Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 27: Hôn ước



Nếu tin tức đã truyền tới tai lão hầu gia đang dưỡng bệnh, dựa theo tính tình của lão phu nhân, chuyện Khương nhị gia ký danh đích mẫu đã định rồi.

Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ vì chuyện có hi vọng thừa tước mà vui mừng phát khóc.

Nhưng Khương Lộ Dao vì nhị phòng bày tính nhân sinh lại không hề có chuyện thừa tước.

Nếu lúc này Khương Lộ Kỳ ở trước mặt nàng, nhất định nàng sẽ đem Khương Lộ Kỳ người dám khởi xướng chuyện này đánh một trận, không để người tai họa như vậy tồn tại.

Vĩnh Ninh hầu khiếp sợ liếc mắt nhìn Khương Lộ Dao, cười như không cười nói:

- Lão Nhị được phu nhân ký danh là đích tử, đây là chuyện cực kỳ tốt, nhị nha đầu tương lai sau này cũng sẽ rất tốt đẹp, Tần vương phủ…Chậc chậc, là Đại Minh đệ nhất hậu duệ quý tộc! Phú quý ngập trời, quyền bính hiển hách…

- Tổ phụ.

Khương Lộ Dao đánh gãy lời Vĩnh Ninh hầu đang định tiếp tục khen Tần vương phủ, quật cường nói:

- Cùng Tần vương phủ định ra hôn ước là người, người cho rằng người có tư cách nói những lời này?

- Ngươi có ý tứ gì? Ngươi trách ta?

Tuy cả đời Vĩnh Ninh hầu bị thê tử Gia Mẫn quận chúa đè nặng, nhưng ở trước mặt người ngoài thê tử vẫn cho hắn thể diện, ít nhất ở hầu phủ không có người nào dám sẳng giọng với hắn:

- Trong kinh thành không ít huân quý danh môn hâm mộ ngươi.

Khương Lộ Dao nhìn ra Vĩnh Ninh hầu cũng không vô dụng như lời đồn đãi, nàng cũng lười chơi trò ngươi đoán ta đoán.

Có những lời chỉ có thể nói riêng với tổ phụ, cho nên nàng nói với lão quản gia:

- Ngươi đi ra ngoài tìm phụ thân ta đang nằm bò ở trên cây, nói với phụ thân ta, không được sốt ruột, còn có ca ca ta…Chuyện Ký danh đích tử, giao cho ta xử lý.

- Dạ, nhị tiểu thư.

Tuy lão quản gia nghe lệnh Vĩnh Ninh hầu, nhưng không biết như thế nào ở trước mặt nhị tiểu thư, hắn lại cong eo cúi đầu.

Không đợi chỉ thị của lão hầu gia đã trực tiếp đi ra ngoài, tùy ý lão hầu gia mắt trợn há họng...

- Người đối với vị Tần vương đã qua đời có ân cứu mạng(cha của tần vương hiện tại), điểm này là không sai. Nhưng lúc trước như thế nào mà người lại không nghĩ tới những thứ khác? Một hai phải định ra cái gì hôn ước, người cũng biết nếu chẳng may Tần vương thế tử là người không tốt, chẳng phải người sẽ hố(hại) cả đời tôn nữ sao? Tôn nữ từng nghe hố phụ, hố nương, chứ trước giờ chưa từng nghe hố tôn nữ, dẫn tới hố Vĩnh Ninh hầu phủ.- Ngươi muốn tức chết ta à.

Lúc này Vĩnh Ninh hầu không cần hoài nghi, nhị nha đầu chính là thân sinh khuê nữ của lão nhị, giống nhau chọc tức hắn:

- Ta khi nào thì hố ngươi? Khi nào thì hố Vĩnh Ninh hầu phủ?

- Người rõ ràng không có đích tử, tất nhiên tranh đoạt tước vị sẽ phát sinh, lại có hôn ước liên lụy tới Tần vương phủ, có phải tổ phụ cảm thấy hầu phủ còn chưa đủ náo nhiệt? Cốt nhục tương tàn, thân nhân tính kế lẫn nhau, cuộc sống này rất có ý tứ sao? Tần vương phủ phú quý chính là lửa đổ thêm dầu, nhưng tổ phụ đừng nói với tôn nữ, là người không nhìn ra Tần vương phủ nguy hiểm, một khi Tần Vương có cái dài ngắn(xảy ra chuyện), mặc kệ là tôn nữ nào của người gả vào Tần vương phủ, người cảm thấy cùng Tần vương phủ kết thân sẽ không ăn khổ?

- Người hãy cẩn thận ngẫm nghĩ lại, người có vị nhi tử nào có thể khiến hầu phủ bình an vượt qua kiếp nạn này? Phụ thân của tôn nữ tất nhiên là không cần phải nói, chính là ăn no chờ chết, đại bá lòng dạ hẹp hòi, tự cho mình thanh cao, tam thúc chỉ là quan viên tầm thường, chức thị lang đã là cực hạn, tứ thúc lại thích chiêu hiền đãi sĩ, chen chân vào đội ngũ thanh lưu, nhưng hắn chí lớn tài mọn, trước mắt phải dựa vào thái tử…Nghĩ là tòng long ghi công, tuy Đại Minh trước lập đích, sau lập hiền, nhưng bệ hạ lựa chọn người thừa kế, vẫn có lỗ hổng dễ chui, nếu chẳng may hoàng hậu bị phế, thái tử vẫn là thái tử sao?

Vĩnh Ninh hầu một thân mồ hôi lạnh, ngơ ngẩn nhìn tôn nữ, trong lòng thầm nghĩ nếu nhị tôn nữ là tôn tử thì tốt biết bao.

- Nhị nha đầu…

- Nếu tôn nữ là người, thì lúc trước tuyệt đối sẽ dựa vào ân tình của Tần vương mà đè áp khí thế của tổ mẫu, khiến tổ mẫu hiểu được như thế nào là nam tử hán đại trượng phu! Hoặc là khiến Tần vương hỗ trợ hoạt động tăng quan tiến chức, tuyệt đối không định ra cái gì hôn ước, phải cùng Tần vương một mạch dây dưa không dứt.

- Chuyện hoàng gia, không phải thần tử là có thể trộn lẫn, thị phi đúng sai, ai có thể nói được hiểu được?

- Ta cùng tổ mẫu ngươi…

Vĩnh Ninh Hầu rất lý trí nghe Khương Lộ Dao phân tích, nhưng lúc nói đến lão phu nhân, hắn cả giận nói:

- Là ta nể mặt tổ mẫu ngươi, chứ không phải là sợ nàng! Không cần Tần vương hỗ trợ, ta vẫn như cũ là phu cương.

( Yul: phu cương cũng giống câu “phu xướng phụ tùy” chồng nói vợ phải nghe.

Có từ nào các nàng k hiểu hú ta giải thích nhé, từ nào hay ta sẽ để lại không việt hóa sợ mất cái hay của câu từ)

Ánh mắt Khương Lộ Dao tràn ngập hoài nghi:

- Phải không? Tổ phụ thật sự là phu cương?- Đương nhiên, tổ mẫu ngươi luôn nghe lời ta, bình thường ta không muốn so đo với nàng, nàng thích quản sự, cứ để cho nàng quản, ta càng được thanh nhàn, thời điểm mấu chốt…Nhị nha đầu, nơi này là Vĩnh Ninh hầu phủ là Khương gia.

- Tổ phụ, đừng tức giận, đừng tức giận.

Khương Lộ Dao tiến lên nâng tổ phụ từ chổ ngồi, vui vẻ nói:

- Cơ hội để tổ phụ phu cương đã tới, người xem, phụ thân tôn nữ đạp đổ đồ cổ của người, khiến người tức giận cầm chổi đuổi đánh, nhi tử như vậy sao có thể làm đích tử, bá phụ thúc thúc so với phụ thân tôn nữ còn hiếu thuận hơn nhiều, người là trượng phu của tổ mẫu, hãy đi nói với tổ mẫu, loại bỏ ý niệm hoang đường của tổ mẫu đi, khiến cho tổ mẫu ở trước mặt người nghe lời một chút…

- Mới vừa rồi ngươi còn nói bá phụ thúc thúc của ngươi cũng không gánh nổi trọng trách…

Vĩnh Ninh Hầu không ngờ Khương Lộ Dao chờ mình lọt hố, đào hố rất nhanh, nha đầu này vừa bình tĩnh lại thông minh, là hạt giống tốt.

Lão thê(vợ già) thuận nước đẩy thuyền nhận nhị phòng, nàng coi trọng không phải là lão nhị, mà là nha đầu này.

- Đúng là bá phụ thúc thúc không kham nổi trọng trách, nhưng so với phụ thân tôn nữ thì tốt hơn rất nhiều, không phải sao? Nếu so với người ưu tú tài tuấn thì bọn họ kém hơn một chút, nhưng so cùng phụ thân tôn nữ, thì bọn họ bỏ xa tám con phố.

Khương Lộ Dao thật lòng không muốn nhảy vào trong ổ Tần vương phủ đầy rẫy phiền toái.

Nói thật để phụ thân kế tước đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện khó giải quyết.

Mà hướng về huân quý Vĩnh Ninh hầu thật sự khó hơn làm kẻ ăn nhậu chơi bời, mà hoàng đế lại là thích nghe ngóng…

Tuy hiện giờ tổ phụ bị thê tử áp chế làm lão nhân vô dụng, nhưng lúc tổ phụ còn trẻ tuổi, cũng đã từng lãnh binh làm tướng lĩnh.

Hiện giờ đóng quân ở Đại Đồng một phần lớn quân tinh nhuệ này đó đều do Vĩnh Ninh hầu luyện ra.

Nếu không có bản lĩnh, sẽ không cứu được Tần vương điện hạ.

Quân đội Đồng Văn quan hệ thân thiết, tướng sĩ chỉ nghe lệnh tướng quân huấn luyện bọn họ.

Cho dù Vĩnh Ninh hầu đã lão không còn cưỡi được chiến mã, nhưng mệnh lệnh của hắn vẫn như trước rất hữu dụng!

Đóng quân ở Đại Đồng là quân đội mạnh nhất có nhiệm vụ bảo vệ xung quanh kinh thành, ngăn cản bộ tộc Ngoã Lạt có lực lượng hùng hậu đánh vào kinh thành.

Vì vậy tuy nhìn Vĩnh Ninh hầu phủ trầm luân mười mấy năm, nhưng vẫn như cũ đứng vững vàng trong giới huân quý.

Trừ lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa rất lợi hại ra, thì lực lượng quân sự cũng là nguyên nhân mấu chốt.

Vĩnh Ninh Hầu nghiêm mặt nói:

- Ta cảm thấy phu nhân có chủ ý nhận lão Nhị cũng không sai, người kế thừa Khương gia phải là người phân biệt trái phải rõ ràng không phải là người hồ đồ.

- Tổ phụ ý tứ của người là nghe theo lời tổ mẫu, làm theo tổ mẫu?

- …

Vĩnh Ninh Hầu còn tính toán thử Khương Lộ Dao, nhị nha đầu rất thông tuệ, nhưng ở trong tay bọn họ, là long ngươi bàn, là hổ cho ngươi oa.

(Yul: là long ngươi bàn là hổ cho ngươi oa nghĩa là rồng nằm uốn khúc và hổ cũng nằm sát đất chịu khuất phục để chầu chủ nhân)

Đương nhiên hắn sẽ xem nhẹ Khương Lộ Dao, mà nàng lại “ngay thẳng” cũng “không cho mặt mũi”

- Ta là tổ phụ của ngươi.

- Ta biết.

Khương Lộ Dao ngoài cười nhưng trong không cười khen:

- Người thật là trượng phu tốt, mọi chuyện đều nghe tổ mẫu, tổ mẫu muốn người hưởng dụng thị thiếp nào, người liền hưởng dụng người đó, muốn người cùng ai sinh hạ thứ tử, người liền ngoan ngoãn nghe lệnh.

- Khương Lộ Dao!

- Chẳng lẽ ta nói không đúng?
Chương trước Chương tiếp
Loading...