[Harry Potter Đồng Nhân] Thỏ Và Sói

Chương 12



“ Khóa cảng? Chính là, Malfoy, chúng ta cứ như vậy rời khỏi trường sẽ bị người khác phát hiện.”

“ Không sao, ngày mai bọn họ sẽ đi làng Hogsmeade.”

Đi làng Hogsmeade? Harry nghĩ tới ngôi làng nhỏ tràn đầy kẹo cùng hương thơm, có lẽ đó là nơi khiến cậu vui sướng nhất, mặc dù lúc hẹn hò với Cho vào lễ tình nhân cậu cảm thấy rất xấu hổ.

Đó là lần đầu tiên cậu cùng người mình thích đi đến đó, lần đó, trước khi đi cậu rất khẩn trương, cả buổi tối mơ mộng vô số chuyện sẽ phát sinh khi cùng một chỗ với Cho.

Cho nằm bên cạnh cậu, dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, hỏi cậu cách bay tốt hơn, muốn cậu nói cho cô bí quyết bay cao và hạ cánh; cuối tràng cảnh, mọi người tụ lại một chỗ, Cho kích động kể việc cậu dũng cảm cứu cô khỏi một đám giám ngục như thế nào; đột nhiên lại thay đổi, Cho cùng cậu ngồi trong một quán café ở làng Hogsmeade, Cho không ngừng khóc nhè, cậu không cách nào giải quyết, (kỳ quái, đây là tình hình ngày thứ hai a), Cho dựa gần lại cậu, cách cậu ngày càng gần, môi Cho mềm mềm ẩm ướt, cô muốn dựa tới rồi, càng lúc càng gần, Harry có thể thấy nước mắt đọng trên mi cô…

Không thể, Harry theo bản năng muốn đẩy cô ra, cánh tay bị nắm chặt, lực thực mạnh! Cậu tập trung nhìn, là Malfoy.

Mái tóc màu vàng kim cùng con ngươi màu wlam xám, Draco Malfoy nắm chặt tay cậu, dựa gần lại cậu, cúi đầu xuống, môi hơi mỏng.

“ Không thể, Malfoy.” Toàn thân cậu mềm nhũn, thanh âm cũng mềm nhũn, tay kia Malfoy đặt bên hông cậu, hoàn không an phận mà vuốt ve.

“ Gọi ta Draco.” Thanh âm Malfoy thì thầm bên tai cậu, hơi nóng thổi qua.

Đây thực sự là mơ sao? Cũng đúng, Draco còn trong dạng thỏ a, chính là, thật quá chân thực, khiến cậu không thể phân biệt.

“ D…Draco?” Cậu gọi thành tiếng, họ vẫn luôn gọi nhau là đầu sẹo với chồn trắng, nguyên lai kêu tên hắn cũng không quá khó khăn.

“ Tốt, đúng là không tệ, Harry, đừng nhúc nhích, để ta…” Draco nở nụ cười, từ lông mi đén khóe miệng, không hiểu sao một nụ cười cũng có thể gây tê liệt thần kinh đến vậy.

“ Không thể, Draco, không được, Draco, Draco, không nên như vậy,…không thể, Draco,” Trước ngực chợt bị đè nặng, cậu thấy Draco trong dáng thỏ ngồi trên ngực cậu, từ trên cao nhìn xuống.

“ Không thể Draco? Ta đối với ngươi làm cái gì sao?” Đang suy nghĩ tâm tình của mình, muốn từ trên mặt hắn nhìn xem rốt cục mình trúng độc gì, nhìn a nhìn a chợt nghe chắn gọi Draco Draco không ngừng.

Thời điểm nghe hắn gọi Draco, tim mình đột nhiên lỗi nhịp, nghe thấy tên chết tiệt này đến nằm mơ cũng gọi tên mình, còn gọi mình Draco, khiến mình kinh hãi, bất quá, rốt cục hắn mơ thấy cái gì?

“ Ta,” Cũng không thể nói cho hắn nội dung giấc mơ, cũng không muốn nói hăn biết mình mơ thấy Cho.

“ Harry, tỉnh rồi sao?” ‘Soạt’ một tiếng, Ron kéo ra giường của cậu lên, ánh sáng tràn vào, thỏ Malfoy ôm oán một tiếng che mắt trốn vào trong chăn mềm.

“ Harry, mau dậy đi, chậm sẽ khiến Hermione lại nổi giận.” Ron bị Hermione nhìn chòng chọc cũng không còn cách nào.

“ Được, a!” Vì Malfoy ở trong chăn đá cậu một cái.

“ Harry, bồ không sao chứ?” Ron bị dọa sợ.

“ Bụng tớ đau.” Harry chột dạ cúi đầu, biết thời thế, “ Hôm nay không thể đi làng Hogsmeade rồi.” căn cứ vào kế hoạch là muốn mọi người biết cậu còn ở trong trường, mà bọn họ nhân cơ hội này dùng khóa cảng trở về trang viên Malfoy.

“ A, vậy bồ nghỉ ngơi cho tốt.” Ron là người thành thật, nếu Hermione ở chỗ này, nháy mắt có thể nhìn ra Harry đang nói dối. “ Tớ sẽ mang thật nhiều kẹo về.” Nói xong chạy như bay, đã trễ rồi, chậm thêm chút nữa nhất định phải chết.

Chính là…

“ Cái gì, cậu ấy nói đau bụng? Thật vậy chăng?”

“ Có chuyện gì? Cậu ấy còn ôm bụng kêu đau, tớ thấy, cậu ấy là ăn phải đồ hỏng rồi.”

“ Nói bậy, đồ ăn bị hỏng sao? Bồ không thấy gì khác thường?”

“ Hôi sao?” (Tiếng hàm hồ)

(Chán ghét khinh bỉ nhìn Ron) “ Ronald, bồ sẽ không cái gì đi?”

….

“ Không được, tớ phải nhanh đến xem.” (Xem có âm mưu gì hay không)

“ Mione, tớ còn chưa ăn xong!”

Tác giả: Ha ha, Harry, ngay cả trong mộng cũng thấy Draco nữa à, cái này gọi là “ Ngày nghĩ đêm mơ” sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...