[Harry Potter] - Bạn Qua Thư Thần Kỳ

Chương 48:



Snape căn bản không nói nữa, trực tiếp bước nhanh ra khỏi lễ đường, cũng may phía sau người ăn cơm cũng không nhiều.

Tốc độ bước đi vẫn quá chậm, giáo sư căm thù chổi bay đến tận xương tuỷ không thể không sử dụng Accio, không e ngại Accio Nimbus 2001 của con đỡ đầu, tới cửa vào Rừng cấm, cẩn thận phân biệt dấu chân Harry rồi lại tiếp tục bay, thẳng đến nhánh cây Tùng to lớn rậm rạp mới nhảy xuống.

Nhưng dấu chân kế tiếp, khiến Snape càng thêm lo lắng, Harry rõ ràng ra khỏi đường chính, mà đến địa bàn sinh vật pháp thuật.

Snape nghe phía trước truyền đến tiếng thần chú, lại một lần nữa di chuyển nhanh hơn. Khi anh nhìn thấy trên mặt người đang ẩn thân dính vết máu lại vẫn kiên trì ném Stupefy, thời điểm Kì lân đi khập khiễng bên cạnh nỗ lực tăng thêm vài pháp thuật, Snape chỉ cảm thấy cả người mồ hôi lạnh, con nhện tám mắt khổng lồ kia rõ ràng bị kẻ địch không nhìn thấy chọc giận, vung cái chân lông lá lên thân thể thiếu niên.

“Lui về phía sau Harry!” Cuối cùng che trước người thiếu niên Snape cố không để Harry trị thương hơn nữa, xoay người trực tiếp dùng Incendio bao vây con nhện, đồng thời thi triển Silencio phạm vi, không để con nhện tám mắt kêu gọi bày đàn. Slytherin đã lâu không sợ hãi như vậy trong lòng cảm tạ Merlin, nếu con nhện này đủ thông minh, liền sẽ kêu gọi bày đàn cùng đến, nói vậy anh cho dù cố gắng đuổi hết, cũng chỉ còn nhìn thấy thi thể vụn nát của Harry......

Harry mãi đến được Snape che ở sau người, mới hậu tri hậu giác phát hiện trước đó cậu vừa cùng Tử Thần trò chuyện, lén liếc mắt giáo sư mặt đen toàn tập một cái, rùng mình một cái, vội vàng sóng vai chiến đấu.

“Ta nói, lui ra phía sau!” Snape hung tợn nói, lấy tay đem Harry đẩy đến chỗ Kì lân.

Harry lảo đảo ngã xuống đất, giải trừ ẩn thân chú, kề sát Kì Lân cùng nhau sưởi ấm vì cảm giác được Snape sát ý mà rét lạnh, Harry ghé vào lỗ tai Kì lân biên nhỏ giọng thỉnh cầu, trong chốc lát có thể tranh thủ bỏ chạy hay không phải dựa vào nó!

Snape lấy lại tinh thần cho cái tên gây rối kia Protego, sau đó nheo lại ánh mắt nhìn mục tiêu tất phải giết chết, “Ngươi nếu là con cháu của Aragog, nên tuân thủ ước định, không thể tổn thương học sinh Hogwarts.”

“Chúng ta vốn cũng không phải là sinh vật ở Rừng cấm.” Con nhện tám mắt không chỗ nào sợ hãi nói, “Hơn nữa Aragog sẽ chết, thủ lĩnh mới cũng sẽ không tuân theo ước định này, nếu ta thắng lợi, chuyện thứ nhất ta làm chính là ăn sạch thằng nhóc Pháp sư non nớt đó để nuôi con của ta.”

Harry nghe được con nhện nói tiếng người, mới nghĩ đến chúng nó là có được trí tuệ nhân loại, nghĩ đến thời điểm năm hai đáng sợ kia, tuy rằng biết vô dụng, nhưng Harry lại vẫn nhắc nhở nói, “Hagrid là các ngươi ân nhân! Nếu không có bác ấy, các ngươi đều không tồn tại.”

“Cái tên ngu xuẩn kia, ta muốn ăn hắn lâu rồi. Tuy rằng thịt dai một chút.” Con nhện tám mắt phun nọc độc, “Bất quá ta bây giờ càng muốn ăn ngươi, thịt nhất định rất ngon.”

Snape cho Harry một ánh mắt chấp nhận, để cậu tiếp tục gây chú ý con nhện tám mắt, chính mình thì âm thầm tích tụ phát lực, “Tiếc thật, ngươi không có cơ hội này.” Theo thanh âm người đàn ông, một ngọn lửa vàng đỏ đan xen từ đũa phép bay ra, cùng trận lửa hạn chế phạm vi con nhện trước đó hợp thành một, sau đó đốt đến đến cái chân lông lá giương ra của con nhện.

Đem tiếng thét chói tai cảu con nhện tám mắt xem như nhạc điệu, cả người Snape lãnh khốc tiếp tục khống chế Lửa quỷ, ngọn lửa ngay cả linh hồn đều có thể đốt cháy hừng hực, tiếng nói xin tha khiến Harry sinh ra một cảm giác nhân loại trong đó. Thiếu niên nhìn vẻ mặt Snape gần như tàn nhẫn, trong lòng cảm giác thực phức tạp. Cậu biết người này là vì mình sắp chết mà tàn bạo, cậu biết bản tính người này trên thực tế rất điềm đạm chỉ là không biểu đạt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm cậu cảm thấy ớn lạnh.

Harry cố gắng đứng dậy, lê cái chân bị thương đến gần Snape, đi đến phía sau nam nhân, sau đó ma xui quỷ khiến đưa tay ôm lấy đối phương, miệng nói lời kỳ lạ, “Con không sao, không có việc gì ......”

Snape rốt cục khôi phục bình tĩnh, anh cảm giác được đôi tay Harry ôm có chút run rẩy, hy vọng không phải bị biểu hiện của anh mà sợ hãi. Bị lửa giận bao vây cảm giác không tốt lắm, chỉ là ai có thể chấp nhận người yêu thương có thể bị quái vật giết chết?

Ngọn lửa coi trọng tình huống phản ứng của con nhện tám mắt, sau khi ăn xong con mồi, ngọn lửa nghịch ngợm cố ý mở rộng phạm vi chơi đùa của nó. Snape vội vàng khống chế tâm trạng, đem Lửa quỷ thu hồi về đũa phép.

Harry lén quan sát, ngọn lửa phía trước đã biến mất không thấy, bốn phía như tiến vào không gian pháp thuật im lặng, Kì Lân bị thương nỗ lực đi ra ngoài, lại nhìn không thấy màn phòng hộ.

“Hiện tại, hãy giải thích cho rõ?” Snape đột nhiên xoay người, khiến Harry vẫn đang ôm anh dựa vào trong lòng anh. Âm thầm siết chặt cánh tay, giống như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh thằng nhóc vĩnh viễn không an phận này vẫn còn sống trước mắt anh, “Trò chẳng lẽ không biết, trò quan trọng hơn tất cả sao?” Không lấy lại được tiếng lòng bị nói ra, Snape vội vàng thm vào, anh không muốn dọa Harry, “Ta là nói an toàn của trò.”

Đáng tiếc Harry giống như không chú ý tới câu nói kế tiếp của anh, ánh mắt ngược lại là sáng tỏ, “Đối với thầy sao?”

Snape đối diện Harry, đôi mắt sâu thẳm xuyên vào nhau, người lớn tuổi thở dài, giống như thỏa hiệp với cái gì đó,“Đúng vậy, với ta mà nói. Trò so với tất cả -- quan trọng hơn.”

Harry đột nhiên cười lớn tiếng, liều lĩnh cười. Cười ra nước mắt, sau đó lau lên áo choàng trước ngực anh.

Snape đưa tay vỗ lưng Harry, chờ tâm tình thiếu niên bình phục, cố ý hung tợn mở miệng, “Giả ngây giả dại cũng không thể giúp trò tránh được trừng phạt.”

Harry ngẩng đầu trưng ra gương mặt tươi cười thoải mái của mình, “Con chỉ là vui mừng giáo sư.” Trước đó cậu vẫn biết Snape rất xem trọng mình, nhưng cái lão không được tự nhiên này lần đầu tiên thẳng thắn thành khẩn nói ra lòng ổng như thế.

Từ lúc có hiểu biết, Harry phải đối mặt chính là sự bắt bẻ của dì, anh họ bắt nạt, dượng gây khó khăn. Bọn họ dù trong cuộc sống có lẽ đay nghiến cậu, nhưng bọn họ nuôi nấng cậu. Hàng năm Galleons ít đi ở Gringotts khiến Harry biết nuôi lớn một đứa trẻ như cậu là một chuyện rất không dễ dàng.

Sau khi vào Hogwarts Harry có rất nhiều bạn tốt, thậm chí còn có được người nhà thật sự là Sirius. Bọn họ thương cậu, nhưng bọn họ có cuộc sống quan trọng hơn. Harry không quan tâm trong mắt Sirius trở thành James thứ hai, nhưng cậu muốn một người chỉ nhìn thấy cậu.

Chưa bao giờ ai có thể giống người trước mắt này, xé ra tầng lớp vỏ bọc trên người chính mình, chỉ đem Harry Potter này thành người quan trọng nhất.

Harry tin tưởng trực giác chính mình, Snape đối với cậu rất tốt, không đơn giản là vì chăm sóc con của bạn. Mấy năm nay cái anh làm, so với cậu còn làm nhiều hơn. Mà thực ra tất cả những việc đó anh cũng không cần phải làm .

Thiếu niên sắp làm chính mình hỗn loạn, nhưng cậu rõ ràng biết, lúc này đôi mắt sâu thẳm của người đó nhìn, quan tâm, là cậu Harry, một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường thích gây rắc rối.

“Nếu trò vui mừng như thế, có thể hay không phân tích cho giáo sư đáng thương đang sợ đến vỡ mật cân nhắc xem nên sử dụng thần chú chữa thương nào với trò?” Snape không có nhắc nhở Harry vẫn đang dựa vào anh, tận hưởng sự gần gũi hiếm có. “Còn có, nơi này chỉ có hai chúng ta, trò có thể gọi ta -- Severus.”

Kì lân vẫn đang nằm sấp ở ranh giới thần chú lệ rơi đầy mặt, nó còn ở đây đấy...... hai tên Pháp sư này chẳng lẽ chuẩn bị giữa ban ngày ban mặt ngồi làm chuyện xấu xa sao !? Không nên như vậy, tôi vừa mới trưởng thành! Đừng kích thích Kì Lân đực như vậy!

“Thầy là người nhà của con.” Harry kiên định nói, sau đó rất nhanh tiếp nhận cách gọi mới, nghĩ đến tâm tình hâm mộ trước đây, Harry dứt khoát biểu đạt tâm tình của mình, “Em yêu thầy, Severus.”

Nếu nói từ đầu vị trí Snape và Remus giống nhau, chỉ là hơn một ít, như vậy sau đó Harry đem người đàn ông sống nội tâm này đến cùng vị trí với Sirius, thậm chí còn có chiều hướng tiếp tục tăng lên.

Thời điểm Harry nói ra câu ‘Em yêu anh’, Severus có thể cảm giác được nhiệt độ trên mặt mình nháy mắt tăng lên, tuy rằng anh biết ý tứ trong lời Harry mà anh mong đợi cũng không phải giống nhau, nhưng đó là một dấu hiệu tốt, không phải sao?

“Ta cũng vậy.” Snape tận lực duy trì tiếng nói ổn định.

“Không đúng!” Harry nhăn mũi, “Thầy phải nói, ‘Ta cũng yêu em, Harry’.” Nhìn nam nhân trước mắt mặt đỏ hồng, cảm giác tâm tình vô cùng sảng khoái, a ha ha, Gryffindor thêm một tram điểm. Vì Chủ nhiệm Slytherin đỏ mặt!~

“Đùng quá mơ mộng, Potter!” Snape vỗ Harry một cái, tay hắn đánh đúng vị trí dịp lên mông Harry, “Hiện tại giải thích lý do lúc này em xuất hiện tại đây hơn nữa làm mình lâm vào nguy cơ!”

Bị đánh mông thiếu niên nháy mắt xù lông, sau đó hậu tri hậu giác phát hiện tư thế chính mình không ổn, nhanh chóng đẩy ngực Snape nhảy ra. Cuối cùng khôi phục tư thái hài long Harry ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế nói, “Còn không phải bởi vì sinh nhật thầy, em cố ý đến tìm quà sinh nhật.” Nói xong còn tỏ thái độ em không sai.

“Như vậy quà của trò đâu?” Snape chăm chú nhìn Kì Lân nằm ở góc, “Là nó sao? Không tệ, trên người chúng nó không hề ít dược liệu Độc dược.”

Kì Lân và Harry Rùng mình một cái cùng nhau bối rối lắc đầu.

“Vậy là cái gì?” Snape nguy hiểm nheo mắt lại, “Hơn nữa ta không biết chỉ là tìm dược liệu Độc dược em cần phải ra khỏi đường chính, chẳng lẽ em quên trí nhớ thời điểm năm hai bị con nhện truy đuổi mà lạc đường?”

Vẻ mặt Harry trắng như sương khổ khan nói, “Em không tính đi đường nhỏ, lúc ấy nghe được tiếng nó kêu, em nghĩ là Nhân Mã đã cứu em vài lần, cho nên mới......”

“Nói như vậy, lúc Kẻ được chọn vĩ đại nhìn thấy thời điểm Kì Lân thuần khiết lâm vào nguy cơ, chủ nghĩa anh hùng khiến Người quên tất cả cẩn thận?” Snape nhìn về phía Kì Lân ánh mắt càng băng lãnh, đồng thời trong lòng tính toán thịt nhiều như vậy có thể làm bao nhiêu loại Độc dược, ...... Còn có thể cho rắn ăn, anh nuôi con rắn này chỉ ăn chuột lâu rồi.

Tác giả có lời muốn nói: ┏ [゜ω゜]=? Tiểu kịch trường sống lại lâu ~~~

hp: Nói ‘Ta yêu em, Harry.’

ss: Em yêu ta, Harry.

hp: Không đúng, là anh yêu em.

ss: không đúng, là em yêu ta.

hp: Em yêu anh, nhưng anh càng yêu em.

ss:[thở dài giống như thỏa hiệp, cong khóe miệng.] đúng vậy, vĩnh viễn nhớ kỹ sự thật này. Em yêu ta, nhưng ta càng yêu em, Harry.

hp:[ mặt đỏ hồng, ra vẻ hung ác ] đúng vậy, anhcũng muốn vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện này!

ss:[ cái gì cũng không nói, ôm lấy bao gói về phòng ngủ ~]
Chương trước Chương tiếp
Loading...