Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Chương 70: Người Mỉm Cười Ra Lệnh, Mới Là Kẻ Mạnh



Type: Nguyên Nguyễn

Chất độc trong người Tạ Hoài Mân mặc dù đã được giải gần hết, nhưng vì lao lực và bệnh tật mà cơ thể bị suy nhược, lúc này vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Vậy nên, hành trình về nhà có chút chậm trễ.

Mặc dù Tần Quốc phía nam, nhưng trên bản đồ, nước Tần giống một hình tam giác ngược, phía bắc của bọn họ, cũng có thể coi là khu vực trung nam bộ của Đông Tề. Mà nguyên nhân Tiêu Huyên lựa chọn di con đường này cũng bởi vì nước từ dãy núi Trường Dụ chảy xuống tập trung thành vô số những hồ nước, nếu đi thuyền sẽ bớt được tròng trành và cũng nhanh hơn rất nhiều so với đi đường bộ.

Ngày hè nóng rực, trên mặt hồ có gió mát thổi, một đoạn thuyền do ba chiếc thuyền buôn hợp thành đang đi từ tây sang đông.

Tạ Hoài Mân ngáp một cái, vươn vai vẻ lười biếng rồi lắc lắc cổ, ngồi dậy.

Rèm trong phòng ngủ vẫn đang buông xuống, mấy tia sáng chói mắt xuyên qua khe hở, chiếu lên chiếc chăn lụa màu xanh nhạt. Bên trong khoang thuyền rất mát mẻ, chiếc thuyền đi cũng rất bình ổn, nếu không nghe thật kĩ thì e là còn không biết mình đang ở trên thuyền.

Nhìn ánh nắng xuyên vào phòng, có lẽ giờ không còn sớm nữa, bữa sáng đã qua từ lâu rồi.

Một cánh tay đưa tới, ôm lấy thắt lưng nàng rồi kéo nàng trở lại giường, khiến nàng lại rơi vào một vòm ngực ấm áp.

Tạ Hoài Mân cười cười, xoay người, cọ cọ vào lòng ngực của người đó.

“Chó con!” Từ trên đỉnh đầu nàng vang lên một giọng nói đầy vẻ cưng chiều.

“Chàng không đói à?” Tạ Hoài Mân hỏi.

“Đói chứ!” Tiêu Huyên cười vẻ xấu xa, rồi cúi đầu hôn loạn lên môi, lên mặt nàng. “Nàng ngủ đủ chưa? Nếu ngủ đủ rồi, chúng ta lại…”

Còn chưa nói xong, người đã bị đẩy ra.

“Chàng đúng thật là… Bớt phóng túng một chút đi!” Tạ Hoài Mân khoác áo bước xuống giường. “Sao trong đầu chàng cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó thế? Bỏ bữa sáng không tốt cho sức khỏe, ta đi bảo Bích Nguyệt làm chút đồ ăn đây.”

“Được, được.” Tiêu Huyên gối đầu lên tay, nằm ngửa ở trên giường, lầm bẩm: “Còn nhiều thời gian mà.”

Đại cung nữ Bích Nguyệt từ khi vào cung đã bị phân vào cung của hoàng hậu, cũng phải được ba năm rồi, cuối cùng cũng được nhìn thấy vị hoàng hậu Đại Tề này. Không có vẻ kiêu căng ngạo mạn của Lục quý phi, không có vẻ ngây thơ giảo hoạt của Dương phi, Tạ hoàng hậu bình dị dễ gần, thân thiện thoải mái, không giống một vị chủ nhân hậu cung chút nào, mà giống với chị nhà bên hơn.

Chủ nhân có tính cách tốt như thế này đúng là cái phúc của các cung nhân. Chỉ là không biết tương lai cỏ thể quản lý các phi tử khác trong hậu cung không?

Tạ Hoài Mân thấy mặt trời đã lên cao tận đỉnh đầu, liền phân phó cho Bích Nguyệt chuẩn bị cơm trưa luôn. Nàng trở về phòng, lại phải tốn mất không ít tâm tư mới có thể kéo Tiêu Huyên rời giường.

Chiếc thuyền này mặc dù không lớn nhưng cũng có hai tầng. Tầng trên cùng vải dầu làm mái che, trên bàn bày cơm nước rất thịnh soạn.

Sống gần nước thì ăn những đồ dưới nước, mấy ngày nay, trên bàn ăn có rất nhiều món được chế biến từ thủy sản. Cá tôm tươi rói, được các đầu bếp bậc thầy chế biến thành những món ăn nhẹ nhàng, ít dầu mỡ. Bây giờ Tạ Hoài Mân không cần phải ăn cháo thuốc để sống qua ngày nữa, mấy hôm nay nàng được ăn cá nên cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Hôm nay người chèo thuyền bắt được hai con rắn nước, lại mua được một con gà ác ở trên bờ, liền hầm cách thủy với hạt sen thành một món canh thơm lừng. Tạ Hoài Mân ăn canh, gặm đùi gà, rồi lại ăn một tô lớn phở chua ngọt đặc sản của địa phương này. Tiêu Huyên thì ăn một cái đuôi cá bạc hấp, nửa đĩa giá xào tôm, thêm hai cái bánh vừng hạt sen.

“Mấy ngày nay đi qua Tấn Quốc, thấy cuộc sống của bách tính sống ở phía bắc rất đầy đủ, sung túc, dù sao đó cũng là quê hương của cá và gạo. Phía nam thì nhiều đồi núi, đất đai cằn cỗi, thảo nào không trồng được hoa màu, đành phải trồng hoa độc.”

“Địa hình ở phía nam Đông Tề chúng ta và bọn họ cũng gần giống nhau, nhưng chúng ta không làm chuyện thất đức đó.” Tạ Hoài Mân nói. “Vị thái tử của Tần Quốc vừa mới lên ngôi đã ra tay mạnh bạo thế này, tương lai e là sẽ không dễ đối phó.”

“Không có thái bình vĩnh viễn. Trong lòng ta hiểu rõ điều này.” Tiêu Huyên nắm lấy tay Tạ Hoài Mân, cùng nàng đi xuống đứng ở mũi thuyền.

Trước mắt là mặt nước bao la rộng lớn, non sông như họa, thuyền đánh cá lướt trên mặt hồ, có thể nhìn thấy bóng dáng ngư dân đang quăng lưới bắt cá…

Ven hồ là những khóm sen xanh mướt trải dài. Dưới thời tiết này, hoa sen đã nở rộ, hạt sen mới đang ra, dăm ba cô gái ngư dân đang ngồi trên một chiếc thuyền con đang hái sen, thoắt ẩn thoắt hiện giữa những tán lá sen, chỉ nghe thấy tiếng cười nói lảnh lót như tiếng chuông bạc, còn nghe thấy cả giọng hát trong veo của nữ tử vang vọng phảng phất trên mặt nước.

Tạ Hoài Mân nhìn những cô gái tự do tự tại, vui vẻ đó, không khỏi ngưỡng mộ, thở dài một tiếng. Đến khi về cung rồi, những ngày tự do tự tại của nàng e là sẽ chấm dứt mất thôi.

Tiêu Huyên ôm lấy nàng từ phía sau, thấp giọng nói bên tai nàng: “Trong hồ Bích Lạc ở phía bắc hoàng thành cũng có hoa sen, nếu nàng thích, lúc nào đó ta sẽ dẫn nàng đi, không cần dẫn theo những người khác, chỉ có hai chúng ta đi hái sen.”

Vành tai Tạ Hoài Mân chợt đỏ bừng, trong tim nàng giống như được rót mật ngọt.

Chiếc thuyền dần dần đi vào bãi hoa sen. Những cô gái ngư dân hái sen tò mò nhìn tới, thấy có một đôi nam nữ trẻ trung đang đứng trên mũi thuyền. Cô gái đó đang nghiêng đầu nên không nhìn rõ dung nhan, còn chàng trai đó thì mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm.

Cô gái không kìm được đỏ mặt, lại kéo tay bạn chỉ cho xem, mấy cô gái trên chiếc thuyền con cùng cười khanh khách, cũng chẳng e thẹn, cứ thế nhìn thẳng và người ta. Tiêu Huyên lần đầu gặp phải những cô gái phóng khoáng như thế này thì lại có chút không được tự nhiên.

“Các cô nương Tây Tần quả thực rất thẳng thắn, phóng khoáng.” Tạ Hoài Mân cũng cười. Nàng quay đầu nói mấy câu với Bích Nguyệt. Bích Nguyệt đi đến bên cạnh thuyền, gọi mấy cô gái ngư dân đó: “Phu nhân nhà ta hỏi, các cô có cái gì tươi không?”

Một cô gái bạo dạn cao giọng đáp: “Chúng tôi có củ ấu và đài sen mới hái, phu nhân có nếm thử không?”

Nàng ta nói phương ngữ địa phương, nhưng so với tiếng phổ thông cũng không khác lắm, những người trên thuyền đều có thể nghe hiểu được.”

Tiêu Huyên thấy tinh thần của Tạ Hoài Mân rất tốt nên cực kỳ vui vẻ, vẫy tay bảo mấy cô gái chèo thuyền lại gần.

Cô gái mặc váy áo màu đỏ cầm cây sào trúc dài, chỉ cần mấy lần đầy là chiếc thuyền đã trôi đến bên cạnh. Tạ Hoài Mân và Bích Nguyệt gạt gạt trong chiếc giỏ tre của bọn họ, lượm được một giỏ củ ấu, một giỏ bát sen, rồi rất hào phóng trả cho bọn họ năm lạng bạc.

Cô gái mặc váy áo đỏ nhận bạc, cũng không vội đi ngay, chỉ nhìn chằm chằm vài Tiêu Huyên, cười nói: “Lão gia còn muốn mua củ sen không? Mặc dù trên thuyền không có nhưng tỷ muội chúng tôi sẽ lập tức xuống nước đào cho ngài.”

Tiêu Huyên bị sự bạo dạn của nàng ta chọc cười. hỏi Tạ Hoài Mân: “Nàng muốn ăn củ sen không?”

Tạ Hoài Mân cũng cười. “Cô nương người ta hỏi chàng, chàng lại hỏi ta làm gì? Chàng muốn ăn thì cứ mua một ít đi!”

Cô gái mặc váy áo đỏ lúc này mới quay sang cúi người hành lễ với Tạ Hoài Mân, nói: “Xin phu nhân chờ cho một lát!”

Rồi nàng ta quay người, gọi mấy tỷ muội của mình, nín thở rồi nhảy ùm xuống nước.

Tạ Hoài Mân tròn mắt, chỉ thấy trên mặt nước dập dềnh sóng nước, từ dưới nước có bong bóng sủi tăm nhưng không hề thấy bóng dáng người đâu cả.

“Những cô gái ngư dân này đều rất giỏi bơi lặn, nàng đừng lo lắng.” Tiêu Huyên nói.

Chỉ một lát sau, mấy cô gái lần lượt ngoi lên mặt nước, giơ tay vứt mấy cái ngó sen non lên khoang thuyền, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng leo lên thuyền.

Những cô gái này đều có làn da đẹp, dáng người cũng đẹp, quần áo ướt nhẹp dính sát vào người, để lộ những đường cong. Cố gái mặc váy áo đỏ cũng không ngại bị nam nhân nhìn thấy, vẫn cười khanh khách, đứng dậy, cầm một đoạn ngó sen đã được rửa sạch đưa tới cho Tiêu Huyên.

Tiêu Huyên chỉ coi nàng ta nhiệt tình, thành thực nên cũng không tiện từ chối, đành phải đưa tay ra nhận lấy.

Ý cười trên mặt nàng ta vẫn không thay đổi, nhưng cánh tay đang duỗi ra đột nhiên lật lại. Củ sen trong tay vang lên tiếng vỡ vụn, bên trong có ánh bạc lóe lên. Cô ta cầm đoản kiếm, đâm mạnh về phía ngực Tiêu Huyên.

Ánh mắt Tiêu Huyên kịp thời nhìn thấy, một tay đẩy bàn tay đang cầm đoản kiếm của cô ta ra, một tay đánh mạnh vào ngực cô ta.

Cô ta bị một chưởng này, mặc dù kinh ngạc vì Tiêu Huyên đã có sự phòng bị, nhưng không hề chần chừ, lại nhào tới.

Bích Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, hét lớn một tiếng: “Hộ giá!” Rồi lập tức đẩy Tạ Hoài Mân lùi vào trong khoang thuyền.

Mấy cô gái ngư dân khác tới tấp lấy từ trong cái sọt ra những thanh đoản đao, hung dữ đâm bổ tới.

Bích Nguyệt chỉ là một cung nhân bình thường, không hề biết công phu, lúc này chỉ có thể đứng ra che chở trước mặt Tạ Hoài Mân. Mắt thấy lưỡi đao sắc bén sắp đâm trúng nàng, một thị vệ từ thuyền bên cạnh phi thân sang, đạp thích khách ngã lăn ra đất.

Hai chiếc thuyền còn lại vốn cũng không cách xa chiếc thuyền này lắm, vừa nghe tin có thích khách, lập tức áp sát vào, các thị vệ nhảy lên sàn tàu bên này, rút đao bảo vệ chủ.

Nhân số và thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ trong thời gian đốt cháy nửa nén hương, những thích khách này người thì chết, người thì bị thương, tất cả đều đã bị khống chế.

“Tiểu Hoa!” Tiêu Huyên hoảng hốt chạy vào trong khoang thuyền.

“Ta không sao.” Tạ Hoài Mân vội vàng lên tiếng trả lời, liền bị chàng ôm vào trong lòng.

Bích Nguyệt cười, quay mặt sang chỗ khác.

“Không sao!” Tạ Hoài Mân cũng đưa tay ra ôm lại Tiêu Huyên. “Thích khách trong khoang thuyền đã bị giết, Bích Nguyệt bảo vệ ta rất chu toàn, bọn ta chỉ bị hoảng sợ một chút thôi, không có ai bị thương cả.”

“Sư muội! Muội phu!” Trình Tiếu Sinh từ thuyền bên cạnh vội vàng chạy sang. “Điều không sao cả chứ!”

Tiêu Huyên nhìn đống hỗn độn trên sàn, còn có cả mấy tên thích khách đã tắt thở, vẻ mặt trầm xuống, sải bước đi ra ngoài.

Nữ tử mặc váy áo đỏ hành thích Tiêu Huyên bị đăm một đao ở đùi, ngã dưới sàn thuyền, bị trói gô lại.

Tiêu Huyên đi tới trước mặt cô ta, từ trên cao nhì xuống. “Ai phái các ngươi tới đây?”

“Bệ hạ không cần phải hỏi nhiều!” Cô ta cười lạnh một tiếng. “Bọn ta làm thích khách, quy tắc cơ bản nhất chính là không bán đứng chủ nhân.”

Cô ta nói xong, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống.

Thị vệ đến kiểm tra, thấy mặt cô ta trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, môi tím đen, không còn thở nữa.

Tạ Hoài Mân chưa từ bỏ, đi tới kiểm tra một lần nữa, rồi ngẩng đầu nói với Tiêu Huyên: “Cô ta dùng đoạn trường tán thường thấy trên giang hồ.”

“Giang hồ…Có đúng vậy không?” Vẻ mặt Tiêu Huyên thâm trầm, ánh mắt sắc bén. “Cô ta cho rằng tìm bọn giang hồ là ta sẽ không biết chuyện này do ai làm sao?”

“A Huyên!” Tạ Hoài Mân rất bất an kéo cánh tay Tiêu Huyên. “Ta thấy, chúng ta nên tận dụng thời gian về sớm hơn đi!”

Tiêu Huyên vỗ vỗ tay nàng. “Nàng đừng lo. Có ta ở đây rồi! Chẳng qua chỉ là…”

Nửa canh giờ sau, Tạ Hoài Mân nhìn thấy các thị vệ và cung nữ đổi sang mặc đồ tang thì trợn tròn mắt.

“Cái đó… bệ hạ, chàng có thể giải thích một chút không?”

Tiêu Huyên cũng mặc một bộ đồ tang, ôm lấy nàng, nói: “Rất đơn giản, hoàng hậu bị hành thích bỏ mạng, mọi người phải để tang là điều đương nhiên.”

“Nhưng…” Trên trán Tạ Hoài Mân nổi gân xanh. “Chẳng phải ta vẫn đang rất khỏe mạnh đây sao?”

“Phối hợp chút đi, nương tử. “Tiêu Huyên dịu dàng hôn lên má nàng một cái. “Bây giờ khiến nàng oan ức, giả làm người chết, để lừa bọn thích khách ở phía sau. Đợi đến khi về đến kinh thành tùy nàng thích sống lại thế nào cũng được.”

“…” Hai hàng lông mày của Tạ Hoài Mân giật giật. “Ta có thể phối hợp, nhưng phu quân, xin chàng đừng có miêu tả hoàng hậu của chàng thành cương thi có được không?”

“Sao nàng có thể là cương thi chứ! Rõ ràng là nữ quỷ vương mà… Á!”

“Sư muội!” Tiểu Trình cũng phối hợp. “Muội chết thật thảm quá! ... Á!”

Bích Nguyệt đang chờ đợi đám người lại một lần nữa quay mặt sang chỗ khác.

Sau khi trải qua chuyện này, mọi người không còn tâm tư để du sơn ngoạn thủy nữa, lập tức tăng tốc, ngày đêm gấp gáp trở về. Tiêu Huyên còn đề phòng bị mai phục ở dọc đường nên đã thay đổi lộ trình. Nhờ có nhiều sự chuẩn bị như thế nên quãng đường sau này, mặc dù gấp gáp hơn nhưng lại không xuất hiện thích khách nữa.

Sau khi vào đất Đông Tề, cuối cùng hoàng đế bệ hạ cũng thuận lợi tụ họp với quân cận vệ vốn đã bày trận thế sẵn sang nghênh đón. Dưới sự bảo vệ của đội quân, Tạ Hoài Mân đóng giả là nữ tử mới được hoàng đế thu nạp, đi theo hoàng đế phu quân của mình, xuất phát đi về phía kinh đô mà nàng đã rời xa lâu ngày.

Cổng thành mở ra, kinh thành vẫn phồn hoa như trước hiện ra trước mắt nàng.

“Cuối cùng cũng trở về rồi.” Tạ Hoài Mân cất tiếng thở dài. “Từ giờ trở đi, ta phải quay trở lại làm Tạ Chiêu Hoa.”

“Tạ Hoài Mân cũng được, Tạ Chiêu Hoa cũng tốt, chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi.” Tiêu Huyên nắm tay nàng. “Trong lòng ta, nàng vĩnh viễn chỉ là nàng, là thê tử duy nhất trong cuộc đời của Tiêu Huyên ta,”

Chuyện Tạ Hoài Mân hồi cung chỉ dấy lên một làn sóng nhỏ nơi hậu cung. Tấm màn mà các phi tử nơi hậu cung mỗi lần tới thỉnh an phải đối mặt cuối cùng đã được kéo lên.

Người bị bệnh lâu ngày không thể gặp trong truyền thuyết là Tạ hoàng hậu lúc này da vẻ hồng hào, tinh thần sảng khoái đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Người đó lúc nào cũng cười híp mắt, giọng nói dịu dàng uyển chuyển, trong có vẻ là một người hiền hòa, tốt bụng.

Các hậu phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ có hoàng quý phi Lục Dĩnh Chi là cứng đờ người ngay tại chỗ.

“Ngươi…” Chưa chết?

“Người đâu?’ Tạ hậu hạ lệnh một tiếng, mấy cung nữ cao lớn khỏe mạnh chạy vọt ra, túm lấy Lục Dĩnh Chi.

Tạ hậu mỉm cười, giọng nói vẫn mềm mỏng, dịu dàng: “Hoàng quý phi Lục thị bị nghi ngờ mưu hại hoàng hậu, nay giam giữ tại chỗ, chờ sau này thẩm vấn.”

Các hậu phi không khỏi kinh ngạc.

Các cung nữ dìu Lục Dĩnh Chi ra ngoài. Lục Dĩnh Chi lấy lại tinh thần, liều mạng giãy giụa. “Buông ta ra, ta muốn gặp bệ hạ! Tạ Chiêu Hoa, ngươi to gan dám ra tay với ta…”

Choang một tiếng, chén trà tráng men hoa vỡ tan, Tạ hậu đứng dậy, phía sau ý cười dịu dàng kia ẩn giấu sự lạnh lùng đến rợn người.

“Hoàng quý phi quản lý hậu cung lâu quá rồi, không biết là đã quên hay là hồ đồ mà quên mất rằng, ai mới là chủ nhân của tòa cung điện này?”

Lục Dĩnh Chi đột nhiên sững lại.

“Lục phi, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bất luận ai phạm lỗi cũng sẽ bị trừng phạt. Mấy hôm trước cô đã có gan mua chuộc bọn giang hồ giả dạng ngư dân để hành thích bệ hạ, vậy mà bây giờ lại không dám thừa nhận ư?”

“Ngươi…” Sắc mặt Lục Dĩnh Chi trắng bệch, hét lớn. “Ngươi ngậm máu phun người! Ta không hành thích bệ hạ. Ta muốn gặp người! Ta phải nói rõ ràng với bệ hạ. Buông ta ra!”

“Muốn gặp bệ hạ, cũng không cần ngay lúc này.” Tạ hậu bình tĩnh phất tay. Các cung nữ liền kéo Lục Dĩnh Chi vẫn đang không ngừng mắng chửi đi ra ngoài.

Tất cả các phi tần còn ở lại trong điện đều không khỏi toát mồ hôi lạnh, mặt mũi ai nấy đều không còn chút huyết sắc. Còn Tạ hậu sau nháy mắt lại để lộ nụ cười mỉm dịu dàng, nói ra ý định của nàng đối với hậu cung: “Các vị tỷ muội tuổi hãy còn trẻ, mà hoàng thượng trước giờ chưa từng sủng hạnh các vị, nếu cứ cố ở lại trong cung thì thật lãng phí tuổi thanh xuân, chi bằng các vị hãy về nhà mẹ đẻ, rồi tìm một người lương thiện khác để thành thân. Bệ hạ và ta sẽ chuẩn bị cho các vị một phần hồi môn thật hậu hĩnh. Các vị cảm thấy thế nào?”

Các phi tần nhìn Tạ hậu với gương mặt tươi cười có thể sánh với ánh xuân quang, khiến tất cả đều ngây dại.

Hứa tần là người đầu tiên phản ứng lại, lắp ba lắp bắp nói: “Nương … nương nương, thần thiếp… thần thiếp nguyện ở lại trong cung để hầu hạ người và bệ hạ.”

Ngoài Dương phi không nói câu nào ra thì hai phi tần khác cũng rối rít phụ họa.

Tạ hậu vẫn nở nụ cười thân thiện, dịu dàng nói: “Trong cung không thiếu người hầu hạ, nếu muội muội không muốn về nhà mẹ đẻ thì cũng có thể đi tới chùa Phổ Chiếu ở Tây Sơn lễ Phật.”

Các phi tần bị đóng băng tới mức lạnh run, nhưng lại không dám nói câu muốn ở lại trong cung nữa.

Cuối cùng còn muốn ta đóng vai xấu nữa! Tạ Hoài Mân cũng thầm lẩm bẩm trong lòng. Tiêu Huyên chàng đúng là đồ khốn!

Ngay buổi sáng ngày hôm đó, ngự lâm quân trong kinh thành đã phá cổng lớn của Lục gia.

Tiếng thét kinh sợ của nữ nhân và tiếng gào khóc của trẻ con không thể cản trở các binh sĩ làm công việc kiểm kê tài sản của Lục phủ. Huynh đệ Lục Đoan đang chuẩn bị lên triều bị tước bỏ quan bào ô sa, rồi bị giam lại. Gia quyến và tôi tớ bị chia ra giam giữ, các gian phòng đều bị dán giấy niêm phong. Lục phủ phồn hoa chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi đã trở nên suy tàn, lụn bại.

“Bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ!” Lục Đoan liều mình giãy giụa trong tay binh sĩ. “Thánh chỉ gì? Ta không tin. Đây là một âm mưu của Tống Tử Kính và Dương Hàm lão tặc đó. Đây là thánh chỉ giả!”

“Lục đại nhân, ông nên tiết kiệm sức lực thì hơn.” Vinh Khôn vớ bở được công việc tịch biên tài sản này nên tâm tình đang rất tốt. Ông ta mở thánh chỉ ra trước mắt Lục Đoan. “Đây không chỉ là thánh chỉ thật, mà còn do đích thân bệ hạ hạ bút đấy. Lục đại nhân có thể nhìn cho rõ.”

“Ta không tin.” Mắt Lục Đoan đỏ hoe. “Ta không mưu phản, ta không hành thích bệ hạ. Ta muốn gặp hoàng quý phi! Ngươi hãy dẫn ta đi gặp hoàng quý phi!”

“Việc này e là khó mà thực hiện được.” Vinh Khôn ngoáy lỗ tai. “Bệnh của hoàng hậu cuối cùng đã khỏi rồi, hôm nay bắt đầu quản lý hậu cung. Hoàng quý phi cũng có liên quan đến việc hành thích bệ hạ nên đã bị giam giữ rồi.”

“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Lục Đoan sững sờ. “Cô ta chưa chết?”

“Lục đại nhân!” Vinh Khôn cười lạnh. “So với việc quan tâm tới hoàng hậu, chi bằng ông hãy quan tâm tới hậu sự của mình thì hơn.”

Sự diệt vong của gia tộc Lục thị làm dấy lên một làn sóng lớn trên khắp đất Đông Tề. Thông tin hậu cung giải tán càng khiến làn sóng này dâng cao.

Qua cầu rút ván? Tạ hậu ghen ghét, đố kỵ? Tạ gia nổi dậy, thay thế Lục gia?

Dưới rất nhiều giả thuyết đan xen, cuộc sống của người trong cuộc vẫn vô cùng bình thản.

Hồ Bích Lạc ở phía bắc hoàng thành, một cái dải sen xanh ngát, những đài sen đung đưa trong gió. Trong hồ không có thuyền của ngư dân đi hái sen, mà chỉ có một chiếc thuyền quân chở đầy thị vệ đang đi tuần.

Một chiếc thuyền con đang dừng giữa những tán lá sen, nhẹ nhàng dập dềnh theo sóng nước. Trên khoang thuyền có một chiếc lò đất màu đỏ, treo bên trên là một cái ấm đồng.

Nước sôi, một cô gái trẻ trung đóng giả làm con nhà phú hộ bình thường rót một cốc trà Bích Loa Xuân, rồi đặt vài tay nam tử đang ngồi bên cạnh.

“Lúc nào ta cũng có cảm giác tội lỗi.” Tạ hoàng hậu nhận một củ ấu đã lột vỏ từ tay hoàng đế. “Cứ nhìn những cung tần mỹ nữ của chàng khoác lóc sướt mướt, ta lại cảm thấy mình đúng là kẻ ác.”

“Thì ta đã nói nàng không cần phải nói với bọn họ nhiều như thế làm gì, cứ trực tiếp hạ chỉ cho xong. Ai bảo nàng cứ thích nói chuyện đạo lý với bọn họ cơ!” Tiêu Huyên vừa ăn lạc luộc vừa nói.

“Chàng như thế thì quá là không có tình người gì hết. Mặc dù hữu danh vô thực, nhưng dù sao cũng ở bên nhau ba năm, mọi người chia tay trong vui vẻ mới phải chứ. Nhất là cái cô Dương phi đó, nghe nói trước đây chàng sủng ái cô ta lắm mà.”

“Nàng… nàng đừng có nghĩ nhiều.” Tiêu Huyên vội vàng nói. “Cô ta chỉ là người thông minh, cùng ta diễn trò mà thôi.”

“Thôi được rồi, ta không hỏi nữa.” Tạ Hoài Mân cũng là người thông minh, cũng biết né tránh chủ đề nhạy cảm này. “Chỉ là bây giờ khắp thành đang loạn như vậy, mà hai chúng ta lại trốn ở đây, có phải là có chút không thích hợp không?”

“Thì là vì loạn nên mới phải trốn đấy!” Tiêu Huyên ăn một nửa quả đậu tương mà Tạ Hoài Mân bón cho. “Mấy lão già đó, cách chức Lục gia cũng là chủ ý của bọn họ, đợi đến khi trẫm thực sự cách chức rồi, người kêu gào giữ lại Lục gia cũng chính là bọn họ. Đúng là cái đũng quần, rảnh rỗi thì…”

“Bệ hạ!” Tạ Hoài Mân nhét một củ ấu đã bóc bỏ vào miệng Tiêu Huyên. “Chàng nên thu những lời thô lỗ này lại, nếu không mấy ông già đó lại nói chàng không nhã nhặn, lịch sự.”

Tiêu Huyên nuốt miếng củ ấu, cánh tay chụp tới, kéo Tạ Hoài Mân vào lòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...