Hành Trình Của Ly Biệt
Chương 17
Người đàn ông đó đứng trước Biển Xanh, dáng người cao lớn như một loài cổ thụ. Một tay giữ điếu thuốc trên miệng, còn một tay đặt trong túi quần. Anh ta nhìn về phía trước, cả thân người đều bất động. Chiếc áo phông màu trắng dính sát vào người, cô có thể cảm nhận được mồ hôi hòa lẫn với hương bạc hà dịu nhẹ của anh. Rồi anh nhìn thấy cô, ở bên kia đường. Nhưng anh im lặng, như màn đêm đang bao trùm một nửa thế giới. Trong đôi mắt anh có những lo âu, mỏi mệt, những suy nghĩ của một người cô đơn. Cô biết, cô biết anh sẽ không đi đâu. Bởi khi cô nói về Cẩm Phả, anh chắc chắn sẽ đợi cô. Rồi anh sang đường, vứt điếu thuốc mình đang hút xuống. Anh ôm chầm lấy Vũ, cái ôm siết cứng người cô lại. Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn cuồng dã và cháy bỏng. Anh làm cô đau, nhưng cô không gạt anh ra. Đôi môi của anh vẫn còn hương vị của khói thuốc lá, còn có mùi của rượu. Tuy nhiên Vũ lại không hề thấy khó chịu với mùi vị đó. Với cô mà nói, tất cả những gì về anh cô đều cảm thấy quá mãnh liệt. Cô như bị hút vào trong đó. Vũ đặt tay lên eo của anh, ngắm nhìn anh thật kỹ. Từ đầu mày cho tới cuối mắt đều được cô âm thầm ghi dấu lại. Vũ biết, rồi một ngày nào đó bọn họ sẽ phải xa nhau. Hoặc là chết, hoặc là chia ly. Vậy nên cô cần phải nhớ khuôn mặt của anh, từng chi tiết một, có như vậy thì cô mới không quên anh được. “Anh chính là người ở chuyến xe bus ngày hôm đó phải không?” Vũ ngước nhìn anh và hỏi. Người đàn ông đó không nói gì, anh chỉ nắm chặt lấy bàn tay cô rồi kéo cô chạy đi. Trong màn đêm, gió lướt qua mặt khiến cô thấy ran rát. Anh ấy không hề nói gì cả, chỉ kéo cô chạy đi như thế. Bàn tay anh rộng lớn, khiến cô như lạc vào trong đó. Đây chính là thế giới của anh ư? Thế giới có bóng đêm trống rỗng, có ánh đèn đường phủ mờ ảo và có quán bar mang tên Biển Xanh. Thế giới của anh không hề hỗn độn. Thế giới của anh chỉ có sự tĩnh lặng và cô đơn! Cả hai người chạy cho đến khi nào mệt mới dừng lại. Anh cúi gập người xuống, hơi thở dồn dập và vội vàng. Đôi mắt nhìn về phía trước, hoàn toàn không để ý đến cô. Vũ cũng im lặng, cô quyết định sẽ im lặng cho tới khi nào anh chịu mở lời với cô mới thôi. “Tôi muốn đưa em đi, đến một nơi thật xa. Có thể giấu em vào giấc mơ cũng được, tôi không muốn em là sự thật.” Anh đã muốn nói với cô như thế, nhưng cuối cùng là vẫn không thể mở lời được. Mất một lúc lâu sau, đủ thời gian cho anh hút hết một điếu thuốc, anh mới nói: “Tôi sẽ đưa cô về nhà!” Vũ nhìn anh đầy ngạc nhiên, nhưng cô cũng chỉ gật đầu đồng ý. Các ngón tay của anh vẫn bám chặt vào cổ tay của cô. Trong đôi mắt của anh, cô thấy được những suy nghĩ phức tạp đan xen. Có thể là anh đang đấu tranh tư tưởng. Anh muốn nói với Vũ điều gì đó, nhưng lại không biết dùng ngôn từ thế nào cho cô hiểu. Hai người đi bộ, đi qua một cây cầu vượt, đi qua một cửa hàng bán đồ ăn đêm, đi qua một công viên…Đi qua rất nhiều thứ. Con đường dường như vô tận, cả hai cứ thế đi, cứ thế đi, không biết đâu mới là điểm dừng. Rồi anh dừng bước chân, quay lại nhìn cô. Anh rút một điếu thuốc ra, bàn tay run run bật lửa. Khói thuốc lại che mờ những bối rối trên khuôn mặt của anh. Vũ vẫn im lặng như màn đêm. Cô không muốn nói với anh bất kỳ điều gì cả, cô chỉ muốn anh hiểu rằng, anh là người mà cô vẫn luôn mong chờ. “Nhà cô ở đâu thế? Và tại sao chúng ta lại hành động như những đứa trẻ thế này?” “Anh tên gì?” “Cô tên gì?” “Tôi tên Vũ.” “Tôi tên Dương Nguyễn!” Vũ im lặng, vì cái tên của anh. Cô thích nó, rất thích! Giống như cảm giác được nhìn thấy món đồ mà mình ưng ý. Cảm giác ham muốn, vui sướng tột cùng. Không phải lúc nào chúng ta cũng có cảm giác hài lòng, không phải lúc nào chúng ta cũng tìm được thứ mà bản thân luôn tìm kiếm. Chính vì vậy, khi nó xuất hiện, cô giống như đã bị thôi miên. Cô hoàn toàn thấy nó đẹp, về tất cả mọi thứ. Dương Nguyễn, cô thích anh! “Hãy đưa tôi về nhà! Tôi sẽ chỉ đường cho anh.” Vũ mỉm cười nói. Thế rồi hai người lại đi. Trong suốt quãng đường, cả hai vẫn không biết phải nói gì với nhau. Nụ hôn cuồng dã vừa rồi của anh giống như một cơn gió, không ai còn nhớ gì về nó nữa cả. Hoặc nếu có nhớ, cũng là nhắc cho bản thân nghe thôi. Dương Nguyễn vẫn hút thuốc, khói thuốc lẩn quất vào trong không khí, thi thoảng nó khiến Vũ hít phải. Cô đi bên cạnh anh, thấy bản thân như được bảo vệ. Khi đến đầu xóm, cô vươn tay lên hái một bông hoa giấy. Vũ thích những bông hoa có màu này, nó giống như màu của hoa mười giờ - hồng đỏ. Vũ ngắm nhìn, rồi đặt nó vào lòng bàn tay mình và bóp nát. Rồi một lúc nào đó, hạnh phúc cũng sẽ bị chính cô giết chết như thế. Chúng ta đang càng ngày càng nhấn chìm cuộc đời nhau, tận khi chết mới có thể kết thúc mọi khổ đau trong lòng. Vũ để điện ngoài hiên, ánh điện màu vàng chiếu le lói ra con đường bên ngoài. Nhà của Liêm mấy ngày hôm nay đều tối om như thế, có lẽ anh ta lại đi đâu đó rồi. Lúc bước đến trước cổng, Vũ xoay người lại nhìn Dương Nguyễn. Rồi cô mạnh dạn đưa tay lên kẹp lấy điếu thuốc của anh. Đôi môi anh hơi mở, để Vũ lấy đi điếu thuốc, rồi lại để cô vứt nó đi rất tự nhiên như thế. Anh ta không hề tức giận, cũng không biểu hiện bất cứ điều gì. Anh chỉ nhìn cô, ánh nhìn cô độc và có gì đó rất tuyệt vọng. Vũ nói: “Nguyễn này, chúng ta có thể giữ liên lạc không?” Anh gật đầu: “Được.” Cô cũng nói: “Được.” Rồi Nguyễn ra về, không hề có một lời từ biệt. Vũ cũng không nói gì cả, cô chỉ đứng lặng nhìn bóng lưng của anh. Bây giờ đã là khoảng ba giờ sáng, sao trên trời như kim cương lấp lánh. Cô ngẩng đầu lên, trời đêm bao giờ cũng hoa lệ đến lạnh lẽo như thế. Có một đợt Vũ từng nghĩ, nếu như ai chết cũng trở thành một vì sao như thế, vậy thì ai mới là người nhận được sự ấm áp của ông trời? Không, có lẽ chúng ta chỉ là đang ảo tưởng ra một điều gì đó. Chúng ta đang lạc giữa đời nhau! … Những ngày sau đó, Thắng không hề có bất cứ biểu hiện gì với cô nữa. Buổi hẹn đợt trước cũng coi như chưa từng xảy ra. Anh ta hẳn là đã thấy được tình cảm của cô, hẳn là thấy sự tuyệ vọng trong những cô gắng của mình. Dù sao thì như vậy cũng tốt, ít nhất là cô có thể thôi áy náy về sự hờ hững của bản thân. Nghe đâu Thắng mới quen được một cô bé trong tòa soạn, đang thử việc. Vũ cười. Tình yêu luôn luôn tới bất chợt, mà tàn lụi cũng mau. Bạn phải biết nắm lấy cơ hội, như vậy mới khiến bản thân không phải tiếc nuối. Tuấn nói với cô rằng: “Chúng ta giống như những hạt bụi, luôn luôn để bản thân phiêu dạt. Đến khi chúng ta va phải nhau, mới tự cho rằng ấy là định mệnh.” Vũ gõ lách cách đáp lại: “Anh nói đúng, tôi cũng từng nghĩ mình là một hạt bụi. Nhưng nếu như tôi va phải định mệnh của mình, thì tôi chắc chắn sẽ tan biến.” “Cô không tin vào tình yêu của bản thân?” “Phải, tôi luôn nghĩ hạnh phúc rất ngắn ngủi. Chúng ta chỉ là con người, chúng ta có giới hạn, cũng như một hạt bụi thôi.” Tuấn gõ một icon với khuôn mặt thời dài cho Vũ, điều ấy khiến cô phải bật cười. Vũ đã kể rất nhiều chuyện cho anh nghe. Cô coi anh như một người bạn thực sự. Một người bạn đối với Vũ là một người có thể lắng nghe cô nói và im lặng. Có thể giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách nào đó, nhưng cô nghĩ bạn bè luôn luôn là như thế. Họ chỉ có thể ở bên cạnh nhau, chứ không thể hòa làm một với nhau. Đó là sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu. Có lẽ Tuấn nghĩ cô là một con người tiêu cực, luôn luôn nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt ủ rũ và đau buồn. Nhưng Vũ thì nghĩ, bản thân cô không hẳn là tiêu cực. Cô chỉ quá hiện thực mà thôi. Cô cũng có khát khao hạnh phúc, cũng sợ chết, nhưng cô luôn nghĩ bản thân mình không đủ sức để giữ lại mọi thứ ở bên người mãi mãi. Suy cho cùng, cô chỉ là một kẻ kém cỏi. “Tuấn này, liệu tôi có thể hạnh phúc được không?” Vũ hỏi. “Chừng nào cô chịu tin vào bản thân mình. Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết nắm giữ nó.” Vũ yên lặng, những bức tường xung quanh cũng như im lặng hỏi cô. Cô có phải là người biết nắm giữ hạnh phúc? Không, như đã nói, cô chỉ là một hạt bụi. Với hạnh phúc của bản thân cô còn hoang mang thì làm sao có thể nắm giữ nó được! Vũ luôn nghĩ, hạnh phúc chỉ là ảo ảnh, chỉ là một giấc mơ. Đến khi cô tỉnh dậy, mọi thứ sẽ lại trở về vị trí cũ. Cũng giống như chuyện của ba mẹ cô, sau hai mươi năm, họ tỉnh dậy và thấy mọi thứ đều hoang tàn. Chúng ta đâu thể giữ được ai đó bên mình mãi mãi? Đến một lúc nào đó, đến giới hạn của nó, tất cả sẽ đều tan biến như ảo ảnh mà thôi. Màn đêm bên ngoài lại xuất hiện một cơn mưa, những cơn mưa cuối cùng của mùa hạ. Ngồi bên cửa sổ, Vũ có thể cảm nhận được luồng không khí lành lạnh tràn vào. Da thịt cô mát dịu, không gian xung quanh như được thanh tẩy. Bên ngoài hiên, ánh điện màu vàng chập chờn khiến bóng đêm càng thêm liêu xiêu. Vậy là tháng chín đã tới rồi, câu chuyện của cô đã viết được quá nửa. Tuy nhiên, Vũ luôn cảm thấy có điều gì đó không thể khỏa lấp được những ham muốn trong lòng. Cô không muốn cứ thế mà đi đến hồi kết. Những con người, những số phận bị tác động bởi thời gian. Họ già đi và chết đi như thế. Nhưng trong cuộc đời, họ đã từng nắm bắt được thứ gì? Vũ muốn viết một câu chuyện về khoảng thời gian đó của họ. Cô muốn viết về một hoài niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương