[Harry Potter] - Cho Em Cơ Hội Lần Nữa

Chương 12: Mirror Of Erised



Cuối cùng mùa đông cũng đến, Hogworts một mảnh yên tĩnh, cả hành lang và phòng học nghênh đón mùa tuyết đầu tiên tháng mười hai, Harry lẳng lặng ngồi ở trên bệ cửa sổ, nhìn xem bông tuyết trắng xóa từ không trung bay xuống, động trên cành tùng xanh biếc tích một tầng dày đặc. Ánh nắng chiếu vào làm tuyết tan ra, mặt hồ đóng băng chỉ còn lại có bóng dáng lờ mờ. Trong trường đã nghỉ học rồi, phần lớn học trò đã bắt đầu thu dọn hành lý, đang vui sướng hớn hở về nhà cùng người nhà đoàn tụ vượt qua lễ Nô-en.

Đêm trước Lễ Giáng Sinh, Harry nhận được lễ vật từ mọi nơi, có Nhà Weasley tặng áo lông và bánh kẹo, chocolate của Hermione, cùng với một vài thứ từ nhóm pháp sư chú ý Kẻ được chọn: bọn họ tặng lễ vật kỳ quái. Đương nhiên, còn có áo choàng tàng hình của ba.

Snape cũng không có ý định trở lại Đường Bàn Xoay, từ khi Lily sau khi qua đời, phần lớn thời giờ anh đều là ở lại trường học. Harry đã hẹn trong qua ngày lễ mới có thể đến Nhà Malfoy làm khách, cho nên cũng ở lại trong trường học. Bởi vì không có những chương trình học khác, Harry bắt đầu mỗi ngày đều kề cận Snape, đi theo phía sau còn giống kẻ theo đuôi.

"Mr.Potter! Ngoại trừ ngoài hầm của ta, chẳng lẽ trò không có chỗ có thể đi sao?" Snape nhìn Harry chiếm cứ hầm của mình không đi.

"Con lại không có người thân cùng nhau qua lễ Giáng Sinh, ngoại trừ bên cạnh giáo sư, con còn có thể đi chỗ nào chứ?" Harry đương nhiên nói.

Thời gian qua lâu, Snape cũng nhìn thấu rồi, cái tên Harry này là cái Hỗn Thế Ma Vương (ma vương hại đời)! Căn bản không đáng thương! Thông cảm với nó còn không bằng chính mình đào hố tự chôn mình đi!

"Mr.Potter đã nhàn rỗi như thế, không bằng đem những cải trắng này cắt thành gốc tư hết." Cho dù là lễ Giáng Sinh, Snape cũng như trước chìm đắm trong ở bên trong thí nghiệm độc dược, có một sai vặt miễn phí ở bên cạnh, không sử dụng tốt sẽ không phải là Slytherin rồi.

"Dạ!" Harry nhẹ nhàng nhảy xuống bệ cửa sổ, trải qua học tập Độc dược cơ bản, về nghiên cứu Độc dược học Harry đã càng thể hiện sự xuất sắc, hiện tại nhiều lúc, Snape cũng sẽ để cho cậu tham gia điều chế một ít Độc dược phức tạp, theo bên cạnh với tư cách trợ thủ.

Ở bên cạnh nhìn Snape chuyên chú mà rất nghiêm túc, thời điểm giáo sư chìm đắm trong Độc dược, vẻ mặt sẽ trở nên thần thái lạ thường. Cùng vẻ thâm trầm thường ngày hoàn toàn khác biệt, tràn đầy sức sống, lại làm cho Harry thường xuyên theo dõi anh mà ngẩn người.

Harry không hiểu, bỗng nhiên bắt đầu có chút ghen ghét Độc dược, thứ này thực sự hấp dẫn như vậy sao? Để giáo sư yêu thích như vậy? Tâm lý đã cảm thấy bất công, đưa đến đầu óc cũng bắt đầu bất công theo, nguyên một đống chủ ý xấu như măng mọc sau mưa cùng bốc lên. Chớp mắt, cải trắng đã cắt trong tay toàn bộ đều rơi vào nồi bên trong vạc thuốc.

"Ai nha!"

"Potter!"

"Con không cố ý, bị trượt tay."

"Trò!" Snape còn chưa kịp nổi giận, liền chứng kiến chất lỏng trong vạc thuốc bắt đầu cuồn cuộn sôi trào, sau đó một phát nổ tung, Snape nhanh tay nắm lấy Harry kéo ngã trên mặt đất, tránh cho cậu không bị văng trúng dược chất làm bị thương.

Snape chật vật nằm sấp xuống mặt đất, bên dưới là thân hình nho nhỏ của Harry. Hạ mắt, đối diện cặp mắt giảo hoạt kia, lúc này lóe sang khi gian kế thực hiện được.

"Ha ha... ... . ." Harry rốt cục nhịn không được cười lên. Vạc thuốc của Bậc thầy Độc dược Snape nổ tung, đây là tin tức hay ho thế nào ah!

"Trò cố ý!" Snape hung ác nói.

"Con chính là cố ý, giáo sư định làm như thế nào? Slytherin trừ mười điểm?" Harry nháy mắt cười nói.

"Potter!"

"Đến!"

Kỳ thật cái tư thế này thật sự rất mập mờ, cánh tay Snape chống mặt đất, cùng nằm trên mặt đất mặt đối mặt với Harry, khoảng cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

Harry nhìn cặp đen lóe lửa giận kia, chuyên chú nhìn mình chằm chằm như vậy, cậu thậm chí có thể thấy rõ ảnh phản chiếu của bản thân trong mắt đối phương, tim dần dần đập nhanh, ngay cả hô hấp cũng không khỏi ngưng đọng.

"Giáo sư, hình như thầy, cho tới bây giờ đều chưa từng gọi tên của con... ..." Harry thất thần nói, luôn là Mr. Potter, luôn gọi Mr. Potter, trước kia cũng như thế, dường như trong ấn tượng chỉ có khoẳnh khắc giáo sư trước khi chết, cậu mới lần đầu tiên nghe được giáo sư gọi tên cậu.

"Gọi tên con, là Harry."

"Trò lại phát điên gì nữa?" Snape nhíu mày, được rồi, tại sao lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt bi thương làm cho người ta nhìn liền không thoải mái này?

"Giáo sư, thầy gọi tên con được không? Lần đầu tiên... ... ." Harry giơ tay lên, duỗi ra ngón trỏ nhỏ nhắn, lần đầu tiên!

Chung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở đều giống như đinh tai nhức óc. Snape nhìn nét mặt Harry, giống như nếu giờ phút này anh “Say No”, quỷ khổng lồ con này sẽ ngay lập tức khóc trước mặt anh!

"Harry... ... . . Cái này trò hài lòng chưa." Snape bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt quỷ khổng lồ con làm người khác vô cùng đau đầu bên dưới mình này.

Harry nghe vậy lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, cậu bây giờ có thể cho rằng, cậu ở trong lòng giáo sư, thật ra là có một chỗ không?

"Giáo sư, về sau đều gọi con như vậy, được không?"

"Mr. Potter đừng được đằng chân lên đàng đầu!"

"Ha ha... ... . ." Harry nhìn qua Snape, từng hình ảnh của quá khứ loé qua trong trí nhớ, như cuốn flim chiếu chậm, bây giờ có thể như vậy nhìn thấy giáo sư, thật tốt.

Trong lòng tràn đầy chua xót, loại tâm tình mâu thuẫn mà xinh đẹp này, là gì? Đáp án dường như đã hiện ra, rồi lại biến mất.

"Giáo thụ, Giáng Sinh vui vẻ."

"Vạc thuốc nổ tung trong lễ Giáng Sinh, ta làm sao có thể vui vẻ."

Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chíu vào trên người Harry. Harry nhắm hai mắt, lặng im ngồi ở trong phòng lớn trống rỗng, bên cạnh đặt áo tàng hình của ba, trước mặt là một tấm gương to lớn mà lộng lẫy. Nói thật, cậu không có dũng khí mở mắt, cậu không biết mìnhsẽ thấy cái gì... ... . . Không, có lẽ phải nói, cậu sợ hãi điều chính mình sẽ thấy.

Mirror Of Erised, một tấm gương có thể chiếu rội khát vọng sâu trong lòng người, lúc lần đầu cậu nhìn tấm gương này, gặp được cha mẹ mình, ấm áp đứng ở phía sau cậu. Về sau cậu trở thành hiệu trưởng, lại một lần nữa nhìn vào tấm gương này, cậu thấy vô số bạn bè hi sinh trong chiến tranh, tất cả mọi người hoàn hảo đứng ở bên cạnh cậu. Như vậy hiện tại thì sao? Cậu sẽ thấy cái gì?

Chậm rãi mở mắt, mặt kính hiện ra màu vàng loang lổ, phản chiếu gương mặt cậu... ... . .

"Harry, con quả nhiên đã đến." Thân ảnh Albus xuất hiện ở sau lưng Harry, bước chân trầm tĩnh đi tới.

"Đúng vậy, thầy hiệu trưởng... ... . . . ." Harry không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm gương, cậu đã biết mình ở chỗ này cùng Albus chạm mặt, không có có kinh ngạc dư thừa mà bình tĩnh trả lời.

"Nói như vậy, con đã cùng giống như trăm ngàn người trước, phát hiện Mirror Of Erised thú vị rồi à?" Albus đi đến bên người Harry, cũng ngồi xuống.

"Đây là một tấm gương tốt, có thể chỉ dẫn người lạc đường một hướng đi." Harry lộ ra nụ cười thoải mái.

"Như vậy, Harry, con nhìn thấy gì sao?"

"Thầy Hiệu trưởng, còn thầy lại nhìn thấy gì?"

Albus nhìn cậu nhóc bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi này, dung mạo chính là rất giống James, đôi mắt lục bảo xinh đẹp giống Lily giờ phút này có vẻ thâm thúy không thôi.

"Ta nhìn thấy chính mình cầm một đôi vớ đan bằng lông cừu, vớ của ta luôn không đủ." Albus cười cười.

"Mọi người luôn cho rằng ta thích sách, kỳ thật sách của ta thật sự quá nhiều rồi."

Mỗi người đều có tiếc nuối chính mình, Albus cũng không ngoại lệ, Harry biết rõ, lại cũng không vạch trần.

"Con nhìn thấy người con quan tâm nhất." Harry nhàn nhạt trả lời.

"Cha mẹ của con sao? Cái này cũng không kỳ lạ." Albus nói.

"Tấm gương Erised có thể làm cho chúng ta thấy được khát vọng mãnh liệt nhất ở sâu trong lòng. Nhưng mà, tấm gương này cũng không có thể dạy cho chúng ta tri thức, cũng không thể nói cho chúng ta biết tình hình thực tế. Mọi người trước nó chỉ uổng phí thời gian, vì bọn họ thấy được điều mà họ mà say mê, thậm chí bị buộc phải nổi điên, bởi vì bọn họ không biết tất cả trong gương chân thật hay không, có thể thực hiện hay không."

Lời kịch quen thuộc, Harry cười cười, đứng dậy.

"Cảm ơn thầy hiệu trưởng nhắc nhở, đối với con mà nói, điều trong gương có phải hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ..., con sẽ làm nó biến thành sự thật!" Harry nhìn vào ánh mắt nghiên cứu của Albus, cậu biết rõ Albus đang sử dụng Legilimency với cậu, đáng tiếc trước đó cậu đã dùng áo tang hình trộm được vật liệu, điều chế Độc dược ngăn cản Legilimency.

"Nếu như không có chuyện gì khác, con trở về trước, ngủ ngon, thầy hiệu trưởng."

Bước ra hành lang, hít mạnh một hơi không khí nhẹ nhàng khoan khoái mùa đông, sự thật, chỉ dùng để hai tay tạo ra! Mây đen chậm rãi tan đi, lộ ra ánh trăng sang rực. Có lẽ trước đó còn có một chút nghi hoặc, nhưng bây giờ tất cả đều rõ ràng mà bắt đầu, Harry chưa từng giống như lúc này biết rõ chính mình nên tiến lên hướng nào như vậy! Con đường phía trước có lẽ rất gian nan, nhưng chẳng sao! Cậu là Harry Potter! Cậu bé sống sót, không phải có câu nói thế này, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!

May mắn ơi! Ta tới đây!
Chương trước Chương tiếp
Loading...