[Harry Potter] - Cho Em Cơ Hội Lần Nữa

Chương 25: Học Kỳ Mới



Ngày nghỉ đối với giáo sư thân trong nước sôi lửa bỏng ở giữa có vẻ hết sức dài dằng dặc, nhưng đối với Harry - ông chồng nhỏ - chút điềm mật, ngọt ngào này mà nói lại có vẻ ngắn ngủi ngoài ý muốn. Thẳng đến tới gần thời gian khai giảng, Harry lưu luyến rời nhà, nhà của cậu và giáo sư. ( người này đã tự động đem chỗ này xác định ' nhà của cậu và giáo sư ' rồi... . . . . . )

Không thể lại mỗi ngày cùng giáo sư, không thể nấu cơm cho giáo sư rồi, không thể ngủ cùng giáo sư, Harry ủ rũ đi theo sau lưng Snape mặt mày hớn hở. Snape không cho là như vậy, hiện tại anh có cảm giác như trút được gánh nặng. Rốt cục đi học rồi, rốt cục có thể chấm dứt kiếp sống cùng Potter rồi!

Đến góc đối ngõ hẻm, Snape dẫn Harry trực tiếp tiến vào tiệm sách lệ ngấn, bắt đầu ở trên giá sách tìm sách giáo khoa, hoàn toàn giống như là người giám hộ Harry.

"Potter, đây là danh sách sách vở học kỳ cần phải có của trò." Cú mèo đem thông tin khai giảng cho Harry trực tiếp đưa đến nhà Snape, cái này không chỉ là Albus, đoán chừng hơn phân nửa giáo sư trường học cũng biết rồi, ngày nghỉ Harry là ở nhà của Snape.

Học trò năm thứ hai cần:

- Sách thần chú căn bản (lớp 2) của Miranda Goshawk

- Quyết đấu cùng Nữ quỷ của Gilderoy Lockhart

- Đi dạo cùng Quỷ ăn xác chết của Gilderoy Lockhart

- Đi nghỉ với Quỷ Dạ Xoa của Gilderoy Lockhart

- Đồng hành với Quỷ khổng lồ của Gilderoy Lockhart

- Chơi thuyền với Quỷ hút máu của Gilderoy Lockhart

- Lang bạc với Người sói của Gilderoy Lockhart

- Sống cùng Người tuyết Tây Tạng một năm của Gilderoy Lockhart ... .

Snape càng đọc càng cảm thấy không đúng.

(cảm giác của t lúc đọc danh sách là WTF)

"Đây là thứ quái quỷ gì?" Snape chán ghét nhíu mày, Albus rốt cục mắc chứng ngu ngốc tuổi già sao? Cái loại tiểu thuyết dùng giải trí nầy cũng có thể dùng để làm tài liệu giảng dạy, cụ thật sự đem dạy học làm trò đùa ư! Còn lại là môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám dùng vào thực tế rất nhiều, loại chuyện này cũng có thể đùa giỡn? Quả thực dạy hư học sinh!

"Không kỳ quái ah, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám học kỳ này của chúng em, chính là Gilderoy Lockhart đang tại chụp ảnh bên kia ah." Harry lấy một ngón tay chỉ nơi ký tên chính giữa tiệm sách Flourish And Blotts, nhưng chỉ thấy ánh đèn láp lánh, Gilderoy Lockhart đang đứng trước màn ảnh chống nạnh, bày ra cái nụ cười mê người kia.

"... ..." Snape nhìn thấy cái 'Nụ cười " kia. Trực tiếp đổ mồ hôi.

"Hi! Harry!" Draco một tay đút vào trong túi, mặt mỉm cười, tao nhã từ trên lầu đi xuống, người này càng lúc càng giống ông cha mỹ nhân của nó rồi.

Draco đối với chuyện cha đỡ đầu của mình đứng ở bên người Harry này không chút nào cảm thấy bất ngờ, chuyện Harry muốn làm thường thường là không phải không làm được... ... Hi vọng ngày nghỉ của cha đỡ đầu trôi qua rất vui vẻ.

"Draco, ngày nghỉ trôi qua như thế nào đây? Mr. Malfoy hẳn là cũng tới a."

"Cũng không tệ lắm, cha ở bên kia giúp tôi mua sách."

Đang nói, một nhà Weasley cũng chen vào.

"Harry, bác thật vui nhìn thấy con, thường xuyên nghe Ron nhắc đến con!" Người mẹ nhiệt tình vừa thấy được Harry là ôm chặt một cái!

"Con cũng rất vui, rất cảm tạ bác tại lễ Giáng Sinh tặng áo lông cho con, rất đáng yêu cũng rất ấm áp." Harry cười đến vô cùng vui vẻ.

Lucius đi tới, thấy được một nhà nghèo kiết cổ hủ Weasley, miệng nhịn không được lại bắt đầu ngứa rồi, sắp nói ra lời nói điên người kia, chợt nghe đến trong đầu vang lên Harry truyền âm.

'Muốn giữ lợi ích quý tộc, tốt nhất hiện tại mà bắt đầu đi đường lối thân dân đi, Mr. Malfoy'

Lucius nhìn Harry, tốc độ tăng trưởng ma lực đứa nhỏ này quá nhanh, thời điểm cùng lần gặp mặt trước lại tiến bộ nhiều hơn! Vậy mà đã có thể sử dụng ma pháp cao cấp truyền âm loại này rồi.

"Mr. Weasley, Mrs. Weasley, thật vui nhìn thấy hai vị." Lucius thân mật vươn tay, rất hiển nhiên, hắn lắng nghe ý kiến của Harry, nói hai câu dễ nghe cũng không sao cả.

Một nhà Weasley hiển nhiên bị chấn động, cứng ngắc bắt tay Malfoy, cảm giác như đang nằm mơ.

Lucius đặc biệt quan tâm nhìn Ron vài lần.

"Luôn nghe Draco nhà ta kể, Ron dài Ron ngắn thế nào, quả nhiên là đứa trẻ đáng yêu ah." Lucius nói lời này có chút dối lòng, đứa bé tóc đỏ kia, mặt mũi đầy tàn nhang, vô cùng bẩn giống như mới từ lò sưởi âm tường đi ra ( đúng vậy ah, người ta chính là vừa mới dùng chứ sao... . . . L cha, anh không thể trông cậy vào lò sưởi âm tường nào cũng giống như trong nhà anh cái nào cũng sạch sẽ giống nhau). Áo choàng cũ nát, mang theo thùng lớn cũ nát, trong thùng đặt sách giáo khoa cũ nát, trong túi áo còn có con chuột bự màu vàng lộ ra cái đầu nhìn về phía trên... . . Rất không ổn... . . Lucius cảm thấy mắt đau nhức.

"Tại sao cậu lại bẩn vậy." Draco thở dài, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, giúp Ron lau mấy chỗ tro bụi trên mặt.

" Một nhà mình vừa mới đi ngang qua đến, rớt xuống trong cái lò sưởi âm tường ở bên đầy tro kia." Ron nói.

"Mỗi lần gặp cậu, cậu đều chật vật như vậy... . . . ." Draco bất đắc dĩ mỉm cười.

Mắt Lucius càng đau nhức... . . . Đứa con cao quý cuả hắn ah!

Có lẽ bên này động tĩnh quá lớn, có lẽ là mấy người quá chói mắt rồi, Gilderoy Lockhart rất nhanh chú ý tới quý tộc bạch kim, một nhà Weasley, cùng với... . . .

"Harry Potter!"

Móng vuốt sói tấn công lại, một tay nắm chặt áo choàng Harry, Harry chính là rõ ràng bị lôi qua ah. Hiện trường bắt đầu bộc phát tiếng vỗ tay giống như sấm sét, ánh đèn sáng rõ làm Harry quáng mắt.

"Cười một cái Harry, hai người chúng ta có thể lên báo." Lockhart ôm bả vai Harry, vừa triển lãm hàm răng trắng sáng của hắn vừa nói.

"Thưa quý vị!" Lockhart bắt đầu tuyên bố.

"Đây là khoảnh khắc tuyệt vời! Tôi muốn mượn nơi tuyệt diệu này tuyên bố một chuyện nho nhỏ, chuyện này tôi đè nép một thời gian vẫn không nói ra." Lockhart vô cùng thân mật ôm Harry.

" Harry trẻ tuổi hôm nay đi vào tiệm sách Flourish And Blotts, chỉ là muốn mua tự truyện của tôi. Đương nhiên, tôi đồng ý tại chỗ đem tất cả bộ sách của tôi tặng miễn phí cho cậu." Phần phật, một đống sách đã rơi vào trong ngực Harry.

"Có thể cậu ấy không biết, sớm thôi cậu ấy sẽ thấy được « Hội ma pháp » so với tác phẩm kém cỏi của tôi rất có giá trị, trên thực tế, cậu và các học sinh sẽ nhận được pháp thuật thật sự của tôi đây. Đúng vậy, các quý cô quý bà, tôi vô cùng vui sướng và tự hào mà tuyên bố, tháng chín năm nay, tôi trở thành giáo sư môn DADA của Hogwarts!"

"Oh Merlin!" Khóe miệng Draco không khỏi run rẩy.

"Cái tin tức tàn khốc này có thật không vậy? Cái tên hoa họe kia muốn làm giáo sư trong trường học?"

"Mình cần viết thư khiếu nại ... . . . . . Mình không thích sách của hắn." Ron cau mày, bên kia Lockhart lại nở nụ cười mê người.

"Tôi càng không thích hắn cười... . . . . ." Ron bổ sung.

Ngay tại Draco cùng Ron tỏ vẻ ung dung, thời điểm nhìn Harry làm trò cười, trong góc âm u không người chú ý, Snape bỗng nhiên nhíu mày, sải bước đem Harry từ chỗ Lockhart giật lại, áp khí cực lớn màu đen làm cho hiện trường lặng ngắt như tờ.

"Mr. Lockhart, tôi thấy chúng ta vẫn còn gặp ở trường học." Snape nắm chặt Harry cũng không quay đầu lại bỏ đi, đương nhiên, với khí thế của Snape tự nhiên là đến mức người đi đường nhao nhao nhường đường rồi.

"Tên kia ai à?" Lockhart không hiểu thấu.

" Severus Snape giáo sư Độc dược học Hogwarts ah." Có người trả lời.

"Đúng rồi, anh ta sao lại ở trong tiệm sách, còn ở cùng Harry Potter?"

"Oh Merlin, anh không biết sao? Năm trước đã lan truyền xôn xao vụ scandal tình ái."

"Nói đi, chuyện gì xảy ra?"

"Nghe nói Snape cùng Potter là người yêu, đây là một câu chuyện rất nổi tiếng, thầy trò yêu nhau ah, đề tài cấm kỵ, Snape không nói gì, bỗng nhiên làm ai nấy đều kinh ngạc... . . . . ."

Tôi, thầm nghĩ nói một câu, giáo sư, toàn bộ danh dự của anh kết thúc rồi... ... . . Có lẽ, kết thúc từ lâu rồi, lặng yên... . . . .

"Giáo sư, anh đi chậm một chút á..., sách cũng còn chưa trả tiền đây này." Harry cố hết sức đuổi kịp bước chân của Snape.

"Xem ra Mr. Potter thật sự rất hưởng thụ loại cảm giác được người chú ý này ah, Harry Potter nổi tiếng, ngay cả đi tiệm sách đều có thể lên trang nhất bài báo." Snape đột nhiên nói rất cay nghiệt.

A? Cái lời này rất quen thuộc! Harry Bingo một chút.

"Chưa trả tiền? Trò cần sao? Có lẽ Mr. Potter nên vui mừng khi chưa đến khai giảng đã được giáo sư DADA ưu ái. Để ta xem, trò không cần tốn một Kanon có thể nhận được nguyên bộ tập sách của Lockhart, cái này thật sự là tin tức tốt."

Harry mở trừng hai mắt, có chút thăm dò mở miệng nói.

"Giáo sư? Anh tức giận sao?" Nếu như đến bây giờ Harry đều không có phát hiện giáo sư tức giận, vậy cậu thật sự quá đần độn rồi.

" Tức giận? Đầu óc cũng không bằng qủy khổng lồ của trò làm sao ra được cái kết luận này?" Snape ngây ra một lúc.

"Anh chính là tức giận nha, đã rất lâu anh đều không có gọi em là 'Mr. Potter' rồi." Từ khi Harry vào nhà Snape về sau, phần lớn thời gian Snape đều là gọi cậu là Potter, không sẽ thêm 'Mr' rồi.

"Giáo sư, rốt cuộc anh tức giận cái gì?" Harry đáng thương đi theo sau lưng Snape, ai, giáo sư nhà cậu khó hầu hạ ah.

Snape nghe vậy suy nghĩ một chút, dường như chính mình vừa rồi quả thật có chút bực bội khó hiểu, nhưng mà là vì sao? Nhìn thấy chồng sách trên tay Potter, bỗng nhiên nghĩ tới cánh tay Lockhart khoác lên bờ vai Potter... ... . . . Thiệt là, anh không nên cảm xúc như vậy, đó là chuyện quỷ khổng lồ mới làm.

"Không có gì." Snape cũng không quay đầu lại đi về phía trước, trong lòng nghi hoặc vô cùng.

Harry bất đắc dĩ thở dài, giáo sư nhà cậu không muốn nói chuyện thì moi thế nào đều không được, thật sự là khó tính muốn chết.

"Giáo sư, anh chờ em một chút! Chúng ta đi tiệm sóng cát phu nhân ăn trưa đi." Harry cười hì hì đuổi kịp Snape.

"Tùy."

Học kỳ mới đã bắt đầu, từ lúc Albus bắt đầu phát biểu chào mừng rỗng tuếch, ánh mắt Harry si mê tập trung ở trên người giáo sư nhà cậu. Cậu nhớ rõ rất nhiều năm trước, cậu đang trên bầu trời Hogwarts điều khiển chiếc ô tô điên cuồng kia rớt xuống cây liễu roi, sau đó còn đụng phải giáo sư. Khi đó giáo sư Sevrus Snape là giáo sư cậu ghét nhất, mà Harry Potter là học trò Snape ghét nhất. Mà khi cậu và Ron bên ngoài lễ đường xuyên qua cửa sổ lén nhìn vào bên trong, phát hiện Snape cũng không ở trên bàn giáo viên... . . . .

"Có lẽ lão bị bệnh!" Ron rất vui mừng.

"Có lẽ lão nghỉ rồi, bởi vì lão lại không có được làm giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám!" Harry càng vui mừng hơn Ron.

"Có lẽ lão bị đuổi việc rồi! Cậu nghĩ xem, tất cả mọi người hận lão!" Ron gần như kích động.

"Có lẽ ..." Âm thanh lạnh như băng vang lên sau lưng hai người, gió lạnh ào ào thổi qua.

"Lão đang chờ nghe hai người các trò giải thích vì sao không có ngồi xe trường học đến." ... . . . . .

Nghĩ tới đây, Harry PHỤT một phát tựu bật cười. Giáo sư ah, thật sự là rất là đáng yêu... . . . . Kỳ thật việc đó vốn không phải trùng hợp a? Giáo sư thật sự đứng trong gió rét đợi cậu rất lâu rất lâu, cậu không có ngồi xe trường học đến, cho nên giáo sư rất lo lắng, vẫn chờ ở bên ngoài Hogwarts đến tận nhìn thấy cận bình an đến nơi.

Nhưng mà vì giáo sư thật sự quá không được tự nhiên, cho nên cách thức biểu đạt không thoả đáng, lúc ấy cậu còn tưởng rằng mình sẽ bị giáo sư đá ra khỏi Hogwarts, quả thực căm hận.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng ngứa ngáy như mèo gào. Nhìn lại giáo sư trên bàn, bộ dạng giáo sư nghiêm túc lạnh lùng, quần áo màu đen luôn cài cao cổ nghiêm trang kín đáo, tản ra sắc thái cấm dục nồng đậm. Cả người Harry đều bốc lên màu hồng rồi, người trên bàn ăn Slytherin bị nổi đầy da gà, đều cách cậu thật xa thật xa.

Trong đầu xoay tròn nhanh chóng giống như máy trộn bê-tông, Harry cảm thấy cậu thật là không thể rời khỏi giáo sư một giây đồng hồ ah, cho nên, buổi tối hôm nay như cũ... ... dạo đêm! Mục đích chính là —— hầm!
Chương trước Chương tiếp
Loading...