Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 10: Về nhà



Editor: Phong Quang

Đồng hồ điểm sắp 9 giờ Đường Nhiễm Mặc mời trở lại chung cư, trên tay anh còn cầm di động phân phó công việc cho Thẩm Thiên Thu "Thay đổi người phát ngôn đá quý mới ra mắt, xử lý Tống Lan cho tốt tránh gây động tĩnh lớn, cho hắn ta thời gian suy nghĩ, lúc nào nên thả hắn ta ra... "

Trong nháy mắt mở cửa ra, anh đang nói đột nhiên im bặt.

Thiếu nữ mặc tạp dề chạy đến bên cạnh anh, tóc đuôi ngựa ở sau đầu lắc lư lay động, đáng yêu cực kỳ.

"Chú đã trở lại!"  Đôi mắt cô tỏa sáng, môi hồng khép khép mở mở tựa hồ kiều diễm ướt át.

Anh có một khắc hoảng hốt, mới giảm thấp thanh âm nói: "... Tôi đã trở về."

Cô vẫn còn là cô gái nhỏ, có lẽ do ánh đèn hôm nay quá chói mắt, làm anh trong chớp mắt nhìn cô thành người phụ nữ thành thục quyến rũ, thiếu chút nữa... sinh ra một cỗ xúc động khó có thể nói.

"Tổng giám đốc... Này?" Đầu dây bên kia hồi lâu không phát ra thanh âm, Thẩm Thiên Thu còn tưởng rằng là không có tín hiệu.

Đường Nhiễm Mặc cảm thấy anh ta phiền đáng chết, anh ngắt cuộc trò chuyện điện thoại, hít sâu một hơi mới cúi đầu nhìn cô gái nhỏ xinh bên cạnh, cảm xúc đã sớm khôi phục bình thường nói: "Như thế nào mặc thành như vậy?"

"Cháu hôm nay nấu cơm nha." Cô thân thiết nhìn anh, giọng nói mơ hồ mang theo cảm giác tranh công nói.

Đường Nhiễm Mặc nhíu mày "Dì nấu cơm đâu?"

"Bà ấy sắp có cháu nên xin nghỉ mấy ngày, cháu sẽ nấu cơm."

Anh cầm lên điện thoại, đang định gọi điện thoại đến công ty giúp việc gia đình, lại bị một đôi tay nhỏ bắt lấy.

"Có một tiểu sinh mệnh sinh ra đây là chuyện tốt, dù sao chỉ có mấy ngày, ai nha, chú đã nhíu mày lại cau mày, làm cháu cảm thấy không khí đều tràn đây khẩn trương."

Cô bĩu môi làm nũng, bộ dáng này nhìn không ra có một tia khẩn trương.

Đường Nhiễm Mặc đã thật lâu không thể nghiệm cảm giác bất đắc dĩ, anh buông di động trong tay xuống, cuối cùng thỏa hiệp thở dài.

Anh bị cô lôi kéo đi vào bàn ăn, thời điểm nhìn đến trên bàn bày các món ăn phong phú đầy màu sắc, có chút kinh ngạc.

Anh nhướng mày "Tất cả đều là cháu làm?"

"Đúng vậy." Cô kéo anh ngồi xuống, có chút đắc ý nói: "Chỉ là không biết muộn như thế chú mới trở về, đồ ăn đều lạnh rồi."

Anh trầm thấp khụ một tiếng, lần đầu tiên ý thức được bản thân có bản tính cuồng công việc "Sau này tôi trở về muộn, không cần chờ tôi."

"Nha... "

Ngay khi cô trả lời một chữ này, Đường Nhiễm Mặc rất rõ ràng thói quen mỗi lần trả lời cho có lệ của cô, thái độ kia chính là có nghe hay không chỉ có mình cô biết.

Mạt Lị cầm chén đũa đặt trước mắt anh, rồi mới vòng qua ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn anh nói: "Chú mau nếm nếm xem, ăn có ngon hay không."

Anh ở dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của cô duỗi chiếc đũa tới, cảm xúc khó hiểu trong lòng càng ngày càng nhiều, lấp đầy hương vị trong miệng.

"Như thế nào?" Cô thật cẩn thận hỏi.

"Ừ, cũng không tệ lắm."

Mạt Lị cho rằng đây là trả lời tương đối hài lòng, thế là cô vui vẻ cười "Chú thích ăn đồ ăn thanh đạm, cháu đều nhớ kỹ."

Tay cầm đũa dừng lại, biểu tình Đường Nhiễm Mặc không tự giác mềm mại vài phần nói: "Hôm nay ở trường học như thế nào?"

Anh chính là trưởng bối hẳn là nên theo lẽ thường quan tâm vãn bối một chút, dù là giọng điệu lơ đãng hỏi, lại đúng trọng tâm gãi đúng chỗ ngứa.

"Cũng không tệ lắm, lão sư và bạn học đều rất nhiệt tình."

Quả thật là không phải nhiệt tình bình thường.

"Nếu cảm thấy học tập không theo kịp, tôi có thể mời gia sư đến dạy cháu."

"Không cần, cháu cảm thấy rất tốt, sách giáo khoa cũng không khó lắm." Tuy rằng cô đã quên gần hết kiến thức cao trung, nhưng tốt xấu gì năm đó thành tích cũng số một số hai, hiện tại cô chỉ cần tập trung nghe giảng, có thể dễ dàng nghe hiểu.

Đường Nhiễm Mặc nghe cô trả lời có chút ngoài ý, năm đó Tiêu Viễn cho dù đi ra ngoài làm công việc sáng tác nghệ thuật, cũng còn thường xuyên quấy rầy anh, liên tục than thở nói tiểu công chúa nhà ta lại gậy sự, thành tích kém không nỡ nhìn, còn ở trường học đánh nhau... Anh có thể tưởng tượng ra cô hoàn toàn là bộ dáng Tiểu bá vương hư hỏng.

Nhưng mà cô bây giờ mặc đồng phục học sinh, nhìn thế nào cũng là tiểu nữ sinh yêu thích học tập, không làm  người ta nhọc lòng, Đường Nhiễm Mặc ngược lại cảm thấy đáy lòng có chút không quen.

Thế là anh lại nói một câu: "Không hiểu có thể hỏi tôi."

Nói xong anh liền ngậm miệng trầm mặc, anh mỗi ngày xử lý công việc ở công ty không hết, lấy đâu thời gian tới giải đáp các vấn đề của cô gái nhỏ.

"Chú... Bây giờ còn làm bài tập cao trung sao?" Trong mắt cô lộ ra sắc thái hoài nghi.

Câu nói của cô thành công chạm đến anh rồi, anh buông chiếc đũa, ngồi thẳng thân mình rồi mới như cười như không nhìn cô, nháy mắt trở thành đế vương trên bàn hội nghị khống chế toàn trường nói: "Tiểu công chúa ngây thơ của chúng ta hẳn là biết, không phải mỗi người đều giống như cháu, ký ức sẽ theo thời gian trôi đi mà biến mất, tỷ như học thức, đương nhiên cháu có thể lựa chọn từ bỏ."

Câu này nghe liền hiểu, ngụ ý nói cô tuy rằng ngốc, nhưng có thể thông qua sự cố gắng chậm rãi bồi dưỡng, nhưng càng phức tạp, chỉ số thông minh của cô liền không đủ dùng.

Mạt Lị thu hồi tươi cười, tức giận nhìn anh tựa như mèo con nổi giận, không hề có lực uy hiếp.

Nhìn xem cô có thể nghe hiểu lời anh nói, kỳ thực không ngu.

Đường Nhiễm Mặc nỗ lực khống chế khóe miệng giơ lên, anh không nhịn được xoa xoa đỉnh đầu cô, xúc cảm mềm mại thoải mái như trong tưởng tượng, anh mang theo suy nghĩ ác liệt an ủi cô: "Đừng tức giận, cháu còn nhỏ, nói không chừng chỉ số thông minh có thể tăng lên."

Thật đáng chết, anh không phải người đáng khinh như thế!

Mạt Lị không hiểu anh làm sao đột nhiên im lặng không nói, trên đỉnh đầu đột nhiên cảm nhận bàn tay to từ nhẹ nhành vuốt ve biến thành mãnh mẽ xoa loạn, tóc chỉnh tề bị xoa đến rối tung.

"A, tóc của cháu!"

Đường Nhiễm Mặc phát hiện bản thân khác thường, có loại xúc động muốn mất trí nhớ, không được tự nhiên nói: "Trở về phòng làm bài tập."

"Trong thời gian chờ chú về nhà đã viết xong... " Tóc ở trên tay người ta, cô không tự giác nhẹ giọng nói nhỏ.

Đường Nhiễm Mặc dừng động tác trên tay lại, nhẹ nhàng sửa lại tóc bị anh làm rối, trong mắt không thể khống chế dật ra ý cười nhàn nhạt "Vậy xem TV đi."

Không thể phụ nhận cảm xúc của anh dễ dàng bị cô tác động, anh bị một câu "Chờ chú trở về" của cô làm cả người sung sướng, từ trước đến nay anh đều ở một mình trong chung cư rộng lớn, lần đầu nhận được thể nghiệm mới lạ có người nói chờ anh trở về nhà, trong lòng anh tựa hồ lấp đầy ánh mặt trời ấm áp dào dạt.

Mạt Lị nghe được có thể xem TV, cô lập tức hai mắt cong thành độ cung đáng yêu nói" Vậy chú mau ăn xong, cháu muốn rửa sạch chén trước!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...