Hạt Mưa Ngày Ấy

Chương 53



(12), (13) Nỗi đau người ở lại – “Anh sẽ ở bên em ngay cả khi chết!”

Nỗi đau người ở lại

Trời đã tạnh mưa, những ánh nắng bắt đầu len lói sau đám mây đen vẫn chưa chịu bay đi trên trời. Cô và cậu cứ lặng lẽ đi, không ai nói gì với ai, chỉ nắm chặt tay nhau. Không phải họ không có gì nói, chỉ là họ không biết sẽ bắt đầu như thế nào nữa. Hương Ly cảm thấy rất rối bời, đang lúc cô chỉ muốn điên đầu vì chuyện của Tú Phong thì Hoàng Vũ lại xuất hiện và đưa cô đi thế này sao? Còn cậu thì sau cú đấm “tặng” cho Tú Phong thì thấy tâm trạng cậu không tốt tí nào.

“Hoàng Vũ, có sao không?”

“Không…”

“Xin lỗi, tâm trạng tôi đang không được tốt cho lắm…”

“Có sao đâu, biết là tâm trạng em không tốt nên tôi mới đưa em đi.” – Bỗng Hoàng Vũ cất tiếng.

“Hoàng Vũ…”

Cậu quay lại, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng khác hẳn ánh mắt đáng sợ như vừa nãy. Cậu khẽ cười, đặt tay lên vai cô:

“Tôi biết em yêu cậu ấy, hai người chắc chắn đang rất hạnh phúc.”

“…”

“Tôi đã theo đuổi em suốt thời gian dài như vậy nhưng em chỉ luôn lảng tránh tôi, còn cậu ấy thì dù thế nào em cũng yêu bằng cả trái tim em. Đến bây giờ tôi biết em rất hận vì biết được sự thật về cậu ấy nhưng em vẫn yêu cậu ấy, phải không?”

Cô quay đi, không biết trả lời thế nào nữa.

“Nhìn tôi này!” – Hoàng Vũ nói bắt cô nhìn mình, nhìn ánh mắt buồn thẳm ấy – “Tôi từng sợ ánh mắt của em, nhưng giờ tôi muốn được nhìn thẳng vào em. Em có thể cho tôi một cơ hội không?”

“Cơ hội gì?”

“Tôi không cần em yêu tôi, tôi chỉ cần em một lần ở bên tôi, không lảng tránh tôi.”

“Một lần thôi ư?”

“Em đi cùng tôi được không?”

“Đi đâu?”

“Không biết, đến nơi nào để em có thể xoa dịu đi nỗi đau. Khi em cảm thấy bình tĩnh lại để tiếp tục đi tìm sự thật thì tôi sẽ để em đi.”

Hương Ly rưng rưng lệ, ngước lên nhìn Hoàng Vũ. Lời nói của cậu cảm động biết bao, không cần đi đâu cả, lời nói ấy đủ để cô xoa dịu đi phần nào nỗi đau rồi. Nhưng đúng là cô không nên gặp Tú Phong, cô cần bình tĩnh lại để suy nghĩ mọi chuyện.

“Được, em sẽ đi cùng anh.” – Có vẻ cô rất quen trong việc đổi cách xưng hô.

“Cám ơn, Hương Ly!” – Hoàng Vũ ôm lấy cô, không phải là cái ôm đầy giành giật nữa mà là một cái ôm rất nhẹ nhàng và ấm áp.

Hoàng Vũ có vẻ đã hiền hơn, ai cũng thấy vậy. Nhưng chẳng ai hiểu vì sao ánh mắt cậu vẫn buồn như vậy chẳng thay đổi gì…

“8h sáng mai, hẹn em ở ga tàu A nhé.”

Hương Ly nhìn tin nhắn, trả lời lại “Vâng” rồi nhìn ra cửa sổ. Trời tối rồi. Bầu trời đêm thật yên lặng. Cô nhớ Tú Phong. Giờ đây, cùng ở trong một ngôi nhà nhưng dường như cô và Tú Phong như hai con người xa lạ vậy. Cả ngày hôm nay cô không hề gặp cậu, cô tránh mặt cậu, cứ ở trong phòng, ăn cơm cũng bảo Lan mang lên phòng, không hề giáp mặt Tú Phong. Cứ như hai người cách xa nhau hàng ngàn cây số vậy. Cô gục đầu xuống, cô nhớ Tú Phong vô cùng, trái tim cô mới đón nhận được tình yêu đẹp của cậu và cô thế mà giờ đây cô không thể với đến tình yêu ấy.

“Ly, em đi tắm đi, muộn rồi. Mai còn dậy sớm.” – Lan vẫn ân cần bảo.

“Em biết rồi, nhưng…”

“Tú Phong đang ở trong phòng, không lo gặp cậu ấy đâu. Mà phòng tắm ngay đây, em chạy vù đi một cái là được.”

Thấy xuôi tai, Hương Ly cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng. Đúng là chẳng có ai bên ngoài thật. Cô chạy nhanh vào phòng tắm đối diện đó. Nước trôi đi giúp cô sạch sẽ, nhưng chẳng trôi đi nỗi buồn trong trái tim cô như đã in hằn vào đó rồi. Tự dưng cô khóc. Mắt bên trái khóc thì mắt bên phải cũng muốn khóc, nhưng con mắt ấy đã chẳng thể nào trở thành con mắt bình thường nữa rồi. Cô hận Tú Phong! Sao lại là cậu chứ? Sao kẻ mà cô hận vô cùng, kẻ gây ra vết thương này lại là cậu cơ chứ?

Tắm xong, cô lấy khăn lau nước mắt, bước ra với vẻ lạnh lẽo như trước. Nhưng cô vừa đặt chân ra khỏi phòng tắm thì thấy dáng người cao ráo ấy đứng trước mặt. Cô không ngẩng lên, nhưng cô biết cậu đang nhìn cô như muốn nói điều gì đó mà cậu cho rằng không đúng. Cô chẳng muốn nghe nữa, lạnh lùng bước qua.

“Mai em đi đâu à?”

“…” – Cô dừng lại nhưng không đáp.

“Đi với Hoàng Vũ phải không?” – Cậu vẫn hỏi.

“Anh quan tâm làm gì?” – Cuối cùng cô đáp nhưng lời đáp lạnh nhạt làm sao.

“Em thật sự hận anh sao?”

“Ngày mai, bố mẹ tôi sẽ về đây. 5 tháng qua họ đã đi tìm tôi, nghe bảo tôi về nên mai họ cũng về vì họ đang ở nơi xa.” – Hương Ly lảng tránh câu hỏi của Tú Phong – “Nếu còn lòng tốt, mong anh nói với họ là tôi đi có việc, tôi sẽ gọi điện và về sau.”

“Vậy đúng là em đi rồi…”

Lần này cô vẫn không đáp lại và đi vào phòng khoá cửa lại. Đứng sau cánh cửa, cô khuỵu xuống, nước mắt vừa cố kìm nén giờ lại trào tuôn như dòng suối. Cô thực sự không muốn đi, không muốn rời xa Tú Phong…

7h00 sáng. Trời có vẻ không được nắng đẹp, lại sắp mưa rồi.

“Kính coong.”

“Ai đấy?”

“Cháu đây dì, Hương Anh đây ạ!”

“À Hương Anh à, đợi tí.”

Cửa mở. Người phụ nữ đó bước ra. Hương Anh chào:

“Cháu chào dì, cháu có làm phiền giấc ngủ của dì không ạ?”

“Phiền gì, dì dậy từ lâu rồi con ạ. Con đến đây có việc gì?”

“Hôm qua đi cùng Hoàng Vũ về cháu có mua vài thứ cho dì thôi ạ, gọi là quà lưu niệm chút, lâu lắm cháu mới ghé thăm dì mà. Dì nhận đi dì!”

“Ôi mấy cái vòng đẹp thế này dì không nhận đâu.”

“Dì cứ nhận đi, có sao đâu mà. Hoàng Vũ đâu thế dì để cháu đưa cậu ấy cái này?”

“Nó ở ngoài vườn ấy.”

“Vâng!”

Hương Anh chạy ra vườn, cô có vẻ rất vui. Hoàng Vũ đang đứng dưới gốc cây hồng xiêm, chiếc áo khoác nhẹ màu đen đang bay trong cơn gió mạnh. Đám mây đen đang bay phía trên ngọn cây kia.

“Mùa hè vẫn mặc áo khoác sao? Cậu hắc ám quá đấy!” – Hương Anh chạy đến, cười.

“…” – Hoàng Vũ chỉ ngẩng lên ngọn cây, không nói gì cả.

“À quên hôm nay trời sắp mưa mà, vả lại mặc cái áo khoác nhẹ không ảnh hưởng gì. Hôm qua về tớ đi mua sắm, cậu có thích cái vòng tay bạc hình sợi xích này không? Này con trai đeo cái vòng tay “hầm hố” này là tớ hơi bị mê đó nhé!”

“…” – Cậu vẫn chẳng đáp nhưng đã nghe hết.

“Để tớ đeo cho cậu nhé, thử xem tên ác quỷ nhà BOD đeo vòng có đẹp không nào!” – Hương Anh vẫn cười, cô đeo chiếc vòng vào tay Hoàng Vũ. Vừa như in, người đeo là Hoàng Vũ nên lại càng đẹp tợn.

Nhưng cô vừa định bỏ tay ra thì Hoàng Vũ tóm lấy nắm chặt bàn tay cô khiến Hương Anh lúng túng. Cậu vẫn cứ ngước mắt lên ngọn cây hồng xiêm, đôi mắt buồn nhìn đẹp lạ:

“Hôm ở dưới cái cây này…”

“Hả? Sao?”

“Vì hôm đó nên giờ cậu có vẻ chẳng sợ gì tôi thì phải?”

“Có gì mà sợ chứ, cứ nghĩ cậu ghê gớm lắm không bằng!” – Hương Anh cười đáp lại. Nhưng Hoàng Vũ ngnói đúng đấy, hôm ở dưới gốc cây này không chỉ khiến cô không sợ cậu mà còn có một tình cảm khác với cậu nữa.

“Hương Anh, sao lại tốt với tôi?”

“Sao lại tốt à? Vì cậu đẹp trai, học giỏi, có võ, rất chi là men lỳ, vả lại cũng tốt bụng nữa, cậu chẳng giống như cái vẻ ngoài của cậu, chẳng hắc ám hay ác quỷ gì à.” – Hương Anh đùa nhưng trong thâm tâm cô, lời đùa này là thật…

“Nếu tôi không tốt với cậu thì sao?” – Bỗng Hoàng Vũ nhìn Hương Anh.

“Hả? Không tốt á? Chẹp chẹp, tớ biết là Hoàng Vũ có bao giờ tốt với ai đâu, Hoàng Vũ ác lắm, tớ biết rồi. Tớ chả cần quái gì cái lòng tốt hiếm hoi của cậu, chỉ cần…”

“Cần gì?”

“Cần mỗi lúc tôi muốn, tôi đều có thể gặp cậu, nhìn thấy cậu, thế là đủ.” – Hương Anh vẫn nở nụ cười trìu mến.

“Tôi chuẩn bị đi đây.”

Nụ cười của Hương Anh tắt ngay lại như ngọn nến bị gió thổi.

“Cậu…nói gì thế?” – Cô vẫn cố gượng để mặt mình không bị “biến dạng”.

“Tôi phải đi một thời gian…Không lâu, nhưng…” – Hoàng Vũ có vẻ ngập ngừng, tay cậu vẫn nắm lấy tay cô.

“Đi? Đi với Hương Ly sao?” – Hương Anh cười méo xệch.

“Tôi…” – Hoàng Vũ thở mạnh – “Tú Phong chính là kẻ đã gây ra vết thương trên mắt cô ấy năm xưa.”

“Cái gì?”

“Cô ấy đang rất đau khổ, tôi phải ở bên cô ấy.”

Hương Anh không hiểu sao nghe câu đó cô vẫn có thể cười được dù nụ cười của cô thật chẳng ra cười. Cô gật gật:

“Tớ hiểu rồi, cậu cứ đi đi, có sao đâu mà…” – Cô gỡ tay cậu ra.

“Hương Anh, không sao thật chứ?”

“Gớm đừng có khinh người thế, còn không mau đi đi.”

“Cậu…”

“À nhưng mà…”

“?”

“Trước khi cậu đi, tớ có thể làm một việc được không…?”

“Ừ, việc gì?”

“Là cái này!” – Bỗng Hương Anh tiến lại ôm chặt lấy Hoàng Vũ khiến cậu mất đà tí thì ngã.

“Hương Anh, cậu làm gì thế?” – Hoàng Vũ ngạc nhiên.

“Một cái ôm gọi là bái bai, không được à?” – Cô vẫn cứ cười đùa.

“…” – Trái tim lạnh lùng của Hoàng Vũ như được thổi ấm, mới đầu còn ngạc nhiên, khó chịu nhưng rồi tay cậu cũng đặt lên lưng cô và quàng lấy siết chặt cô vào lòng mình.

Hương Anh mỉm cười, chưa bao giờ cô được Hoàng Vũ ôm hẳn vào lòng, đó là mong ước duy nhất của cô. Cô biết mình không là gì, không đủ để chiếm trọn trái tim ấy, nhưng chỉ cần vòng tay ấm áp này như thế đủ cho cô hạnh phúc, nhưng sao vẫn thấy quá đau lòng…

Mưa rồi. Mấy ngày hè mà mưa cứ hoài chẳng dứt.

Cậu đã chọn Hương Ly, không điều gì thay đổi được.

“Em yêu anh!”

Tiếng nói ấy vang lên rất nhỏ rồi cô vội vã buông Hoàng Vũ ra chạy đi. Những tưởng tiếng nói mỏng manh ấy sẽ bị mưa trôi đi ngay lập tức nhưng đã được cậu thiếu niên ấy nghe thấy. Cậu cúi mặt, hơi ấm của cô gái ấy vẫn còn đây. Lần đầu tiên cậu thấy bình yên khi ở bên cạnh Hương Anh, lần đầu tiên cậu cảm nhận được tình cảm chân thành của người khác. Những đứa con gái ngày nào cũng quanh quẩn bên cậu không thể cho cậu cảm giác như với Hương Anh. Chỉ tiếc rằng, cậu không giữ cô lại được…

Cô gái ấy, vẫn cứ chạy đi sau khi vừa thốt lên được lời nói mà mình giấu kín bấy lâu nay.

Chạy được một lúc cô thấy mỏi, cô dừng lại và đi bộ. Cô đi chậm để cảm nhận cơn mưa đang rơi tới tấp lên mặt cô. Càng đi thì cô càng đau, bước chân cô thêm nặng nề thêm. Hoàng Vũ nắm tay cô, ôm cô và…rời xa cô…Sao cô lại yêu cậu chứ? Cô rõ ràng rất ghét cậu mà! Chỉ vì hôm đó cậu lỡ đâm xe vào cô, đưa cô về để cô biết câu chuyện về cậu qua người dì, để cô nhìn thấy một con người dịu dàng khác hẳn trong gã “Devil hắc ám” ấy? Từ ngày đó mà cô yêu cậu sao? Cô thừa biết là Hoàng Vũ chẳng bao giờ yêu cô thật lòng như Hương Ly, nhưng sao cô vẫn cứ yêu, vẫn cứ muốn níu kéo tình cảm này?

Hương Anh bật khóc. Cô lấy tay che miệng để kìm nén tiếng khóc lại, nhưng càng kìm nén thì lại càng nức nở đau đớn thêm. Thật tội nghiệp thay cho cô – một cô gái xinh đẹp, học giỏi, tính nết tốt bụng, thân thiện, được nhiều người để ý, nhưng chưa ai cô dành một tình cảm lớn như Hoàng Vũ cả.

Cơn gió lạnh thổi qua

Nước mắt em rơi khi nghĩ về anh

Ngày anh ra đi không lời từ biệt

Chỉ để lại nỗi nhớ trong em

Trong tim em nhạt nhòa nỗi nhớ về anh

Tưởng rằng anh đã ghé qua trái tim ấy hàng nghìn lần

Dù cho em cứ mãi thét gọi tên anh

Nhưng anh thậm chí còn chẳng đáp lời

Vì sao anh không biết rằng em đang đợi anh

Bất kể mùa nào đi qua em vẫn đợi anh

Em vẫn lặng thầm khóc trong nỗi buồn, em rất buồn

Hãy quay về người yêu của em

Anh không hiểu sao?

Dù nước mắt em cứ mãi rơi không ngừng

Không ngày nào đôi mắt buồn của em không rơi lệ

Vì sao lời từ biệt của em lại càng khiến trái tim em buốt giá

Vì sao chỉ có mình em phải đau đớn như thế này?

Vì sao anh không biết rằng em đang đợi anh

Bất kể mùa nào đi qua em vẫn đợi anh

Em vẫn lặng thầm khóc trong nỗi buồn, em rất buồn và đau khổ

Hãy quay về người yêu của em

Anh không hiểu sao? Anh không biết thật sao tình cảm mà em dành cho anh?

Cơn gió lạnh thổi qua

Nước mắt em rơi khi nghĩ về anh

Ngày anh ra đi không lời từ biệt

Chỉ để lại nỗi nhớ trong em…

(Don’t You Know – Davichi)

“Được rồi! Hôm nay em chị xinh quá cơ!”

Lan vẫn cố tỏ ra vui vẻ mặc dù cô chẳng thích tí nào cái việc trang điểm cho Hương Ly để Hương Ly lại đi mất. Hương Ly chỉ được trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy quen thuộc, và vẫn mái tóc dài được buộc gọn nhưng đủ để mọi người trầm trồ trước sắc đẹp của mình. Nhưng đẹp để làm gì chứ? Đẹp vẫn chẳng xoá đi được ánh mắt lạnh lùng chứa nhiều đau khổ ấy. Cô lặng lẽ bước ra ngoài cửa thì Tú Phong đã đứng đó. Cô định đi qua thì cậu giữ tay cô lại:

“Cho anh đi cùng em được không?”

“Gì cơ?” – Cô quay lại.

“Không phải đi cùng em đến đó, mà chỉ đưa em đến nhà ga thôi. Anh sẽ không ngăn cản gì em.”

Hương Ly không nói gì, có nghĩa cô chấp nhận lời mong mỏi ấy của cậu. Họ lên xe ô tô do Cường lái. Ngồi cạnh nhau nhưng cứ như có ranh giới giữa họ vậy, không thể nhìn mặt nhau, không được nắm tay nhau, ôm chặt lấy nhau. Mưa ngoài kia chưa dứt, chỉ nhỏ bớt đi thôi. Mưa bay vào cửa kính, mưa bay ngang chân trời.

“Ngày hôm nay có mưa, mưa bay ngang chân trời

Ngày hôm nay có anh sẽ tiễn em lên đường

Và trong tim anh cũng có cơn mưa…”

Chiếc xe cứ thế đi, nhưng nó đi chậm vì người lái xe cũng không muốn hai người anh yêu mến lại phải rời xa nhau như thế. Nhưng chậm đến mấy thì cũng tới nơi. Vậy là cái giây phút được ở bên nhau lại ngắn ngủi thế sao? Đằng kia, Hoàng Vũ đã đợi. Hương Ly đi xuống, Tú Phong cũng xuống.

“Em quên túi đồ này!”

Cô quay lại nhận túi đồ, vô tình ngẩng mặt lên để ánh mắt cô chạm vào mắt cậu. Ánh mắt lạnh lùng của cô nhưng vẫn ấm áp tình yêu biết chừng nào.

“Nhìn sâu đôi mắt em, anh vẫn biết một điều

Rằng em yêu vẫn yêu, yêu anh như ngày nào

Giờ thì thôi đã quá muộn màng vì anh đã có lỗi lầm.”

Tú Phong muốn giữ cô lại, muốn nhìn tiếp ánh mắt ấy nhưng không thể được. Cô đã quay đi, bước về phía người con trai ấy. Nhìn dáng cô nhỏ nhắn như xiêu vẹo trong mưa gió, cậu thấy chạnh lòng vô cùng. Tại sao lại là cậu? Tại sao người gây ra bao đau khổ cho cô lại là cậu kia chứ? Cậu yêu cô, yêu cô thực sự! Cậu có tình cảm với Ngọc Thuỷ, nhưng chỉ là một tình cảm cao hơn mức tình bạn, chứ nó không sánh được với tình yêu cậu dành cho cô. Nhưng giờ cô rời bỏ cậu sao? Lại lần nữa cậu đánh mất cô sao?

Bước chân cậu không thể dừng lại được, cậu lao đến ôm chặt cô từ sau. Cô ngỡ ngàng khi vòng tay ấy quàng chặt lấy eo cô, cả cằm cậu tựa lên vai cô, nước mắt cậu rơi, hơi ấm của cậu vẫn còn đây. Cậu đang níu kéo cô, đang van xin cô đừng đi. Nhưng, cô không thể. Dẫu biết còn yêu cậu quá nhiều, cô vẫn chẳng thể làm cách nào để tha thứ cho cậu.

Cô gỡ tay cậu ra. Và bước đi thật nhanh, để cậu đứng lặng đó, hai cánh tay không biết làm sao mà buông xuống.

“Hương Ly, anh yêu em!” – Cậu vẫn cố hét lên.

Cô nghe thấy rồi. Tên ngốc kia, đừng có nói nữa được không? Đừng có bắt cô khóc nữa! Cô càng đi nhanh hơn, bóng dáng cô khuất dần một cách tàn nhẫn.

Tú Phong bật cười. Cười để thay cho khóc. Cười để bớt đau, nhưng sao càng đau hơn thế này?

“Nhìn em mà anh bật khóc

Lệ rơi không ngăn được bước em

Thì thôi đường em bước

Nhưng xin em nhớ một điều: em chính là người anh yêu thật lòng!

Hạnh phúc, khổ đau mình đã có

Niềm tin, tình yêu mình đã trao

Giờ nhìn em trên sân ga, trông theo bóng em phai nhoà

Anh mỉm cười, mình đã xa nhau rồi sao…?”

(Hết – Nam Cường)

Chiếc tàu rời ga đưa người ra đi, để lại nỗi đau cho người ở lại…

“Anh sẽ ở bên em ngay cả khi chết!”

Tàu cứ thế chạy trên đường ray. Cậu thiếu niên và cô gái ngồi đối diện nhau, không nói gì cả. Dường như họ cảm thấy có gì xa vời quá khiến họ không nói gì được với nhau. Cậu vừa thấy cảnh người ấy ôm cô, cậu biết cô còn yêu người ấy, yêu rất nhiều, không thể quên được.

“Em mệt không? Đi tàu dễ mệt lắm.” – Cuối cùng cậu lên tiếng.

Cô không nói gì, chỉ lắc đầu, buồn bã nhìn ra cửa sổ.

“Xin lỗi, tôi không muốn em đi cái tàu này, nhưng vì nó đi qua một nơi nên tôi đành phải đến.”

Cô quay lại nhìn cậu, không nói nhưng cô rất muốn biết đó là nơi nào.

“Rồi em sẽ biết! Đến nơi đó xong thì ta đi bộ một lúc là đến chỗ chúng ta cần tới.”

Tàu cứ thế chạy. Cuối cùng đã đến ga dừng. Hương Ly thấy mùi mằn mặn trong gió. Nơi này gần biển sao? Cô chưa kịp nhìn ra đây là đâu thì Hoàng Vũ đã kéo cô đi. Cậu bước xuống nhà ga, rồi cứ thế đi mãi khiến cô thắc mắc vô cùng. Nơi này không đông đúc gì, nhìn quanh cô mới thấy toàn đồng cỏ trải dài tới chân mây, cây cối rậm rạp. Xa xa, thấp thoáng sau bụi cây là…

Một ngôi mộ ư?

Hoàng Vũ quỳ xuống gạt cây cối lá cây trên mộ, trên bức ảnh. Ảnh của một người phụ nữ. Hương Ly biết ngay đó là mẹ Hoàng Vũ, vì cậu giống bà như đúc, nhất là đôi mắt. Giờ thì cô đã hiểu sao bất cứ lúc nào nhìn ánh mắt của Hoàng Vũ cũng buồn như thế, hoá ra là vì đôi mắt của mẹ cậu còn buồn hơn thế. Cũng phải thôi, Hương Ly có thể thấy bà rất đẹp, nhân hậu, dịu dàng nhưng có vẻ quá hiền lành, cam chịu, cuối cùng bà đã phải chịu nỗi đau đớn là bị chính chồng mình giết chết.

“Em có thể hỏi vì sao bà ấy mất không?” – Hương Ly lên tiếng.

Hoàng Vũ lẳng lặng thắp hương.

“Xin lỗi, em không nên hỏi thế…”

“Bà ấy lẽ ra có thể sống!” – Bỗng cậu đáp.

“Có thể?”

“Vì bà ấy yêu ông ta đến mù quáng.”

“Ai? Bố anh…?”

“Dù ông ta xấu xa độc ác thế nào thì bà ấy vẫn yêu ông ta, bà ấy không muốn rời bỏ ông ta và cuối cùng thì ông ta đã giết bà!” – Giọng Hoàng Vũ đầy căm hận.

“Vậy bà ấy làm gì mà ông ấy lại…”

“Đừng hỏi nữa được không?” – Hoàng Vũ bỗng quay lại ôm chặt Hương Ly khiến cô suýt ngộp thở.

“Hoàng Vũ…” – Hương Ly đau đáu khi giọng cậu nghẹn đi.

“Nhưng tôi cũng giống mẹ tôi, tôi cũng yêu một người đến mù quáng đấy, tôi cũng sẵn lòng yêu người đó dù người đó không yêu tôi đấy!” – Cậu hét lên, ôm chặt cô đến mức như muốn bóp nát cả người cô.

Hương Ly lặng đi. Cô chưa bao giờ thấy giọng nói của Hoàng Vũ nhiều đau khổ đến vậy. Phải rồi, cậu lúc nào cũng đi theo cô. Cậu dám cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô ngay tại trận bóng đá ngày ấy mà chẳng thèm đắn đo. Cậu bảo vệ cô, bao nhiêu lần bày tỏ tình cảm với cô, thậm chí dùng thủ đoạn để chia rẽ cô và người khác, cậu độc ác nhưng cậu yêu cô. Nhưng cô thì sợ cậu, lẩn tránh cậu, cho rằng con người độc ác này không đáng để cô yêu thương.

Vậy mà có ác độc đến mấy Hoàng Vũ vẫn có một góc yếu mềm trong tim…

“Chẳng phải anh muốn em đi cùng anh sao?” – Hương Ly lên tiếng.

“Hả?” – Hoàng Vũ buông tay, nhìn cô ngạc nhiên.

“Chúng ta đi thôi, em không muốn mẹ anh thấy con trai mình buồn thiu buồn thỉu thế đâu.” – Cô nở nụ cười rồi nắm tay cậu đi.

Hoàng Vũ vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhưng rồi cậu nhận ra điều gì, cậu mỉm cười nắm tay cô bước đi. Họ cứ thế đi cùng nhau đến nơi ấy. Nơi ấy – một bờ biển xanh rì rào sóng vỗ với hàng dừa đung đưa theo nắng và gió, không đẹp như Hạ Long nhưng cũng đủ để thấy không gian thật cao rộng, mát mẻ như xua tan đi nỗi buồn. Có con chim hải âu đang dang rộng trên bầu trời cao kia, Hương Ly đưa mắt nhìn theo, cánh chim đó đang bay về chân trời nào?

Hoàng Vũ nhìn theo ánh mắt cô, rời tay cô ra:

“Em đợi ở đây nhé!”

“Anh đi đâu?”

“Cứ ở đây đợi đi, không được chuồn mất đâu đấy!” – Cậu cười rồi chạy đi.

Hoàng Vũ đi rồi, còn Hương Ly ngồi dưới gốc cây dừa nhìn bờ biển đông vui người đi lại. Biển đẹp và rộng lớn quá. Gió thổi mát lộng. Gió. Lại là gió. Gió thổi làm cô lại bất chợt nhớ đến người mà cô vẫn yêu thương vô cùng. Cô muốn về bên cậu, nhưng cô làm thế nào đây?

“Ôi xinh đẹp thế! Một cô em đang trầm tư suy nghĩ!”

“Các anh…” – Hương Ly giật mình nhìn thấy mấy thằng con trai cởi trần, vừa từ dưới biển lên đang nhìn mình.

“Tụi anh tìm mãi chẳng có được đứa con gái đẹp như thế này đâu, cô em đang không có ai chơi à, thế chơi với bọn anh nhé?”

“Ngu ngốc! Các anh nghĩ các anh là ai?”

“Là ai ư? Toàn hot boy, trai đẹp cơ bắp cả thế này mà em không thèm sao? Nhưng em gái đẹp quá đấy khiến tụi anh phát mê.”

“Hạng như các anh mà hot boy với trai đẹp, gầy nhẳng như que củi mà đòi đẹp gì.” – Hương Ly cười khinh bỉ.

“A con này, mày tưởng gầy như chúng tao mà không đánh được mày hả? Không theo chúng tao là chỉ có chết thôi!” – Một thằng hét lên – “Bắt nó về đi anh em, phải cho con này một trận ra trò!”

“Chúng mày nằm mơ giữa ban ngày à?” – Tiếng nói dõng dạc đằng sau.

Lũ con trai quay lại. Hoàng Vũ đứng đó, ánh mắt sắc lạnh khiến ai nấy bủn rủn chân tay. Tay cậu hình như đang cầm cái gì đó.

“Thằng nào vậy?”

“Định làm anh hùng à? Mơ đi!” – Một thằng vẫn chẳng biết sợ là gì, lao vào cậu.

BỐP! Đáng thương thay cho kẻ không biết lượng sức mình, chỉ với một cú huých của Hoàng Vũ hắn đã ngã chổng vó ra cát. Lũ con trai vội xông vào “trả thù” cho bạn. Hoàng Vũ vẫn dùng một cánh tay đấm cho mỗi đứa vài cú, vừa đấm vừa đi về phía Hương Ly một cách thản nhiên. Mấy thằng còn lại run sợ nhìn cậu. Cậu cười:

“Nào đánh đi chứ?”

“Không, tha cho chúng em anh ơi!” – Thế là bỏ chạy mất dép cả bọn luôn.

Hoàng Vũ nhìn theo chúng, cười một cách chế giễu rồi quay lại Hương Ly:

“Có sao không? Sao cái lũ ấy ******* vậy, ở nơi đông người cũng chòng ghẹo người khác nữa!”

“Anh nghĩ em dễ bị bắt nạt lắm ấy, đang định cho chúng nó vài quả thì anh đến.”

“Em cũng biết võ cơ à?”

“Thì xông pha lửa đạn nhiều rồi, khoẻ lên hẳn.” – Cô vẫn cười nhưng Hoàng Vũ thì tắt ngay nụ cười.

Cậu đi tới ôm cô khiến cô ngạc nhiên.

“Em sẽ không phải xông pha lửa đạn nữa, nhất định anh sẽ bảo vệ em!”

“Anh…”

“Chỉ cần em hứa ở bên anh thì anh sẽ mang lại bình yên cho em.”

Hương Ly chớp mắt, lệ rơi ra từ lúc nào. Cô quàng tay ôm lại cậu:

“Em thật sai khi luôn trốn tránh anh.”

“Vậy giờ có trốn tránh nữa không?”

“Nếu anh vẫn độc ác thì em sẽ trốn!”

“Ai cho trốn, trói lại luôn!” – Nói đoạn cậu để tay ra sau cổ cô.

“Cái gì vậy?” – Hương Ly nhìn xuống cổ. Đó là một chiếc vòng cổ hình chú chim hải âu làm bằng đá quý rất đẹp. – “Ôi đẹp thế! Anh vừa đi “tậu” đó hả?”

“Ừ! Anh mua nó để trói em lại.”

“Anh không định coi nó là cái “vòng cổ cho cún” đấy chứ?”

“Thì cũng đại loại thế, haha!”

“Anh chết đi!!!” – Họ đuổi nhau trên bờ cát, tiếng cười hoà vào tiếng sóng.

Hương Ly chưa bao giờ thấy Hoàng Vũ cười tươi như thế…

Chiều hoàng hôn. Cô gái tựa vào vai cậu thiếu niên. Họ ngồi bên bờ biển nhìn ánh mặt trời đỏ rực nơi chân trời kia. Biển đang dậy sóng, cánh chim đằng kia vội vã bay về tổ, vừa bay vừa hót như lưu luyến ngày vui vừa rồi. Cô gái nhìn chiếc vòng tay trên tay cậu thiếu niên, chiếc vòng được ánh mặt trời chiếu vào sáng hẳn lên.

“Hương Anh tặng anh à?”

“Ừ…”

“Em hỏi anh anh đừng giận nhé!”

“Hỏi gì?”

“Anh nghĩ sao về Hương Anh?”

Hoàng Vũ im lặng, tưởng rằng cậu giận, không ngờ lúc sau cậu đáp lại:

“Đó là một cô gái tốt…”

“…” – Cô vẫn chăm chú lắng nghe.

“Với anh, con gái chỉ là đùa vui thôi, nhưng cô ấy thì khác. Ở bên cô ấy, anh thấy vui, và có người để chia sẻ. Cô ấy hiểu anh, khiến anh cảm thấy ấm áp và bình yên hơn. Có vẻ khi ở cạnh cô ấy, anh dễ bị biến thành người khác lắm.”

“Hương Anh đúng là một cô gái tuyệt vời mà.”

“Nhưng anh chỉ có một cô gái thôi, hiểu chưa?” – Hoàng Vũ vòng tay ra ôm vai Hương Ly chặt hơn. – “Anh sẽ không yêu ai khác ngoài em!”

Hương Ly mỉm cười, cô dựa sát vào Hoàng Vũ hơn. Cô chưa bao giờ nghĩ con người độc ác tàn nhẫn đầy thủ đoạn thực chất lại tốt bụng và chân thành đến vậy. Giờ cô đã hiểu, cậu chỉ giấu đau khổ sau vẻ tàn nhẫn chứ thực tình cậu là người tốt, một người rất tốt đối với cô.

“Cám ơn đã đối xử tốt với em như vậy.”

“Có gì đâu chứ, anh sẽ luôn đối tốt với em!” – Cậu mỉm cười, tự tin nhìn lên bầu trời.

“Liệu có ngày anh không còn đối xử tốt với em không?”

“Không bao giờ! Anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em, và yêu em. Không bao giờ có ngày anh quay lưng với em, chỉ cần em ở bên anh, đừng coi anh là một kẻ đáng sợ, chỉ thế thôi. Anh không cần em phải yêu anh nhiều hơn người khác, anh chỉ cần nhìn thấy em là đủ.”

“Hoàng Vũ…” – Cô nắm lấy cánh tay anh – “Ngay cả phía trước còn nhiều điều đau khổ đang chờ đợi, anh vẫn ở bên em sao?”

“Ngốc lắm, anh sẽ ở bên em ngay cả khi anh chết!” – Hoàng Vũ mỉm cười.

Cậu ít khi cười, và khi cười thì nụ cười đó làm biết bao trái tim rung động chứ không chỉ mình cô bây giờ. Cậu âu yếm nhìn cô bằng ánh mắt buồn nhưng dịu hiền giống như mẹ cậu. Chợt sao cô thấy ánh mắt này quen quá? Cả ánh mắt của cậu, và mẹ cậu, có phải cô đã nhìn thấy vào lúc nào đó không?

Cô định hỏi gì đó thì mây đen bỗng kéo đến đầy trời khiến mọi thứ tối đi, sấm chớp nổ đùng đoàng. Mưa trút xuống rất nhanh. Hè là thế đấy, đang nắng đẹp mà mưa đổ rào rào khiến chạy không kịp. Hoàng Vũ vội cởi chiếc áo khoác nhẹ trên người ra che chắn cho Hương Ly, cả hai vội vàng chạy đi. Hương Ly nói to:

“Mau vào cái khách sạn nào đi!”

“Hả? Khách sạn…?” – Hoàng Vũ đần thộn cả mặt.

“Đầu óc bẩn thỉu nghĩ cái gì đó! Đang mùa du lịch, người ta đi tắm biển thì thuê khách sạn là điều tất nhiên. Có nhanh không lại ướt hết bây giờ!”

Hoàng Vũ đành nghe theo. Sao cô nàng này biết cậu nghĩ cái gì nhờ? Cuối cùng họ cũng “an toạ”, nhờ cái áo của Hoàng Vũ nên Hương Ly không ướt nhiều còn Hoàng Vũ cao lớn không thể để cái áo che được nên ướt sũng cả người, nước rỏ tong tỏng ướt cả sàn nhà. Hương Ly vội xua xua:

“Về phòng anh thay quần áo đi nhanh lên, cảm lạnh bây giờ!”

“Phải ở phòng riêng hả?”

“Chứ còn gì! Đừng có lấy cớ không có tiền thuê thêm cái phòng khác để ở đây giở trò đấy.”

“Giở trò gì?” – Hoàng Vũ cười gian xảo.

“Ờ thì trò…”

“Trò gì thế? Anh muốn biết cái trò đó lắm, anh ngây thơ quá chẳng biết trò gì cả.”

“Muốn chết lần nữa à??” – Cô lao đến.

Nhưng nước từ người cậu chảy xuống làm trơn sàn, cô chạy nhanh quá nên trượt ngã. Như một phản xạ, Hoàng Vũ đỡ lấy cô nhưng chính cậu cũng bị trượt ngã và cả hai ngã cả ra sàn. Hương Ly nhắm tịt cả mắt:

“Á đau quá, u cả một cục rồi!” – Cô mở mắt ra định cho cậu một trận…

…thì bắt gặp ánh mắt của cậu.

Ánh mắt ấy nhìn cô tưởng như không hề chớp, cô lặng đi, như mình bị cuốn vào cái nhìn đầy mê hoặc đó vậy. Chưa bao giờ cô nhìn Hoàng Vũ gần như thế này, đôi mắt tuyệt đẹp mà cô chỉ nhìn từ xa nay lại càng được nhìn rõ hơn. Đôi mắt buồn, đẹp đến mê hồn ấy đang nhìn cô. Cô thấy xấu hổ, định quay đi…

…thì bờ môi đó đã cúi xuống chạm vào môi cô.

Cô ngỡ ngàng, Hoàng Vũ làm cái gì thế này? Cô định đẩy cậu ra nhưng cậu đã đè chặt hai tay cô khiến cô không nhúc nhích được. Nước mưa từ tóc cậu rơi xuống mặt cô ướt lạnh cả mặt, nhưng cô thì nóng ran người bởi nụ hôn này. Cậu đã mấy lần hôn cô nhưng chưa có nụ hôn nào như thế. Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng rồi nồng nàn, mãnh liệt một cách cháy bỏng, như mọi tình yêu của Hoàng Vũ đã phải chôn trong người giờ được bùng cháy ra vậy. Hương Ly chỉ muốn đẩy cậu ra, cô muốn hét lên là cậu không thể làm thế với cô được, cô không yêu cậu như Tú Phong, cô không muốn đáp lại nụ hôn này đâu nhưng cậu vẫn cứ hôn cô. Nước mưa trên mặt cậu cứ rơi vào khoé môi cô. Là nước mưa mà sao mặn chát thế? Hoàng Vũ khóc ư? Người con trai mạnh mẽ, rắn rỏi ấy mà khóc ư…? Hương Ly thấy đau nhói. Cậu cần cô. Cậu luôn cần người mà cậu yêu thương ở bên cô.

“Ư…Khó thở…” – Cô bỗng kêu lên, lấy sức đẩy nhẹ cậu ra.

Hoàng Vũ giật mình ngẩng lên, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ấy. Có vẻ không phải cậu vô tình hôn cô…Cô đỏ mặt, ngồi dậy định quay đi nhưng cậu đã ôm chặt cô:

“Hứa với anh đi!”

“Hứa gì?”

“Hứa sẽ ở bên anh dù có chuyện gì xảy ra!”

“Sắp xảy ra chuyện gì à?”

“Anh không biết, nhưng có thể lắm chứ. Anh chỉ sợ lúc đó em sẽ quên anh, anh đánh mất em.”

Hương Ly mỉm cười:

“Được rồi em hứa, em sẽ ở bên anh dù có chuyện gì xảy ra!”

“Hương Ly…” – Hoàng Vũ cảm động ôm chặt cô, hôn nhẹ lên vầng trán cô.

“Nhưng mà…”

“Sao?”

“Anh ướt sũng rồi còn ôm em nữa, đi thay bộ khác đi trước khi em nuốt lời hứa đấy!” – Cô cười trêu.

“Đừng có nuốt lời chứ, đi thì đi!”

Hoàng Vũ đứng lên, ra đến cửa thì lại quay lại:

“Này Hương Ly…”

“Còn gì nữa?”

“À thì, dù chuyện gì xảy ra thì em hãy luôn tin tình cảm anh dành cho em là thật!”

“Sến quá, có đi không thì bảo? Em biết rồi!” – Cô đuổi anh nhưng thực tình cô rất hạnh phúc khi nghe câu đó.

Hoàng Vũ mỉm cười – vẫn nụ cười rất đẹp đó – rồi quay người đi mà quên mất một thứ vẫn ở trong tay Hương Ly…

Hương Ly nhìn theo cậu, rồi quay vào trong phòng, người cô cũng ướt cả rồi. Chợt cô giẫm phải cái gì đó cũng ướt. Ặc, cái tên Vũ kia để lại cái áo khoác đen này làm giẻ lau nhà cho cô sao? Bẩn hết rồi, chắc cô phải giặt cho cậu mới được. Cô đi vào trong phòng tắm riêng của mình, cười tươi vì mình được giặt áo cho Hoàng Vũ.

Nhưng cô vừa giở trái cái áo thì từ trong túi áo rơi ra một thứ.

“Cái gì thế này?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...