[Harry Potter] - Cho Em Cơ Hội Lần Nữa

Chương 7: Nổ Vạc



Harry tại các môn học khác biểu hiện được đều rất bình thường, nhưng lại không phạm sai lầm, thái độ khiêm tốn lễ phép, rất nhiều giáo sư đều rất yêu thích cậu. Chỉ có tại lớp Độc dược, thoáng cái hoàn mỹ vô cùng, thoáng cái mọi cái vạc bị nổ tung, hành hạ Snape luôn phải chạy tới chạy lui để dọn dẹp. Hết lần này tới lần khác khi mắng chửi cậu, cậu sẽ bưng ra một vẻ mặt vô tội, con mắt màu xanh lục to tròn, làm cho Snape phải nuốt vào nọc độc đã ra tới miệng. Nói cậu ngu ngốc, anh đã nói, đúng vậy ah, con chính là ngu ngốc. Snape hoài nghi, Harry xuất hiện là Merlin đặc biệt dùng để phá anh đây!

“Harry!” Lại là một tiếng rống giận dữ kinh thiên, phối hợp với giai điệu tuyệt vời của vạc bị nổ tung, toàn thân Harry chìm trong dược chất màu lục sắc, thoáng chốc toàn thân liền nổi lên đốm đỏ của bệnh sởi, vừa đau vừa ngứa.

“Đáng chết!” Snape nhanh chóng ôm lấy Harry.

“Ta bây giờ đưa Harry đi bệnh thất, Malfoy, giám sát mọi người tiếp tục tiến hành thí nghiệm!”

Draco bất đắc dĩ tạm thời thay thế Snape làm trợ giáo, đương nhiên, cậu ta không có bỏ qua khoảnh khắc Harry được cha đỡ đầu mình ôm lấy, dùng tay ra hiệu chữ V thắng lợi. Tên này, rốt cuộc đang làm cái gì? Hắn là đi học? Hay là đến quậy phá? (chúc mừng nhóc, Dra, nhận ra rồi!)

“Trò bị ngu à!” Snape ảo não ôm Harry, anh sao lại để cho nó bị thương ngay dưới tầm mắt mình! Anh sao lại để cho con của Lily bị thương ngay trước mặt của mình chứ! Anh thật đáng chết!

“Đúng vậy, con đúng là ngu ngốc, giáo sư.” Harry nhắm mắt lại, chôn trong ngực Snape, thấm đậm mùi thuốc nhẹ nhàng thanh khiết. Nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trước của Snape, nếu như cậu không ngu ngốc, làm sao lại nhớ đến một giáo sư đã chết 300 năm chứ! Vì anh thậm chí chưa từng kết hôn, bạn gái cũng không có một người.

Harry kỳ thật cũng không rõ chính mình cố chấp với Snape rốt cuộc có nghĩa gì, cậu chỉ là muốn Snape để ý cậu nhiều một chút, cũng giống như chính mình để ý anh vậy.

“Giáo sư, từ lâu con đã muốn nói với thầy một câu.” Harry ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt hắc diệu thạch kia, giống như thời điểm vô số lần ở trong mộng.

Snape nhìn vào cặp mắt ngọc lục bảo kia, lộ ra bi thương mãnh liệt không đúng tuổi, loại đau buồn nồng đậm này gần như đâm vào anh. Giờ khắc này, anh bỗng nhiên có chút không nhận ra Harry rồi, đây là tên Potter tự cao tự đại kia sao? Là Potter sống cuộc sống giống như hoàng tử nhỏ ở giới Muggle? Đây là Potter anh sẽ tức giận đến chết đi sống lại?

“Thầy nhìn con được không! Vì sao thầy luôn không nhìn con?” Harry đem mặt chôn ở ngực Snape, trong hơi thở tỏa ra mùi vị quen thuộc, làm cậu muốn khóc.

“Ngu ngốc!” Snape vô thức ôm sát thân hình nhỏ bé vào trong ngực, Harry đang nói cái gì anh nghe không hiểu. Nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc của Harry, rất không ổn định, rốt cuộc là xảy ra cái gì, lại để cho cậu bi thương như thế?

Trong thoáng chốc, anh muốn sử dụng Legilimency (Chiết tâm bí thuật) với Harry, nhưng cuối cùng anh cũng không làm, mỗi người đều có bí mật của mình. Nếu như Harry cũng không có ý định nói cho anh biết, như vậy anh lựa chọn tôn trọng Harry.

Chuyện Harry bị thương tại Hogwarts mà nói coi như là không tầm thường rồi, rất nhanh liền kinh động đến lão Dum. Dưới ánh mắt yêu mến cuả mọi người, Bà Pomfrey hoàn toàn rửa sạch cho Harry, uống xong thuốc giải độc, toàn bộ quá trình ánh mắt Harry trước sau đều tập trung vào Snape, ngay cả người bên ngoài đều đã nhận ra bất thường.

“Harry, trên mặt giáo sư Snape dính cọng cỏ à.” Giọng của Albus gọi ý thức Harry trở lại.

Thu hồi ánh mắt, Harry đối với ngài hiệu trưởng cười cười.

“Không, con chỉ là vô cùng kính phục giáo sư Snape, đồng thời cũng đối với môn Độc dược tràn đầy nhiệt tình mà thôi!”

Nói dối! Snape bất đắc dĩ nắm tóc, quỷ mới tin! Đương nhiên, ngay sau đó đã có người đảm nhận vai quỷ rồi.

“Là vậy à! Ta thật vui mừng thấy trò Potter đối với Độc dược học sinh ra hứng thú.” Albus cười giống như cụ thật sự vui vẻ như vậy.

Harry biết rõ người trước mặt nhiều thế nào, cụ Dum không sử dụng Legilimency với cậu, nhưng thời điểm chỉ có hai người thì không chắc. Trước khi giải quyết tất cả mọi chuyện, cậu không muốn có bất kỳ biến cố gì. Hiện tại năng lực Occlumency (Bế quan bí thuật) cuả cậu còn chưa đủ, nhưng cậu biết có một loại Độc dược có thể chống cự Legilimency, cậu cần một cơ hội vào phòng thí nghiệm của Snape, tại đó mới có thể tìm được đầy đủ tài liệu.

Nhìn thấy mọi người đến đông đủ, Harry mới bày ra ánh mắt vô cùng khẩn thiết, nhìn Albus.

“Ngài Hiệu trưởng, con có một thỉnh cầu, không biết có phải là rất quá đáng hay không. Con hy vọng có thể ở bên cạnh giáo sư Snape học tập Độc dược, ngài hiệu trưởng, hi vọng thầy không cự tuyệt một học trò thành khẩn thỉnh cầu.” Harry cố ý hướng về tất cả mọi người có mặt nói ra yêu cầu của mình.

“Điều này sao có thể!” Đầu tiên đưa ra phản đối ý kiến đúng là bản thân Snape, mỗi tuần một tiết Độc dược đã làm anh chịu không được! Anh làm sao còn có thể chịu được mỗi ngày đối mặt với gương mặt tức chết người của Harry!

“Ah, Sevrus, thành kiến là không tốt, có lẽ thầy nên thử tiếp nhận đứa bé này, nhóc rất không tệ.” Albus cười cười, về đề nghị của Harry, nói thật cụ cũng quả thực kinh ngạc.

Cho tới bây giờ, mọi chuyện không có diễn ra như cụ an bài. Từ Lễ phân loại bắt đầu, Harry vốn không hề nghi ngờ cần phải vào Gryffindor lại không hiểu sao được sắp xếp vào Slytherin! Albus vốn là người cẩn thận, tiến vào Slytherin, có nghĩa Kẻ được chọn có khả năng trở thành Dark Lord mới! Đây là Albus tuyệt đối không cho phép! Nhưng về sau, Harry tỏ ra hảo cảm với một nhà Weasley, đồng thời còn cùng Granger xuất thân Muggle trở thành bạn bè. Điều này làm cho Albus thoáng yên tâm chút, dù sao nó là con của Potter.

Nhưng ngay tại lúc đó, Harry cùng Slytherin cũng quá mức thân mật, nhất là Nhà Malfoy, nó và đứa bé Draco kia thân thiết quá rồi, cái này không phải là chuyện tốt gì! Harry cần phải gần gũi Gryffindor nhiều hơn, hơn nữa theo sắp xếp của cụ, phải hiện ra thù địch với Snape. Nhưng hoàn toàn ngược lại, mặc kệ Snape gây chuyện Harry như thế nào, nó trước sau đều rất hứng thú với Snape cuối cùng bây giờ còn chủ động yêu cầu trở thành học đồ của Snape. Cụ hiện tại không biết Harry có chủ ý gì, nhưng rất nhanh cụ sẽ biết. Trước đó, cho Harry được đền bù mong muốn cũng không phải không được, cái này không ảnh hưởng toàn cục.

“Nếu như, Sevrus không phản đối, như vậy con có thể trở thành học đồ của thầy ấy.” Albus bắt đầu, đảm nhiệm người tốt bụng, cái này hoàn toàn trong Harry dự liệu, Albus thích nhất tại trước mặt mọi người làm người tốt bụng, cái tật xấu này cậu biết rõ.

“Tôi làm sao có thể không phản đối đây!” Snape cười lạnh một tiếng.

” Giáo sư Snape, thầy thật sự chán ghét con sao như vậy?” Harry nhìn lên lã chã chực khóc.

“Ta!” Bị đôi mắt Harry cùng Lily cực kỳ giống nhau nhìn chằm chằm, châm chọc đến bên miệng Snape, lại nuốt trở vào. Cặp mắt ngọc lục bảo kia, mang theo trong suốt tựa như Lily, anh không có biện pháp nói ra lời khó nghe đối với đôi mắt đó.

“Nếu như trò kiên trì, ta không phải một cái đạo sư ôn hòa, hi vọng trò hiểu rõ điểm ấy, cũng đừng trách ta không có nhắc nhở trò!” Snape nói xong lời này, rất muốn tát chính mình một cái! Anh sao lại thất bại dưới đôi mắt ngọc lục bảo này nữa chứ!

“Con sẽ là một học trò ngoan, về sau kính xin giáo sư chỉ dạy nhiều hơn.” Harry không ngừng cười, gian kế thực hiện được rồi, thực hiện được! Cũng không uổng cậu đặc biệt điều chế Độc dược sẽ làm người nổi mẩn đỏ, còn nổ tung cả vạc, chỉ vì giành được một cơ hội cầu xin với Albus!

Không thể không nói, mỗi tuần một lần nhìn thấy Snape thật sự quá ít, điều này làm cho tâm Harry như bị mèo cào. 300 năm nhớ nhung, cậu thực khao khát từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy giáo sư, nhưng mà giáo sư giống như cố ý trốn tránh cậu. Bất đắc dĩ, cậu chỉ có ra hạ sách này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...