lại thật chắc, ngồi thu lại một góc mà khóc nức nở. Trong đầu cậu vẫn là cảnh tượng đó, anh hôn một người khác…cậu suy nghĩ thật nhiều: “ Tại sao, tại sao mình lại khóc … mình yêu cậu ta thật rồi, mình thương cậu ta mất rồi … vậy mà … không … mình không có quyền đòi hỏi gì cả … cậu ta đâu có yêu mình … đâu có thương mình đâu…” trái tim cậu quặn thắt lại, thật đau đớn, cậu lạnh run người, cứ khóc, khóc mãi, khóc mãi ….

Còn anh, anh bất lực đành đi về nhà, anh thật ngu ngốc, anh đã làm gì thế này… Anh thật đáng trách, thật đáng trách mà !!!

Cậu ngồi đó một lúc, trời cũng đã tạnh mưa, cái lạnh lại lên ngôi. Cậu đi lấy đồ bước vào phòng tắm, bật nước nóng lên, cậu ngâm mình trong dòng nước. Cậu tự dặn mình nên quên anh, tự dặn mình nên giữ khoảng cách với anh một chút, kẻo lại phải buồn, phải khóc … Dòng nước ấm thật dễ chịu, ước gì sự ấm áp đó xuất phát từ vòng tay của anh, từ con tim anh, từ chính sự yêu thương của anh dành cho cậu… Nhưng đối với cậu giờ nó chính là một ước mơ quá viễn vông, quá xa xỉ rồi … Chật, cậu lại suy nghĩ về anh nữa rồi…

Tắm xong, cậu bước xuống nhà, thấy đứa con tội nghiệp của mình, bậc làm cha làm mẹ cũng không khỏi đau xót…

- Sao vậy con – ông Thanh và bà Ngân hỏi cậu

- Con không sao, con chỉ, chỉ hơi buồn – giọng cậu nhỏ nhỏ yếu ớt, rụt rè

- Buồn chuyện gì vậy con ??? – bà Ngân lo lắng hỏi cậu

- …. – cậu không nói gì chỉ lắc đầu, mẹ cậu cũng ngừng hỏi. Cậu bước xuống bếp, hâm lại ít canh rau rồi ăn tối, chiều đến giờ cậu chưa ăn gì rồi… Vừa lạnh, vừa đói, sao cậu chịu nỗi … Ăn xong thì cậu xin phép bố mẹ lên phòng nghỉ, bấy giờ cũng đã hơn 10h… Ba mẹ cậu cũng đi nghỉ ngơi.

Cậu bước vào phòng, nằm vật ra giường, trong lòng cậu nặng trĩu, thật buồn chán, thật đau thương. Cái cảnh tượng đó cứ như vừa xảy ra, cậu lại khóc thút thít, cổ họng cứ nghẹn ứ lại, khóc không ra tiếng chỉ nghe thút thít thút thít.

Cậu nằm ra đó, trằn trọc không ngủ được… Bỗng nhiên * cạch * cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

- Con trai của ba ngủ chưa vậy – ông Thanh bước vào

- Chưa ạ

- Ừm, tối nay ba ngủ với con được không

- Được ạ - cậu nhích người xích qua một bên

- Hôm nay con buồn à – ông vừa nằm xuống cạnh cậu

- Vâng ạ, hơi hơi buồn

- Con trai cưng của ba kể cho ba nghe được không ? – ông vừa nói vừa xoa đầu đứa con thơ của mình. Đối với ông, lúc nào cậu cũng còn nhỏ trong vòng tay ông, ông vẫn còn nhớ ngày xưa khi mà cậu còn cởi truồng tắm mưa, còn nhớ những ngày cậu chạy loanh quanh trong nhà, ông khẽ mỉm cười

- Được ạ, con… con thích một người … - giọng cậu nhỏ nhẹ

- Con trai à ?

- Vâng ạ, con thích cậu ta, mà chiều hôm con thấy cậu ta và một cô gái hôn nhau, con … con…. – nói đến đây cổ họng cậu nghẹn ứ lại, chỉ nghe tiếng nấc từ cổ họng cậu phát ra. Người ba lại xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng …

- Con trai à, đừng buồn nữa, khóc to lên, khóc cho thật đã, rồi mai này sẽ tốt hơn thôi, con sẽ tìm được người yêu con hơn, cho con hạnh phúc …

- Vâng … vâng ạ - cậu ôm ông mà khóc nức nở, nước mắt đã ướt lên chiếc áo của ông Thanh

- Ngủ đi con trai, ngủ đi nào – ông ôm cậu vào lòng, hai ba con cùng nhau chìm vào giấc ngủ…

Mặt trời đã lên, hôm nay cậu xin nghỉ ở nhà vì cũng khá mệt… Ba mẹ cậu đã đi làm từ lúc sớm, cậu ở nhà một mình … Vẻ mặt cậu trông vẫn buồn buồn, hai mắt sưng lên vì khóc … cậu ngồi thui thủi trên sofa, dán mắt vào điện thoại, lướt lướt cái gì đó…hình như là online Face Book …
Chương trước Chương tiếp
Loading...