Hậu Phi Lưỡng Tương Yếm

Chương 40: Quý Nhân



Chương 40: Quý nhân

"Viên Phu nhân." Bên trong kiệu liễn dành cho Hoàng hậu bất ngờ truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Tạ Bảo Lâm.

Theo những lời này kiệu liễn chậm rãi hạ xuống, tấm rèm che bằng lụa mỏng bị một bàn tay trắng nõn tùy ý vén lên. Mọi người từ bên ngoài liền mơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong ẩn hiện chiếc cằm thon nhỏ của Tạ Hoàng hậu. Tạ Bảo Lâm khuôn mặt lạnh nhạt không chút gợn sóng điềm tĩnh bước ra khỏi kiệu, nàng nâng chân đạp lên ghế nhỏ, cuối cùng không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Hoàng thượng, dáng đi thập phần nhẹ nhàng uyển chuyển.

Viên Phu nhân vội vàng khom lưng muốn hành lễ, Hoàng đế lại gấp gáp ngăn cản nàng: "Ngươi phải chú trọng thân thể của mình."

"Hoàng thượng, lễ có thể bỏ sao?" Tạ Bảo Lâm chỉ nói duy nhất một câu.

Hoàng đế nghe nàng nói như vậy, trên gương mặt ngay cả một cái cái chớp mắt cũng liền trở nên cứng nhắc: "Tình huống này có chút khác biệt."

Tạ Bảo Lâm trào phúng mỉm cười, không cùng Hoàng đế nói thêm bất cứ lời nào nữa, ngược lại đưa mắt Viên Phu nhân, hỏi: "Viên Phu nhân, những lời bổn cung nói, ngươi có đồng ý hay không?"

Nghe những lời này của nàng, Viên Phu nhân dĩ nhiên biết rõ hôm nay mình khó tránh khỏi một lần này, vì vậy nhẹ nhàng đẩy ra bàn tay của Hoàng đế, cho hắn một nụ cười làm an lòng, đầu cúi thấp xuống, âm thầm cắn răng, đoan chính hành lễ, rốt cuộc lễ nghi hoàn tất, lúc này nàng mới thấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương nói rất đúng."

"Viên Phu nhân, hôm nay Hoàng thượng vì ngươi cầu phúc, tự nhiên ngươi cũng được ưu ái nhiều hơn một chút, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì đáng trách. Nhưng Hoàng thượng cho ngươi mặt mũi, không phải cho ngươi lý do để ngươi có thể đi quá giới hạn." Nét mặt Tạ Bảo Lâm vốn dĩ rất bình thản, nhàn nhạt không cảm xúc, lúc này lại dần dần trở nên lạnh lẽo, "Nếu bởi vì như vậy mà làm cho Hoàng thượng bị mọi người lên án, chẳng phải là đang thẳng tay đánh vào mặt Hoàng thượng sao?"

"Thần thiếp xin ghi nhớ trong lòng, tạ Hoàng hậu nương nương dạy bảo." Thanh âm của Viên Phu nhân tựa hồ còn mang theo chút nức nở.

Hoàng đế thở dài: "Tử Đồng nói rất có lý, nhưng chẳng qua là Viên Phu nhân gần đây dưỡng thai rất vất vả, ngươi cũng nên bao dung nàng nhiều hơn một chút."

"Viên Phu nhân thân mang long tự, bao dung nàng chính là chuyện thần thiếp nên làm, cũng chính là bổn phận của thần thiếp." Tạ Bảo Lâm đáp ứng hắn cực kì dứt khoát, cũng không có ý định day dưa dài dòng, "Hôm nay mùa đông đã dần dần qua đi, Viên Phu nhân thân thể mảnh mai yếu ớt, thật sự nên dụng tâm tĩnh dưỡng nhiều hơn. Thần thiếp thật ra có biết đến một sơn trang, không nói đến việc bên trong đó cho dù là vào mùa đông cũng ấm áp như mùa xuân, mà đó còn là một nơi rất có linh khí, những hài tử được sinh ra ở đó đều thập phần thông minh lanh lợi."

Viên Phu nhân lập tức ngẩng đầu, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia phẫn nộ.

Tạ Bảo Lâm nhìn thấy rất rõ ràng.

Hoàng đế nghe xong những lời này của nàng, chợt nhíu mày: "Việc này để sau hãy nói, đến giờ rồi, nơi này không thích hợp ở lâu."

Nói xong, Hoàng đế lập tức xoay người rời đi, ngay khoảnh khắc cùng Tạ Bảo Lâm nhìn thoáng qua nhau một chút, hắn hạ giọng nói một câu: "Có chút quá phận rồi."

"Không dám." Tạ Bảo Lâm nhàn nhạt trả lời.

Tạ Bảo Lâm cũng chưa từng nhìn Vương Lệnh Nghi một lần nào, nàng chậm rãi đi từng bước quay trở về kiệu liễn, lưng thẳng tắp, mắt hướng về phía trước, theo sát phía sau xe vua của Hoàng đế, từ con đường chính giữa Vương Lệnh Nghi cùng Viên Phu nhân uyển chuyển rời đi.

Vương Lệnh Nghi cúi đầu hành lễ, đợi đến khi kiệu của Đế Hậu đã đi thật xa, nàng mới quay trở lại trong kiệu của mình.

Ngồi ở trong kiệu, Vương Lệnh Nghi không nhịn được thầm nghĩ: Tạ Bảo Lâm hình như có chút khác thường, rõ ràng bình thường biểu hiện của nàng ở trong hậu cung thập phần rộng lượng và hòa hợp cùng với các phi tần khác, từ trước đến nay vẫn một mực duy trì sự cân bằng, vì sao hôm nay lại bắt đầu lộ ra mũi nhọn như vậy?

Mà nàng vô luận cố gắng suy nghĩ như thế nào cũng nghĩ mãi không rõ.

Ở chỗ sân khấu, tất cả mọi người đều tập trung đứng ở phía dưới. Ngô đạo trưởng cầm phất trần trong tay, tay áo theo động tác của hắn cũng trở nên bồng bềnh, chòm râu dê trên mặt cũng nương theo đó mà nhẹ nhàng chuyển động. Ngô đạo trưởng này nhân sinh nhỏ bé nhanh nhẹn, dáng người gầy gò, nhìn qua lại không giống như kẻ hầu người hạ, ngược lại bộ dạng mang theo mười phần tiên phong đạo cốt.

Có lẽ Hoàng đế lo lắng nếu mình đối với Viên Phu nhân quá mức chiều chuộng, quá mức ưu ái, sẽ có người cảm thấy không vừa lòng, bởi vậy toàn bộ quá trình cầu phúc tiến hành cũng có thể xem như nhanh chóng, những lời nói của Ngô đạo trưởng lúc cầu phúc cũng sớm làm cho người nghe không thể nào hiểu nổi. Câu duy nhất Ngô đạo trưởng nói mà bọn họ có thể nghe hiểu, đó chính là lúc nói ra một câu cuối cùng với Hoàng đế, "Hoàng thượng, kết thúc rồi." Hoàng đế còn có chút chưa thỏa mãn, nhướng mày hỏi, "Không còn gì nữa sao?"

Ngô đạo trưởng: "Hồi bẩm Hoàng thượng, không còn gì nữa."

Thần sắc trên mặt Hoàng đế cũng không tính là đã hài lòng, ngược lại còn có chút không vui. Ngô đạo trưởng mặc dù là người xuất trần, cũng không giống với người bình thường, nhưng chuyện hồng trần thế tục hắn làm sao sẽ không hiểu a. Vì vậy Ngô đạo trưởng dụng tâm suy nghĩ, cuối cùng mới quyết định nhiều lời thêm vài câu, hạ giọng, thừa nước đục thả câu nói: "Ở đây có một vị nương nương chính là Quý nhân."

Hoàng đế nghe xong lời này, không cần cân nhắc thực hư như thế nào liền ngay lập tức nghĩ rằng, vị Quý nhân này khả năng không phải là Viên Phu nhân. Nếu không quá trình cầu phúc cho Quý nhân cũng không thể đơn giản như thế này.

Hoàng đế lên tiếng hỏi lại một lần nữa, nhưng Ngô đạo trưởng lúc này lại bày ra vẻ mặt bí hiểm, không chịu tiếp tục tiết lộ thiên cơ nữa, hắn không nói gì, nhưng lại đem phất trần trong tay phất lên một phen.

Hoàng đế phản ứng rất nhanh, hắn vội vàng nhìn theo phương hướng mà ngón tay cầm phất trần kia chỉ sang, vừa nhìn liền chứng kiến Trịnh Dịch lúc này đang nghiêng đầu cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm, khuôn mặt nàng cười đến thập phần xinh đẹp rạng rỡ.

Bởi vì trải qua một loạt các sự việc, Tuyết Chi nhìn Viên Phu nhân sắc mặt cũng không tốt lắm, vội thấp giọng khuyên nhủ: "Phu nhân, Hoàng thượng vẫn còn ở đây."

"Có lợi ích gì chứ?" Viên Phu nhân rủ mắt xuống, tay nắm chặt nắm lấy ống tay áo, thanh âm lại cố gắng đè thấp thêm vài phần, "Còn không phải vẫn bị nàng chèn ép gắt gao sao?"

Tuyết Chi cẩn thận nâng cánh tay Viên phu nhân, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Người ngàn vạn phải chú ý thân thể, chuyện này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."

"Nàng cùng Vương Lệnh Nghi... gần đây có vẻ rất gần gũi." Viên Phu nhân nâng mắt nhìn lên, "Ta nghĩ nên chú ý quan sát một chút, xem đến cùng là chuyện gì đang xảy ra."

***

Tháng 11. Giang Nam tiết trời hơi chuyển lạnh, đêm xuống quỷ núi rất mực âm u.

Uyển Uyển ngồi xổm trong sơn động, tay chân lanh lẹ đốt lên một đốm lửa nhỏ, sau đó nàng ngồi dậy đem đến một tấm đệm được may thập phần tinh tế cúi người đặt ở bên cạnh đống lửa. Nàng im lặng suy nghĩ một chút, như thế nào lại xoay người lại từ trong một góc khuất của sơn động sờ soạng lấy ra mấy củ khoai tây, thuận tay ném vào trong đống lửa nướng lên, thầm nghĩ chút nữa Tạ Trinh quay trở về liền có thể trực tiếp cầm lên ăn.

Mà đợi trái đợi phải, Tạ Trinh vẫn chưa chịu trở lại, Uyển Uyển trong lòng thầm lo lắng, lại sinh ra chút sợ hãi, nàng nhớ tới những lời Tạ Trinh đã từng nói, một ý niệm trong đầu ngăn không được bất ngờ xuất hiện: Tạ Trinh chính là chưa chào từ biệt đã rời đi rồi.

Trong lúc nàng đang suy đi nghĩ lại, bên ngoài sơn động đột nhiên truyền đến một loạt thanh âm sột sột soạt soạt, dường như đang có người cố tình leo lên núi, thanh âm nghe được càng lúc càng gần.

Uyển Uyển trong lòng chợt cảm thấy hồi hộp, tim đập rất mạnh, quỷ núi này tiếng xấu đồn xa ra vạn dặm bên ngoài, ai sẽ thừa dịp ban đêm vắng người lại trèo lên đây? Nàng vểnh lỗ tai cẩn thận nghe ngóng. Vào lúc có thể âm thầm xác nhận không chỉ có một người đến đây, nàng lập tức đem đống lửa đang cháy kia dập tắt, sau đó nhanh chóng lẩn trốn ở một chỗ bí mật trong sơn động.

Bên ngoài sơn động cây cối sum xuê, những người đó trong lúc nhất thời cũng khó mà phát hiện ra nàng, chẳng qua là một người trong số họ đứng ở bên ngoài nói: "Quỷ núi lớn như vậy, lại thập phần u ám, Tạ Trinh thật sự ở chỗ này?"

Quả thật là tìm đến hắn a! Uyển Uyển mới vừa hy vọng âm thanh kia là do Tạ Trinh trở về gây ra, giờ phút này lại âm thầm cảm thấy may mắn khi Tạ Trinh có thể an toàn trốn thoát.

"Có lẽ không sai, nghe tiểu hài tử dưới núi nói có một người trẻ tuổi thỉnh thoảng ra vào." Một người trong đó lớn giọng, "Nếu sai cũng không sợ, chỉ sợ bởi vì sơ sẩy không tìm được hắn, chúng ta liền gặp phải nạn lớn rồi."

Uyển Uyển trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, rất nhanh đã bị thấm ướt, thân thể cũng nhịn không được mà từng đợt rét run. Vào thời điểm này, giờ này khắc này, Tạ Trinh cũng sẽ trở về sớm thôi. Hết lần này tới lần khác chính là vào thời điểm này! Tạ Trinh như thế nào mới có khả năng tránh được a?

"Lại bên kia nhìn xem."

Trong khoảng thời gian cực ngắn, Uyển Uyển lại dường như đang trải qua từng giây từng phút dài đằng đẵng, nghe xong những lời nói của người bên ngoài kia, lo lắng trong lòng nàng mới có thể dần hạ xuống. Theo những tiếng bước chân phát ra từ bên ngoài, Uyển Uyển vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được một người trong số đó mơ hồ không rõ nói một câu: "Bên kia có người đang đi lên có phải hay không?"

Tạ Trinh trở về rồi!

Uyển Uyển nhiều lần đấu tranh tư tưởng cùng chính mình, cuối cùng vào thời điểm phải đưa ra quyết định lòng nàng lại tràn đầy bình tĩnh, một chút sợ hãi cũng không có, nàng cả gan cầm lấy chiếc áo choàng lúc trước Tạ Trinh vẫn thường dùng, vội vàng khoác lên người rồi từ trong sơn động leo lên đi ra ngoài. Thẳng đến khi đi về hướng ngược lại với Tạ Trinh, nàng cầm chặt áo choàng đứng dậy vội vã chạy đi.

"Bên kia có người!"

Uyển Uyển nghe được tiếng hét lớn vang vọng ở phía sau lưng, nàng bị doạ sợ đến mức tay chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất. Nhưng nàng đủ thông minh để hiểu rõ, hiện tại nàng vẫn chưa bị bọn họ bắt giữ, điều đó cũng có nghĩa là Tạ Trinh còn chưa được an toàn. Vì vậy, nàng lại dốc mọi sức lực cố gắng chạy nhanh hơn một chút. Đợi đến khi những người kia vừa chạm lên được đỉnh núi, Uyển Uyển đã sớm cách xa bọn họ, nàng vốn dĩ quen thuộc với địa hình nơi này, cũng thường có thói quen ở trong rừng chạy tới chạy lui. Cho nên những người đó mặc dù người cao ngựa lớn, nhưng trong lúc nhất thời cũng đuổi không kịp nàng.

Tạ Trinh thật không nghĩ đến nhanh như vậy những người này đã tìm đến đây, càng không nghĩ đến Uyển Uyển lại có thể vì hắn mà bất chấp nguy hiểm, buông tha sinh mạng để giúp hắn chạy trốn. Tạ Trinh lúc này liền vứt bỏ chiếc lồng đèn hôm nay vừa mua được ở trên phố, lấy ra chủy thủ ở bên hông, hướng về phía Uyển Uyển vội vã chạy tới.

"Chạy cũng rất nhanh!"

Uyển Uyển cảm giác được thanh âm chói tai kia càng lúc càng tới gần, nàng lập tức rẽ vào khúc quanh, bảy lần quẹo tám lần rẽ hướng vào chỗ sâu nhất trong rừng cây chạy tới.

"Đứng lại!" Người đuổi đến thật sự rất gấp gáp, nhìn thấy Uyển Uyển còn không chịu từ bỏ, liền lập tức hét lớn lên một tiếng.

Một người đứng cuối cùng trong số họ bỗng nhiên giương cung cài tên, nheo một mắt, hướng về phía Uyển Uyển bắn tới. Đáng tiếc địa hình nơi này thật sự không tốt, cây cối mọc um tùm khắp lối đi, một mũi tên này rốt cuộc cũng bắn lệch về hướng khác. Bất quá mặc dù chưa bắn trúng Uyển Uyển, nhưng mũi tên lại sượt qua tóc Uyển Uyển. Dưới ánh trăng, tóc của Uyển Uyển theo đó bay tán loạn.

Người bắn tên lập tức nói: "Là một nữ nhân! Bị lừa rồi!"

Khi hắn muốn quay lại tìm Tạ Trinh, một cây chủy thủ lạnh như băng không biết từ đâu xuất hiện liền đặt trên cổ hắn.

"Tạ Trinh!" Người này tức giận cắn răng, "Ngươi để cho một nữ tử thay ngươi mạo hiểm, ngươi thật đúng là quân tử quang minh lỗi lạc a!"

Mọi người lúc này đều ngừng tay.

Tạ Trinh hướng Uyển Uyển gật đầu: "Uyển Uyển, ngươi tới đây."

Uyển Uyển thấy hắn nói như thế, không cần nghĩ ngợi, liền lập tức chạy đường vòng trốn sau lưng Tạ Trinh.

Tối nay ánh trăng trong veo sáng ngời, mượn chút ánh sáng le lói, Tạ Trinh có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của năm người trước mắt này. Tuy rằng nhìn không ra bọn hắn rốt cuộc là ai, nhưng Tạ Trinh trải qua một lần này, trong lòng đại khái đã hiểu rõ được một số chuyện.

"Các ngươi ở sau lưng phóng ám tiễn không bằng quang minh chính đại nói một lần." Tạ Trinh hôm nay gầy đi một vòng, mặt cũng đen đi một chút, nhưng ánh mắt vốn dĩ cương trực của hắn bây giờ càng thêm sáng ngời, "Không ngại để cho ta đoán xem tại sao ngươi lại tới gϊếŧ ta. Vì vấn đề cứu tế đê điều sao? Hay là..."

"Đừng có ăn nói bậy nói bạ!" Cần cổ của nam tử bị bắt làm con tin cơ hồ cũng bị ép tới bật máu, "Tạ Trinh, ngươi trị thuỷ bất lực, làm tổn thất nghiêm trọng, sau đó lại sợ tội bỏ trốn, mặc dù đem ngươi xử tử ngay tại chỗ cũng không có vấn đề gì!"

Tạ Trinh thanh âm lạnh lùng nói: "Cái này chính là tội danh sao?"

Khi bọn hắn đang lời qua tiếng lại nói chuyện với nhau, Uyển Uyển chợt nhìn thấy có một người trong số đó đã giương cung nhắm về phía Tạ Trinh, nàng lập tức kinh hô nhắc nhở: "Cẩn thận!" Nói xong, Uyển Uyển không chút chần chờ liền đem Tạ Trinh đột nhiên đẩy về phía bên kia.

Tạ Trinh bị đẩy ngã trên mặt đất, mà Uyển Uyển đang tựa vào trên người hắn trên cổ lại bị cung tên sượt qua làm xuất hiện vết thương, tạo ra một vết máu nhàn nhạt, từng giọt từng giọt lặng im rơi xuống chạm vào cổ áo của Tạ Trinh. Uyển Uyển yếu ớt nhìn hắn mỉm cười, lông mày lại bất giác nhíu chặt lại.

"Uyển Uyển? Uyển Uyển!" Tạ Trinh cảm giác run cả người, phía sau lưng đổ từng đợt mồ hôi lạnh, hắn không khỏi ôm chặt lấy bờ vai Uyển Uyển, cao giọng kêu lên.

"Ngươi cùng Diêm vương gia nói chuyện đi!" Theo một tiếng quát chói tai, trong năm người bọn họ có một người vóc dáng cao gầy hung hăng vung tay, giơ lên một cây đao.

Mũi đao sáng loáng phản chiếu từng đợt ánh sáng lạnh lẽo, đao chưa chạm đến thân thể, Tạ Trinh đã cảm nhận được khí lạnh bức người kia. Lưỡi đao mãnh liệt chém tới trên người hắn, Tạ Trinh nhìn chằm chằm vào ánh sáng loá mắt kia, thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng, mắt cũng không tự chủ được mà gắt gao khép lại.

Hết chương 40.
Chương trước Chương tiếp
Loading...