Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 2 - Chương 19: Phương thần



Mười hai tháng tư là sinh nhật tôi, thế nên Huyền Lăng đã đích thân vì tôi mà truyền đi tin vui, mọi cửa vào của Đường Lê cung đều mở rộng, tôn quý như hoàng hậu. Tôi hàng ngày ngồi chờ, nếu ai không tự tới chúc mừng thì cũng đưa quà mừng tới. Hoa phi với tôi bất hoà mà cô ta cũng tới, mặc dù trên mặt không biểu lộ điều gì. Đến ngay cả kẻ hầu người hạ trong cung như thượng cung, nội giam cũng cùng cung nhân đến chỗ tôi để xu nịnh. Người trong hậu cung ai cũng biết lý lẽ phủng cao thải thấp, xu nịnh người được sủng ái, huống chi tôi vừa được phong quý tần, lại đang có thai nên tự dưng thịnh thế vô hạn.

“Đường làm quan rộng mở vó ngựa tật, một ngày xem tẫn Trường An hoa.” Tôi đắc ý, đại để là như thế.

Cứ nghênh đón như vậy, cả ngày mỉm cười ứng đối không khỏi cảm thấy mệt nhọc, vài lần muốn tới hồ chơi thuyền giải sầu nhưng Lưu Chu với Hoán Bích đều ngăn cản không cho, luôn miệng nói ở hồ gió lớn, bị phong hàn thì không tốt. Nghĩ lại cũng đúng, tháng tư trong hồ không có hoa sen, duy chỉ có điêu lan ngọc thế nở, có đẹp đến mấy cũng mất đi thần sắc thiên nhiên. Cứ thế vài lần, tôi lại lười đi.

Trước sinh nhật một ngày, Huyền Lăng cố ý tự mình đưa quà mừng đến, nào là một phô kim tiết tổ văn nhân, một mâm ngũ sắc đồng tâm đại kết, một cái lược vàng uyên ương, một quả chẩm tiền không đêm châu, một phô hàm hương lông xanh ly tạ, hai thủ long hương nắm ngư, bốn cuộn chỉ tinh kim khấu hoàn, xiêm y toàn nhược vong giáng tiêu, hương văn la thủ tạ tam phúc, một hạp ngọc bích cao liêm. (trời ơi chỗ này ta bó tay không biết edit thế nào nữa huhu T..T) Các màu đúng kiểu đang thịnh hành trong cung, các màu nước khác tiến cống tiểu ngoạn ý nhất.

Tôi rốt cuộc còn trẻ, được hưởng vinh sủng quân vương, có thể coi như kim đôi ngọc thế, vài phần phồn hoa, hư vinh so với những nữ tử khác không kém hơn mà cũng chưa bao giờ thấy qua những đồ vật trân quý như vậy, rọi lên trong cung của tôi như ánh sáng ban ngày, trong lòng đương nhiên rất vui sướng. Mà càng khiến cho tôi vui hơn là thành ý của Huyền Lăng. Chàng vui vẻ nói: “Trước đây rất lâu trẫm đã từng đọc [phi yến ngoại truyện], rất ngạc nhiên khi Thành Đế ban cho Phi Yến nhiều bảo vật. Trẫm thấy Thành Đế chu cấp cho Phi Yến rất nhiều, trẫm nhất định cũng sẽ chu cấp được cho nàng nhiều như thế, cho nên đã sai người đem hết đến chỉ vì muốn nàng cười.”

Tôi nở nụ cười, lúm đồng tiền ngọt như hoa, nói: “Tên của mấy thứ đồ này thần thiếp cũng mới chỉ thấy qua trong sách sử, tưởng là tin vịt thôi ai ngờ trên thế gian thực sự là có vật ấy.”

Chàng đem áo choàng đỏ choàng lên người tôi, ẩn tình nói: “Ngày mai mà mặc cái này sẽ khiến cho chúng sinh khuynh đảo.”

Trên áo choàng đỏ có thêu hình phượng vĩ màu tím, thêm một đuôi lông chim, ở dưới ánh mặt trời ẩn ẩn lóe ra khổng tước màu xanh sáng bóng. Tuy có hơi tôi, nhưng mà ở dưới ánh mặt trời thì cũng sẽ loá mắt. Tôi cười khẽ ra tiếng: “Làm sao mà khuynh đảo chúng sinh được, Huyên Huyên không tham như vậy, chỉ nguyện làm khuynh đảo Tứ Lang mà thôi.”

Chàng giả bộ cười ngất và nói: “Trẫm khiến nàng khuynh đảo là được rồi.”

Ban đêm, khi mấy cung nữ kiểm kê xong quà mừng của các phủ đưa tới, Cận Tịch thưa: “Chỉ có Thanh Hà vương phủ là không có đưa tới quà mừng.”

Lâu lắm rồi tôi vẫn chưa nghe lại cái tên đó, cũng chưa từng có chủ ý nhớ tới. Nay đột nhiên nghe được, lại có liên quan tới sinh nhật của tôi, tôi lơ đễnh, tiếp tục tập viết theo mẫu chữ viết, trong miệng nói: “Lục vương tiêu sái không câu nệ, đương nhiên sẽ không để ý tới tục lễ này.”

Cận Tịch cũng cười: “Nô tỳ nghe nói vương gia làm việc riêng rẽ, một mình một chiến tuyến, không làm thì thôi mà đã làm thì sẽ bất ngờ, nằm ngoài dự đoán của mọi người.”

Tôi trầm mặc ngưng bút, hồi tưởng lại sự việc trước kia liền bất giác mỉm cười, nói: “Phải không?” Vì thế cùng lắm cũng chỉ cười trừ.

※※※※※

Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức ở Trọng Hoa điện trong Thượng Lâm uyển. Nơi này điện các huy hoàng, phong cảnh hợp lòng người, một bên uống rượu hoan hội, một bên thưởng thức cảnh đẹp như tranh vẽ, thưởng tâm chuyện vui. Điểm trừ duy nhất là Trọng Hoa điện cách ngự hồ khá xa, không có cảnh sông nước để xem.

Ngày hôm nay quả thực là vũ đài của tôi, chu toàn cho hậu phi, mệnh phụ. Phi vũ như điệp, trong điện có bao nhiêu người, tôi thấy họ đều chỉ có một loại biểu cảm là khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười. Tôi cố tình để ý xem sau khuôn mặt tươi cười này có bao nhiêu là thật tâm hay nguyền rủa. Thật tình thì nhất định có thể cùng tôi đang chia sẻ niềm vui này, mà nguyền rủa vì vinh quang cùng đắc ý của tôi sẽ chỉ khiến các nàng càng khó chịu. Tôi thấy điều này tôi đối với các nàng là một loại trả thù vô cùng hiệu quả.

Đường hoàng nói xong lời chúc, cầm thanh sắt bắt đầu dật tấu, vũ cơ cũng nhanh nhẹn bắt đầu múa, mọi người hưởng thụ đồ ngon rượu ngon. Mỹ cơ ca múa, đôi mắt đẹp tươi cười, sênh ca yến vũ, cánh tay trắng nõn thướt tha, dáng người xinh đẹp. Thất thải quyên y ở trong điện chung quanh phiêu động như tam cốc mềm mại, rực rỡ nhộn nhạo.

Đây là lần đầu Mi Trang tham dự yến hội long trọng như vậy sau khi lành bệnh, thân thể của tỷ ấy hồi phục rất tốt, chính là hơi gầy yếu một chút, dung sắc cũng càng trầm tĩnh, như mặt hồ yên ả không gợn sóng, yên lặng ngồi uống rượu một mình.

Nay Mi Trang đã không phải Mi Trang hăng hái đắc ý của năm đó nữa. Vinh sủng may mắn chỉ là nhất thời, cũng không có ý định củng cố. Tôi nghĩ tỷ ấy cũng hiểu được điều đó cho nên mặc dù đã phục khởi nhưng tính tình lại càng lãnh đạm, như là không muốn khiến người khác chú ý.

Chỉ có tôi biết trong lòng tỷ ấy vẫn còn lửa giận, vẫn hừng hực cháy đầy phẫn uất.

Rượu uống chưa đủ, ca múa cũng dần dần tản vãn. Nhìn qua một lượt thì không thấy Thanh Hà vương Huyền Thanh ngồi ở đó, cũng không ai biết được hắn đi đâu. Huyền Lăng cũng chỉ là cười bỏ qua: “Lục đệ này lại không biết đi đâu rồi.”

Tôi cũng không muốn lưu tâm, hắn với tôi cũng chỉ là chị dâu em chồng, hắn khuyên tôi che giấu đau lòng, hắn không thể thổ lộ tình ý cho tôi, tôi cũng chỉ có thể làm bộ như không biết không thấy, giống như đối đãi với Ôn Thực Sơ vậy.

Người trong núi như cỏ đỗ nhược thơm, tôi không phải là đỗ nhược nở trong u cốc tịch mịch, mà là hải đường bị đế vương dao trì chiết ở trong tay. Danh hoa có chủ, huống chi nhân tai! Đều là không thể thay đổi; Cũng không cần phí sức thay đổi.

Chính là trong cung đình tán loạn thương tâm cùng mất mát, như hoa tịch nhan đua nở sáng tỏ một góc tại bồn Đồng Hoa cùng hoa sen lượt cuối nở rộ dưới hồ, những loài hoa đó nở quá mức nhiệt liệt khiến nhanh chóng mất đi ngọt hương, chỉ còn đọng lại ở chóp mũi.

Tinh thần hoảng hốt, thấy mọi người náo nhiệt, chính phi Hạ thị của Nhữ Nam vương ngồi đó với thần sắc buồn bực, lại không nói được một lời. Tôi phát hiện liền thấp giọng hỏi: “Vương phi cảm thấy không khoẻ sao?”

Cô thấy tôi thì xấu hổ, cực lực thấp giọng nói: “Thiếp thân thất lễ, bệnh đau tim lại tái phát rồi.”

Tôi gật đầu hiểu ý, lấy cớ thay quần áo liền kéo tay cô tới thiên điện không người để cô nghỉ ngơi. Hạ phi áy náy nói: “Sinh thần của nương nương mà thiếp thân lại làm nương nương mất hứng rồi.”

Tôi mỉm cười, ôn hòa nói: “Vương phi không được nói vậy, ai mà chẳng có tam tai lục bệnh chứ, uống thuốc vào là được.” Lại hỏi: “Vương phi thường ngày uống thiên vương bảo tâm đan sao?” Cô gật đầu nói phải. Tôi chợt lệnh cho Lưu Chu trở về lấy thuốc, nói: “Vương phi chờ một lát, thuốc sẽ đến mau.” Nói xong tự mình rót rượu uống cùng cô.

Cô nửa cảm kích, nửa lo sợ nghi hoặc: “Phiền tới ngọc thủ của nương nương, thật sự không dám nhận.”

Tôi nói: “Bên ngoài bản cung cùng vương phi là quân thần, bên trong lại là chí thân, làm sao có thể nói lời khách sáo như vậy. Vương gia chinh chiến bên ngoài, vương phi phải biết quý trọng bản thân mới đúng.”

Bỗng nhiên, tôi bị trán của cô hấp dẫn vì một điểm hồng trên đó, trông giống y như “giảo lê trang” của tôi mới không khỏi tò mò: “Ngoài cung cũng thịnh hành kiểu trang điểm này sao?”

Cô cùng tĩnh mỉm cười: “Hiện nay, ‘giảo lê trang’ đang thịnh hành khắp nơi, vì không chỉ có thể noi theo mỹ mạo của nương nương mà là có thể cầu vợ chồng hoà thuận, đây quả là một đoạn giai thoại.”

Ngay cả tôi không thích khoe khoang nhưng nghe được lời nói như vậy tự nhiên cũng cao hứng.

Không bao lâu sau, thuốc đã tới, Hạ thị sau khi uống vào thì quả nhiên sắc mặt chuyển biến tốt hơn. Cô mỉm cười nói: “Thường nghe nói nương nương được hoàng thượng sủng hạnh, không nghĩ là người hiền hoà như vậy, khó trách hoàng thượng như vậy thích như thế.” Nhữ Nam vương trời sanh tính chính trực âm lãnh, vương phi cũng là người hiền lành ôn nhu, khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa.

Cứ như vậy nói liên miên, trước đây Hạ phi thân mình khoẻ mạnh, nhưng mà sau khi sinh hạ thế tử thì lại mắc bệnh tim cho nên chuyên môn bị phát bệnh. Tôi cũng đang có mang, nói tới chuyện con nối dòng không khỏi hào hứng nên nói bao nhiêu lâu, hai người thập phần hợp ý.

Nhữ Nam vương là thế lực cường đại nhất phía sau Hoa phi, tôi luôn luôn thập phần kiêng kị nhưng không ngờ hôm nay cơ duyên xảo hợp được làm quen với Hạ phi nên khá vui. Nhưng nói đi nói lại dù sao cô cũng là chính phi của Nhữ Nam vương, tôi có thân cận đến mấy cũng không khỏi âm thầm giữ khoảng cách nhất định. Cho đến khi Huyền Lăng phái người đến thỉnh, hẹn sẽ thường xuyên đến cung của tôi trò chuyện, thế này mới nói chuyện được nhiều.

Tôi lại lần nữa ngồi vào vị trí thì có cung nhân đến thỉnh: “Lục vương gia đang ở ngự hồ đã chuẩn bị quà mừng cho nương nương, thỉnh hoàng thượng cùng nương nương tới xem.”

Huyền Lăng cười: “Lão lục tâm tư chồng chất, lần này không biết lại có chủ ý gì đây. Chúng ta cùng đến xem xem.”

Vì thế mọi người đều rảo bước về phía ngự hồ. Xa xa thấy chung quanh ngự hồ là màn che bằng gấm, đu đưa theo gió thập phần đẹp mắt. Chỉ là màn che đã che khuất cảnh quan của ngự hồ, nhưng cũng vẫn hoa lệ, thật sự cũng nhìn không ra cái gì.

Bốn phía yên tĩnh khác thường, tôi nghi hoặc nhìn Huyền Lăng một cái, chàng cũng tỏ ra thập phần khó hiểu, nhưng chỉ cười dài quan vọng. Bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện hàng trăm cánh diều chữ phúc, chữ thọ, diều hâu, con bướm, chuồn chuồn, con rết, chim nhạn, chim yến, đèn lồng, lá vàng ngân bạc, hoa sen (…), bay trên khắp trời, rực rỡ muôn màu, làm người ta hoa cả mắt. Chung quanh rộ lên tiếng than sợ hãi, tiếng động tán thưởng liên tiếp ồ lên, không dứt bên tai.

Tôi đang chưa kịp nhìn thì bỗng nhiên Cận Tịch tiến tới thỉnh an, dịu dàng nói: “Chúc mừng nương nương, mời người chơi diều cầu phúc.” Nói xong đem dây đưa tới tay tôi… Cùng lắm chỉ là ra vẻ thôi, vì trước đó đã có nội giam kéo sẵn dây, tôi chỉ cần điều khiển cánh diều. Tôi cười dài, chỉnh cho diều bay lên trời cao, đúng là sắc thái sặc sỡ địch phượng, văn màu huy hoàng, hoa gấm chói mắt. Không ngờ áo choàng đỏ được thêu hình phượng vĩ tím của tôi lại nổi bật như thế, tiếng hoan hô ủng hộ doanh mãn song nhĩ, tôi cũng không khỏi mỉm cười.

Bỗng nhiên từ đâu vang tới một giọng cười, tiếp đó màn che bằng gấm chung quanh ngự hồ nhất loạt rơi xuống đất. Cảnh tượng trước mắt quá mức ngoài ý muốn, và cũng do bị những cánh diều làm ngạc nhiên nên không ai lên tiếng. Cảnh đẹp như vậy khiến mọi người nín thở vì ái mộ.

Thời tiết tháng tư, ngay cả lá sen cũng hiếm thấy, bình thường ngự hồ cùng lắm cũng chỉ chứa mỗi nước. Mà ngay lúc này, trên làn nước xanh đã xuất hiện sen trắng như một chén dương chi bạch ngọc. Mặt trời toả nắng, khiến ánh sáng phản chiếu lên hoa sen trắng, đẹp như mây tía, xán như cẩm tú. Phong hà khúc cuốn, lá cây điền điền, ba quang toái ảnh lay động lòng người cùng đoá hoa yểu điệu mà bất khả tư nghị.

Tôi đưa mắt ra xa thì thấy Huyền Thanh đang chậm rãi bước tới, trong tay cầm một cây sáo, thổi một khúc [phượng hoàng vu phi]. Phượng hoàng bay xa, cùng hót vang vang [1], có lẽ muốn bày tỏ nguyện vọng muốn sở hữu nữ tử trong mộng của mình. Hắn thổi làn điệu một cách trong suốt, như cơn gió thổi làm lay động mặt hồ, yên tĩnh uyển chuyển đi vào lòng người. Phượng hoàng bay xa, đối với hắn là chuyện đơn giản mà hắn có thể theo đuổi, đối với tôi chính là một nữ tử tự do, không thích hợp ở thâm cung tiếp tục héo hon. Ở trên người Mi Trang, tôi đã muốn nhìn thấy một ví dụ điển hình.

Hắn đang thổi rồi dần dần ngưng lại, sau đó thong thả tới trước mặt tôi cùng với Huyền Lăng, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi. Tâm tư đã hoang phí đủ nhiều, cho nên chỉ bình thản nói với tôi một câu: “Thanh lấy hoa sen khắp hồ làm quà chúc mừng Hoàn quý tần.”

Tôi thấy hắn đã chuẩn bị cho tôi long trọng như thế thì quay lại nhớ tới cái ngày hắn hái hoa sen kia, cảm thấy sớm tự bất an, nhưng mà chung quy đang đứng trước mặt người khác, thần sắc cũng khách khí: “Vương gia chu đáo như vậy, bản cung rất là cảm tạ.”

Đang nói đến đó, Huyền Lăng sang sảng cười to: “Trẫm chỉ bảo đệ nghĩ chút gì đó kỳ lạ mới mẻ để chúc mừng Hoàn quý tần, không ngờ đệ làm được tốt như vậy, ngay cả trẫm cũng giật mình.” Nghe lời chàng nói như vậy, tôi mới yên tâm.

Huyền Thanh cười thật ôn hòa, trong mắt cũng là một mảnh lưa thưa: “Thần đệ là người rảnh rỗi, cũng chỉ biết đến như vậy. Hoàng huynh hiểu sâu biết rộng, nếu không cũng không nhắc nhở thần đệ chuẩn bị.”

Nhìn Huyền Lăng tự nhiên đắc ý cười, tôi bất giác thay đổi nét mặt. Huyền Thanh ra vẻ không câu nệ như vậy, kỳ thật nội tâm cũng rất để ý. Con của Ngọc Ách phu nhân chinh chiến sa trường, mà chính mình để cho người con tiên hoàng thương yêu nhất gửi gắm tình cảm cho chính vụ ở ngoài, để dụng tâm vào ngày sinh nhật sủng phi của huynh trưởng. Không phải không bi thương.

Dung nhan của tôi được che sau áo choàng mỏng manh, khóe miệng cầu một chút thanh thiển mà mỉm cười: “Chính là không biết làm sao hôm nay hoa sen lại nở được như vậy?”

Hắn nhìn tôi, trong mắt loé lên tia sáng không dễ phát hiện nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên: “Hạt giống đã được gieo sẵn, chỉ cần dẫn nước ấm từ ôn tuyền ở ngoài thành vào ngự hồ là hoa có thể nở được.”

Ánh mắt của tôi phất qua người hắn, dừng ở trên người Huyền Lăng và nói: “Đa tạ hoàng thượng.” Thanh âm vui mừng, lúm đồng tiền cũng quyến rũ. Giờ phút này, nhân sinh như mộng, hết thảy đều như ý.

Tuy nói cảm tạ Huyền Lăng nhưng đương nhiên, tôi cũng hiểu được Huyền Lăng cùng lắm chỉ dặn một câu, nhưng Huyền Thanh mới là người đã bỏ nhiều tâm tư. Hôm nay diều cũng được thôi, mà hoa sen khiến tôi bỗng dưng nhớ lại tháng tám năm trước, lần du thuyền thưởng sen trong đêm đó.

Hắn đương nhiên là nhớ rõ.

Mà tôi cũng không thể nói thêm điều gì, cũng không thể làm cái gì. Ở trong mắt người khác, hắn bất quá là hậu duệ của thiên hoàng chỉ gặp tôi tại yến hội trong cung đình, dụng tâm đủ kiểu chẳng qua cũng chỉ vì Huyền Lăng. Mà điều tôi biết được, người khác lại tuyệt đối không thể biết được và hiểu được. Vì thế, ánh mắt tôi chỉ xẹt qua hắn như gió thoảng qua, nhợt nhạt gật đầu. Hắn cũng nhìn lại tôi, đối với cả hồ hoa sen mà mỉm cười.

Chúng tôi không liên quan chút nào.

Kỳ thật, từ đáy lòng của tôi có một chút sợ hãi. Tôi không lúc nào không nhớ kỹ thân phận của mình. Phải nhớ kỹ, bởi vì trong lúc vô tình đã khám phá được ra bí mật của Huyền Thanh, bởi vì hiểu được là hắn có tình ý với người khác nên có thể dễ dàng nói ra hắn không muốn cưới thê tử. Cho nên tôi thương xót chính mình, cố ý giữ khoảng cách với hắn.

Huyền Thanh không giống với Ôn Thực Sơ. Đối với cảm tình của Ôn Thực Sơ, bởi vì biết rõ nên không để trong lòng, đối với tôi mà nói cùng lắm chỉ như một lá cây trên cành, biết mình đang ở nơi nào là được. Khi nào lá rụng cũng không quan tâm, chẳng sợ có một ngày không thấy hắn đâu. Cho nên chẳng hề sợ hãi, chính là không để hắn trong đầu nhiều lắm, cho người cho mình đều không có gì quá đáng.

Mà Huyền Thanh thì khác, hắn là đệ đệ của phu quân tôi, cơ hội gặp nhau lại nhiều. Càng bởi vì hắn hiểu được tôi, cũng hiểu được không nên khiến tôi khó xử mà chỉ khi đến tôi đau buồn mới khuyên nhủ. Chỉ thế mà thôi.

Hắn hiểu rõ như vậy, nên tôi cũng có chút tỉnh táo.

Hôm nay Huyền Lăng đắc ý, sang sảng nói: “Chiến sự Tây Nam báo cáo thắng lợi, đại quân đã muốn khải hoàn hồi cung. Trẫm sẽ thưởng công, đại phong chư tướng.” Chàng quay đầu nhìn tôi, tươi cười đầy mặt nói: “Ngày huynh trưởng Chân Hành của nàng hồi cung cũng sẽ là ngày trẫm phong hắn làm phụng quốc tướng quân, ban thưởng Tiết thị cho hắn, ý nàng như thế nào?” Vinh hưởng đột xuất như vậy, tôi đương nhiên là phải tạ ơn. Huyền Lăng nói to như vậy, ở đây ai cũng nghe thấy hết, chỉ là tôi vừa chuyển tầm nhìn, dĩ nhiên là thấy Lăng Dung thần sắc chấn động, một lúc đã trở nên đờ đẫn.

Có lẽ Lăng Dung hiểu được, muội ấy cùng ca ca trong lúc đó dành cho nhau tình cảm thiếu niên, chung quy là đã kết thúc ở phía sau bốn bức tường hồng của hoàng cung. Thê thê phục thê thê, đều tự gả thú, không cần phải ai đề.

Tôi không đành lòng, nhưng hoàng hậu mỉm cười nói tiếp: “Muội đã là quý tần, phụ thân lại là quan to trong triều, nữ nhân trong nhà đương nhiên cũng phải được sắc phong. Bản cung đã hạ phượng dụ phong mẫu thân muội thành chính tam phẩm Bình Xương quận phu nhân.” Khi nói chuyện ánh mắt quét ngang qua gương mặt của Hoa phi đang đeo trang sức tỉ mỉ.

Mẫu thân của Hoa phi cũng chính là tam phẩm Hà Nội quận phu nhân. Khi còn đắc sủng, Hoa phi đã từng đề xuất với Huyền Lăng, thỉnh phong mẫu thân cô ta là chính nhị phẩm phủ phu nhân, nhưng chỉ có gia quyến tứ phi mới được phong hiệu đó nên hoàng hậu hết sức phản đối, chung quy là không thể phong. Vì thế Hoa phi rất mất mặt, vì vậy mới không hợp với hoàng hậu. Nay mẫu thân tôi dễ dàng được phong cáo như vậy, đương nhiên là cô ta sẽ càng thêm oán hận tôi.

Mà đối với tôi, trong ngày này vinh quang đã đạt tới cực điểm.

Tôi đưa mắt nhìn lại nhìn mặt hồ tràn đầy hoa sen, lá sen phản chiếu sắc trời nên xanh vô cùng. Hoa sen khác xa với ngày thường, làn nước chuyển động không ngừng, tạo ra ngàn vạn tia sáng rọi, chiếu ra lưu quang ngàn di chuyển trăm lần.

Như thế, nhân sinh của tôi muôn hồng nghìn tía, cẩm tú vô song.

Hoa tươi cẩm, liệt hỏa phanh du, ngày lành đại để chính là như vậy .

—————————————-

Chú thích: [1] phượng hoàng bay xa, cùng hót vang vang: Hình dung vợ chồng tình thâm ý sâu
Chương trước Chương tiếp
Loading...