Harry Potter Và Hoàng Tử Lai (Quyển 6)

Chương 12



Harry Potter và Hoàng Tử Lai

J. K. Rowling

Chương 12 - Bạc Và Ngọc

Dịch giả: Lý Lan

Nguồn: VNThưQuán

Cụ Dumbledore đang ở đâu và cụ đang làm gì? Harry chỉ thoáng thấy thầy hiệu trưởng có vài lần trong mấy tuần lễ sau đó. Cụ hiếm khi xuất hiện trong những bữa ăn, và Harry chắc chắn Hermione đúng khi cho rằng cụ đã rời khỏi trường nhiều lần liên tiếp và mỗi lần kéo dài trong nhiều ngày. Có phải cụ Dumbledore đã quên những buổi học mà cụ dự định dạy riêng Harry? Cụ Dumbledore đã nói rằng những buổi học ấy sẽ đưa tới điều gì đó liên quan tới lời tiên tri; Harry khi ấy đã cảm thấy được bảo bọc, được an ủi... và giờ đây nó cảm thấy hơi bị bỏ rơi.

Khoảng giữa tháng mười là thời điểm chuyến du ngoạn đầu tiên đến làng Hogsmeade của học sinh Hogwarts trong niên học. Harry đã băn khoăn liệu những chuyến đi này có còn được phép không, trong bối cảnh những biện pháp an ninh quanh trường ngày càng thêm chặt chẽ, nhưng nó vui mừng thấy là tụi nó cứ việc đi; được ra khỏi tòa lâu đài vài tiếng đồng hồ luôn luôn là điều hay.

Harry thức sớm vào buổi sáng ngày đi du ngoạn, một buổi sáng xem ra bão bùng mưa gió, và giết thời giờ trong khi chờ đến bữa điểm tâm bằng cách đọc cuốn Bào chế thuốc cao cấp. Nó ít khi nào nằm nướng trên giường đọc sách giáo khoa; một loại hành vi mà như Ron phát biểu rất ư đúng, là không đứng đắn đối với tất cả mọi người, ngoại trừ Hermione, cô nàng này đơn giản là khác người ở chỗ đó. Tuy nhiên Harry cảm thấy rằng cuốn Bào chế thuốc cao cấp của Hoàng Tử lai khó có thể coi là một cuốn sách giáo khoa. Harry càng nghiền ngẫm cuốn sách, càng nhận ra có nhiều điều trong đó không chỉ là những gợi ý rất tiện lợi và những mánh pha chế thuốc nhan khiến nó có được uy tín sáng chói trong mắt Thầy Slughorn; mà còn có những bùa ngải hay thần chú nho nhỏ có vẻ hoang đường được ghi bên lề sách mà Harry chắc rằng chính Hoàng tử tự phát minh ra, căn cứ vào nét gạch xóa và sửa chữa.

Harry đã thử vài bùa chú tự chế của Hoàng tử. Có một cái bùa khiến cho móng chân mọc nhanh phát sợ (nó đã thử ếm Crabà Béoe trong hành lang, được kết quả thú vị); một phép tà ma làm dính lưỡi vô vòm họng (nó đã xài tới hai lần trên thầy Argus Filch lúc thầy không để ý), và được quần chúng tán thưởng; và, có lẽ thần chú đắc dụng hơn hết thảy là Bịt tai – một thần chú làm ù tai bất cứ ai ở gần bằng một âm thanh vo vo không thể nhận biết được, để cho tụi nó có thể nói chuyện lâu trong lớp mà không bị nghe lỏm. Người duy nhất không thấy những bùa chú này thú vị là Hermione, từ đầu đến cuối cô nàng giữ vững vẻ mặt kiên quyết không tán thành và không chịu nói chuyện nếu Harry xài tới thần chú Bịt tai lên bất cứ ai xung quanh.

Ngồi dậy trên giường, Harry lật cuốn sách nghiêng sang một bên để nghiên cứu kỹ hơn những ghi chú, hướng dẫn về một thần chú có vẻ đã gây rắc rồi cho Hoàng Tử. Có nhiều dấu gạch xóa và sửa chữa, nhưng cuối cùng, bị dồn nhét vô góc trang, là mấy chữ ghi ẩu:

Khinh thân (kptl)

Trong khi gió và mưa đá không ngừng quật rầm rầm lên cửa sổ, và Neville ngáy như sấm, Harry đăm đăm nhìn mấy mẫu tự trong ngoặc đơn. Kptl... ắt là viết tắt của chữ ’không phát thành lời’. Harry không chắc nó có thể thực hiện được thần chú đặc biệt này không; nó vẫn còn gặp khốn đốn với thần chú không lời, một điều mà Thầy Snape cứ hở ra là chỉ trích trong mỗi buổi học Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Nhưng mặt khác, cho đến giờ Hoàng Tử lai đã chứng tỏ là một thầy giáo có hiệu quả hơn Thầy Snape rất nhiều.

Không nhắm cây đũa phép của nó vô cái gì cụ thể, mà chỉ phất nhẹ lên một cái, nó nói thầm trong đầu Khinh thân.

“Aaaaaaaaa!”

Một tia sáng nhá lên và căn phòng vang đầy âm thanh: mọi người bị đánh thức bởi tiếng rú mà Ron vừa thốt ra. Harry làm văng đi cuốn Bào chế thuốc cao cấp trong cơn hoảng hốt; Ron treo lủng lẳng giữa không trung trong tư thế đầu chúc xuống cẳng chỏng lên như thể bị một cái móc vô hình kéo nó lên bằng mắt cá chân.

“Xin lỗi!” Harry hét, trong khi Dean và Seamus rống lên cười, và Neville lồm cồm bò dậy trên sàn sau khi té ra khỏi giường. “Chờ đó... mình sẽ thả bồ xuống...”

Nó mò tìm lại cuốn sách thuốc và vội vã lật khắp các trang trong cơn hoảng hốt, cố gắng tìm đúng trang vừa rồi, cuối cùng tìm ra và suy đoán cái chữ ri rí không đọc nổi ghi bên dưới câu thần chú: vừa vái quỷ thần cho đúng đó là câu trừ tà, Harry vừa nghĩ Phóng thân! bằng tất cả sức mạnh của nó. Một tia sáng nữa lại nhá lên, và Ron rớt xuống thành một đống trên giường.

“Xin lỗi,” Harry lặp lại một cách yếu ớt, trong khi Dean và Seamus tiếp tục cười rống lên.

“Ngày mai,” Ron nói bằng một giọng ráng nhịn, “mình muốn bồ để đồng hồ báo thức gọi mình dậy hơn là làm thế này.”

Vào lúc tụi nó đã ăn mặc chỉnh tề, quấn quanh mình nhiều lớp áo len đan tay của bà Weasley và đem theo áo khoác, khăn quàng cổ cùng găng tay, cơn hoảng hồn của Ron đã qua đi và nó quyết định là câu thần chú mới của Harry có tính giải trí rất ư cao; thật ra, nó đã lập tức mua vui cho Hermione bằng câu chuyện đó khi tụi nó ngồi vô bàn ăn điểm tâm.

“...và một tia sáng khác nhá lên và mình lại rớt xuống giường!” Ron nhe răng cười, vừa tự lấy cho mình món xúc xích.

Hermione chẳng nứt ra được một nụ cười trong suốt câu chuyện tiếu lâm, và giờ đây lại quay bộ mặt quở trách lạnh tanh về phía Harry.

“Có phải đó là một câu thần chú khác nữa trong cuốn sách độc dược của bồ không?” Cô nàng hỏi.

Harry cau mày nhìn Hermione.

“Bồ luôn luôn nhảy tới kết luận dở nhất chứ gì?”

“Mà phải không?”

“Thì… ừ, phải, nhưng mà sao?”

“Vậy là bồ đã quyết định làm thử bùa phép viết tay bí ẩn để xem chuyện gì xảy ra?”

“Nếu nó được viết tay thì có làm sao đâu?” Harry nói, không thích trả lời phần còn lại của câu hỏi.

“Bởi vì có thể nó không được Bộ Pháp thuật công nhận,” Hermione nói. Khi Ron và Harry trợn tròn mắt, cô nàng nói thêm. “Và cũng bởi vì mình bắt đầu nghĩ tính cách của vị Hoàng Tử này hơi láu cá.”

Cả Harry và Ron đều thét lên không cho Hermione nói nữa.

“Một trò vui thôi mà!” Ron nói, vừa trút ngược chai tương cà chua lên cái xúc xích. “Chỉ là trò nghịch ngợm mua vui thôi mà Hermione à!”

“Treo ngược người ta lên bằng mắt cá chân à?” Hermione nói. “Ai lại bỏ thì giờ và công sức để nghĩ ra những bùa chú như vậy chứ?”

“Anh Fred và George,” Ron nhún vai nói. “Đó là kiểu chơi của mấy ảnh. Và ơ…”

“Ba mình,” Harry nói. Nó chỉ mới sực nghĩ ra.

“Cái gì?” Ron và Hermione cùng nói.

“Ba mình đã từng xài thần chú này,” Harry nói. “Mình… Thầy Lupin có kể mình nghe.”

Phần cuối câu nói này không đúng; Thực ra, Harry đã nhìn thấy cha nó dùng thần chú này ếm Thầy Snape, nhưng nó chưa bao giờ nói với Ron và Hermione về chuyến du ngoạn đặc biệt ấy trong cái chậu Tưởng Ký. Tự nhiên giờ đây nó bỗng nghĩ đến một điều kỳ diệu có thể là sự thật. Biết đâu vị Hoàng Tử Lai đó có thể là…?

“Có thể ba của bồ đã từng xài nó, Harry à,” Hermione nói, “nhưng bác ấy không phải là người duy nhất. Chúng ta từng thấy cả đống người xài nó, ấy là nhắc lại kẻo bồ quên. Treo người ta lủng lẳng trên không trung. Làm cho họ trôi lờ lững, mê ngủ, vô dụng.”

Harry đăm đăm nhìn Hermione. Lòng nặng trĩu, nó cũng nhớ lại hành vi của bọn Tử thần thực tử ở trận Cúp thế giới Quidditch. Ron đỡ gạt cho nó.

“Chuyện đó khác,” Ron hùng hổ nói. “Chúng lạm dụng bùa phép. Harry và ba nó chỉ đùa cho vui. Bồ không thích Hoàng Tử lai, Hermione à,” nó nói thêm, nghiêm nghị chĩa một thỏi xúc xích vào cô bé, “bởi vì người đó giỏi hơn bồ môn độc dược…”

“Chuyện đó không mắc mớ gì chuyện này!” Hermione nói, hai má ửng đỏ. “Mình chỉ cho rằng thực hiện bùa phép khi bản thân thậm chí còn không biết bùa phép ấy dùng để làm gì thì thiệt là vô trách nhiệm, và đừng nói tới ‘Hoàng tử’ như thể đó là danh hiệu của hắn, mình dám cá đó chỉ là một hỗn danh ngu ngốc, và theo mình, hắn chẳng có vẻ gì là người tử tế lắm!”

“Mình không hiểu bồ suy diễn điều đó từ đâu ra,” Harry nóng nảy nói. “Nếu người đó là một mầm non Tử thần thực tử thì y đã chẳng khoe khoang việc y mang dòng máu ‘lai’, đúng không?”

Ngay cả khi nói như vậy, Harry vẫn nhớ ra là cha nó thuần huyết, nhưng nó gạt bỏ ý tưởng đó ra khỏi đầu; nó sẽ nghĩ về chuyện đó sau…

“Bọn Tử thần thực tử không thể nào thuần huyết hết. Chẳng còn mấy pháp sư thuần huyết trên đời nữa,” Hermione bướng bỉnh nói. “Mình cho là hầu hết bọn chúng đã lai nhưng làm bộ thuần huyết. Chúng chỉ ghét kẻ thuần Muggle thôi, nên chúng sẽ vui mừng để cho bồ và Ron nhập bọn.”

“Không đời nào có chuyện chúng để cho mình làm một Tử thần thực tử!” Ron nói giọng căm phẫn, một miếng xúc xích văng ra khỏi cái nĩa mà nãy giờ nó dứ dứ vô mặt Hermione, miếng xúc xích văng trúng đầu Ernie Macmillan. “Cả nhà mình đều là những kẻ phản bội huyết thống cả! Đối với bọn Tử thần thực tử thì điều đó cũng xấu xa ngang với kẻ thuần Muggle!”

“Và chúng muốn kết nạp mình đấy chứ,” Harry mỉa mai. “Tụi này sẽ là bồ bịch chí cốt nếu lăm lăm khử mình.”

Câu này làm Ron bật cười; ngay cả Harry cũng nở nụ cười bất đắc dĩ, và Ginny xuất hiện làm thay đổi đề tài câu chuyện.

“Anh Harry nè, em được giao nhiệm vụ đưa cho anh cái này.”

Đó là một cuộn giấy da có ghi tên Harry trên đó bằng nét chữ mảnh xiên xiên quen thuộc.

“Cám ơn, Ginny… buổi học tiếp theo với thầy Dumbledore!” Harry nói với Ron và Hermione, vừa mở cuộn giấy da và đọc nhanh nội dung bên trong. “Tối thứ hai!” Nó bỗng nhiên cảm thấy thư thái vui vẻ. “Muốn đi với bọn anh đến làng Hogsmeade không, Ginny?”

“Em sẽ đi với anh Dean… có thể sẽ gặp các anh ở đó,” cô bé trả lời, vừa bước đi vừa vẫy tay chào tụi nó.

Thầy Filch đang đứng ở cửa chính bằng gỗ sồi như thông lệ, kiểm tra tên họ những người được phép đi chơi làng Hogsmeade. Thủ tục lâu lắc hơn bình thường vì thầy Filch kiểm tra mỗi người bằng phép Dò tìm bí mật của thầy.

“Nếu tụi con lén đem đồ hắc ám RA thì có vấn đề gì?” Ron nói và ngó cái phép Dò tìm bí mật thon dài với vẻ ngán ngẩm. “Rõ ràng là thầy nên kiểm tra cái mà tụi con đem VÔ mới phải chứ?”

Má của nó bèn được rà thêm vài cái nữa bằng Phép dò, và khi cả bọn đã bước ra ngoài trời mưa gió lạnh tê rồi nó vẫn còn nhăn nhó.

Cuộc đi bộ đến làng Hogsmeade chẳng thú vị gì cả. Harry quấn khăn quàng cổ quanh phần dưới khuôn mặt; phần mặt lộ ra chẳng mấy chốc nhức buốt và tê dại. Con đường đến làng đông đúc bọn học sinh cúi gập người đi ngược gió rét buốt. Hơn một lần Harry tự hỏi giá mà tụi nó cứ ở trong pháp sưhc ấm áp thì có phải hay hơn không, và khi rốt cuộc tới được làng Hogsmeade và nhìn thấy tiệm Giỡn Zonko đã bị đóng ván niêm phong, thì Harry càng tin chắc rằng chuyến đi chơi này sẽ chẳng vui thú gì. Ron chỉ bằng bàn tay đeo găng dày cui, về phía tiệm Công tước Mật, thiệt phước đức là tiệm mở cửa, và Harry cùng Hermione lếch thếch theo chân Ron vô cái tiệm bánh kẹo đông đúc.

“Cám ơn quỷ thần,” Ron rùng mình khi tụi nó được bao bọc trong không khí ấm áp thơm mùi kẹo ú.

“Harry, con trai của ta!” Một giọng nói oang oang vang lên đằng sau tụi nó.

“Thôi rồi,” Harry lầm bầm. Ba đứa tụi nó quay lại thì thấy giáo sư Slughorn. Thầy đang đội một cái nón da lông thú vĩ đại và một cái áo khoác ngoài cũng có cổ lật bằng da lông thú đúng điệu với cái nón, thầy cầm một bịch to kẹo khóm trong, và chiếm hết ít nhất một phần tư chỗ trong tiệm kẹo.

“Harry, tính tới nay con đã bỏ lỡ hết ba buổi tiệc nhỏ của thầy!” Thầy Slughorn nói, thân mật thụi nhẹ lên ngực nó. “Không được đâu, con trai ơi, thầy đã quyết định mời cho được con! Cô Granger đây thích những buổi tối đó lắm, phải không con gái?”

“Dạ,” Hermione nói, vô phương cứu bồ. “Những buổi đó thiệt tình...”

“Vậy sao con không cùng đi hả, Harry?” Thầy Slughorn vặn hỏi.

“Dạ, thưa thầy, con phải luyện tập Quidditch,” Harry nói, quả thực nó đã cố tình lên lịch luyện tập đúng cái ngày mà Thầy Slughorn gởi cho nó cái thiệp mời nho nhỏ buộc nơ tím. Chiến lược này khiến cho Ron không bị ra rìa, và tụi nó thường được bữa no cười với Ginny, tưởng tượng ra cảnh Hermione bị nhốt chung phòng với McLaggen và Zabini.

“Ừ, thầy đương nhiên mong con thắng trận đấu đầu tiên sau tất cả những luyện tập vất vả ấy chớ!” Thầy Slughorn nói. “Nhưng một chút giải lao chẳng chết ai cả. Thôi thì tối thứ hai nhé, không lẽ con muốn luyện tập trong thời tiết này...”

“Thưa thầy, con không thể, con có... ơ... hẹn với giáo sư Dumbledore vào buổi tối đó.”

“Lại xui xẻo nữa!” Thầy Slughorn đột ngột la lên. “À, thôi... con không xù thầy mãi được đâu nhé, Harry!”

Và phẩy tay một cái điệu nghệ, thầy ì ạch đi ra khỏi tiệm, chẳng để mắt tới Ron như thể nó chỉ là một mớ kẹo dán bày trên quầy.

“Mình không thể tin là bồ lại lách được một bữa tiệc nữa,” Hermione lắc đầu nói. “Bồ biết không, mấy bữa tiệc đó cũng không đến nỗi nào... đôi khi họ cũng nhộn lắm...” Nhưng cô bé chợt nhìn thấy vẻ mặt của Ron. “Ô, nhìn kìa... họ có viết đường thượng hạng... mấy cây viết đó ngậm được mấy tiếng đồng hồ lận!”

Mừng là Hermione đã đổi đề tài, Harry bèn làm ra vẻ khoái mấy cây viết đường cực lớn loại mới đó hơn cả bình thường, nhưng Ron vẫn tiếp tục ủ dột và chỉ nhún vai khi Hermione hỏi nó muốn đi đâu nữa.

“Tụi mình đi tới quán Ba cây chổi đi,” Hả nói. “Ở đó sẽ ấm áp.”

Tụi nó lại quấn khăn quàng quanh mặt và rời khỏi tiệm bánh kẹo. Sau cái ấm áp ngọt ngào của tiệm kẹo Công tước Mật thì ngọn gió rét mướt chẳng khác gì lưỡi dao cứa vào mặt tụi nó. Đường phố không tấp nập lắm; chẳng mấy ai lê la tán dóc, ai cũng vội vã tiến về nơi họ muốn đến. Ngoại trừ hai người đàn ông chỉ ở phía trước tụi nó một chút, đứng ngay bên ngoài tiệm Ba cây chổi. Một người rất cao và ốm; liếc qua hai tròng mắt kính ròng ròng nước mưa, Harry nhận ra đó là người pha rượu làm việc trong một quán rượu khác ở làng Hogsmeade, quán Đầu heo. Khi Harry, Ron và Hermione đến gần hơn, người pha rượu kéo chặt tấm áo khoác quanh cổ rồi bước đi, bỏ lại người đàn ông lùn hơn lóng ngóng với cái gì đó trong tay. Tụi nó chỉ còn cách ông ta chừng mấy bước chân thì Harry nhận ra ông ta là ai.

“Mundungus!”

Người đàn ông thấp bè bè, chân vòng kiềng, tóc dài vàng hoe rối bời ấy giật mình làm rớt một cái vali cổ xưa, khiến nó bật mở ra, làm rớt ra những thứ trông như thể toàn bộ hàng hóa của một tiệm bán đồ lạc son.

“Ủa, chào Arry,” lão Mundungus FletcHermione nói, với bộ tịch vả lả hết sức đang ngờ. “Thôi, đừng để tui làm mất thì giờ cậu.”

Và lão bắt đầu quơ quào trên mặt đất để thu hồi những thứ vốn chứa trong cái vali cổ với vẻ lật đật của người muốn bỏ đi ngay.

“Bác bán những thứ này hả?” Harry hỏi, vừa quan sát lão Mundungus chộp vội những món đồ tạp pín lù trông phát gớm lăn lóc trên mặt đất.

“Ờ, vâng, phải vơ vét kiếm sống thôi,” lão Mundungus nói. “Đưa giùm cái đó!”

Ron đã cúi xuống và lượm lên một cái gì đó bằng bạc.

“Khoan đã,” Ron nói chậm rãi. “Cái này trông quen quen...”

“Cám ơn cậu!” Lão Mundungus nói, giật cái cốc bạc ra khỏi tay Ron và nhét nó trở vô cái vali. “Thôi, hẹn gặp lại sau nhe... Ối!”

Harry đã kẹp cổ họng lão Mundungus tấn lão vào bức tường quán rượu. Giữ chặt lão bằng một tay, Harry rút cây đũa phép của nó ra.

“Harry!” Hermione ré lên.

“Lão hôi của ở nhà chú Sirius hả,” Harry nói, nó ép lão Mundungus sát đến nỗi mũi nó gần chamk mũi lão, và nó hít phải cái mùi khó chịu của thuốc lá và rượu. “Cái đó có khắc huy hiệu của dòng họ Black.”

“Tui... đâu có... cái gì...?” Lão Mundungus lắp bắp, lão từ từ tím tái đi.

“Lão đã làm gì hả, trở lại ngôi nhà vào cái đêm chú ấy chết để vơ vét của nả nơi ấy hả?” Harry gầm gừ.

“Tui... đâu có...”

“Đưa nó cho tôi!”

“Harry, bồ không nên!” Hermione kêu lên the thé, trong khi lão Mundungus bắt đầu tái nhợt đi.

Một tiếng nổ đùng và Harry cảm thấy hai tya nó bị hất ra khỏi cổ họng lão Mundungus. Thở hổn hển và lắp ba lắp bắp, lão Mundungus chụp cái vali rớt dưới đất, rồi – CẠCH – lão đã độn thổ.

Harry chửi thề khản giọng, xoay vòng vòng tại chỗ để tìm xem lão Mundungus đã biến đi đâu.

“TRỞ LẠI ĐÂY, QUÂN ĂN CẮP...!”

“Chẳng ích gì đâu, Harry,” cô Tonks đột ngột xuất hiện, mái tóc xù của cô ướt nhẹp nước mưa. “Lão Mundungus có lẽ bây giờ đã đến London rồi. Kêu gào chẳng ăn thua gì đâu.”

“Lão chôm đồ của chú Sirius! Lão chôm!”

“Ừ, nhưng dù vậy,” cô Tonks nói, có vẻ hoàn toàn không bận tâm về cái thông tin đó, “em không nên đứng trong mưa lạnh như vầy.”

Cô nhìn tụi nó đi qua cánh cửa của quán Ba Cây chổi. Khi nó đã ở trong quán rồi, Harry lại òa ra, “Lão chôm đồ của chú Sirius!”

“Mình biết, Harry à, nhưng làm ơn đừng có la to, người ta đang nhìn kìa,” Hermione thì thầm. “Ngồi xuống đi, mình đi lấy cho bồ ly nước nhé.”

Harry vẫn còn tức xì khói khi Hermione trở lại bàn tụi nó vài phút sau đó mang theo ba chai bia bơ.

“Hội không thể kiểm soát được lão Mundungus sao?” Harry vặn hỏi hai đứa kia bằng giọng thì thào uất ức. “Chẳng lẽ cứ thứ gì không dán chặt xuống đất là họ không ngăn nổi lão ăn cắp mỗi khi lão đến Tổng hành dinh à?”

“Suỵt!” Hermione tha thiết nói, vừa nhìn quanh để biết chắc là không có ai đang lắng nghe; Có một cặp chiến tướng ngồi gần đó đang ngó Harry chằm chằm coi bộ thích thú lắm và Zabini đang thơ thẩn đứng dựa cột cách đó không xa.“Harry à, mình cúng bức mình lắm, mình biết đồ lão ăn cắp chính là đồ của bồ...”

Harry mở nắp chai bia bơ; nó nhất thời quên béng đi chuyện nó là chủ nhân ông của số mười hai đường Grimmauld.

“Ừ, đồ của mình!” Nó nói. “Hèn gì lão chẳng vui vẻ gì khi thấy mình! Được, mình sẽ kể cho thầy Dumbledore biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thầy mới dọa được lão Mundungus.”

“Ý hay đó,” Hermione thì thầm, rõ ràng mừng là Harry đang bình tĩnh lại. “Ron, bồ ngó cái gì mà đăm đắm vậy?”

“Đâu có,” Ron nói, vội vàng rời mắt khỏi quầy rượu, nhưng Harry biết tỏng cậu chàng đang cố gắng đá lông nheo với người phụ nữ pha rượu có thân hình nảy nở quyến rũ, bà Rosmerta, lâu nay cậu chàng hằng ấp ủ chút lả lướt với bà ta.

“Mình đoán chừng “Đâu có” đang ra sau quán lấy thêm rượu mạnh,” Hermione chua chát nói.

Ron phớt lờ câu chế giễu này, hớp từng ngụm bia bơ trong sự im lặng mà hiển nhiên là cậu chàng cho là đứng đắn. Harry thì đang nghĩ đến chú Sirius, và chú đã ghét cay ghét đắng mấy cái cốc bạc ấy như thế nào. Hermione gõ gó mấy ngón tay trên mặt bàn, mắt cô nàng cứ chấp chới phóng từ Ron đến quầy rượu. Đúng lúc Harry uống cạn chai bia bơ của nó, Hermione nói, “tụi mình kể như choi đã rồi, vậy trở về trường chứ?”

Hai đứa kia gật đầu. Chuyến đi chơi này chả vui gì hết và tụi nó càng nấn ná chơi lâu thì thời tiết càng xấu thêm. Một lần nữa tụi nó kéo áo khoác choàng quanh người cho chặt, quấn lại khăn quàng cổ, đeo găng tay vào, rồi đi theo Katie Bell và một cô bạn ra khỏi quán, đi ngược lên Đường Chính. Trong lúc cả đám lê bước ngược dốc con đường trở về trường Hogwarts trong cơn mưa lạnh buốt, Harry nghĩ vơ vẩn đến Ginny. Tụi nó đã không gặp Ginny, Harry thầm nghĩ, chắc hẳn vì cô bé và Dean đang hú hí ấm cúng trong quán trà của bà Puddifoot, nơi những lứa đôi hạnh phúc thường lui tới. Lòng buồn bực nó cúi đầu tránh ngọn mưa tuyết quất xoáy vào người và lê bước đi tiếp.

Chỉ một lát sau Harry bắt đầu nhận thấy giọng của Katie Bell và cô bạn theo chiều gió bay tới tai nó càng lúc càng to hơn và gay gắt hơn. Harry nheo mắt nhìn hình thù mờ mờ của hai người đó. Hai cô gái đang cãi nhau về vật gì đó mà Katie đang cầm trong tay. “Không mắc mớ gì tới bồ, Leanne à!” Harry nghe Katie nói.

Tụi nó đi tới một khúc quanh của con đường, cơn mưa tuyết trở nên nhanh và dày làm mờ kính của Harry. Vừa lúc nó giơ bàn tay đeo găng lên chùi kính, Leanne chụp lấy cái gói mà Katie đang cầm; Katie giật trở lại và cái gói rớt xuống mặt đường.

Lập tức Katie bốc lên không trung, không phải cái kiểu treo giò lơ lửng buồn cười như Ron đã bị, mà được nhấc bổng lên một cách duyên dáng, hai tay giang ra như thể cô nàng sắp bay. Nhưng có cái gì đó không ổn, cái gì đó kỳ quái... Tóc Katie bị luồng gió mạnh quất bay quanh mình, nhưng hai mắt cô giá nhắm nghiền và gwong mặt thì hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì cả. Harry, Ron, Hermione và Leanne đều đã ngừng bước đứng nhìn.

Thế rồi, khi cách mặt đất gần hai thước, Katie phát ra một tiếng gào khủng khiếp. Hai mắt cô mở bừng ra, nhưng cho dù cái mà cô đang nhìn thấy là cái gì, hay cô đang cảm thấy cái gì đi chăng nữa, thì rõ ràng cía đó cũng đang gây cho cô nỗi đau đớn khủng khiếp. Katie cứ gào thét rồi gào thét; Leanne cũng bắt đầu gào lên rồi chụp lấy cổ chân Katie, cố gnawgiáo sư kéo cô trở xuống mặt đất. Harry, Ron và Hermione chạy nhòa tới trước để giúp sức, nhưng ngay khi tụi nó hè nhau nắm lấy chân Katie, cô rớt luôn xuống đầu tụi nó. Harry và Ron tìm cách đỡ Katie nhưng cô quằn quại dữ quá nên tụi nó khó có thể giữ được. Tụi nó đành hạ Katie xuống đất từ từ. Cô nằm trên mặt đất vật vã gào la, dường như chẳng nhận ra đứa nào trong đám tụi nó.

Harry nhìn quanh; quang cảnh dường như hoang vắng.

“Ở yên đó!” Nó hét to trong tiếng gió hú để bảo những đứa khác, “Mình đi kêu cứu!”

Nó bắt đầu phóng chạy về trường; nó chưa từng nhìn thấy ai có cử chỉ như cử chỉ vừa rồi của Katie và nó không thể nghĩ ra nguyên nhân là cái gì; nó húc vô một khúc quanh của con đường và đâm sầm vô một cái gì tựa như một con gấu vĩ đại đứng trên hai chân sau.

“Bác Hagrid!” Nó thở hổn hển, loi ngoi ra khỏi giậu cây mà nó đã té vô.

“Harry!” Bác Hagrid kêu lên, băng tuyết bám trên chân mày và bộ râu của bác, và bác đang mặc cái áo khoác to, lùi xùi bằng da hải ly. “Vừa mới đi thăm Grawp, chú nó lúc này khá đến nỗi con sẽ...”

“Bác Hagrid, ở đằng kia có người bị thương, hay bị ếm, hay bị gì đó...”

“Cái gì?” Bác Hagrid nói, cúi xuống thấp để nghe Harry nói trong tiếng gió rú gào.

“Có người bị ếm!” Harry rống lên.

“Ếm hả? Ai bị ếm... không phải Ron chứ? Hay Hermione?”

“Không, không phải tụi nó, mà là Katie Bell... lối này...”

Hai bác cháu cùng chạy ngược lại theo con đường. Chẳng mấy chốc họ đã nhìn thấy một nhóm người vây quanh Katie, cô gái vẫn còn vật vã và gào thét trên mặt đất; Ron, Hermione và Leanne đều đang cố gắng dỗ yên cô.

“Lùi ra!” Bác Hagrid la lên. “Để bác coi con bé!”

“Nó bị cái gì đó!” Leanne nức nở. “Con không biết cái gì...”

Bác Hagrid trợn mắt ngó Katie chừng một giây, rồi không nói một lời, bác cúi xuống, quắp katie trong tay, và chạy về phía tòa lâu đài. Trong vòng vài giây tiếng gào thét thảm thiết của Katie xa dần rồi tắt lịm, chỉ còn lại tiếng gầm rú của gió.

Hermione vội đi tới vòng tay ôm cô bạn của Katie, cô này đang khóc nức nở.

“Bồ là Leanne hả?”

Cô gái gật đầu.

“Chuyện đã xảy ra thình lình hay là...?”

“Chuyện xảy ra khi cái gói đó bị xé ra,” Leanne thổn thức, vừa chỉ vào một cái gói giấy nâu nằm trên mặt đất lúc này đã sũng nước và bị xé mở ra để lộ ra ánh lấp lánh màu xanh biếc. Ron cúi xuống, tay nó vừa giơ ra, nhưng Harry chụp tay nó lại và kéo nó lùi ra sau.

“Đừng đụng tới!”

Nó ngồi thụp xuống. Có thể thấy một chuỗi đeo cổ bằng ngọc lộng lẫy thò ra khỏi lớp giấy.

“Mình đã từng nhìn thấy cái này trước đây,” Harry nói, chăm chú nhìn vật ấy. “Nó đã được trưng bày trong tiệm Borgin và Burkes cách nay khá lâu. Cái nhãn có ghi là nó đã bị ếm bùa. Ắt hẳn là Katie đã đụng vào nó.” Harry ngước lên nhìn Leanne, cô bé đã bắt đầu run bần bật không sao kiềm chế được, “Làm sao mà Katie lại có vật này?”

“Ôi, đó là lý do tụi này gây gỗ với nhau. Nó vô nhà vệ sinh trong quán Ba Cây chổi rồi trở lại cầm theo cía này nói rằng đó là một món quà bất ngờ dành cho ai đó ở trường Hogwarts mà nó phải trao lại. Khi nói vậy trông nó rất buồn cười... Ôi không, Ooi không, mình cá là nó đã bị ếm Bùa Độc đoán, vậy mà mình không nhận thấy!”

Leanne lại run lẩy bẩy, nức nở trở lại. Hermione vỗ nhè nhẹ vào vai cô bạn.

“Bạn ấy có nói là ai đã đưa cái này cho bạn ấy không, Leanne?”

“Không... Nó không chịu nói... và mình nói nó ngu quá và bảo nó đừng đem cái đó vô trường, nhưng nó chẳng chịu nghe và... và rồi mình thử giật cái đó ra khỏi tay nó... và... và...”

Leanne rống lên một tiếng khóc tuyệt vọng.

“Tụi mình nên trở về trường thôi,” Hermione nói, cánh tay nó vẫn vòng quanh vai Leanne. “Tụi mình sẽ biết được bạn ấy giờ ra sao. Đi thôi...”

Harry ngập ngừng một chút, rồi rút tấm khăn quàng cổ đang quấn quanh mặt nó ra và, phớt lờ cái miệng há hốc của Ron, nó cẩn thận trùm lên chuỗi ngọc và lượm lên.

“Tụi mình cần đưa cho bà Pomfrey coi cái này,” nó nói.

Khi đi theo Hermione và Leanne ngược lên con đường về trường, Harry suy nghĩ dữ dội. Tụi nó vừa mới đi vào sân trường thì nó mở miệng nói ngay, không thể giữ riêng trong đầu suy nghĩ ấy lâu hơn nữa.

“Malfoy biết về chuỗi ngọc này. Trong một dịp cách đây bốn năm ở tiệm Borgin và Burkes, trong lúc ẩn núp để tránh mặt cha con nó, mình đã nhìn thấy nó ngắm nghía cái này kỹ lắm. Cái này là cái mà nó mua vào cái ngày tụi mình theo dõi nó! Nó nhớ ra cái này và trở lại để mua!”

“Mình... mình không biết, Harry à,” Ron ngập ngừng nói. “Cả đống người đi tới tiệm Borgin và Burkes... và chẳng phải cô gái kia nói rằng Katie nhận nó trong phòng vệ sinh nữ sao?”

“Bạn ấy nói Katie cầm theo cái này khi trở lại từ nhà vệ sinh, không nhất thiết Katie nhận cái này ngay trong nhà vệ sinh...”

“Cô McGonagall kìa!” Ron cảnh báo.

Harry ngước nhìn lên. Quả đúng, giáo sư McGonagall đang vội vã bước xuống những bực thềm đá đi xuyên qua mưa tuyết để đón tụi nó.

“Bác Hagrid nói bốn trò đã thấy những gì xảy ra cho Katie Bell... Mời các trò lên văn phòng của tôi ngay tức thì! Trò đang cầm vật gì đó, Potter?”

“Cái vật mà bạn ấy đã chạm vô,” Harry nói.

“Úy mèn ơi,” giáo sư McGonagall nói, có vẻ lo sợ khi nhận chuỗi hạt từ tay Harry. “Khỏi, khỏi, thầy Filch à, chúng nó đi cùng tôi!” Bà vội vã nói thêm khi thầy Filch hăm hở bước lệt sệt ngang qua tiền sảnh với cái Phép Dò bí mật của thầy giơ cao. “Hãy đem xâu chuỗi này đưa giáo sư Snape ngay tức thì, nhưng phải tuyệt đối không đụng tới nó, cứ quấn nó trong cái khăn quàng cổ!”

Harry và mấy đứa kia đi theo giáo sư McGonagall lên cầu thang vô văn phòng bà. Những cánh cửa sổ bị mưa tuyết tạt vào đang kêu lạch xạch trong khung, và căn phòng lạnh lẽo bất chấp tiếng lửa reo trong lò sưởi. Giáo sư McGonagall đóng cửa và lướt vòng qua bàn làm việc của bà để đối diện Harry, Ron, Hermione, và cô bé Leanne vẫn còn thổn thức.

“Thế nào?” bà nói ngay. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Ngắc nga ngắc ngứ va phải ngừng lại nhiều lần để ráng nín khóc, Leanne kể cho giáo sư McGonagall nghe Katie đã vô nhà vệ sinh trong quán Ba Cây chổi và trở ra cầm theo một cái gói không rõ gốc tích, Katie đã tỏ ra hơi kỳ quái như thế nào, và tụi nó đã cãi nhau ra sao về việc dại dột nhận lời giao những đồ vật mình không biết rõ, cuộc cãi vã lên tới đỉnh điểm khi xảy ra giành giật cái gói đồ, khiến nó bị rách toạc ra. Kể tới đây, Leanne quá xúc động, không cond nghe được thêm tiếng nào của cô bé nữa.

“Được rồi,” giáo sư McGonagall nói, giọng ân cần. “Trò đi lên bệnh thất đi, Leanne, và xin bà Pomfrey cho thuốc gì đó mà an thần.”

Khi Leanne đã ra khỏi phòng, giáo sư McGonagall quay sang Harry, Ron và Hermione.

“Chuyện gì xảy ra khi Katie chạm vào xâu chuỗi?”

“Bạn ấy bay lên không trung,” Harry nói, trước khi Ron hay Hermione có thể mở miệng, “và rồi gào thét, rồi rớt xuống. Thưa cô, con có thể gặp giáo sư Dumbledore được không ạ?”

“Thầy hiệu trưởng đi vắng đến thứ hai, Potter à,” giáo sư McGonagall nói, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đi vắng à?” Harry lặp lại một cách tức tối.

“Phải, đi vắng, Potter à!” Giáo sư McGonagall nói giọng đanh lại. “Nhưng nếu con muốn nói bất cứ điều gì về sự khủng khiếp này thì con có thể nói với ta, ta chắc chắn như vậy!”

Harry ngập ngừng một thoáng. Giáo sư McGonagall không làm cho người ta tự tin lắm; Cụ Dumbledore tuy nghiêm nghị về nhiều mặt, nhưng vẫn không tỏ ra coi thường một giả thuyết cho dù hoang đường thế nào đi chăng nữa. Tuy nhiên đây là một vấn đề sỗng chết và không phải là lúc lo ngại bị cười nhạo.

“Thưa giáo sư, con nghĩ Draco Malfoy đưa cho Katie chuỗi hạt đó.”

Bên này nó, Ron xoa xoa cái mũi bối rối; bên kia nó, Hermione nhấp nhổm như thể cô nàng muốn tự mình nhích ra xa Harry một chút.

“Đó là một lời cáo buộc rất nghiêm trọng, Potter à,” giáo sư McGonagall nói, sau khi lặng đi vì sửng sốt. “Con có bằng chứng nào không?”

“Dạ, không, nhưng,” Harry đáp, và nó kể cho bà nghe về việc đi theo Malfoy đến tiệm Borgin và Burkes với cuộc đối thoại giữa Malfoy và ông Borgin mà tụi nó nghe lỏm được.

Khi nó nói xong, giáo sư McGonagall có vẻ hơi lúng túng.

“Malfoy đem cái gì đó đến tiệm Borgin và Burkes để sửa chữa à?”

“Thưa cô không phải, nó chỉ muốn ông Borgin chỉ cho cách sửa chữa vật ấy thôi, nó không đem theo vật ấy. Nhưng đó không phải điểm mấu chốt, vấn đề là cùng lúc đó nó mua một cái gì đó, và con tin cái đó là xâu chuỗi...”

“Con đã nhìn thấy Malfoy rời khỏi tiệm với một xâu chuỗi tương tự à?”

“Thưa cô không phải, nó bảo ông Borgin giữ cái đó lại trong tiệm cho nó...”

“Nhưng Harry à,” Hermione chen vào, “ông Borgin đã hỏi nó có muốn đem cái đó đi không, và Malfoy nói là không...”

“Bởi vì nó không muốn đụng đến cái đó, rõ ràng quá mà!” Harry tức giận nói.

“Chính xác nó nói là “Tôi mà đem cái đó xuống phố thì trông như thế nào?”” Hermione nói.

“Ôi, Ron,” Hermione kêu lên chán nản, “cái đó sẽ được gói ghém kỹ lưỡng, như thế nó sẽ không phải đụng vô, và cũng dễ dàng giấu bên trong áo khoác, để không ai nhìn thấy cái đó! Mình nghĩ cái mà Malfoy muốn gửi lại tiệm Borgin và Burkes rất ồn ào hoặc rất cồng kềnh, một cái gì đó nó biết là sẽ thu hút sự chú ý nếu nó mang xuống phố - và dẫu thế nào đi nữa,” Hermione nói tiếp, giọng to hơn, trước khi Harry có thể chen vào, “mình đã hỏi ông Borgin về xâu chuỗi, các bạn không nhớ sao? Khi mình đi vô tiệm để thử tìm hiểu xem Malfoy đã nhờ ông Borgin giữ lại cho nó cái gì, mình đã nhìn thấy xâu chuỗi ở đó. Và ông Borgin chỉ nói giá cả, ông không hề nói là nó đã được bán rồi hay gì gì...”

“Ôi, bồ rất ư lộ liễu, ông ta nhận ra ngay trong vòng năm giây là bồ đang âm mưu gì đó, dĩ nhiên ông ta không nói cho bồ biết... Với lại, Malfoy có thể yêu cầu gởi món đồ đó cho nó bởi vì...”

“Thôi đủ rồi!” Giáo sư McGonagall nói, vẻ giận dữ, khi Hermione mở miệng toan phản đối. “Potter à, tôi cám ơn trò đã kể cho tôi nghe điều này, nhưng chúng ta không thể cáo buộc Malfoy chỉ vì cậu ta đã vô một cửa hàng nơi có lẽ đã bán ra xâu chuỗi ấy. Điều tương tự có thể xảy ra cho hàng trăm người...”

“...con tính nói vậy đó...” Ron lẩm bẩm.

“...và trong trường hợp nào đi nữa, chúng ta cũng đã áp dụng những biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt ở đây trong niên học này. Tôi không tin là xâu chuỗi có thể được đem vô trường mà không ai biết...”

“Nhưng...”

“...và hơn nữa,” giáo sư McGonagall nói, với cái vẻ dứt khoát đáng sợ, “Malfoy không có mặt trong làng Hogsmeade ngày hôm nay.”

Harry há hốc mồm nhìn giáo sư, xì hơi ra.

“Thưa cô, làm sao cô biết được?”

“Bởi vì trò ấy bị ct ở chỗ tôi. Trò ấy đã không làm xong bài tập biến hình hai lần liên tiếp. Thôi thế, cám ơn trò đã kể cho tôi nghe về sự nghi ngờ của trò, Potter à,” bà nói khi đi ngang qua tụi nó, “nhưng tôi cần lên bệnh thất để thăm Katie Bell. Mong các trò hưởng một ngày tốt đẹp.”

Bà mở cửa văn phòng. Tụi nó không có lựa chọn nào khác hơn là lần lwotj đi ngang qua bà mà không được nói thêm lời nào.

Harry rất giận hai đứa bạn đã về phe giáo sư McGonagall; dù vậy, nó cảm thấy phải dằn lòng để tham gia cuộc tranh luận khi tụi nó bắt đầu cãi nhau về việc đã xảy ra.

“Vậy bồ đoán xem Katie được bảo phải giao xâu chuỗi cho ai?” Ron hỏi, khi tụi nó trên cầu thang lên pháp sưhc.

“Quỷ thần nào biết được,” Hermione nói. “Nhưng cho dù đó là ai thì cũng khó lòng thoát được. Không ai có thể mở cái gói đó ra mà không chạm vào xâu chuỗi.”

“Rất nhiều người có thể là mục tiêu,” Harry nói. “Cụ Dumbledore chẳng hạn – bọn Tử thần thực tử chỉ mong khử cụ, cụ chắc phải là một trong những mục tiêu đầu tiên của tụi nó. Hay Thầy Slughorn... Cụ Dumbledore cho là Voldermort thực sự mong muốn chiêu nạp thầy và chúng không thể hài lòng nổi khi thầy về phe với cụ. Hay là...”

“Hay là bồ,” Hermione nói, có vẻ bồn chồn.

“Không lẽ nào,” Harry nói, “nếu gửi cho mình thì Katie chỉ cần quay lại trên đường và đưa nó cho mình, đúng không? Malfoy theo sau chị ấy suốt quãng đường từ quán Ba Cây chổi đi ra. Trao cái gói quà đó ở bên ngoài trường Hogwarts nghe có lý hơn nhiều, khi mà thầy Filch rà soát hết thảy mọi người đi ra đi vào trường. Mình thắc mắc tại sao Malfoy lại bảo Katie đem cái gói đó vô tòa lâu đài?”

“Harry, Malfoy không có mặt ở Hogsmeade!” Hermione nói, giẫm chân vì tức tối.

“Vậy thì nó phải nhờ tới một kẻ đồng lõa,” Harry nói. “Crabà Béoe hay Goyle... hay, thử nghĩ xem, một tên Tử thần thực tử nào đó, nếu bây giờ nó đã gia nhập bọn chúng thì nó có cả khối đồng bọn chí cốt hơn cả Crabbe và Goyle.”

Ron và Hermione đưa mắt nhìn nhau, ngụ ý rõ ràng: vô phương cãi nhau với thằng này.

“Súp Đăng quang,” Hermione hô lên dứt khoát khi tụi nó đi tới chỗ Bà Béo.

Bức chân dung lẳng qua một bên để cho chúng chui vô pháp sưhc. Căn phòng đầy nhóc và bốc mùi quần áo ướt: nhiều người dường như vừa từ Hogsmeade trở về sớm vì thời tiết xấu quá. Tuy nhiên, chẳng nghe ai xì xầm sợ hãi hay suy đoán gì: rõ ràng là cái tin về chuyện xui xẻo của Katie chưa kịp lan truyền.

“Thực ra, nếu bồ chịu dừng lại và suy nghĩ về chuyện đó, bồ sẽ thấy cuộc tấn công cũng không khôn khéo lắm,” Ron nói, vừa làm một điều không bình thường là tống một nhóc năm thứ nhất ra khỏi cái ghế bành êm ái cạnh lò sưởi để tự mình ngồi xuống. “Chuyện trù ếm còn chưa vô được tới tòa lâu đài. Bồ không thể gọi đó là một trò có hiệu quả.”

“Bồ nói đúng,” Hermione nói, vừa đá Ron ra khỏi cái ghế bành để nhường trở lại cho thằng nhóc năm thứ nhất. “Vụ đó không được tính toán kỹ cho lắm.”

“Nhưng Malfoy trở thành một trong những nhà mưu tính vĩ đại nhất thế giới từ hồi nào hè?” Harry hỏi.

Cả Ron lẫn Hermione đều không trả lời nó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...