Hạnh Phúc Nơi Đâu
Chương Chap 7:
Đồng ý? Từ ngày hôm đó, cứ chỗ nào có Lan là chỗ đó có Bảo. Cậu bám theo cô mọi lúc có thể. Tuy khó chịu nhưng nó cũng chẳng nói gì nhưng sức chịu đựng của con người có hạn mà nó lại là người nóng tính nên cuối cùng Bảo lại được nghe nó mắng: -Nè! Mi không có việc gì làm hay sao mà cứ bám bạn ta hoài zậy? Mi không thấy phiền nhưng cũng phải nghĩ xem người khác cảm thấy thế nào chứ! - Tôi bám thì kệ tôi, đâu liên quan đến cô. Rảnh zậy?- Bảo không chịu lép vế mà bật lại - Ai nói là không liên quan? Hôm nào tụi ta cũng đến trường cùng nhau, ra chơi cũng đi cùng nhau, về cũng cùng nhau mà mi thì bám Lan suốt thì ta cũng bị làm phiền đó. Động não chút- Nó tức tối. - Thì… thì…- Bảo hết đường cãi. - Sao? Không cãi được hả? Đồ lí sự cùn! Plè- Nó lè lưỡi trêu tức Bảo. - Cô… cô…- Bảo tức. - Cô sao? Mà nói i biết nhá! Ta đây còn trẻ nên chưa muốn nhận cháu đâu mà có nhận thì ta cũng không them đứa cháu mắc bệnh nói lắp như mi. Nhớn ùi mà còn “bập bẹ” như trẻ em mẫu giáo. Đồ thiểu năng!- Nó ột tràng dài làm Bảo sầm mặt. - Yaaaa!!!!!!!!!!!!! Tức wa’!- Bảo. - 2 người còn cãi nữa là tôi cho lên phòng uống trà zới giám thị đó!- Khánh nói bằng giọng đe dọa làm 2 con người đang cãi nhau phải im bặt. Nó im do nó là học sinh gương mẫu( t/g: chị thì gương mẫu nỗi gì?* bĩu môi* Trang: *Lườm* T/g:* Im bặt*), nếu bị bắt lên phòng giám thị thì chuẩn bị về nhà nghe bài ca không tên của mama đại nhân đi là vừa. Còn Bảo là vì sợ mất thể diện( ặc ) bởi tuy là hội phó hội học sinh nhưng người vừa lên tiếng cảnh cáo kia lại là hội trưởng mà hội phó không có quyền bằng hội trưởng nên trái lệnh của hội trưởng thì chuẩn bị tinh thần mà diện kiến giám thị đại nhân đi . Lan im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: - Mặc xác hắn đi! Bọn mình xuống canteen thui. - Ok! Đi thui!- Nó đồng tình Nói xong, 2 đứa léo nhau xuống canteen để mặc 3 chàng hotboy vẫn còn đứng đó. - Mi cứ bơ hắn thế này suốt hả? Nhỡ hắn không chịu bỏ cuộc mà cứ bám mi suốt ngày thì ta cũng pji ảnh hưởng đó! Cứ như zậy thì ta phát điên sớm wa!- Nó lên tiếng khi cả 2 đang ngồi ăn tại 1 chiếc bàn trong canteen. - Ta cũng không pít nữa. Ta không tin hắn có kiên nhẫn để bám ta hết 1 tháng đâu! Nhỡ hắn cứng đầu bám lâu như zậy thì lúc đó tính sau- Lan nói. - Mi đúng là... Bỏ ngay cái thói nước đến chân mới nhảy đó đi! Cứ kiểu đó có ngày gặp rắc rối mà không pít ứng phó đó! Học cách lo xa 1 chút xem nào!- Nó lên giọng giảng đạo. - Ta không bỏ đó! Làm gì được nhau?- Lan ngang ngược_ Mà mi bỏ cái tính lo xa của mi đi! Mới 17 mà cứ như pà cụ non hông bằng!- Lan bĩu môi. - Kệ ta!- Nó cứng đầu. - Kệ ta!- Nó cứng đầu. - Ờ! Kệ mi- Lan. Cả 2 đứa lại chìm vào im lặng. Nó thì chăm chú vào việc ăn và trong đầu thì suy nghĩ cách giải bài toán nâng à cô giáo mới cho( Chăm zữ!). Còn Lan thì vừa ăn vừa nghĩ vẩn vơ về ... Bảo(=="). Đang ăn ngoan lành thì bỗng Bảo ở đâu ra nói: - Chút nữa em đợi về cùng anh nha! Anh có chuyện muốn nói zới em. - Ok!- Lan không từ chối. Nhận được câu trả lời như ý từ Lan, Bảo vui vẻ nói: - Thôi! Anh đi đây! Chúc ngon miệng! * Giờ ra về: - Mi về trước đi! Ta ra đây có việc chút- Lan nói khi cả 2 tiếng trống kết thúc buổi học vang lên. - Ừ- Nó trả lời. - Zậy ta đi đây- Lan vẫy tay tạm biệt nó rồi chạy luôn ra cổng trường đứng chờ Bảo. - Ừ, Bye- Nó cũng vẫy tay chào lại. Khi Thấy bóng Lan đã khuất, nó bỗng thở dài:" Mình có nên giúp 2 người này thành đôi không nhỉ? Mà không được! Nhỡ tên Bảo đó lại đùa giỡn zới Lan nữa thì sao? Ai pít được tên đó nghĩ gì chứ?! NHưng mà cứ thế này thì Lan nó vẫn còn vất vả dài dài! Phải làm thế nào đây? Aishiiiiiiiii! Đau đầu wa! Cóc thèm nghĩ nữa!" Bực bội thoát khỏi dòng suy nghĩ, nó nhanh chóng ra lấy xe để về nhà. hôm nay nó mới có dịp nhìn kĩ lại con đường về nhà mình. Vì là giờ cao điểm nên người xe đi lại tấp nâp, không khí khá ngột ngạt. Hai hàng cây bên đường khẽ lay động trong gió. Mặt trời bị những đám mây che lấp nên không thể chiếu những tia nắng ấm áp xuống trần gian. Vì vậy mọi thứ như ảm đạm hơn, Mọi thứ thật lạnh lẽo trong khung cảnh của mùa đông Hà Nội. Ấy vậy mà nó lại thích mùa đông! Nó yêu cái sự lạnh lẽo, ảm đạm và có phần tĩnh mịch trong mỗi đêm đông, yêu cảm giác được những cơn gió lạnh vờn quanh mình. Những lúc như vậy mọi nỗi buồn phiền của nó như được thổi bay đi hết. Nó yêu cái màu trắng tinh khôi nhưng lạnh lẽo và cái màu xanh da trời dịu nhẹ chứ không phải là cái màu hồng mộng mơ như sở thích của các bạn gái cùng trang lứa. Cứ vậy, nó thơ thẩn ngắm cảnh cho đến khi về tới nhà. * Tại quán nước gần trường: Nơi Bảo dẫn Lan đến chẳng ở đâu xa mà chỉ ở ngay gần trường. Vừa ngồi vào bàn, Lan nói ngay: - Có gì thì anh nói đi! - Có gì thì anh nói đi! - Em ghét ở gần anh zậy sao?- Bảo buồn buồn nói. - Ơ... À... Khô... không phải đâu!- Lan quơ tay loạn xạ, bối rối nói. Thấy bộ dạng đó của Lan, Bảo phì cười: - Trời ạ! Anh đùa thôi mà! Nghe Bảo nói vậy thì Lan tức giận lườm anh 1 cái sắc lẻm làm Bảo toát mồ hôi rồi nói: - Không đùa nữa! Có gì thì anh nói đi! - Ừm! Anh muốn em làm bạn gái của anh, được không?- Bảo cũng trở lên nghiêm túc rồi nói. - Ơ... Tôi...- Lan đang khó xử thì vừa đúng lúc đó, anh phục vụ bê ra 2 li nước và nói: - Nước của quý khách đây ạ! - Cảm ơn anh!- Lan và Bảo cùng nói. Sau khi anh phục vụ đi khỏi thì Bảo nói: - Em có thể đồng ý không? - Tôi... không thể!- Lan nói bằng giọng bình thản mà trong lòng đau như cắt. - Tại sao? Tại sao lại không thể chứ? Em nói đi!- Bảo đau đớn. - Không tại sao cả! Chỉ vì tôi không thích thôi. Tôi đi đây!- Lan nói rồi nhanh chân bước đi không để cho Bảo kịp nhìn thấy cô đang khóc. Vì hôm nay cô đi xe cùng nó mà nó đã về trước rồi nên hiển nhiên là cô phải đi bộ. Vừa chạy ra khỏi quán được 1 lúc thì trời đổ mưa. Phải chăng ông trời đang khóc thay cho anh và cô?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương