Hào Môn Sủng Hôn

Chương 4: Quan Tâm



Khách nhà họ Sở nhiều vô số, có điều chuyện này không cần người sắp gả đi là Sở Nghiễm Ngọc đi tiếp, Tư Thần và Sở Gia Đức uống một vòng với mấy người trong dòng họ nhà họ Sở theo lễ tiết, sau đó liền đi về phía tòa nhà của Sở Nghiễm Ngọc.

Không náo nhiệt như bên ngoài, trong tòa nhà của Sở Nghiễm Ngọc rất vắng vẻ, các nữ hầu đã bị cậu đuổi đi hết, bà vú muốn ở cùng cậu, cũng bị cậu dỗ dành đuổi đi.

Khi Tư Thần mang người tới, liền thấy một mình cậu đang đứng ở ban công tầng hai, lễ phục đã mặc xong xuôi, nhưng bộ dáng cậu không giống như người đang chờ kết hôn một chút nào.

Trong lòng Tư Thần trầm xuống, nhanh chân đi về phía sân tòa nhà. Động tác của anh trong mắt người khác chính là không thể chờ đợi thêm, muốn cưới người về nhà ngay, mọi người đều cười trêu anh vài câu, dù sao cũng chẳng có ai hoài nghi gì.

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần vào sân rồi liền nhanh chóng leo lên tầng, Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy tiếng động, xoay người, đúng lúc thấy anh đẩy cửa phòng ngủ đi tới, cười nói: "Anh đã không thể đợi thêm rồi sao?"

Tư Thần không lên tiếng, muốn kéo tay cậu, lại nhịn xuống được, trầm mặc một chút rồi nói: "Em đã chuẩn bị xong chưa?"

Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy thì giơ tay lên xoay một vòng trước mặt anh, cười khanh khách nhìn anh nói: "Tôi đã chuẩn bị kĩ càng hay chưa, anh không nhìn thấy được hay sao?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần nhìn bộ dáng cậu chỉ cảm thấy động lòng không thôi, đột nhiên khom lưng bế người lên, nhanh chân đi ra ngoài, trầm giọng nói: "Vậy thì đi thôi."

Sở Nghiễm Ngọc dù thế nào cũng là một người đàn ông cao mét tám, anh cứ vậy nói bế là bế, hơn nữa một chút miễn cưỡng cũng không có, Sở Nghiễm Ngọc thấy hơi kinh ngạc.

Tư Thần bế cậu đi xuống tầng thật nhanh, sau đó lại nhanh chân đi ra ngoài. Đám phù rể đằng sau cũng vội vã đuổi theo, đều bĩu môi, Tư Thần đúng là cái tên muộn tao!

Sở Gia Đức thấy cả đám Tư Thần đi về phía nhà chính, đang định gọi hai người lại nói chuyện với mọi người một lát, để lão có thể thể hiện được sự uy nghiêm của cha vợ, không ngờ Tư Thần căn bản không cho mấy người cơ hội này, bế Sở Nghiễm Ngọc đi thẳng qua nhà chính, lên đoàn xe của họ, nghênh ngang bỏ đi.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Gia Đức đang định đuổi theo quả thực đã trợn mắt ngoác mồm, "Thế, thế này cũng quá không coi ai ra gì rồi!" Căn bản không hề đặt người lớn là họ vào trong mắt!

Những người khác trong dòng họ cũng rất bất mãn với thái độ của Tư Thần, đương nhiên cũng có vài người thấy rõ, Sở Gia Đức muốn chiếm công ty của người ta, nhưng Tư Thần kia có vẻ cũng không phải là kẻ đơn giản đâu.

Tư Thần đặt Sở Nghiễm Ngọc ngồi vào trong xe mình, không chút lưu tình đuổi phù rể của anh là Đổng Thiếu Hoa qua ngồi xe khác, tự mình đảm nhiệm chức vụ tài xế.

Sở Nghiễm Ngọc được người ta bế lên, bị vây xem cả một đường, nhưng cũng không hề tức giận, khi được đặt ngồi xuống liền điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh hỏi: "Anh không sợ sẽ đắc tội Sở Gia Đức sao?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Cậu gọi thẳng tên của Sở Gia Đức, Tư Thần cũng không hề kinh ngạc, "Tôi không quan tâm tới chuyện ông ta sẽ làm gì."

"Ồ?" Sở Nghiễm Ngọc lại hơi ngạc nhiên, hỏi ngược lại, "Vậy anh quan tâm tới cái gì?"

"Tôi quan tâm tới em." Tư Thần không chút nghĩ ngợi, nói ngay.

Sở Nghiễm Ngọc ngẩn ra, sau đó chỉ cười cười không nói gì thêm.

Tư Thần lại có thể nhìn ra, cậu không hề tin lời anh nói.

chungtadeulahu.wordpress.com

Trong lòng Tư Thần có chút buồn bã, quay đầu nổ máy, trực tiếp lái về ngoại ô phía Nam nơi anh ở.

Anh sống ở ngoại ô phía Nam của Lan thành, bên cạnh có một ngọn núi Ngọc Lan không cao lắm, có thể coi là vùng ngoại ô ở gần nơi nông thôn, người không nhiều như ở trong thành phố nhưng điều kiện lại rất tốt.

Sở Nghiễm Ngọc ngồi trong xe, nhìn thấy ngọn núi Ngọc Lan ngoài cửa xe liền hết sức kinh ngạc, cậu nhớ Sở Hạo đã ở gần nơi này tận hai mươi mấy năm, có điều cha nuôi của gã đã chết từ lâu rồi, chỉ để lại cho gã một nông trường nhỏ đã bỏ hoang nhiều năm. Tối hôm đó Sở Hạo được Sở Gia Đức mang về, Sở Hạo còn cố tình đưa giấy tờ đất của nông trường cho cậu, nói là tài sản do cha cậu để lại, Sở Hạo không phải đang tỏ ý hào phóng, gã làm vậy, chỉ đơn thuần muốn làm cậu nhục nhã mà thôi.

chungtadeulahu.wordpress.com

Người sống trên núi Ngọc Lan khá nhiều, nhưng tuyệt đối không nhà nào có thể mua được một chiếc xe sang chứ đừng nói gì tới xe hàng hiệu, chỉ một chiếc xe giá trên năm mươi vạn, đã đủ để người ta vây lại xem.

Mà Tư Thần vì cưới Sở Nghiễm Ngọc về, nên đã gọi hết toàn bộ bạn nối khố cùng chơi từ nhỏ tới, đống xe hiệu đã đỗ quanh núi Ngọc Lan suốt hai ngày nay, mọi người thấy có chuyện hay đã tới ngồi bên lề đường xem trò vui từ sớm.

Lúc này những chiếc xe xịn kia xếp thành một hàng dài, độ đồ sộ kia, xếp dài từ đầu đường bên này tới đầu đường bên kia, buổi diễu hành xe chắc cũng không thể hội tụ được nhiều nhãn hiệu xe nổi tiếng tới vậy!

chungtadeulahu.wordpress.com

Nhà Tư Thần ở cạnh núi Ngọc Lan, là một biệt thự lớn dựa núi, cạnh sông, trước sau đều có hoa viên lớn rộng rãi, trong vườn trồng đủ các loại cỏ hoa, cây cối, có thể gọi là cảnh sắc đẹp đẽ động lòng người.

Xe lái thẳng vào trong vườn, Tư Thần xuống xe, đi vòng qua đầu xe sang bên kia, mở xe giơ tay bế Sở Nghiễm Ngọc ra.

"Anh phục vụ cũng không tệ đấy, sau này có phải ngay cả bước đi tôi cũng có thể tiết kiệm luôn được rồi không?" Sở Nghiễm Ngọc hoàn toàn không hề để ý tới chuyện mình luôn bị bế tới bế lui, còn cười híp mắt trêu ghẹo anh.

"Được thôi, em muốn đi đâu đều có thể nói cho tôi biết, tôi bế em đi." Tư Thần lại trả lời cực kì nghiêm túc.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn xung quanh, trong vườn ngoài một đoàn xe vừa mới về ra thì cũng chỉ có một vài người hầu đang bận bịu chuẩn bị đồ ăn các thứ, thật sự không hề thấy một người nào trông giống mấy bậc phụ huynh, cậu không khỏi hỏi: "Anh kết hôn, người nhà anh không tới?"

"Họ vẫn còn đang ở Bắc Kinh, không tới kịp, xin lỗi em, chờ bao giờ em tới Bắc Kinh, lại tổ chức thêm một hôn lễ nữa ở bên đó có được không?" Tư Thần áy náy nhìn cậu, lời nói ra cực kì thành khẩn.

Sở Nghiễm Ngọc vốn đã không để tâm tới hôn lễ này, tùy tiện gật đầu đáp: "Ừ, vậy sau này nói sau."

chungtadeulahu.wordpress.com

Đoàn xe phía sau cũng lục tục đỗ lại trong vườn, Đổng Thiếu Hoa cũng đi tới giải thích giúp bạn nối khố một câu: "Em đừng nóng giận, Tư Thần muốn kết hôn với em quá rồi, chỉ sợ thời gian càng kéo dài nhà họ Sở càng đặt ra nhiều điều kiện hơn, mới chuẩn bị vội vàng như vậy, nó không có ý bạc đãi gì em đâu."

"Vị này chính là?" Sở Nghiễm Ngọc chưa gặp Đổng Thiếu Hoa bao giờ, cũng không nghe được lời bàn tán của khách mời nhà họ Sở, lúc này thấy trên người người này có một thứ khí chất công tử tự nhiên, vì vậy cảm thấy khá hứng thú với thân phận của hắn.

"Đổng Thiếu Hoa, bạn nối khố của Tư Thần, sau này xin hãy chỉ bảo cho anh nhiều thêm." Đổng Thiếu Hoa không phải người có tính cách nghiêm túc, vừa nghe thấy câu hỏi của cậu liền cười tươi tự giới thiệu bản thân với cậu.

chungtadeulahu.wordpress.com

"Chào anh." Sở Nghiễm Ngọc nhảy xuống khỏi người Tư Thần, bắt tay với hắn, lập tức trêu ghẹo nói, "Cơ mà hai người trông thật sự không giống bạn nối khố cho lắm, Tư Thần thoạt nhìn trông già dặn hơn nhiều."

Tư Thần đang đứng sau lưng Sở Nghiễm Ngọc, nghe vậy liền trừng mắt nhìn bạn nối khố một cái.

Đổng Thiếu Hoa sao có thể không hiểu Tư Thần có ý gì, còn không phải là ghen vì vợ mình nói nhiều hơn hai câu với hắn hay sao, hắn bỗng nảy hứng thú trêu đùa, rất không cho bạn nối khố thể diện, không chút khách khí bóc phốt với Sở Nghiễm Ngọc: "Nó ấy hả, thích giả vờ bình tĩnh thành thục lắm, thực ra nó còn biết để tâm tới xấu đẹp nữa cơ, lúc nãy đi đón em, nó soi gương chiếu hậu lâu ơi là lâu, còn lầm bầm nói trừ nó ra không ai được phép xứng đôi với vợ nó."

chungtadeulahu.wordpress.com

"Đổng Thiếu Hoa!" Tư Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, không nhiều lời thêm câu nào với hắn nữa, lập tức đuổi hắn ra ngoài.

"Biết rồi biết rồi, xét tới chuyện hôm nay cậu cưới vợ, tôi chừa cho cậu chút thể diện đấy." Đổng Thiếu Hoa nhìn trời một cái, tên này một ngày không giả vờ giả vịt chắc sẽ chết luôn quá!

Những người còn lại cũng đã đỗ xe xong, đi tới, đều không nhịn được phải bật cười, Tư Thần có thể nói là người nổi tiếng muộn tao trong đám bạn công tử họ, hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội bóc phốt anh một bữa.

chungtadeulahu.wordpress.com

Trong lòng Tư Thần lặng lẽ ghim những người này, đúng là đã kết phải bạn không đàng hoàng rồi!

Sở Nghiễm Ngọc cũng không nhịn được cười, lúc này cậu mới để ý, đám bạn của Tư Thần này cũng không giống mấy người hời hợt, còn cả một hàng xe xịn đỗ ở kia, không phải cứ có tiền là có thể mua được... hóa ra người này cũng không phải là một người đơn giản.

Trong nhà Tư Thần đã chuẩn bị tiệc tối, chỉ để đãi đám bạn nối khố của Tư Thần ăn chơi cho náo nhiệt vui vẻ, có điều Tư Thần sợ ầm ĩ làm ảnh hưởng tới Sở Nghiễm Ngọc, liền đưa người về phòng ngủ nghỉ ngơi trước.

Sở Nghiễm Ngọc dù cảm thấy hứng thú với thân phận của đám bạn nối khố Tư Thần, nhưng lúc này đúng là cũng không có tâm tình gì, chỉ ngồi một mình trong phòng tân hôn, cầm quyển sách trong phòng lật lật.

chungtadeulahu.wordpress.com

Đám bạn nối khố của Tư Thần đều là một đám biết ăn chơi, ở chơi dưới tầng tận tới đêm khuya mới lên tầng vào ngủ trong phòng dành cho khách dưới sự chỉ dẫn của quản gia và các hầu gái, cũng không ngốc tới mức đi nháo động phòng, có lẽ cũng là bởi không quá quen với Sở Nghiễm Ngọc, hơn nữa cậu cũng là một người đàn ông, còn là người Tư Thần đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm, phí hết tâm tư cuối cùng cũng có cơ hội cưới người về, nhỡ họ nghịch ngợm không đúng mực làm người ta giận, thì cũng quá phiền toái rồi.

Sở Nghiễm Ngọc đọc được gần một nửa quyển sách, Tư Thần mới đẩy cửa phòng ra đi vào, trên người đầy mùi rượu, có điều nhìn anh trông rất bình tĩnh, không hề giống người đã uống say một chút nào.

Sau khi Tư Thần vào phòng rồi, hai mắt liền dính chặt trên người cậu như bị người dùng keo dán lại, dứt cũng không dứt ra được, ngồi thẳng xuống bên cạnh cậu.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc ngồi vắt chéo đôi chân dài, trên đùi còn đang đặt một quyển sách vẫn còn đang mở, nghe thấy tiếng anh ngồi xuống liền nghiêng đầu đưa mắt nhìn anh.

Tư Thần có lẽ đã uống say thật rồi, ánh mắt nhìn cậu vô cùng thâm trầm, cứ vậy im lặng nhìn cậu. Sở Nghiễm Ngọc liền đặt sách qua một bên, cười nói: "Anh định ngồi nguyên như vậy cả một đêm hả?"

Tư Thần vừa nghe vậy, hơi thở liền ồ ồ lên, lập tức chuyển chỗ ngồi dán sát vào bên cạnh cậu, môi gần như kề sát nơi cổ cậu, hơi thở nóng rực, giọng khàn khàn hỏi: "Có thể không?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...