Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 52



Đêm đầu tiên Như Ý hồi cung, Hoàng đế không đến Dực Khôn cung thị tẩm nàng mà vẫn triệu hạnh Thư tần như thường cho nên rất nhiều người thở dài nhẹ nhõm. Ngày thứ hai Như Ý cũng đã định lại tinh thần cho nên không dám sơ sẩy mà đến Trường Xuân cung thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu dặn dò vài câu, hỏi kỹ nàng có quen ẩm thực hay không rồi liền cho mọi người lui về. Thuần phi thấy nàng đi ra, tất nhiên là vui vẻ. Ngược lại Gia tần và Tuệ quý phi đối với nàng vẫn luôn thản nhiên như thường, cũng không thân thiết. Còn A Nhược thì đối với nàng nhượng bộ lui binh, làm như không thấy. Có lẽ, như vậy cũng tốt.

Sau ba ngày Như Ý ra khỏi lãnh cung, Hoàng đế cũng thường đến thăm hỏi nàng nhưng vẫn chưa triệu hạnh thị tẩm nàng, vì thế mọi người đều không hiểu cái ân sủng này là thế nào. Vào một ngày lập đông, mọi người trong cung đều làm món gia yến ăn sủi cảo. Cái gọi là món gia yến ăn sủi cảo là vào lúc giao mùa giữa mùa thu và mùa đông, tần phi trong cung thấy nhàm chán cho nên tự tay đi làm sủi cảo, để dâng lên Hoàng đế. Hoàng đế sau khi đi Kinh Giao thăm dò chuyện trồng trọt thì trở về cung nghe Hoàng hậu nói đến chuyện ăn sủi cảo cho nên liền thấy vui vẻ mà ở lại Trường Xuân cung dự tiệc. Tất nhiên đám tần phi rất muốn nổi bật cho nên ngoại trừ làm mấy món ăn tầm thường thì có làm thêm vài món hải sản, dưa chua nhưng cuối cùng chỉ có món của Hoàng hậu và Thư tần là có tâm tư nhiều nhất, sủi cảo của Hoàng hậu được làm bằng rau xanh trắng noãn đơn giản nhưng là vì dùng rau xanh cải thảo dự trữ cho mùa đông, thể hiện sự cần kiệm trong đồ ăn cho nên Hoàng đế khen ngợi không thôi.

Còn món sủi cảo của Thư tần thì lại khiến Hoàng chảy ra nước mắt khi cắn một miếng, sau đó Hoàng đế lại dùng thêm một chén rượu nữa mới thấy ổn thỏa. Thư tần cười nói: “Sau này Hoàng thượng ăn sủi cảo thì sẽ không quên món sủi cảo này của thần thiếp”

Hoàng đế cười nói: “Hoàng hậu, nàng thấy bộ dáng khác người của Thư tần so với Tuệ quý phi ngày xưa thế nào?

Hoàng hậu dịu dàng mỉm cười nhưng không nói gì. Tuệ quý phi ghen tuông nói: “Hoàng thượng nếu đã thích bộ dáng khác người của Thư tần thì cứ thích đi, cần gì phải so sánh với thần thiếp chứ?”

Như Ý mang theo một bình dấm chua đến, cười nói: “Tay nghề của thần thiếp không so được với các tỷ muội cho nên món sủi cảo cũng không được ngon cho nên mới cố ý mang đến một bình dấm chua. Ăn sủi cảo không thiếu được dấm chua cho nên thần thiếp cũng coi như gỡ gạc lại món sủi cảo một chút”

Nụ cười mỏng manh của Hoàng đế mang theo cái ấm áp dị thường: “Nếu ăn sủi cảo mà không có dấm chua thì tất ăn sẽ không ngon. Cái dấm chua của nàng mặc dù không phải là cái quan trọng nhất nhưng lại là cái không thể thiếu được”

Hoàng hậu cười nói: “Nhàn phi, khó trách Hoàng thượng luôn yêu thương, lo lắng cho muội cho nên mới đưa muội ra lãnh cung như vậy”

Như Ý không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ cười nhẹ nhàng: “Có Hoàng hậu nương nương ngày đêm lo lắng, phu thê Hoàng thượng Hoàng hậu đồng tâm, tất nhiên là đều lo lắng cho thần thiếp”. Nàng quay đầu, nhìn Thận quý nhân nói: “A Nhược, muội cũng như vậy có phải hay không?”

Lúc này A Nhược đã là phi tần của Hoàng đế, Như Ý vẫn còn giữ cái xưng hô như trước, hiển nhiên là chưa từng xem trọng nàng. Trong mắt Thận quý nhân chợt lóe lên một tia tức giận, cố nén không dám thể hiện, chỉ ngẩng đầu uống hết ly rượu.

Hoàng đế nhìn A Nhược, ôn hòa cười nói: “Thận quý nhân nên vì vui vẻ mà uống rượu mừng đi. Thận quý nhân nên vì chủ cũ Như Ý cho nên hãy vui mừng Như Ý thoát được oan khuất, rốt cuộc trẫm cũng biết nàng ấy không phải mưu hại hài tử của Di tần và Mai tần rồi”

Từng câu từng chữ của Hoàng đế đều rõ ràng, gọi A Nhược là “Thận quý nhân”, còn đối với Như Ý thì gọi đúng tên, cái gọi là thân tình sớm đã rõ rệt. A Nhược hận nhất là người bên ngoài nhắc đến việc Như Ý là chủ cũ của nàng cho nên khuôn mặt A Nhược sớm đã đỏ bừng, nắm ly rượu trong tay mà run rẩy, Hoàng đế nói xong, chỉ cười nói: “Vì tâm ý chủ tớ của nàng, trẫm sẽ phong nàng làm Thận tần, ý của nàng thế nào?”

Chợt phong tần như vậy, so với ân sủng ngàn vạn, xuất thân hiển hách của Thư tần thì đều thua xa cho nên mọi người đều thấy vô cùng bất ngờ. Chức tần được xem là chủ vị của một cung, sẽ khiến cho thân phận càng thêm quý trọng, Hoàng hậu không khỏi biến sắc, Gia tần nhịn không được nói: “Hoàng thượng yêu thích Thận muội muội đến như vậy sao? Thận muội muội cùng ở Khải Tường cung với thần thiếp, nếu như vậy Khải Tường cung có hai vị chủ tử sao ạ?”

Hoàng đế chỉ ngẩng đầu uống ly rượu, khẽ cười nói: “Tất nhiên rồi”. Gia tần cố gắng nhẫn nhịn oán nộ, cắn môi không thôi, nàng liếc mắt A Nhược một cái. A Nhược không ngờ mình được ân thưởng như vậy, vốn là nàng nên vui mừng nhưng cái vui mừng kia cũng là khiến hao binh tổn tướng, nàng đành phải đứng dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà hành lễ: “Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng ưu ái”

Hoàng hậu cười đến cực nhu hòa nói: “Kính sự phòng vừa mới đến đang ở bên ngoài chờ đợi. Xem ra tối nay Hoàng thượng không cần lật bài tử nữa rồi, Hoàng thượng tất nhiên là sẽ muốn ở bên cạnh Thận tần”

Hoàng đế nắm chặt tay Hoàng hậu nói: “Qủa nhiên Hoàng hậu hiểu rõ tâm ý của trẫm”

Hoàng hậu nhìn A Nhược, ôn hòa nói: “Như vậy đi, Thận tần, muội về trước chuẩn bị đi, rồi để đến tối đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm”

Những lời này được xem là giải vây cái xẩu hổ của A Nhược cho nên nàng liền đứng dậy mà lui về, Gia tần nói muốn trở về chăm sóc Tứ a ca cho nên cũng đứng dậy cáo từ, Hải Lan mang long thai cho nên cũng không tiện ở lại lâu, liền cùng Như Ý quay về, chỉ chừa lại Thư tần và Mai tần ở lại hầu hạ cho nên Hoàng đế thích ý thập phần.

Như Ý đỡ tay Hải Lan bước ra khỏi Trường Xuân cung thì đã thấy Gia tần đứng trước mặt Thận tần cười lạnh không thôi: “Đừng tưởng rằng được phong chức tần thì sẽ không coi ai ra gì, Khải Tường cung chỉ một chủ vị, đó chính là bổn cung. Cho dù cô có chức tần thì cũng nên nghĩ đến tôn ti cao thấp. Cái họ Tác Xước Luân thị của cô bất quá cũng chỉ là một cái họ bé nhỏ, a mã cô có công trị thủy nhưng cũng chỉ là thủ hạ hầu việc của phụ thân Tuệ quý phi, là một Tri phủ nhỏ nhoi mà thôi”

Tân Yên là cung nữ bên cạnh A Nhược đỡ lấy tay nàng, A Nhược cũng không chút nào khiếp sợ, chỉ cười dài nói: “Tỷ tỷ có chức tần, ta cũng có chức tần nhưng vì ta nhỏ tuổi hơn tỷ tỷ cho nên ta mới xem tỷ tỷ là tỷ tỷ, thế nhưng mọi người đều là thiếp thị của Hoàng thượng, cùng ngồi chung với nhau thì có ai cao quý hơn ai đâu”

Gia tần tức giận đến mức thần sắc đại biến, liền khoe khoang thân phận: “Cùng ngồi chung với nhau sao? Bổn cung là mẹ đẻ của Tứ a ca, Mai tần tuy rằng xuất thân ở Nam phủ nhưng dù sao cũng đã từng mang thai, Thư tần lại càng không nói tới, là nữ nhi của Diệp Hách Na Lạp thị, lại được đích thân Thái hậu ban thưởng cho Hoàng thượng. Nếu xét về việc ngồi ở bàn thì tất nhiên bổn cung phải ngồi trước, sau đó đến Mai tần và Thư tần, cô bất quá chỉ là nằm ở dưới đáy mà thôi”

Thị nữ của Gia tần là Lệ Tâm, miệng lưỡi cũng lanh lợi, lập tức nói: “Còn chưa kịp chúc mừng Thận tần nương nương, vì chủ cũ của nương nương là Nhàn phi nương nương cuối cùng cũng ra khỏi lãnh cung cho nên Hoàng thượng mới ban chức tần cho Ngài, luôn nói nương nương và Nhàn phi nương nương có tình cảm chủ tớ. Kỳ thật ngẫm lại cũng không thấy lạ, năm đó nương nương tố giác Nhàn phi nương nương nương độc hại Hoàng tự Mai tần và Di tần, hôm nay Hoàng thượng lại nói ra lời vàng ý ngọc rằng Nhàn phi nương nương bị oan. Nô tỳ thấy, cái ban cho chức tần này đúng là cái tát vào mặt nương nương”

A Nhược vội buông tay thị nữ, nhịn không được liền chạy lên tới tát Lệ Tâm một cái. Trên tay nàng mang theo đôi hộ giáp đồi mồi cho nên cái tát kia dùng lực thật mạnh, hai má trắng nón của Lệ Tâm còn lưu lại 2 vết máu. Lệ Tâm có chút kinh hoảng, mặc dù nước mắt chảy ra đầm đìa nhưng lại bụm mặt không dám lên tiếng. Đôi mắt Như Ý lạnh lẽo, cười nói: “Nơi này gió lớn, có muốn về trước hay không đây?”

Hải Lan vỗ về cái bụng nói: “Chuyện hay như vậy, hài tử trong bụng muội cũng nên xem nhiều một chút”

Như Ý thay Hải Lan chỉnh sửa lại chiếc mũ trùm đầu, hai người nhìn nhau cười nói, rồi đứng ở một nơi bí mật gần đó mà quan sát Gia tần và Thuận tần. Gia tần thấy Lệ Tâm bị đánh, vẻ mặt liền chuyển sang ôn hòa tươi cười, dịu dàng nói: “Ai chà, cùng là nô tài với nhau mà tội gì người nhà đánh với nhau như vậy chứ? Lệ Tâm, tốt xấu gì người nhà của ngươi giờ đây đã trở thành tiểu chủ, ngươi nhận một tát của nàng thì cũng nên nghĩ đến cách bò đến long sàng của Hoàng thượng đi”

Lệ Tâm bụm mặt nói: “Nô tỳ không dám vô liêm sỷ mà vụng trộm câu dẫn Hoàng thượng sau lưng chủ tử mình như vậy, lại càng không dám ruồng bỏ chủ tử mà hãm hại chủ tử. Mặc kệ Thận tần nương nương có bao nhiêu bàn tay thì nô tỳ không dám học những bản lĩnh hạ lưu thế này”

Gia tần liên tục gật đầu mỉm cười, chợt vươn tay đánh A Nhược một cái bạt tai. Cái tát này dùng lực lại mạnh mà lại nhanh, A Nhược không kịp phòng bị cho nên chống đỡ không được, Gia tần cười đến tự đắc: “Cái tát này là muốn dạy cô biết, tôn ti là ở trong lòng người. Đừng tưởng rằng có được vị phân là được Hoàng thượng sủng hạnh, mọi người đều không quên ngươi đã dùng thủ đoạn hạ lưu thế nào để dụ dỗ Hoàng thượng đâu, ngay cả đám nô tài cũng không xem cô ra gì cả!”

Gia tần đắc ý cười vang rồi đi về Khải Tường cung. A Nhược chậm rãi vỗ về hai má, cười nói: “Tân Yên, ngươi xem, ai ai cũng đều xem thường ta. Cho dù ta được ban chức tần nhưng trong mắt các nàng ta, ta cũng chỉ là một nô tỳ mà thôi, vĩnh viễn không thể thoát được cái xuất thân nô tỳ”

Tân Yên vội đỡ lấy nàng, ôn tồn nói: “Tiểu chủ đừng để trong lòng. Gia tần chỉ ý vào việc sinh hạ được Hoàng tử mà thôi, nàng ta cũng chỉ là cống phẩm của bọn dị tộc mang đến, tiểu chủ là mang huyết thống Mãn Châu thuần khiết, ngày sau nếu sinh hạ được hài tử thì sẽ tôn quý hơn nàng ta, cho dù tiểu chủ không có hài tử thì Hoàng thượng cũng sẽ sủng ái tiểu chủ như vậu”

A Nhược cười nhưng như muốn khóc: “Ngươi thấy Hoàng thượng đúng là sủng ái ta sao?”

Tân Yên ngạc nhiên nói: “Tiểu chủ, tiểu chủ bị sao vậy? Hoàng thượng luôn lật thẻ bài của tiểu chủ, lại luôn ban thưởng nhiều nhất. Cho dù Thư tần được sủng ái nhưng Hoàng thượng vẫn chưa quên tiểu chủ đâu. Tiểu chủ xem. Gia tần kiêu ngạo như vậy, bất quá cũng chỉ là đố kỵ với tiểu chủ mà thôi”

Thần sắc A Nhược thê lương, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, các nàng ta đều đố kỵ ta, các nàng ta đều đố kỵ bổn cung nhưng là ai khiến ta trở thành người bị người khác đố kỵ như vậy chứ? Mấy năm nay ta được thừa sủng, trừ Hoàng hậu với Tuệ quý phi, cơ hồ những người khác đều không thích ta, ngay cả Tuệ quý phi cũng đôi khi châm chọc khiêu khích ta. Đến cùng là ai khiến ta trở thành người đối địch với nhiều người như vậy?” Nàng càng nói càng bi thương: “Hoàng thượng lật bài tử của ta nhiều nhất nhưng có ai biết được…” Nàng nói tới đây, liền che miệng không dám lên tiếng nữa, chỉ sợ hãi nhìn xung quanh bốn phía, bi thương rơi lệ.

Tân Yên thấy khó hiểu, chỉ đành phải nói: “Tiểu chủ đừng thương tâm, hôm nay là ngày tiểu chủ được phong tần, tối nay lại được thị tẩm. Nô tỳ sẽ đưa tiểu chủ hồi cung, thay tiểu chủ lấy trứng gà luộc xoa lên mặt, đừng để Hoàng thượng nhìn thấy sẽ không tốt đâu”. Tân Yên nói xong liền đỡ lấy A Nhược rời đi.

Như Ý nghe được cũng có chút nghi hoặc, liền hỏi: “Hoàng thượng lật bài tử A Nhược nhiều nhất, chẳng lẽ không thị tẩm sao?”

Hải Lan cũng thấy nghi ngờ: “Mấy năm nay A Nhược có thể xem như ân sủng thâm hậu, Hoàng thượng đối với nàng ta cũng có chút hậu đãi, nhiều lần tấn phong ban thưởng, có cái gì không ổn đâu chứ, nhưng mà nghe lời này của nàng ta, đúng là bên trong có duyên cớ”

Như Ý lạnh lùng nói: “Vinh hoa phú quý là đều do chính nàng mong cầu, tất nhiên loại khi dễ nhục nhã này cũng do nàng ta tự mình chuốc lấy thì có gì phải oán hận chứ?” Nàng đỡ lấy tay Hải Lan: “Ta thấy bữa tối muội ăn rất nhiều, đừng chống cự nữa, cũng nên truyền Giang thái y xem sao”

Hải Lan quay về cung, liền uống ngụm trà tiêu thực, cười nói: “Mới uống chút trà mà bây giờ lại cảm thấy đói bụng. Diệp Tâm, ngươi đến phòng bếp xem có cái gì ăn không?”

Diệp Tâm đáp ứng đi ngay, Như Ý nói: “Tuy nói lúc mang thai khẩu vị sẽ không được tốt nhưng sao ngược lại, muội lại luôn thấy đói và trên người lại mập như vậy nhỉ?”

Hải Lan cười khổ nói: “Muội còn có cách gì nữa chứ? Nếu ăn ít đi, chỉ sợ hài tử trong bụng thấy mệt mà thôi”

Hai người đang nói chuyện thì Diệp Tâm mang một cái bánh bao và một chén tôm đã bóc vỏ đến, Hải Lan vừa ăn xong thì Giang Dữ Bân tiến vào thỉnh an nói: “Nhàn phi nương nương vạn phúc, Hải quý nhân vạn phúc”

Như Ý cười nói: “Không có chuyện gì mà cũng phiền khanh đến đây, khanh xem Hải quý nhân đang mang thai mà mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, khẩu vị tốt đến mức khiến người khác kinh sợ, khanh xem có tốt không?”

Giang Dữ Bân chẩn mạch, nhìn cái đĩa không trên bàn, nói: “Khẩu vị Hải quý nhân rất tốt cho nên không sao đâu ạ”

Đang nói thì Lục Ngân dâng chén thuốc lên nói: “Thuốc dưỡng thai đã nấu xong, quý nhân uống nhanh đi ạ”

Hải Lan bưng chén thuốc lên định uống thì Giang Dữ Bân lập tức chặn lại, nói: “Tiểu chủ vẫn hay dùng thuốc dưỡng thai sao ạ?”

Hải Lan lập tức cảnh giác, bỏ chén thuốc xuống nói: “Sao vậy? Có gì không ổn sao?”

“Hương vị có chút khác lạ”. Giang Dữ Bân lập tức bưng chén thuốc lên để ngửi, rồi lệnh cho Lục Ngân: “Ngươi mang thuốc đến cho ta xem nào”

Lục Ngân liền lập tức đi, một lát sau mang thuốc đến, Giang Dữ Bân nắm thuốc lên tay để ngửi, rồi lấy một chút đặt trong miệng ăn thử, ngạc nhiên nói: “Kỳ quái, hương vị tuy rằng không đúng nhưng cũng không phải là loại thuốc hại người”

Như Ý vội la lên: “Vậy cái đó là cái gì?”

Giang Dữ Bân nói: “Vi thần quả quyết chắc chắn là đúng, vi thần kê thuốc dưỡng thai, xem ra là bị người khác thêm cái gì khác vào nhưng thứ này không phải là thứ xấu, chỉ là hảo dược khai vị nhưng đích xác là không phải là vi thần kê đơn”

Như Ý suy nghĩ rồi nói: “Hảo dược khai vị ư? Có phải là thuốc kích thích khẩu vị, khiến con người ăn không ngừng nghỉ, sau đó béo phì lên. Một khi đã béo phì lên thì…”

Giang Dữ Bân nói: “Khiến cơ thể béo phì lên cũng là điều bình thường, chỉ là Hải quý nhân mập hơn so với bình thường, ước chừng là có liên quan đến vị thuốc này. Nếu cơ thể mập lên bất thường thì da thịt trên người sẽ không chịu nổi và sẽ dễ dàng xuất hiện vết thâm rạn nứt.

Dĩ nhiên Hải Lan hiểu rõ, trong mắt xuất hiện bi thương và phẫn hận: “Loại vết thâm rạn nứt này sẽ vẫn còn ở trên cơ thể cho dù sinh xong vẫn còn bám mãi trên da thịt suốt đời, không có cách nào chữa trị, người khác nhìn vào thì sẽ thấy kinh sợ, không dám gần gũi nữa, có phải hay không?”

Giang Dữ Bân trợn mắt há mồm: “Qúy nhân nói như vậy, chẳng lẽ…”

Hải Lan nắm chặt đôi tay, giọng căm hận nói: “Dĩ nhiên khi đã xuất hiện trên người thì không thể diệt trừ tận gốc được”

Giang Dữ Bân lẫm liệt nói: “Qúy nhân yên tâm, vi thần nhất định sẽ tận tâm tận lực, thay quý nhân tìm ra dược tính mà để trừ bỏ vết thâm vạn nứt kia”

Hải Lan gật đầu, rưng rưng nói: “Khanh đúng là có tâm. Chỉ là thuốc của ta vẫn luôn để cho Lục Ngân trông coi, Lục Ngân là người đáng tin nhưng sao loại thuốc khai vị này lại dễ dàng bỏ thêm vào được vậy chứ?”

Lục Ngân hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: “Xin tiểu chủ minh giám, nô tỳ đi đến Thái y viện lãnh thuốc, luôn luôn cẩn thận bảo quản thật kỹ, sau đó nấu thuốc rồi đưa đến trước mặt tiểu chủ, mọi việc đều không có người bên ngoài nhúng tay vào. Nô tỳ lại càng không hiểu được dược liệu này là gì cho nên hoàn toàn không dám tự tiện thêm thuốc vào trong ạ”

Giang Dữ Bân trầm ngâm nói: “Phương thuốc là vi thần kê đơn, dược liệu là người Thái Y viện lấy nhưng người ở Thái Y viện lại nhiều như vậy chắc chắn trước khi giao thuốc đến tay Lục Ngân cô nương thì đã có người động tay động chân vào rồi. Sau khi trở về, vi thần sẽ kiểm tra lại xem sao”

Hải Lan nhẫn nhịn nước mắt, sắc mặt cũng dần bình tĩnh, trầm ngâm nói: “Việc này phải điều tra trong im lặng, không được để lộ ra ngoài”

Giang Dữ Bân thấy nghi hoặc, Như Ý ngậm hận ý thở dài nói: “Nếu là ta, ta cũng sẽ quyết không thể tin tưởng người bỏ thêm cái thứ thuốc này là vì muốn ngươi tốt đẹp, thật sự đáng sợ và đáng giận. Chỉ là việc này nếu để người khác biết, Hoàng thượng cũng chỉ sẽ cho rằng người nọ là vô tâm mà làm cũng chỉ vì hảo ý, sẽ nghĩ chúng ta có tâm ý tiểu nhân cho nên việc này không thể nói ra ngoài được”.

Hải Lan nắm chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Cái kế sách như vậy đúng là lợi hại! Muội xem như nhớ kỹ việc này, chỉ là Giang thái y, về sau làm phiền nhiều tâm tư của khanh”

Giang Dữ Bân thẹn thùng nói: “Lúc Nhàn phi nương nương còn ở trong lãnh cung, vi thần khó tránh khỏi phân tâm, không thể chu toàn về mọi mặt cho nên đây cũng là do vi thần thất trách, sau này vi thần nhất định sẽ phá lệ cẩn thận. Với lại sau khi quý nhân sinh xong, vi thần cũng sẽ cố gắng điều chế một loại thuốc mỡ để cho quý nhân đánh tan vết thâm kia”

Hải Lan lẳng lặng nhìn sắc trời bên ngoài tối đen như mực, phảng phất như nhìn thấy con đường phía trước của chính mình cũng đen như vậy, có chút lệ quang chợt lóe trong mắt nàng, cuối cùng nàng cũng nhẫn nhịn xuống, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, muội chỉ có tỷ tỷ và hài tử mà thôi”

Như Ý chỉ biết vỗ về an ủi Hải Lan vài câu rồi ôm nàng vào lòng.

Thân thể A Nhược lõa lồ, từ trong chăn liền bò dậy, trong bóng tối, nàng cảm giác được thân thể cường tráng của Hoàng đế đang ở bên cạnh. Nàng ôm chặt Hoàng đế, muốn cởi bỏ tấm áo trên người hắn ra, Hoàng đế vẫn không nhúc nhích, chỉ là cười xòa mang theo dư âm lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến A Nhược sợ hãi, liền lùi tay về ngay lập tức. Giọng điệu Hoàng đế bình tĩnh, không chút gợn sóng: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Nàng dùng hết dũng khí ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoàng đế, nhỏ nhẹ cầu xin: “Hoàng thương cho phép nô tỳ thị tẩm, nô tỳ… Nô tỳ tới đây là để phụng dưỡng Hoàng thượng”

Trong đáy mắt Hoàng đế xuất hiện lạnh lẽo mỏng manh, nói: “À. Trên người ngươi không còn chút xiêm y nào cả, hóa ra là tới thị tẩm”

Khuôn mặt A Nhược đỏ bừng: “Quy củ là vậy, nô tỳ cũng theo tổ chế đặt ra mà thôi”

Hoàng đế mỉm cười: “Ngươi cũng biết ngươi là nô tỳ sao? Ngươi thị tẩm cũng được ba năm, ắt hẳn cũng đã học xong thị tẩm là thế nào rồi, chắc Kính Sự phòng cũng đã chỉ bảo ngươi rồi đúng không?”

A Nhược bất chấp thẹn thùng, lấy nhục thể của mình bám vào trên người Hoàng đế, dùng cái nóng bỏng của mình để khiến hắn ấm áp, cầu khẩn nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tỳ cầu xin Hoàng thượng hãy thị tẩm nô tỳ đi. Ba năm nay chỉ có lần đầu tiên… Lần đầu tiên Hoàng thượng thị tẩm nô tỳ, mấy năm nay Hoàng thượng vẫn chưa chạm vào người nô tỳ, hãy cho nô tỳ hầu hạ Hoàng thượng thêm một lần nữa đi”

Hoàng đế tựa vào cánh tay của mình, một tay không chút để ý phất qua thân thể của nàng: “Thật không? Trẫm lần đầu tiên thị tẩm ngươi chỉ bởi vì ngươi cầu xin người khác, nhất tâm muốn làm nữ nhân của trẫm. Trẫm cho phép ngươi nhưng trẫm cũng nói cho ngươi biết, cả đời này của ngươi, nếu đã được trẫm thị tẩm thì nếu còn sống sẽ là người của Tử Cấm thành, chết đi cũng sẽ biến thành quỷ ở Tử Cấm thành, không bao giờ bước ra khỏi đây một bước. Nhưng trẫm mỗi khi lật bài tử của ngươi, triệu ngươi thị tẩm, cũng ban thưởng cho ngươi, cho ngươi vị phân vinh hoa nhưng sẽ tuyệt sẽ không chạm vào ngươi, ngươi không biết vì sao ư?”

A Nhược xấu hổ không chịu nổi, chỉ đành nói: “Nô tỳ ngu muội”

Sắc mặt Hoàng đế càng ngày càng lạnh lùng: “Nếu biết bản thân mình đã là nô tỳ thì đừng có vọng tưởng nằm ở bên cạnh trẫm”

Trong điện không có y phục của A Nhược cho nên nàng đành phải xuống giường, vội vàng phủ thêm một cái chăn mỏng. Hoàng đế thản nhiên nói: “Từ trước đến nay ngươi đã hầu hạ trẫm thế nào thì cứ làm như vậy đi”

A Nhược mang theo chân trần, quỳ rạp xuống dưới đất. Gạch trong tẩm điện Hoàng đế vô cùng rắn chắc nhưng lại cực lạnh lẽo, dường như muốn khiến đầu gối bị tổn thương. Hoàng đế nhìn nàng, nói: “Trẫm vẫn lưu ngươi ở bên cạnh, cho ngươi vị phân vinh sủng như vậy là vì ngươi vẫn còn có tác dụng. Thế nhưng ngươi đừng vọng tưởng mà càng ngày không giữ đúng mực, ngươi vĩnh viễn là nô tỳ của Nhàn phi, là nô tỳ của trẫm, ngươi hãy phân biệt rõ ràng người trên người

dưới”

Lời nói đó của Hoàng đế khiến A Nhược cảm thấy xấu hổ đến chết, chỉ là mấy năm nay, mỗi lần nàng được thị tẩm, Hoàng đế đều đối đãi với nàng như vậy, dần dần cũng thành thói quen, nàng chỉ chết lặng nói: “Nô tỳ biết”

Hoàng đế đang muốn xoay người, bỗng nhiên phát hiện trên khuôn mặt nàng sưng đỏ, liền hỏi: “Là ai đánh ngươi?”

A Nhược lẳng lặng nói: “Hoàng thượng sủng ái nô tỳ cho nên Gia tần nương nương thấy khó chịu mà đánh nô tỳ”

Hoàng đế ngáp một cái: “Đánh thì cứ đánh, ngươi cam tâm tình nguyện lấy những ân sủng này thì cũng nên cam tâm tình nguyện chịu những cái tội này đi”

A Nhược sửng sốt một lát, bỗng nhiên mỉm cười thê lương, rốt cuộc nhịn không được nói: “Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng hãy nói cho nô tỳ hiểu rõ. Nếu Hoàng thượng sủng hạnh nô tỳ, cũng cho nô tỳ cái ân sủng mà người ngoài hâm mộ thì vì sao Hoàng thượng lại xoay lưng đối đãi với nô tỳ như vậy chứ? Chẳng lẽ nô tỳ là thứ ti tiện để Hoàng thượng trêu đùa sao ạ? Hoàng thượng!”

Hoàng đế xoay người, liền lấy tay nâng cái cằm của nàng lên, cười nhạo nói: “Trẫm đã thành toàn cho ngươi thì ngươi còn muốn thế nào nữa chứ? Ngươi có nhớ cái phong hào mà trẫm đã ban cho ngươi không? Chữ “Thận” là muốn ngươi cẩn thận chặt chẽ, nhiều năm như vậy ngươi đều chịu thị tẩm như vậy, sao hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?”

Trên người A Nhược đang khoát một tấm chăn mỏng, cả người run rẩy, đáy mắt chợ lóe lên một tia thê lương, dập đầu nói: “Hoàng thượng, nô tỳ cầu xin Hoàng thượng cho nô tỳ một cái minh bạch, nếu Hoàng thượng không thích nô tỳ thì sao lại đối đãi với như vậy chứ?”

Hoàng đế lạnh lùng cười: “Nếu không đối đãi ngươi như vậy thì ai biết ngươi lại làm những chuyện gì nữa chứ?”

A Nhược cắn chặt răng, khuôn mặt tái nhợt nói: “Có phải vì chuyện của Nhàn phi nương nương mà Hoàng thượng cảm thấy nô tỳ vu oan cho nàng ấy hay không? Có phải muốn tra tấn nô tỳ để nói ra sự thật không ạ?”

Thanh âm Hoàng đế cũng dần biếng nhác: “Nói ra hết sao? Ai muốn nói ra hết cũng được, trẫm chẳng muốn để ý tới. Được rồi, trẫm mệt rồi, muốn nói gì thì cứ để sau hẵng nói”

A Nhược quỳ tại chỗ đó, nhìn Hoàng đế đi ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều. Bên ngoài tiếng mõ thanh vang lên, nàng nằm trên mặt đất, vô thanh vô tức mà rơi nước mắt. A Nhược quỳ như vậy đến hơn nửa đêm, thái giám canh đến canh hai là vỗ tay 3 cái, hô nhỏ: “Canh giờ đến rồi”, rồi Lý Ngọc cho người đưa y phục cho nàng vào, ăn mặc chỉnh tề rồi đưa nàng lên kiệu nhỏ mà quay về cung. A Nhược quay trở về cung, cũng là lúc hết buồn ngủ. Tân Yên đưa một chén trà an thần lên, nói: “Tiểu chủ thị tẩm chắc cũng mệt rồi, mau uống trà an thần đi ngủ đi ạ”

A Nhược cười lạnh nói: “Thị tẩm sao? Ta thật sự mệt mỏi lắm rồi”. Nàng quay đầu nhìn đồ vật trong cung, đột nhiên cả giận nói: “Chính miệng Hoàng thượng ban cho bổn cung chức vị Thận tần, vì sao đồ đạc trong cung của bổn cung vẫn bố trí theo ấn vị quý nhân chứ? Nội vụ phủ lười biếng đến mức như vậy sao?”

Tân Yên khó xử nói: “Người Nội vụ phủ mới qua nói vì Hoàng thượng Hoàng hậu đều đang muốn tiết kiệm, với lại tiểu chủ vẫn còn chưa được làm lễ sắc phong cho nên đồ đạc trong cung tạm thời vẫn không thay đổi ạ”

“Lễ sắc phong sao?” A Nhược cười cay nghiệt, nói: “Hoàng thượng có nói khi nào làm lễ sắc phong cho ta không? Bất quá chỉ là muốn cho ta một cái hư danh mà thôi”. Nàng vừa nói xong, đem hết đồ đạc trong cung vứt hết xuống đất, toàn bộ chai lọ đều vỡ tan. Tân Yên hoảng sợ, vội vàng ngăn lại nói: “Tiểu chủ, tiểu chủ làm sao vậy? Hôm nay là ngày đại hỉ phong tần của tiểu chủ, sao lại nóng giận như vậy ạ? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ người bên ngoài sẽ nghị luận tiểu chủ thôi ạ?”

A Nhược nổi điên đập phá đồ đạc, nước mắt giàn dụa: “Ta còn sợ cái gì chứ? Ta còn sợ cái gì nữa chứ? Bây giờ ta luôn bị người khác sỉ nhục, ngay cả đập những thứ này cũng không thể nữa sao? Ta là Thận tần, ta là Thận tần, ta không thể đập được những thứ này sao?”Dứt lời, nàng giơ lên cái tượng Phật đài thanh ngọc, liền muốn vứt xuống. Tân Yên sợ tới mức hồn bay phách tán, vội ngăn lại nói: “Tiểu chủ, tiểu chủ đừng có hồ đồ. Cái tượng Phật này là được Hoàng thượng ban thưởng lúc tiểu chủ được phong quý nhân, Tiểu chủ, tiểu chủ nếu nóng giận thì cứ đánh nô tỳ đi, nhưng tuyệt đối trăm ngàn vạn lần đừng đập nát cái này, càng đừng tức giận mà làm tổn thương chính mình”

Khuôn mặt A Nhược toàn là nước mắt, liền ngã lên giường khóc nói: “Hoàng thượng? Trong mắt Hoàng thượng vẫn còn có người như ta sao? Ta bất quá chỉ là một kẻ ti tiện để người khác sỉ nhục mà thôi”

A Nhược khóc lóc xót xa, khóc thật lâu rồi cũng mệt mỏi mà đi ngủ. Tân Yên nhìn thấy mặt đất đầy hỗn tạp, thở dài rồi rón rén thu dọn. Thừa dịp A Nhược mệt mỏi mà ngủ, Tân Yên vội vàng đi đến cung Tuệ quý phi một chuyến. Lúc này Tuệ quý phi đang trang điểm, nghe Tân Yên kể lể hết sự tình, liền có chút buồn bực: “Đêm qua nàng ta vừa phong chức tần, lại được thị tẩm, đáng lý ra phải đắc ý thì sao lại trở về mà tức giận vậy chứ?”

Tân Yên hoàn toàn không biết gì, chỉ lắc đầu nói: “Nô tỳ cũng không biết, chỉ là nô tỳ hầu hạ Thận tần được vài năm, chỉ cảm thấy tính tình Thận tần ngày càng táo bạo, đụng một chút là đánh chửi hạ nhân, đôi khi nô tỳ tự hỏi, không biết Hoàng thượng có thật sủng ái Thận tần hay không?”

“Hoàng thượng có thật sủng ái Thận tần hay không sao?” Tuệ quý phi nghi hoặc quay đầu hỏi: “Từ lúc Nhàn phi bị nhốt vào lãnh cung, nàng ta luôn nhận nhiều ân sủng, nay dù cho Nhàn phi đi ra khỏi lãnh cung nhưng ân sủng của nàng ta vẫn không thiếu đi, như vậy thì còn muốn thế nào nữa?”

Mạt Tâm thay Tuệ quý phi vén búi tóc, đứng một bên nói: “Tuy rằng Hoàng thượng sủng ái nàng ta nhưng đến cùng vẫn khinh thường nàng ta, hôm qua trong buổi gia yến lập đông, Hoàng thượng luôn miệng nói đến 2 chữ: “Chủ tớ”, rõ ràng là châm chọc xuất thân Thận tần. Còn nói chuyện năm đó, Nhàn phi bị vu oan…” Mạt Tâm vừa nói đến đó, chiếc lược chạm vào da đầu Tuệ quý phi, Mạt Tâm sợ hãi, vội quỳ xuống đất.

Tuệ quý phi quay đầu, liếc mắt nhìn Mạt Tâm, cả giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Càng ngày ngươi càng không biết hầu việc”

Mạt Tâm sợ tới mức rùng mình một cái: “Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội. Nô tỳ chỉ đến việc Hoàng thượng nói Nhàn phi bị vu oan, không biết Hoàng thượng có nghĩ đến chuyện năm đó có liên quan đến chúng ta hay không mà thôi”

Tuệ quý phi nổi giận bĩu môi, ý bảo nàng đứng dậy tiếp tục búi tóc, miễn cưỡng nói: “Bây giờ Nhàn phi đã được thả ra khỏi lãnh cung, tất nhiên Hoàng thượng sẽ nói nàng ta bị vu oan, nếu không thì sao để người ta tâm phục chứ? Dù sao thì nếu nói cái người ngày đó hãm hại Nhàn phi thì không phải là chúng ta”

Mạt Tâm vẫn có chút kinh sợ: “Nương nương nói đúng, chỉ là Thận tận sẽ không cắn chúng ta chứ?”

Tuệ quý phi nhìn vào mái tóc trong gương đồng, thấy hài lòng, mới nói: “A mã của nàng ta là thủ hạ hầu việc cho phụ thân bổn cung, nàng ta có bao nhiêu lá gan làm liên lụy người nhà chứ? Còn nữa, ngay cả chủ tử của nàng ta mà có thể ruồng bỏ thì xem ra tên Tri phủ này không cần nữa rồi. Được rồi, Tân Yên, ngươi mau trở về hầu hạ đi, nếu Thận tần có động tĩnh gì thì phải qua bẩm bảo với bổn cung ngay lập tức”

Tân Yên đáp ứng lui xuống, Tuệ quý phi liếc mắt nhìn Mạt Tâm, thản nhiên nói: “Ngươi có lời muốn nói sao?”

Mạt Tâm nói: “Nô tỳ chỉ là không quen nhìn thấy Thận tần nhất thời được sủng ái như vậy, với lại khó hiểu việc nàng ta cáu giận, không biết kiểm điểm”

Tuệ quý phi bĩu môi khinh miệt: “Cũng khó trách nàng ta. Nhàn phi đi ra khỏi lãnh cung thì tất nhiên nàng ta phải sợ rồi”

Mạt Tâm nói: “Kỳ thật nô tỳ vẫn không thấy yên tâm. Lúc trước nương nương phạt nàng ta quỳ dưới mưa thì sao sau này nàng ta lại ở bên cạnh chúng ta như vậy chứ? Mà mấy năm nay, Hoàng hậu nương nương cũng xem như coi trọng nàng ta”

Tuệ quý phi vẫn mỉm cười, nói: “Lúc trước tự thân Hoàng hậu nương nương làm nàng ta lung lay, lại đem a mã của nàng đến làm việc dưới trướng của phụ thân bổn cung để làm thế ép buộc cho nên nàng ta mới an phận trung thành nhiều năm như vậy. Ngay từ ban đầu, suy nghĩ của chúng ta và Trường Xuân cung đều giống nhau, A Nhược bất quá chỉ là một quân cờ thí tốt trong tay, bởi vì chỉ là quân cờ cho nên mới không cần để ý đến việc nàng ta sủng ái thế nào mà thôi”

Mạt Tâm cười nói: “Nương nương nhìn xa trông rộng, nô tỳ thật sự theo không kịp”

Tuệ quý phi khẽ cười đắc ý, rồi lại thở dài nói: “Nếu nói đến nhìn xa trông rộng thì phải nói đến Hoàng hậu nương nương. Bổn cung tính toán cái gì, dù cho Hoàng thượng nâng đài kỳ, lại nể trọng phụ thân nhưng xuất thân của bổn cung vĩnh viễn không tẩy xoá đi được”. Tuệ quý phi ảm đạm nói: “Hơn nữa bổn cung nhận được ân sủng nhiều năm, ngươi ngửi đi, mùi thuốc mang thai trong cung vẫn luôn nặng nề như vậy nhưng cuối cùng bổn cung vẫn chưa có được hài tử”

“Nhưng mà Nhị a ca của Hoàng hậu nương nương đã chết, bây giờ Hoàng hậu nương nương cũng chỉ bằng nương nương mà thôi”

“Nhị a ca đã chết nhưng cũng được truy phong làm Thái tử, tốt xấu thế nào Hoàng hậu nương nương vẫn sinh dục được, vẫn còn có Tam công chúa, không như bổn cung, trong bụng đều không có gì, hài tử thì vẫn không có”

Tuệ quý phi càng nói, nước mắt càng rơi lã chả, Mạt Tâm sợ nhất nàng ta nghĩ đến chuyện hài tử, vì nhắc đến là thấy thương tâm cho nên vội khuyên nhủ: “Nương nương đừng quá nóng vội, chỉ cần nương nương thả tâm, Hoàng thượng hay đến thì cái vận khí kia sẽ đến mà thôi. Nương nương, trời không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng nên đi đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương mà thôi. Không phải nương nương là người đến Trường Xuân cung sớm nhất sao?”

Tuệ quý phi nhìn sắc trời, gật đầu nói: “Đúng vậy. Hoàng hậu lại ôn nhu khiêm tốn, lại có xuất thân Mãn mông hiển quý, cho dù bổn cung có vị phân cao nhưng cũng không thể không thuận theo hỗ trợ Hoàng hậu được, muốn tồn tại lâu dài thì phải nương nhờ Hoàng hậu mà thôi”

Hôm nay đám tần phi tề tựu ở Trường Xuân cung thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng hậu nhìn cổ tay Như Ý, dịu dàng mỉm cười như nước mùa xuân: “Bổn cung nhớ rõ ngày xưa có ban thưởng cho Nhàn phi muội muội một chiếc vòng tay Phỉ thúy, sao mấy ngày hôm nay không thấy muội muội mang theo nhỉ?”

Trong lòng Như Ý rùng mình, phảng phất như bị người khác đâm một con đao sắc nhọn vào tim, rồi lại gào thét rút ra, nàng vẫn duy trì gương mặt bình thản, tươi cười nói: “Chiếc vòng của thần thiếp hơi lỏng một chút cho nên thần thiếp đã cho người đi sửa lại rồi ạ”

Hoàng hậu gật đầu nói: “Chiếc vòng tay đó nguyên bản có một đôi, bổn cung ban tặng cho muội và Tuệ quý phi. Nếu các muội luôn mang trên người thì mới thể hiện được tình cảm tỷ muội chúng ta từ khi còn ở Vương phủ đến nay”

Tuệ quý phi cười nói: “Hoàng hậu nương nương ưu ái, từ xưa đến nay thần thiếp luôn mang trên người, không dám lơi lỏng một khắc nào cả”

Hoàng hậu cười nói: “Hoàng thượng vui vẻ, đột nhiên nghĩ đến việc muốn thả Nhàn phi muội muội ra khỏi lãnh cung, bổn cung là Hoàng hậu mà cũng không biết đến chuyện này, có thể thấy được mấy ngày nay Hoàng thượng luôn luôn thương nhớ muội muội”

Tuệ quý phi chen ngang nói: “Nói đến lại thấy kỳ quái, tất nhiên Hoàng thượng thương nhớ Nhàn phi nhưng đã nhiều ngày rồi mà Hoàng thượng vẫn chưa triệu Nhàn phi thị tẩm, ngược lại chỉ triệu Thận tần muội muội hầu hạ mà thôi”

Như Ý chỉ thản nhiên mỉm cười, không quan tâm việc hơn thua: “Nếu lấy nhục thân để làm bạn thì thế nhân làm gì còn để ý tới tình ý chứ?”

Thuần phi lại cười nói: “Mấy năm nay không gặp Nhàn phi, bây giờ thấy Nhàn phi càng ngày càng có thiền ý”

Như Ý ôn hòa chào đón, nói: “Thuần phi tỷ tỷ có điều không biết, ở trong lãnh cung thanh tĩnh, dễ dàng làm cho tâm ý trong sáng. Muội chỉ thấy hằng ngày đã khó nhìn thấy được ánh mặt trời thì làm sao còn dám đòi hỏi chuyện gần gũi nhục thân chứ”. Nàng nói xong liền nhìn Hoàng hậu: “Huống chi dù cho phu thê ngày ngày ở bên cạnh nhau, đồng sàng dị mộng, ngoài mặt thì lại cười nói hoan hỉ nhưng lại lén làm những việc khiến đối phương không thích thì sao mà vui vẻ được chứ?”

Hoàng hậu hồn nhiên không lưu tâm: “Những lời này của Nhàn phi cũng khiến bổn cung nghe lọt lỗ tai. Hoàng thượng là vua một nước, là phu quân của mọi người ở hậu cung, chỉ cần trong lòng Hoàng thượng có các muội thì cần gì phải cố ý tranh giành tình cảm, tranh đoạt sủng hạnh nhất thời chứ? Hãy cứ như Nhàn phi đạm bạc vô vi như bình thường, kỳ thật mới là điều đáng quý”

Gia tần cười một tiếng nói: “Tất nhiên chúng ta không so được bản lĩnh của Nhàn phi nương nương, chỉ là cái người ngày xưa hầu hạ bên cạnh Nhàn phi nương nương đều đã thành tinh, trở nên lợi hại như vậy, lúc nào cũng ôm lấy Hoàng thượng không chịu buông tha”

Gia tần luôn nói những lời khiêu khích, Hoàng hậu cũng không để ý, chỉ nói muốn cùng Tam công chúa tập viết cho nên liền cho mọi người đi về. Nhị Tâm nâng tay Như Ý ra khỏi Trường Xuân cung thì nghe được tiếng gọi phía sau: “Nhàn phi nương nương”. Nàng quay đầu đã thấy Tân Yến và A Nhược vội vàng tiến đến mà đứng ở trước mặt nàng: “Nhàn phi nương nương xin dừng bước, thần thiếp có một câu nhất định phải hỏi nương nương để hiểu rõ mới được”

Nhị Tâm kính cẩn nhìn về phía nàng vén áo thi lễ. tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi nô tỳ khi gặp tiểu chủ. Trên mặt A Nhược chợt lóe lên một tia đắc ý, Như Ý không muốn tốn nhiều miệng lưỡi với nàng, chỉ hỏi: ‘Chuyện gì?”

A Nhược bước tới gần một bước: “Nghe nói Nhàn phi lúc còn ở lãnh cung đã bị người khác hạ độc, từ khi Nhàn phi bước vào lãnh cung đến lúc đó, chỉ mới gặp Hoàng thượng một lần, thần thiếp tự hỏi không biết Nhàn phi có nói gì với Hoàng thượng hay không?”

Như Ý kiêu ngạo nói: “Thận tần nghĩ bổn cung đã nói điều gì?”

Vẻ mặt A Nhược có chút vặn vẹo, vội la lên: “Nhàn phi có nói với Hoàng thượng là thần thiếp đã hạ độc thạch tín Nhàn phi hay không? Có nói với Hoàng thượng chuyện năm đó là thần thiếp hãm hại mà vu oan Nhàn phi hay không?”

Như Ý cười trong sáng, nói: “Chuyện nói gì đó quan trọng đến như vậy sao? Bổn cung gặp Hoàng thượng một lần, Thận tận luôn được Hoàng thượng thị tẩm, mấy năm nay vẫn ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng, chẳng lẽ lời nói bên cạnh nhiều năm như vậy lại không thể bằng lời nói chỉ gặp một lần của bổn cung ư? Thận tần cần gì phải để ý đến lời nói của bổn cung chứ? Hoàng thượng sủng tín Thận tần, tất nhiên sẽ tin tưởng Thận tần, Thận tần cần gì phải sợ chứ?”

Sắc mặt A Nhược tái nhợt, cố gắng chống đỡ khí thế nói: “Thần thiếp thì có gì mà sợ chứ? Tất nhiên thần thiếp không sợ cái gì rồi”.

Như Ý cũng không muốn nhìn A Nhược, cho nên chỉ nói: “Nếu Thận tần có thể tự tin như vậy thì rất tốt. Cái nghi ngờ sẽ dễ dàng sinh ra ám quỷ, nếu Thận tần muốn an tâm thì tất sẽ không đem ám quỷ trong lòng đưa đến trong lòng Hoàng thượng. Nhưng nếu đem cái ám quỷ trong lòng đưa đến cho Hoàng thượng thì cho dù không cần người bên ngoài nói cái gì, Hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ nghi ngờ Thận tận mà thôi”.

Nàng vừa dứt lời, thì liền thấy Thuần phi đi ra, Như Ý vẫy tay về hướng Thuần phi, rồi đi đến Thuần phi. Thuần phi cười vang nói: “Muội cũng thật là. Muội cần gì phí lời với nàng ta, muội đã quên lúc trước nàng ta đã hại muội thế nào rồi sao?”

Như Ý mỉm cười nhợt nhạt: “Muội không quên và nàng ta tất nhiên càng không thể quên được”

Thuần phi thân thiết nắm lấy tay Như Ý, cười nói: “Đại a ca vẫn được dưỡng dục trong cung của ta, nếu muội rãnh rỗi thì hãy đến Chung Túy cung mà thăm Đại a ca đi xem ta có tận tâm hay không tận tâm”

Như Ý vội nói: “Lời nói này của tỷ tỷ làm muội thật khó xử. Đại a ca nuôi dưỡng trong cung tỷ tỷ, là hài tử của tỷ tỷ, tất nhiên là tỷ tỷ tận tâm rồi”

Thuần phi cười nói: “Chỉ bởi vì muội muội chịu ủy khuất cho nên Đại a ca tạm thời nuôi dưỡng trong cung của ta. Nay muội muội đã ra khỏi lãnh cung rồi, sớm hay muộn Đại a ca cũng sẽ quay về bên cạnh muội muội mà thôi. Gia tần có Tứ a ca, ta có Tam a ca, muội muội cũng có Đại a ca, có như vậy mới tốt đẹp được chứ”

Như Ý thấy nàng nói vừa thật vừa giả, nhất thời cũng không muốn trả lời, chỉ đành cười nói: “Thuần phi tỷ tỷ sinh dưỡng Tam a ca, tất nhiên có kinh nghiệm nuôi nấng hài tử, không giống như muội tay chân lóng ngóng. Mà tỷ tỷ cũng thấy khẩu khí A Nhược đối với muội muội rồi đó, tuy muội muội ra khỏi lãnh cung nhưng bây giờ cũng như là người đang bị hổ rình, ốc còn không mang nổi mình ốc thì sao dám chiếu cố Đại a ca được chứ?”

Thuần phi nhìn nàng nói: “Ý của muội muội là…. Đại a ca vẫn sẽ nuôi dưỡng ở Chung Túy cung của ta sao?”

Như Ý khiêm tốn mỉm cười, thành thật nói: “Muội vốn không phải là ngạch nương thân sinh của Đại a ca, nay tỷ tỷ dưỡng dục Đại a ca tốt như vậy, sao muội dám lấy Đại a ca trở về chứ, muội nghĩ Hoàng thượng cũng sẽ không chịu đâu!”

Thuần phi bất động thanh sắc, chỉ thở dài một hơi, vỗ về tay nàng thân thiết nói: “Bây giờ muội hãy bảo trọng chú ý thân mình cho tốt đã, Thận tần hồ mị kia mê hoặc Hoàng thượng nhiều năm, lại không coi ai ra gì, nhất định phải tìm cách xử lý nàng ta”

Như Ý cười tủm tỉm nói: “Có tâm ý của tỷ tỷ, muội muội liền cảm thấy an tâm”

Mấy ngày sau, A Nhược liền cáo bệnh, không ra khỏi cung một bước. Như Ý gọi Giang Dữ Bân đến hỏi, mới biết A Nhược bị bệnh khó thở. Không biết nguyên do vì đâu chỉ biết thuốc ở Thái y viện thay nhau đưa vào nhưng rốt cuộc bệnh tình không giảm, ai nhìn thấy cũng đều thân hình nàng trở nên gầy yếu. Như Ý biết được cũng chỉ búng ngón tay, nàng vừa mới ra khỏi lãnh cung vài ngày, A Nhược liền bị bệnh, ai ai cũng nói A Nhược chột dạ, rồi có phỏng đoán, người độc thạch tín Như Ý là chủ ý của A Nhược. Thừa dịp A Nhược bị bệnh như vậy, Nhị Tâm liền có chút thiếu kiên nhẫn, liền nói Như Ý: “Nếu nương nương không muốn thì cứ để nô tỳ đi làm đi. Dù sao năm đó người hại nương nương chính là A Nhược, nàng ta nợ chúng ta một mạng thì cũng nên có oan báo oan, có thù báo thù mới phải”

Như Ý nhẹ nhàng thổi chén nước trà, hỏi: “Vậy ngươi muốn xử lý thế nào?”

Nhị Tâm cắn môi, trong mắt không hề có chút sợ hãi: “Bất quá là tìm Giang Dữ Bân, cho nàng ta chút thuốc nào đó là được”

Như Ý lấy một quả anh đào trên bản, chậm rãi nói: “Không được, Mấy ngày trước ta với A Nhược có nói chuyện với nhau, ta cảm thấy Hoàng thượng đối đãi với nàng ta không như bên ngoài mà người khác đang thấy. Nếu Hoàng thượng đối đãi với nàng ta như vậy thì sao có thể đi hỏi thẳng ta việc ta có phải đi nói với Hoàng thượng rằng nàng ta hãm hại ta hay không? Nhất định trong chuyện đó có duyên cớ, nếu lúc này chúng ta xuống tay, e là không tiện”

Nhị Tâm thấy Như Ý có chủ ý như vậy, cũng không nói gì nữa. Ngược lại, lúc Giang Dữ Bân đến chẩn mạch, Như Ý chỉ ngầm dặn nói: “Bệnh A Nhược nếu là tâm bệnh thì không cần điều trị gì cả, cũng không cần xuống tay với nàng ta”

Giang Dữ Bân mỉm cười, hình như nắm chắc ngàn vạn: “Không cần nương nương phân phó, Thái Y viện sớm đã nhận lệnh từ trên xuống rồi, trong lòng Thái y nào cũng đều hiểu rõ”

Như Ý nắm mắt một lát, liền hỏi: “Là Hoàng thượng sao?”

“Hoàng thượng và Hoàng hậu”

Tâm tư Như Ý thôi không suy nghĩ về A Nhược nữa, mà hỏi: “Còn có một việc nữa, ta vẫn không rõ, mấy ngày gần đây ta thấy khí sắc của Tuệ quý phi không như ba năm trước, Tuệ quý phi và ta đều giống nhau, đều mang chiếc vòng tay Linh lăng hương mà Hoàng hậu ban tặng, vì sao bệnh tình của nàng ta càng ngày càng nặng, Linh lăng hương dùng cho nàng ta nặng hơn ta sao?”

Giang Dữ Bân trầm ngâm nói: “Có thể có người phòng bị Tuệ quý phi nhiều hơn so với nương nương mà cũng có thể có người cùng Hoàng hậu nương nương không mưu mà hợp”

Như Ý hơi trầm ngâm, đem chiếc vòng ngọc lấy ra, đưa đến Giang Dữ Bân nói: “Khanh đi tìm người đáng tin cậy, lấy Linh Lăng hương trong này ra, rồi trả về vòng ngọc lại cho ta để ta mang trên người, có như vậy mới khiến Hoàng hậu an tâm”

Giang Dữ Bân nhận lấy, trong mắt tràn đầy tình ý, liếc mắt nhìn qua Nhị Tâm nói: “Nương nương phân phó, vi thần tất nhiên tận tâm kiệt lực”

Như Ý gật đầu: “Ta sẽ không quên, đương nhiên sẽ báo đáp ân tình này của khanh. Đúng rồi, Lăng Vân Triệt…”

“Nương nương yên tâm, theo như nương nương phân phó, Lăng Vân Triệt nay là thị vệ ở Khôn Ninh cung rồi ạ”

Khôn Ninh cung lúc trước là nơi ở của Đế hậu, từ sau thời Thuận Trị thì nơi đó trở thành chi địa thờ cúng thần linh, vừa tôn quý, lại thanh tĩnh, quả nhiên là nơi tốt để đến. Như Ý ngẩng cao đầu, nhìn sắc trời xanh biết ngoài

cửa sổ, âm thầm nghĩ, có như vậy mới cho Lăng Vân Triệt một cái tiền đồ tốt. Tất nhiên sau này dù thế nào đi chăng nữa, vẫn là dựa vào bản lĩnh của hắn. Ai ai đi trên con đường này cũng đều phải dựa vào bản lĩnh của mình, không có ngoại lệ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...