Hành Trình Về Thị Trấn Buồn Tênh

Chương 21



Anh không thể yêu bóng lộ

___ Langdang02

Gửi tặng những người bạn của tôi, đặc biệt là “chị hai”. Đọc xong có thể ai đó thương tôi, hay ghét tôi, nhưng dù sao thì vẫn là những suy nghĩ thật tôi muốn nói. Cầu chúc mọi điều hạnh phúc đến với chúng ta.

***

- Ahhh… pê đê kìa bà con ơi!!!

Tiếng la vang lên giữa cơn khuya tĩnh mịch. Tiếng xe mấy gầm rú phá tan con đường đêm. Bây giờ là 0 giờ.

- Mày mới là pê đê á! - Có tiếng đáp trả.

- Trời ơi pê đê, t

ránh xa tui ra!!! Tui không quen biết pê đê nha.

- Chị ơi chị con kia là bóng lộ đó.

- Ha ha ha ha….

Những tràng cười kéo dài, dài như con đường ngút ngàn đang chạy.

Một. Hai. Ba. Bốn. Năm. Năm chiếc xe máy. Mười con người. Lại là một đêm không ngủ lang thang của những Thư, Lan, Hằng, Thanh, Thy, Nga… Những đêm không ngủ như thế, đây không phải lần đầu, càng không phải lần cuối. Thế nên không có chuyện không biết đi đâu lúc nửa đêm. Thích thì vào quán lẩu lề đường mà nhậu. Ừ gọi là nhậu cho sang, chứ có uống được bao nhiêu. Uống thì sợ say. Uống thì tốn tiền. Thôi ăn cho no tấm thân, ấm tấm bụng rồi đi tiếp. Nữa thì lang thang khắp thành phố đêm. Lang thang, cứ như thành phố chỉ dành cho những con người đó. Còn không thích nữa thì vào công viên ngồi. Tụm năm tụm ba, trò chuyện, tán dóc, chặt chém. Nữa thì ôm nhau mà khóc! Cái nghiệp pê đê hay có nhiều chuyện để than thở, để buồn, để sầu. Thật tình là cái nghiệp mà.

Nhóm pê đê không chỉ có mười người. Chính xác là trên dưới… năm chục con người. Chẳng qua chỉ có mười nhân đi qua đêm được, hoặc thích đi overnight. Người ta nhìn vào sẽ nói đó là một đám bóng lộ. Thật ra thì chỉ có… 90% lộ, vẫn còn sót lại vài tên manly bình thường. Ngoài một kẻ lớn nhất được gọi trìu mến bằng…má, thì Lan và Tuấn một là chị hai một là anh hai của nhóm. Lan cao dong dỏng, ốm nhách, nhìn cái tướng đi là biết bóng lộ. Có đứa chọc: “Đi với bà Lan cũng giống như đeo tấm bảng ‘Tui là pê đê’ trước ngực á”. Nghĩ cũng… đúng. Tuấn thì nhỏ người, bên cạnh Lan như hai chị em. Cả Tuấn và Lan đều đang học năm bốn đại học, và là những người quản cái đám pê đê tuổi thanh thiếu niên thay á. Gọi Lan là chị hai vì Lan là đứa “con gái” lớn nhất. Gọi Tuấn là anh hai vì là đứa “con trai” lớn nhất luôn. Giải thích vậy để không hiểu lầm chị hai và anh hai là một cặp như người ta vẫn hay gọi. Sai lầm nghiêm trọng đấy!

Ừ, người anh hai yêu là một tên nhóc ngổ ngáo bướng bỉnh. Còn người chị hai đặt trọn trái tim là một anh chàng công tử phường kinh doanh. Việc đó ai cũng biết. Biết quá hoá thường. Thế nên không ai để ý, tại sao không gọi người anh hai yêu là chị hai, và cũng không gọi kép của chị hai là anh hai nốt? Mà thôi, đâu có quan trọng. Chỉ có mấy tên nhiều chuyện rỗi hơi mới thắc mắc kiểu đó.

Cái đêm lang thang ấy, có anh hai lẫn chị hai. Tất nhiên có cả nhóc yêu của anh hai và chàng công tử của chị hai nữa chứ. Hôm nay rằm, nửa đêm, trăng vằng vặc rọi trên đỉnh đầu. Trăng bàng bạc hay lòng người bạc. Cả bọn ghé vào công viên ngồi sau khi mỗi đứa mua một bịch sữa đậu nành uống cho ấm bụng.

Màn walk lúc nửa đêm bắt đầu. Những cái Hằng, cái Lan, cái Thanh… bay nhảy tung tăng trên nền gạch đá. Những bước chân sành điệu ngã nghiêng. Những cái xoay người điệu nghệ. Những cái vênh. Tiếng nói cười. Chị hai cũng bước ra, mặc hách không kém ai. Anh hai ngồi trên ghế đá, mỉm cười. Thằng nhóc ngồi kế bên, khó chịu ra mặt. Còn hắn của chị hai thì đang ngủ trên vai đứa khác. Bỗng có tiếng khóc nấc. Thằng Hải đương ngồi ghế bên cạnh, nước mắt chảy ngắn chảy dài từ lúc nào. Đám người mẫu đường phố dừng lại, vây quanh. Chị hai bực mình hét lên:

- Thằng kia, khóc cái gì?! Tao đã cấm mày khóc rồi mà!

Thằng Hải ngừng nấc, từ từ ngước mắt nhìn chị hai sau khi gục vào vai cái Hằng.

- Ảnh nhớ ông Hùng chị hai ơi - Hằng nói khe khẽ.

- Tao cấm! - Chị Hai hét còn to hơn lúc nãy - Thằng già đó không xứng với mày, mày không có gì phải tiếc. Hạng người chỉ biết một lên giường, hai lên giường, ba không lên giường thì bất cứ chỗ nào cũng được như nó mày chia tay là phước đức của mày đó, đồ ngu!

- Sao tao quen ai cũng vậy hết hả Lan? - Thằng Hải hỏi một cách yếu ớt.

- Mày đẹp trai, cao ráo, mày dụ dỗ mấy thằng đó moi tiền cho tao, rồi kêu nó dẫn về nhà, tụi tao rình ở ngoài ban phước cho cả nhà nó. Cho bọn nó chết hết!

- Ừ hén - Hải bắt đầu tươi lên với cái “sáng kiến” của chị hai - Tao phải cho tụi nó nếm mùi.

- Tất nhiên, tụi nó phải chết dưới tay tao.

- Đúng rồi! Đúng rồi…

Tiếng đứa này đứa kia hô hào ủng hộ.

- Khùng quá - Anh hai xoa mái tóc thằng Hải - Làm vậy mà vui vẻ thì còn làm. Tướng em là tướng người mẫu, khối người không dám sánh cùng, đừng vì mấy người không đáng mà khóc, okie?

- Thiệt không anh hai? - Hải tròn mắt.

- Tất nhiên - Anh hai đá lông nheo cười, rồi quay sang chị hai - Còn bà nội này, hết chuyện sao bày trò điên gì vậy hả?!

- Xoé! Kệ tui, tui thích. Ha ha ha… Walk tiếp chị em.

- Xoé! Kệ tui, tui thích. Ha ha ha… Walk tiếp chị em.

Chị hai cười trong cơn khoái chí. Trăng đã chếch nghiêng một góc trời. Cơn lá rụng mang luồng sương đêm lành lạnh hoà vào tiếng cười nói, tiếng thì thầm.

- Về đi, trễ rồi - Nhóc cằn nhằn.

- Uhm về - Anh hai gật đầu - Giải tán, ai về nhà nấy giùm tui mấy anh mấy chị!

- Thôi, chơi chút nữa đi, chưa muốn về.

- Khuya lắm rồi, buồn ngủ quá. Tui về trước đây, mấy người lo mà về sớm kẻo công an nắm đầu cả lũ thì khóc.

Thế là anh hai chở thằng nhóc về. Chị hai vẫn walk cùng mấy đứa em. Hắn kia vẫn đang ngủ. Kết thúc một đêm hoang vu.

Anh hai ít đi chơi cùng tụi nó. Ban ngày lang thang trên giảng đường đại học, tối rảnh lang thang phố xá cùng nhóc. Dù sao thì đi chơi cùng người mình yêu vẫn thích hơn với đám lít nhít kia chứ. Mọi việc đều liên lạc qua chị hai. Chat. Tin nhắn. Điện thoại. Hai người hay tí tởn, hay tán dóc, và cả tâm sự. Hễ cãi cọ hay giận hờn với người yêu, chị hai lại tìm anh hai than thở. Ngược lại anh hai là chuyên gia nhắn tin đêm cho chị hai. Cũng là mấy chuyện làm sao chinh phục thằng nhóc bướng bỉnh kia, làm sao bắt nó nghe lời… vâng vâng và vâng vâng. Chị hai hay mắng anh hai là đồ ngu, bị dắt mũi dễ như bỡn. Đứa khác là anh hai không để yên rồi. Nhưng đây là lời chị hai nên anh hai im lặng ngẫm nghĩ. Anh hai cũng đâu hiền, lúc nào cũng chửi chị hai dữ quá, ghen quá, hèn chi chẳng ai dám kua chị hai. Cái thằng hiện giờ là do chị hai… giành giựt mà có đấy chứ có phải nó tự nguyện đâu. Mỗi lần nghe nói thế, chị hai nổi xung thiên không tiếc lời nhiếc móc anh hai. Còn anh hai cứ cười bò lăn khi đọc những dòng tin nhắn mang đủ mưa giông sấm sét từ bên kia. Dù sao thì đến cuối anh hai lẫn chị hai đều tìm được một chút cảm giác giải toả cho riêng mình. Dù sao thì cũng cười một nụ cười xinh rồi chìm vào giấc ngủ với lời chúc “Ngủ ngon nha ông nội! (bà nội)”

Cả nhóm đi chơi xa. “Má” giao cho anh hai và chị hai quản lý cả chục đứa. Một nhóm người bình thường đã lộn xộn. Một nhóm pê đê càng khó tưởng tượng nổi về mức độ ồn ào lẫn nhốn nháo. Đứa ngồi đầu trên chọc đứa ngồi đầu dưới. Đứa ngồi ghế trong kéo đứa ngồi ghế ngoài. Tiếng la hét, kêu gọi, cười đùa xem chừng át cả tiếng xe. Anh hai nhức cả đầu, chui vô ghế ngủ sau khi nói với chị hai: “Giao lại cho bà đó, tui mệt quá, ngủ đây”. Chị hai cũng buồn ngủ lắm rồi, mà chưa biết xử lý đám này ra sao. Cuối cùng không thể nghĩ cách gì hay hơn, chị hai quyết định cho bọn nó nếm mùi.

- Ê bọn khùng kia, sao tụi bây khoái la hét chặt chém vậy hả? Hả!? Chặt chém với tao nè!

- Tụi mày ơi, bà Lan đòi chặt chém kìa, chặt cho bã chết luôn đi… hahaha…

- Con kia có ngon nhào dzô. Chị hai hùng hổ sắn tay áo.

- Bà nội, sợ gì bà chứ!

Chắc chắn chỉ có ai ngồi trong chuyến xe ấy mới hiểu được mức độ “náo nhiệt” như thế nào. Đứng lên, ngồi xuống. Chỉ, trỏ. Nghiêng, ngã. Cười khoái trá. Chiếc xe dường như đang nghiêng theo những điệu cười.

- Mấy cô điên hết rồi hả? - Anh hai bật dậy - Đang trên xe đó nha, giờ có ngồi xuống không? Đứa nào còn ồn ào cho xuống xe hết.

Mặt anh hai đanh lại, đỏ gay. Ai cũng biết anh hai ít nói, nhưng nóng lắm. Tụi nó im lặng dần, trật tự được vãn hồi. Nghía sang chị hai, anh hai buông giọng:

- Bà hay quá ha, còn cầm đầu chặt chém nữa chứ.

- Tại tụi nó ồn ào quá chứ bộ, hehe, thôi ngủ tiếp đi ông. Tui cũng ngủ đây.

Nói rồi chị hai ngã người vào tên người yêu, ngủ ngon lành. Những đứa khác cũng dần dần ru mình vào giấc say. Có vài đứa không buồn ngủ, ngồi hát nho nhỏ những liên khúc tự chế. Vui nào, buồn nào trong những câu hát kia. Bánh xe lặng lẽ bon bon trên đường dài lất phất mưa tháng tám.

Đến nơi, anh hai xách đồ của mình và thằng nhóc đi nhận phòng từ lúc nào. Trong khi đó chị hai vừa lục đục kéo cái vali, vừa đốc thúc mấy đứa em. Phòng anh hai rộng rãi thoáng mát, hai người hai chiếc giường trải ra trắng tinh. Sát bên là phòng chị hai, nhỏ hơn một chút. Cũng hai giường nhưng chứa tới năm người, ngoài chị hai, người yêu còn có thằng Hải, con Hằng, con Nga. Hai phòng kế bên nhau mà khác hoàn toàn. Một phòng im ắng như tờ, còn phòng kia chưa tới cửa đã nghe tiếng la hét chí choé, và luôn kết thúc bằng tiếng hét ngang trời của chị hai. Thế đấy, chị hai dữ hoá ra cũng tốt. Không dữ sao trị được đám em. Không dữ sao là chị hai.

Cả bọn rủ nhau đi tắm biển. Trời không nắng không mưa, tắm biển khá lý tưởng, nhất là với mấy cô siêu mẫu sợ đen da. Hắn - người yêu chị hai không chịu đi cùng. Nỗi buồn hiện rõ trong mắt chị hai. Đôi mắt sắc nhíu lại, chùng xuống. Đôi môi dày không còn chu lên mà lệch ngang. Không gian lặng xuống năm giây trước khi anh hai kéo chị hai hoà vào đám đông đang lội bộ về phía

Ầm ầm… sóng vỗ từng ngợp lên bờ cát. Vài ba đứa nhanh chân chạy ngay xuống. Vài đứa khác thong dong dạo trên bãi cát. Một chút thâm trầm như đương chiêm nghiệm lại cuộc sống, khác hẳn phong cách sôi động hàng ngày. Nhưng không được bao lâu thì không khí tĩnh tâm ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi mấy tên nghịch ngợm lôi người ta quăng xuống nước. Vùng vẫy, la hét, ghì chặt… ùm… tiếng cười khoái chí hoà vào tiếng biển. Buồn cười nhất là chị hai, cái tướng lêu nghêu bị khiêng đi không thương tiếc. Đứa nào cũng ôm lăn cười trước cảnh này. Mà nghe chị hai rủa từng đứa càng cười hơn. Người ướt sũng, chị hai chỉ ngay anh hai đang cười lăn ra mà hét “Quăng thằng cha này xuống biển cho tao”. Dường như tức khắc, bọn nhóc từ khắp nơi ùa vào. Nhưng chậm mất rồi, anh hai đã chạy thiệt xa.

Trời ban chiều thênh thang màu xám. Nắng không còn đủ sức rọi xuống, để biển cuộn tròn trong những cơn sóng xanh đen. Anh hai ngồi cặm cụi viết tên mình và thằng nhóc lên bãi cát. Viết rồi lại xoá, xoá rồi lại viết. Thêm rồi lại bớt, bớt rồi lại thêm. Ánh mắt chăm chú vẻ thích thú với công việc mình đang làm lắm.

- Làm gì vậy? Khắc tên tôi chi vậy? Thích lắm hả? Xoá đi!

Tiếng nhóc vang lên sau lưng. Anh hai dừng tay, im lặng, cũng chẳng buồn quay lại nhìn.

- Bộ thích người ta hiểu lầm lắm hả? Thích người ta nghĩ tôi và Tuấn là bồ lắm phải không? Làm ơn tha cho tôi đi. Xoá đi!

- Ừ, xoá.

Nói rồi anh hai chùi hết những thứ vừa viết. Nhóc bỏ đi. Sóng biển tràn lên xoá sạch mọi dấu vết. Bãi cát lại bằng phẳng như chưa bao giờ hằn bất cứ dấu vết gì.

- Nó chửi ông gì nữa vậy? - Chị hai chống nạnh đứng đó từ lúc nào.

- Không có gì đâu, kệ đi - Anh hai vẫn không quay lại, đứng dậy phủi phủi cát.

- Không có gì đâu, kệ đi - Anh hai vẫn không quay lại, đứng dậy phủi phủi cát.

- Tui mà nghe được thì nó biết tay tui. Mà ông cũng khôn ra giùm một chút đi, bị nó chửi hoài không biết nhục hả?

-…

- Bộ tui nói sai sao mà còn nhìn tui?!

- Mệt bà quá! Thôi mặc kệ nó đi, tui với bà qua bên kia chơi lò cò với tụi thằng Hải kìa, đi đi bà nội - Nói rồi anh hai kéo tay chị hai hoà vào đám em út đang chơi.

Anh hai và chị hai là thế đó. Hầu như chuyến đi chơi nào bị phá rối vì phải lo cho đám nhỏ. Nhưng rồi cuối cùng đám nhỏ lại là những đứa em dễ thương nhất mà hai người có được. Nhăn vì tụi nó, mà cười cũng vì tụi nó. Anh hai vốn khó chịu, nên mỗi lần gặp con Hằng - đứa nhỏ nhất nhóm - lộn xộn là muốn nổi điên. Nhiều lần bực mình quá tự nhủ không chơi với mấy đứa này nữa, nhưng rồi cuối cùng vẫn đến trường rước cô út về hay cho quá giang đi chơi. Chắc còn thương cô út lâu lâu đem cơm qua cho anh hai ăn. Anh hai hay nói: “Con Hằng hư là tại bà Lan nuông chìu nó quá đó.” Tất nhiên chị hai la làng liền. Nhưng khách quan thì chị hai nuông chìu tụi em thật. Đi học. Đi chơi. Ăn uống. Sắm sửa. Ngủ nghỉ. Một tay chị hai lo ấy đứa em tất tần tật. Anh hai vừa không vừa ý, vừa khâm phục. Nhiều lúc thầm ghen tị với tên người yêu hiện giờ của chị hai khéo có được cô vợ đảm đang vậy.

Trở lại chuyến đi chơi. Đang chơi lò cò vui vẻ, anh hai chợt phát hiện nhóc đang tắm một mình tít ngoài xa. Anh hai quên mất trong đám, nhóc chỉ chơi với mỗi mình anh hai, mấy đứa kia chả mấy khi nói chuyện. Vậy mà anh hai bỏ mặc để bù khú cùng tụi em, hèn chi thằng nhóc tắm có một mình. Biển dậy sóng đục ngầu. Chẳng còn mấy ai tắm, ngoài vài đứa ngâm mình loanh quanh gần bờ. Lo, anh hai chạy vội về phía thằng nhóc, vừa lội nước vừa kêu nhóc đi vào. “Vô đi” tiếng nhóc vọng vào. Nhóc không chịu nghe lời anh hai, như mọi khi. Anh hai không quen tắm biển. Cát cứ trồi sụt dưới bàn chân, bước mãi mà dường như chẳng tiến được chút nào. Khoảng cách càng lúc càng xa. Tiếng kêu dần hoà vào gió biển. Bất lực. Cũng may vừa lúc đó hai đứa em đang tắm gần chạy ra.

- Anh vào đi, để em lo cho nó, không sao đâu đừng lo - câu nói kèm cái nháy mắt.

- Uhm, em coi chừng nó giùm anh, anh vô.

Anh hai lững thững vào. Không nói một tiếng nào.

- ôi đừng buồn nữa - Chị hai đập mạnh vào lưng anh hai - Về thành phố tui dạy bơi cho cha nội.

- Ùa sao bà biết… - anh hai tròn xoe mắt

- Có cái gì qua mắt được Lan này chưa, xoéeee.

Tự dưng anh hai muốn ôm chầm lấy chị hai. Chưa bao giờ anh hai cảm thấy mình bất lực như thế này. Chưa bao giờ anh hai cần một người vỗ về an ủi như lúc này. Nhưng chị hai cao quá, ôm chắc mới tới cổ, nên thôi. Anh hai mỉm cười với cái ý nghĩ của mình.

Tối đến, bọn nó chuẩn bị hoá thân thành những cô gái mỹ miều đi chơi. Cả cái tầng trên cùng của khu nhà nghỉ nhốn nháo. Đứa chạy ra, đứa chạy vô. Đứa thay đồ, đứa tắm rửa. Tụi nó ngồi từng nhóm trang điểm cho nhau. Mùi son phấn, mùi nước hoa sộc lên mũi đến ngộp thở. Có lẽ con gái chính cống cũng chưa trang điểm kỹ và lâu như tụi này. Đánh phấn nền mười lăm phút. Đánh phấn nâu mười bảy phút. Kẻ mắt một tiếng. Son miệng thêm mấy phút nữa. Mà đâu phải đứa nào cũng biết make up. Một vài đứa đã hoá trang chuyên nghiệp được “chọn mặt gửi vàng”… nhờ vả. Có đứa ngồi tô tô kẻ kẻ cho hết ba bốn cô gái rồi mới làm ình sau cùng. Vậy nên một lần “làm lộ” là một lần nhộn nhịp, một lần hoá thân là một lần ồn ào.

Vài đứa không lộ, hoặc không thích lộ, xuống dưới ngồi uống nước. Hẳn nhiên ngày đầu mới đến ở người ta đã biết cả đám không ai được “bình thường”, nhưng cũng chẳng ai tỏ ra khó chịu gì. Có thể vì đối với họ bọn nó là “thượng đế”. Một lúc sau, mấy cô gái còn lại xuất hiện trong những bộ cánh sang trọng mà đa phần là tự may. Ôi thôi không biết bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía bọn nó. Khó xác định ánh mắt nào là hiếu kỳ ánh mắt nào là dè bỉu. Chỉ thấy ai cũng cười nói chỉ trỏ trầm trồ. Bảy cô gái váy đen cũng phớt tỉnh ăng- lê không kém gì người đồng loại trời tây, đứng dàn ra chụp hình ngay giữa con phố. Mà công nhận là bọn nó đẹp. Đẹp tuyệt vời! Tướng tá mỏng tanh, eo thon, cao toàn xấp xỉ một mét bảy, có đứa cao gần một mét bảy lăm. Và nhất là có những khuôn mặt dễ thương đến độ bảo đảm con gái nhìn phải ganh tỵ. Vài người hàng xóm kế bên cứ thế mà khen, mà hỏi han, trò chuyện.

Cả bọn dồn nhét nhau lên hai chiếc taxi bảy chỗ chạy tới vũ trường. Bóng lộ là phải tới vũ trường để walk, để múa, để quậy trong tiếng nhạc xập xình dồn dập. Cuộc vui sẽ còn kéo dài nếu không phải có đứa cự cãi với tụi “bánh bèo” địa phương. Nguyên do cuối cùng cũng chỉ vì ai maup đẹp hơn. Ngộ thật, “bánh bèo” lại đi ganh tị với “bóng lộ”. Dù sao cũng không phải “sân nhà” nên cả đám kéo nhau ra đường walk tiếp. Nửa đêm, cả con đường rộng là sàn diễn của tụi nó. Tiếng nhạc nhỏ xíu từ cái di động của “má” không làm chùn bước chân điệu nghệ của bọn nó. Người ta cứ thế mà bu quanh xem. Trầm trồ. Vỗ tay. Cười nói. Dân Việt Nam vốn hiếu kỳ mà.

Trong lúc đó anh hai cùng vài người khác đã yên vị trong một vũ trường khác. Anh hai chẳng bao giờ khoái bước chân vào mấy chỗ thế này, nhưng mọi người rủ đi, và rồi nhóc cũng đòi đi nữa nên chìu. Ngồi một mình, anh hai chốc chốc lại đưa ly nước hớp một ngụm, rồi lại nhìn xung quanh. Có lẽ ít ai vào vũ trường chỉ để ngồi ngắm thiên hạ như anh hai. Hoặc chừng ai rủ anh hai đi vũ trường chắc chắn sẽ chán chết. Không biết làm gì, anh hai móc di động nhắn tin.

“Đang làm gì vậy bà Lan? Bùn quá à hix! Đang ngồi trong vũ trường một mình”

“Ai mượn vô đó? Không thích vô làm gì hả? Sảng ghê… #$%^%^JJ*G(*#@…”

“Nhưng mà… kệ đi”

“Lần sau cứ nói không thích đi, ai làm gì được ông. Cứ im im cho sai quài hèn gì không khá nổi!”

Cười. Lại uống một ngụm nước.

Nửa tiếng sau, anh hai nhận được một tin nhắn mới

“Có chuyện rồi, mọi người về ngay!”

Cuộc vui dừng lại. Chẳng biết lại còn chuyện gì nữa đây. Mới chơi được có nửa tiếng mà đã réo về. Đứa nào cũng bực mình, nhưng vẫn phải về gấp.

Về đến nơi, cảnh tượng đầu tiên ập vào mắt là… những giọt máu đọng lại trên bậc thang. Ai cũng xanh mặt, chạy vội lên tầng trên cùng. Tiếng khóc, tiếng kêu “My ơi, My tỉnh dậy đi!!!” hoà lẫn vào nhau. Căn phòng ngập trong những giọt nước mắt. Nóng bức, hầm hập, thút thít.

Thật ra thì chuyện cũng không có gì. Chị hai và tên người yêu cãi nhau. Cãi kịch liệt. Cãi thật những mập mờ, những chướng tai gai mắt được nói huỵch toẹt. Giận hờn, ghen tuông, khó chịu, chẳng cần phải kiêng cử mà giữ lại trong lòng. Toàn là những hiểu lầm. Mà không hiểu sao My lại dính líu vào những hiểu lầm đó trong khi chỉ mới tham gia nhóm lần đầu. Kết quả là tên người yêu lên cơn suyễn. My thì ngất xỉu. Đám con nít nhao nhao không biết làm gì, ngồi khóc ngon lành. Đến con Thanh vốn dữ dằn nhất đám mà còn khóc ngất đến độ chảy máu mũi. Má lo chăm sóc tên người yêu chị hai. Còn chị hai ngồi xức dầu cho My. Môi bặm lại thật chặt, đôi mắt nheo nheo, thỉnh thoảng lén lấy tay quẹt ngang.

“Khải đừng lo, mai Khải khoẻ lại rồi mình đi chơi tiếp. Đừng buồn nữa nha”

“My ơi tỉnh dậy đi, My còn phải tập tui này walk nữa mà”

“Đúng đó mở mắt ra đi My, My hứa may áo cho tụi này mà. Mở mắt ra đi My!”

“Đúng đó mở mắt ra đi My, My hứa may áo cho tụi này mà. Mở mắt ra đi My!”

Anh hai gọi cấp cứu, nhưng đến nơi thì mọi việc cũng ổn thoả. My đã tỉnh dậy, dù còn yếu lắm. Khải cũng qua cơn suyễn. Có lẽ mọi người không cần bác sỹ vào lúc này. Anh hai cũng không biết làm gì, đành ngồi dỗ từng đứa khỏi cơn thút thít. Cả bọn ôm nhau ngoài ban công. My tỉnh dậy, cũng đòi ra ngồi cùng mọi người. Đến lúc này tên Nhu mới khai thiệt vết máu là do mình đi chân không đạp phải mảnh chai. Thế mà làm ai cũng hoảng sợ. Tụi nó đua nhau chửi Nhu không thương tiếc. Rồi cười oà.

Đêm lại tĩnh lặng như đêm hoang vu. Tụi nó ngủ bên nhau vô tư như những đứa trẻ mới sinh. Ngoài kia biển rì rào từng đợt sóng nhẹ bâng như xoa dịu lòng người. Có bóng người đứng một mình trên sân thượng ngóng ra phía chân trời. Tiếng huýt sáo vút cao bay theo cơn gió rồi tan vào bầu trời sao lấp lánh.

Quá nửa đêm, mưa tầm tã ướt nhẹp mọi thứ. Sáng, nước lênh láng. Không gian mát lạnh. Bầu trời trong xanh. Mưa đã cuốn trôi hết mọi ưu phiền. Tiếng la hét ồn ào lại xuất hiện, nhưng có lẽ không còn ai ghét sự náo động đó nữa. Tụi nó réo nhau thức dậy để chuẩn bị về lại thành phố. Kết thúc rồi đó một chuyến đi chơi. Khó nói vui nhiều hay buồn nhiều. Khó nói đáng tiếc hay không đáng tiếc. Khó nói lắm. Nhưng dù sao thì với bất cứ ai đêm qua vẫn là một kỷ niệm đáng nhớ. Yêu nhau hơn vì đêm qua? Có thể. Ghét nhau hơn? Cũng có thể. Nhưng chắc chắn hiểu nhau hơn. Chắc chắn!

Sau chuyến đi đó, chị hai và tên người yêu chia tay. Lý do: không hợp nhau. Mấy đứa sợ chị hai buồn, không còn đi chơi với tụi nó nên ra sức an ủi. Nhưng không cần, chị hai vẫn đi chơi, vẫn tung tăng, vẫn chặt chém như mọi khi. Chỉ duy một điều khác là không bao giờ xuất hiện cùng hắn tại một vị trí. Chuỗi tin nhắn đêm giữa anh hai và chị hai nhiều hơn những lời an ủi, khuyên nhủ. Chị hai bảo cần thời gian. Anh hai bảo thời gian vẫn còn chờ. Chị hai bảo muốn khóc. Anh hai bảo khóc đi. Chị hai khóc. Anh hai nhắn khóc nữa đi. Chị hai muốn đi dạo. Anh hai chở đi. Chị hai muốn vào vũ trường quậy. Anh hai đi theo canh chừng. Chị hai mắng anh hai ngốc. Anh hai cười. Chị hai chửi anh hai si tình. Anh hai cười thêm lần nữa. Chị hai bảo anh hai đáng thương hơn đáng trách. Anh hai im lặng.

Trong nhóm chỉ có hai người là bằng tuổi nên hiểu nhau là đương nhiên. Anh hai nói sẽ giúp chị hai vượt qua giai đoạn này. Chị hai muốn gì anh hai cũng chìu. Nhưng thật ra thì lắm lúc chị hai lo ngược lại cho anh hai. Anh hai muốn ăn chè. Chị hai mua đem qua. Anh hai muốn mua giày. Chị hai dẫn đi. Anh hai dọn nhà. Chị hai qua dọn phụ. Anh hai muốn mua đĩa. Chị hai luôn đi cùng. Anh hai hỏi sao chị hai tốt vậy. Chị hai mắng “Tốt gì, điên hả?”.

Một đêm cả bọn lại kéo nhau ra công viên ngồi. Dường như sau một thời gian, bọn nhóc càng nhóc hơn, chẳng còn suy nghĩ hay than thân trách phận gì nữa mà vô tư chơi đùa. Một góc công viên vẫn náo nhiệt. Nụ cười vẫn nở trên môi.

Anh hai ngồi một mình trên ghế đá nhìn bọn em út. Đôi mắt không biểu cảm đi về vô tận.

- Uống đi nè ông nội - Chị hai xìa bịch sữa đậu nành ra trước mặt anh hai.

Anh hai ngồi thẳng dậy, với tay cầm lấy bịch sữa, chíu mày nhìn. Chị hai ngồi xuống bên cạnh, vắt chéo chân đung đưa.

- Sao buồn vậy pa?

- Uhm… tui chia tay thằng nhóc kia rồi. Chắc không theo nó nổi.

- Vậy hả? Nó có chịu ông đâu mà nói chia tay, pê đê xạo ghê.

- Haha… - Anh hai bật cười thành tiếng - Thì không gặp lại cũng gọi là chia tay mà má, hung dữ quá dzậy.

- Thôi tui thấy vậy cũng tố ông. Giờ cứ lo học nhiều vô, đi chơi với tụi tui, ráng ăn nhiều vô là hết buồn thôi. Ông với nó không hợp nhau đâu, kéo dài hoài chỉ khổ cho ông lẫn nó thôi.

- Uhm…

Năm phút im lặng trôi qua. Đã quá khuya, sương đêm nhè nhẹ rơi trên hoa cỏ và cả những làn da mỏng manh. Anh hai vẫn ngồi nhìn bọn em chạy nhảy. Chị hai vẫn ngồi đung đưa đôi chân dài. Chẳng ai biết họ nghĩ gì trong giây phút này.

Chị hai ngả đầu vào vai anh hai “Buồn quá ông ơi!”. Anh hai không phản ứng gì, vì đây không phải lần đầu. Lại im lặng. Đâu đó những làn gió bắt đầu luồn giữa góc phố luồn qua công viên. Mát lạnh.

Bất chợ anh hai choàng tay ôm lấy chị hai. Bất chợt anh hai nhận ra đôi vai chị hai không rộng như mình tưởng. Bất chợt anh hai nhận ra chị hai không cao như mình tưởng. Bất chợt anh hai nhận ra chị hai không chỉ là chị hai. Bất chợt chị hai đã ở trong tim anh hai.

Đêm nay trăng lại bàng bạc trên đỉnh đầu. Lâu lắm rồi mới có một đêm bình yên trôi qua.

Vậy là ai cũng biết anh hai và chị hai yêu nhau. Giờ thì sẽ không còn ai thắc mắc tại sao gọi là anh hai, chị hai mà không phải là couple. Tụi còn lại trong nhóm cứ chọc mãi đôi đũa lệch, nhưng không đứa nào phản đối mà ủng hộ hết mình. Sự kiện hai người cầm đầu nhóm đến với nhau trở thành sự kiện hot nhất trong tháng, đến nỗi đi đâu cũng nghe bàn tán về chuyện này (pê đê nhiều chuyện lắm). Nhóc gửi tin nhắn chúc mừng anh hai. Anh hai thẫn thờ ít giây, rồi reply bằng chỉ một từ “Cảm ơn”. Cười dịu dàng. Tên người yêu cũ của chị hai cũng nhắn tin, nhưng cho anh hai, mong anh hai lo cho chị hai thay hắn. Lại cười.

Cuối tuần, cả đám lại rủ nhau đi Vũng Tàu chơi, sẵn tiện tổ chức party chúc mừng anh hai chị hai luôn. Mấy đứa em chăm chút cho anh hai lẫn chị hai để trở thành hai người đẹp nhất đêm nay. Má cố tình xếp hai đứa vào một phòng riêng, tụi còn lại nhét vào hai phòng lớn. Party tự tổ chức vậy mà náo nhiệt kinh khủng. Nhìn chị hai ngồi một chỗ ngượng nghịu ai cũng bật cười sặc sụa, chắc không giống với một chị hai hung dữ thường ngày. Anh hai đứng một góc nhìn. Chỉ một chốc nữa thôi anh hai đã có chị hai trong vòng tay ư? Chỉ một chốc nữa thôi anh hai sẽ “động phòng” cùng chị hai ư?

Chỉ một chốc đó đến nhanh đến nỗi anh hai giật mình. Tỉnh lại thì anh hai đang cùng chị hai trong phòng rồi đó. Lần đầu tiên anh hai uống bia nhiều như hôm nay, chóng mặt. Vậy là sau đêm nay, anh hai và chị hai đã là của nhau. Lúc đó hai người sẽ không còn lo lắng cho nhau như bạn bè. Sẽ chẳng phải tìm lý do vì sao quan tâm nhau. Sẽ chẳng sợ hiểu lầm nữa. Sẽ không ai có thể làm anh hai và chị hai buồn nữa.

Đối diện với anh hai là chị hai. Anh hai sẽ hôn lên đôi môi dày kia. Anh hai sẽ ôm vào tay thân hình lêu nghêu ốm nhách kia. Anh hai sẽ mây mưa cùng cái body vốn quen uốn éo kia. Có cái gì đó không giống với những gì anh hai tưởng tượng. Có cái gì đó lạ lẫm. Đó không là thân hình gọn nhỏ anh hai hay mơ. Đó không là cái tướng thẳng băng anh hai nghĩ.

Khi môi anh hai đưa gần đến đôi môi chị hai, chợt lạnh buốt sống lưng. Khi tay anh hai đụng vào da thịt chị hai, một dòng điện chạy ngang người đau nhức. Anh hai vùng dậy, loạng choạng bỏ chạy ra khỏi phòng. Chị hai lặng đứng nhìn theo.

Ngoài kia biển vẫn hiền hoà dập dìu vào bờ như xoa dịu lòng người. Đêm tĩnh mịch với muôn vàn vì sao lung linh. Bóng người đứng trên sân thượng ngóng ra phía chân trời. Tiếng huýt sáo vút cao hoà vào tiếng gió vi vu… hymn to the sea…

***

Sáng hôm sau, chị hai nhận được một tờ giấy nhỏ gấp ở đầu giường: “Anh không thể yêu bóng lộ, xin lỗi em!”.

Lặng thinh, nước mắt chảy dài.
Chương trước Chương tiếp
Loading...