Hành Trình

Chương 32



-Không có San bên cạnh, em nhớ giữ gìn sức khoẻ, không được bỏ bữa bởi chứng đau dạ dày của em sẽ tái phát. Hạnh San ngừng một chút rồi hít một hơi thật sâu sau đó dùng hết lực của mình ôm lấy cả thân người của nàng vào lòng, mũi tham lam hít lấy hít để hương thơm từ tóc và cơ thể của nàng. Thiên Di, em hãy nhớ cho kỹ những lời mà San sắp nói. Hạnh San dùng tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc màu nâu dẻ của nàng, tay còn lại mơn trớn trên lưng của nàng. San yêu em, rất yêu em. Có yêu em cả đời này cũng không hết. Lúc ở Anh, San giống như đã chết đi mỗi ngày chỉ để chờ đợi ngày được trở về và gặp được em. San xin lỗi vì đã che giấu em, xin lỗi vì đã làm em buồn, xin lỗi vì đã khiến em vì San mà rơi lệ, xin lỗi vì đã vô tình tổn thương em, xin lỗi em vì tất cả. Còn lại những lời cảm ơn, San sẽ đợi đến khi em cùng San đứng trước linh mục, cùng nhau thề nguyện và trở thành một phần của nhau trong suốt quãng đời còn lại. Còn bây giờ thì....San sẽ không phiền em nữa. Lời vừa dứt, Hạnh San liền buông Thiên Di ra, trao cho nàng một ánh mắt thập phần ưu thương rồi nhanh chóng quay gót rời khỏi phòng, trước khi ra ngoài cô còn ngoảnh lại nhìn nàng một lần cuối rồi mang khuôn mặt ảo não đó biến mất đằng sau cánh cửa.

Hạnh San rời đi, bỏ lại Thiên Di một mình đứng ngây người ra đó. Ngay lúc cô rời khỏi, trái tim của nàng gào thét kêu gọi nàng bằng mọi giá phải giữ cô lại nhưng lí trí nàng lại không cho phép điều ấy xảy ra, chúng giữ chân nàng lại. Nàng chẳng biết làm gì ngoài việc mắt dán chặt lên cánh cửa gỗ đang khép lại, mang theo người con gái nàng yêu đi mất.

Nàng ngồi thụp xuống nền nhà, nước mắt mà nàng cố kiềm nén từ nãy đến giờ đều đã được dịp mà tuôn trào ra ngoài. Vừa khóc nàng vừa dùng tay chống đỡ lấy thân người đang muốn đổ sập xuống của mình, tay còn lại đấm thùm thụp vào lồng ngực bên trái. Nước mắt giàn giụa. Đột nhiên, nàng thấy trời đất tối sầm, mọi vật xung quanh đều bị nhấn chìm vào một màu đen. Nàng ngã xuống đất, đôi mắt nhắm lại.

Bà quản gia già sau khi nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Hạnh San thì bà không khỏi lo lắng cho Thiên Di, đại tiểu thư mà bà tận tay chăm sóc từ lúc lọt lòng đến giờ. Bà liền hiểu chuyện, vội vàng đi lên phòng Thiên Di, sau khi gõ cửa một hồi lâu mà không thấy có bất kì động tĩnh gì thì trong lòng bà lập tức dâng lên một cỗ lo lắng, nhanh chóng lấy chìa khoá dự phòng khác tra vào ổ khoá, bà vặn nắm cửa bước vào trong. Đập vào mắt bà là hình ảnh Thiên Di nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, bà kinh hô một tiếng vội vàng đi đến đỡ Thiên Di dậy. Ra sức lay người cô gái nhỏ nhưng đáp lại bà chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Bà dùng hết sức già đỡ Thiên Di nằm lên giường sau đó bấm gọi cho vị bác sĩ riêng của Triệu gia đến.

~Chuyện Thiên Di tỉnh lại cũng đã là chuyện của ngày hôm sau~

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi trong căn phòng màu hồng của Thiên Di, những ánh nắng tinh nghịch chiếu lên khuôn mặt vạn phần xinh đẹp với đôi mắt đang trong trạng thái nhắm nghiền của nàng.

Thân ảnh người con gái xinh đẹp nằm trên giường khẽ chuyển động. Hàng chân mày thanh thoát xô chặt lại với nhau , mi tâm rung rung vài cái rồi từ từ đôi mắt có hơi sưng vì khóc mở ra. Nàng chớp chớp mắt vài cái để làm quen với ánh sáng.

Nàng đưa đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn xung quanh , nhận ra đây là phòng của mình liền thở ra một tiếng nhẹ nhõm. Nhưng rồi những mảnh kí ức ngày hôm qua của nàng và Hạnh San bất ngờ ùa về nhanh chóng xâm chiếm lấy đầu óc của nàng. Nó thật là lợi hại, chỉ cần hồi tưởng lại một chút thì ngay lập tức đôi mắt của nàng đã ngấn lệ.

Khóc được một lúc, nàng nâng tay lên lau đi những giọt nước mắt yếu đuối đang lăn dài trên má. Dặn lòng phải từ nay nàng phải trở nên thật mạnh mẽ. Không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà đau lòng nữa. Nhưng đó chỉ là lời nói dối nguỵ biện của nàng mà thôi chứ đối với nàng việc phải quên đi Hạnh San, người mà nàng dành cả thanh xuân của mình để yêu thương thì HOÀN TOÀN KHÔNG THỂ.

Nàng cố gắng nhấc thân thể nặng trịch của mình bước xuống giường , chân định xỏ vào đôi dép màu hồng đặt dưới giường nhưng chợt nhớ đó là quà mà Hạnh San mua cho nàng không do dự gạt ngang đôi dép ấy sang một bên. Vươn tay mở ngăn tủ đặt cạnh giường ra, lấy một đôi dép khác mang vào.

Nàng vừa đặt chân xuống phòng ăn thì nhận được tiếng kinh hô của vị quản gia lâu năm trong nhà. Bà ấy có phần hoảng hốt đi thật nhanh đến cốt để giúp nàng di chuyển đến bàn ăn và giúp nàng kéo ghế ngồi xuống.

-Sao tiểu thư không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại tự thân xuống đây ? Sức khoẻ của tiểu thư vẫn chưa hồi phục hẳn. Đi lại nhiều e là...

-Bác à, cháu không sao mà vả lại bây giờ bà nhìn xem cháu đã khoẻ rồi a~ Bác đang làm gì thì cứ tiếp tục làm đi ạ , cháu ngồi đây được rồi.

Nàng nở nụ cười trấn an vị quản gia lớn tuổi mà nàng thập phần kính trọng.

-Bác đang nấu chút cháo cho cháu đây. Cả ngày hôm qua cháu đã có gì vào bụng đâu. Định là sẽ mang lên phòng cho cháu nhưng cháu đã xuống đây rồi thì ngồi chờ bác một chút nhé !

Vị quản gia mỉm cười đôn hậu.

Nàng chẳng nói gì, cứ ngồi đó im lặng nghe từng lời của vị quản gia ấy rồi chầm chậm gật đầu, như đã hiểu. Thật ra nàng bây giờ chẳng tha thiết gì với việc ăn uống nữa rồi. Nhưng vì không muốn vị quản gia ấy buồn lòng nên nàng gật đầu đồng ý.

Vài phút trôi qua, vị quản gia đặt lên bàn một tô cháo còn nghi ngút khói. Bà dùng tông giọng hết sức dịu dàng nói với nàng

- Cháu ăn đi. Vẫn còn nóng đấy. Bác phải đi làm một số việc ngoài kia rồi.

-Ưmm, bác có việc thì cứ làm đi. Cháu sẽ ăn thật ngon.

Sau khi vị quản gia ấy rời khỏi. Nàng nhìn chăm chăm tô cháo nóng hổi trước mặt , lòng không muốn ăn nhưng đã nói với bà quản gia là sẽ ăn rồi nên nàng không thể nuốt lời được. Nàng không phải kiểu người thất hứa.

Nàng từ tốn cho từng thìa cháo vào trong miệng. Cứ múc cứ múc cho đến khi thấy đáy tô mới thôi. Ăn xong, nàng định đứng dậy đi lên phòng nhưng tai nghe có người đang nhấn chuông nhà thì bước chân nàng dừng lại , nghĩ là sẽ có người ra mở cửa nên nàng một đường đi thẳng lên phòng. Nhưng một lần nữa lại bị một giọng nói hết sức quen thuộc giữ chân nàng lại. Nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, nàng có phần không tin liền quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói ấy. Và nàng có chút bất ngờ.

-Di à.

-Sao cô còn đến đây ?! Chẳng phải là nói sẽ không phiền đến tôi nữa hay sao ?!

Ngay khi nàng xoay lưng lại đối diện với khuôn mặt Hạnh San thì nhịp tim của nàng tăng lên một cách không kiểm soát. Nhưng gương mặt của nàng không có chút gì gọi là biểu cảm.

-Tôi nghe nói là em bị bệnh nên tôi muốn đến xem em như thế nào.

Hạnh San một thân vest đen công sở , khuôn mặt được chăm chút kĩ lưỡng , mái tóc màu đen buông xoã xuống , trông rất đẹp. Không phải vì khi thân phận bại lộ nên cô mới thay đổi một cách chóng mặt như vậy đâu mà tại vì cô muốn dùng lớp trang điểm dày này để che đi đôi mắt thâm quầng vì đã mất ngủ suốt 2 đêm liền.

-Oh, tốt quá nhỉ ? Đến thì cũng đã đến rồi, nhìn thấy tôi còn khoẻ mạnh thì cũng đã nhìn thấy rồi. Phiền cô làm ơn ra khỏi đây để tôi còn phải đi ra ngoài với Minh Lâm nữa.

Nàng buông lời đuổi khách. Thật ra nàng không có bất kì cuộc hẹn nào ngày hôm nay hết. Nàng nói dối để Hạnh San nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi nàng ngã khuỵ xuống. Vì nàng cảm thấy trọng lượng thân mình càng trở nên nặng hơn , nàng cố gắng chống đẩy để đứng thẳng dậy.

-Em định gạt đứa trẻ lên ba đấy à. Em xem, tình trạng sức khoẻ của em bây giờ như thế nào mà lấy lí do ra ngoài cùng Minh Lâm để tránh mặt tôi !

Nghe đến hai từ "Minh Lâm" được phát ra từ miệng của nàng thì cô hoàn toàn mất kiểm soát. Chính cậu ta đã làm cho mối quan hệ của cô và nàng trở thành như thế này đây. Cô hận không thể băm cậu ta ra từng mảnh rồi ném cho cá sấu ăn.

-Được, coi như không lừa được cô. Nhưng, tôi không muốn thấy mặt cô xuất hiện trong nhà của tôi thêm một phút giây nào nữa. Cô đi đi.

-Hãy để tôi ở lại chăm sóc cho em. Tôi xin em.

Đôi mắt Hạnh San lúc này đã ngấn nước.

-TÔI KHÔNG CẦN. CÔ....

Chưa hoàn thành xong câu nói của mình thì đột nhiên đầu óc của nàng cứ liên tục xoay vòng vòng , trước mắt tối sầm. Khuôn mặt của Hạnh San cùng vì thế mà bị nhấn chìm vào một màu đen thăm thẳm. Thân thể của nàng đổ ập xuống nền nhà.

Trước khi nàng ngất đi, nàng nghe được giọng nói thập phần lo lắng của cô. Nàng bất giác mỉm cười rồi dần mất đi ý thức.

Hạnh San tận mắt nhìn thấy thân ảnh nàng đổ ập xuống nền nhà liền hốt hoảng chạy ngay đến, đỡ lấy nàng. Những giọt nước mắt kiềm nén nãy giờ đều đã được cô một lần tống hết ra ngoài.

~Phòng Thiên Di~

Sau khi bác sĩ khám bệnh cho nàng xong. Cô cuối người chào vị bác sĩ ấy rồi ngay lập tức đi vào trong phòng với nàng.

Cô đưa bàn tay thon dài vén đi những sợi tóc tinh nghịch trên mặt nàng ra sau tai. Đôi tay không tự chủ được mà cứ vuốt ve lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Đôi mắt ôn nhu chỉ dành riêng cho nàng vào lúc này đã bị che đi bởi một tầng sương trắng. Cô khom người xuống, áp môi mình lên đôi môi khô ráp của nàng , cô nhắm mắt lại, ngay lập tức một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, lăn dài trên má. Cô dứt ra, giọng trách móc:

-Người yêu ngốc. Em có giận tôi hay hận tôi thì cũng đừng tự hành hạ bản thân mình như thế chứ ! Em đau một, tôi đau mười ! Hạnh San ngừng một chút rồi tiếp tục. Bất kì ai dám xen vào chuyện của chúng ta đều phải nhận kết cục thích đáng. Minh Lâm , tôi sẽ khiến hắn phải hối hận vì việc làm mà hắn đã gây ra. Tôi sẽ đòi lại từng chút từng chút một. Em hãy giữ gìn sức khoẻ .

Hạnh San nói bằng tông giọng hết sức nguy hiểm , sau đó nở một nụ cười nửa miệng bí hiểm rồi cất bước rời khỏi phòng.

End chap 32

Author : NẤM ????

2141 từ
Chương trước Chương tiếp
Loading...