Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 3: Anh Trai
Cậu láy xe đến chỗ mà thám tử đưa địa chỉ. Khi gần đến nơi cậu đi bộ xung quanh tìm kiếm vì đường xá ở đây vô cùng hẻo lánh và hẹp. Đi được một đoạn thì cậu thấy có đám trẻ đang vây xung quanh một người ăn xin, quần áo rách rưới. Bọn trẻ đánh đấm, chửi người kia là kẻ ngốc, ngu xi,... Cậu chạy đến ngăn bọn trẻ làm loạn rồi đuổi đi. Sau đó cậu mới chú ý người đang nằm co ro dưới đất này. Trang Dụ hỏi hắn: " Anh có sao không? Để tôi đỡ anh dậy" Lúc này cậu mới thấy rõ diện mạo người này. Cậu đứng bất động trong giây lát rồi chợt bừng tỉnh khi nghe người đó nói "cám...ơn", " em không... sao". Cậu nhận ra người này còn ai ngoài anh trai mình. Cậu ôm chầm lấy anh nước mắt từ từ rớt xuống trên vai anh. Cậu thầm nghĩ: tại sao cũng cùng là con của mẹ mà lại có số phận khác nhau tới vậy? Anh cười hì hì nước mắt, nước mũi hồi nãy tèm lem hết trên mặt, đẩy cậu ra nói:" anh giống em... lắm nha. Anh là người trong gương của em à? Nhưng...sao anh đẹp, sạch sẽ vậy?" Nghe anh nói xong trái tim cậu như thắt lại từng cơn, đau đến không thở nổi, nước mắt bắt đầu rơi lại rơi.Cậu không biết trả lời anh như thế nào. Anh hoảng loạn lấy tay phủi phủi áo, lau nước mắt cậu, vừ lau vừa nói:" Anh ngoan đừng khóc, khóc... xấu lắm, xấu như em nè. hihi". Trang Dụ nắm lấy tay anh nói:" Em không khóc nữa! Không khóc nữa! Em Trang Dụ, em trai của anh đương nhiên là giống anh rồi.Anh có muốn sống cùng em không? Em sẽ chăm sóc anh anh có chịu không?" Anh vui vẻ gật đầu, miệng nói " Được...được. anh là anh trai em. Sau này..anh...sẽ ở bên tiểu Dụ nha?hihi" Trang Dụ nói tiếp " Anh tên Trang Bảo, anh phải nhớ tên mình nha?" Trang Bảo gật đầu " Ừm anh tên Trang Bảo, anh trai em. Sau này Bảo Bảo sẽ bảo vệ em." Anh nghiêm túc vỗ vỗ ngực mình cam đoan. Vừa nói xong bụng anh kêu lên" rột...rột....ột...ột..." làm anh đỏ cả mặt. Trang Dụ a lên một tiếng hỏi: "Anh đói rồi để em đưa anh đi ăn. Anh thích ăn gì?" Anh ôm bụng mình nói " Anh... muốn ăn...thịt gà". Cậu dắt tay anh đi đến xe nói " Được! Em chở anh đi ăn." Sau đó cậu mua cho anh ít quần áo, giày dép, đồ dùng linh tinh cho anh rồi mới dắt anh vào quán gà nướng đánh chén một bữa no nê. Trang Bảo vui vẻ, nhảy tưng tưng khi thấy đùi gà thơm phưng phức mà mình muốn. Anh vừa ăn vừa cười khúc khích, còn đúc Trang Dụ ăn nữa. Đến xế chiều cậu dẫn anh về nhà, tắm rửa cho anh, rồi hai anh em trò chuyện những điều nhỏ nhặt, vụng về. Đến khuya thì hai anh em ôm nhau ngủ trên một chiếc giường ấm áp mà ngủ. Hạnh phúc có đôi khi đơn giản đến không thể ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương