Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Chương 5: Khúc Dạo Đầu Của Sự Trả Thù



Tôi từ từ mở mắt ra. Hôm nay là ngày tôi có thể nhìn thấy trở lại. Suốt một tuần qua tôi đã sống như một người mù, chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ của máu và cứ 5 tiếng đồng hồ cơn đau lại phát một lần và càng về sau cơn đau càng mạnh hơn. Nhưng tôi nghĩ điều đó hoàn toàn sứng đáng, đêm nay tôi có thể trả thù. Những kẻ đã làm hại tôi sẽ phải trả một cái giá đích đáng.

Tôi đứng trước gương nhìn mình. Hai mà tôi dính be bét máu. Đó là máu từ mắt tôi chảy ra. Da tôi trắng và mịn hơn rất nhiều. Bây giờ tôi có thể nhìn, nghe và ngửi rất rõ. Một con mèo đang đứng bên khung cửa sổ để mở. Tôi có thể thấy từng huyết mạch căng phồng đang chạy trong người nó. Nghe thấy tiếng trái tim nó đang đập và ngửi thấy mùi máu ngai ngái của nó. Máu con mèo ấy không thơm bằng máu người. Suốt một tuần nằm một chỗ tôi đã uống những túi máu của Olia lấy từ bệnh viện. Khi còn là con người tôi ghét mùi máu bao nhiêu thì bây giờ tôi thích cái mùi thơm của nó bấy nhiêu. Tuy nhiên có một điều gì đó không thỏa mãn trong tôi. Tôi có thể hết khát nhưng một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc tôi, tôi muốn được vờn con mồi như mèo vờn chuột và cuối cùng khi con mồi thấm mết tôi sẽ cắn một cái vừa vặn vào huyết mạch thơm ngon nơi cổ nó và hút cạn dòng máu ấm nóng trong người nó.

Có một điều tôi luôn muốn thử. Trong suốt một tuần nằm một chỗ, tôi đã rất háo hứa khi nghĩ về nó. Tôi phóng vụt đến bên cửa sổ và bắt lấy con mèo. Quả nhiên tôi rất nhanh. Nhanh đến mức nó không kịp nhảy khỏi cửa sổ. Nhưng điều kỳ lạ là nó không cất tiếng kêu cuống cuồng khi bị tôi bắt. Cũng không dãy dụa. Tôi buông tay ra và nó rơi phịch xuống đất. Nó chết rồi, tôi không nghe thấy tiếng tim nó đập nữa. Tôi chỉ nắm hờ thôi mà. Làm thế nào mà chỉ với nhiêu đó sức mà lại bóp chết con mèo? Tôi không nghĩ mình lại mạnh đến vậy.

Olia đã đi từ năm ngày trước. Ông ấy nói phải đi làm nhiệm vụ của nhà vua giao. Theo lời Olia thì có một kẻ muốn đến đảo rồng uống máu rồng để có sức mạnh như vua thế giới bóng đêm. Ông phải đi để bắt tên đó. Olia đã tỏ ra rất áy náy khi không thể ở lại cùng tôi vượt qua những cơn đau trong quá trình biến đổi. Ông ấy là một người tốt! Ông đã rất tử tế với tôi. Ông ấy nói nếu tôi không có nơi để đi thì có thể ở lại nhà ông ấy và ông ấy cũng rất ít khi về nhà nên tôi cứ tự nhiên mà ở như nhà mình. Và còn để lại một số tiền không nhỏ để tôi trang trải cuộc sống. Tôi rất biết ơn Olia và chắc chắn tôi sẽ trả lại số tiền cho ông khi tôi kiếm được việc làm. Sau tất cả những biến cố, ít nhất tôi cũng gặp được một người tốt.

Nhà Olia không lớn nhưng nó rất đẹp. Căn nhà sơn màu xám nhìn rất vừa mắt. Gạch men màu đen bóng có thể soi gương. Phòng khách chính là căn phòng có lò sưởi. Trên trần nhà có một bộ đèn chùm rất lộng lẫy. Nhà bếp đầy đủ tiện nghi dù Olia chẳng bao giờ dùng đến chúng. Trong tủ lạnh còn mấy bọc máu Olia chuẩn bị sẵn cho tôi. Phòng tắm rất rộng, có bồn tắm khá lớn.

Cuối cùng tôi có thể làm được điều mà tôi hằng mong muốn. Nằm ngâm mình trong bồn nước nóng trắng xóa bọt xà phòng và nghe nhạc không lời. Có điều cái ly đỏ sóng sánh trên thành bồn tắm không phải là rượu vang đỏ mà là máu. Nó thơm và ngon hơn rượu vang rất nhiều.

“Một người dân trên đường đến nhà thờ đã phát hiện xác một nam thanh niên nằm trong một con hẻm. Các sươn sườn của nạn nhân đều bị gãy vụn ngoài ra trên cổ có vết cắn như rắn cắn. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân tử vong trong khoảng 2 – 3 giờ sáng. Cảnh sát đặt giả thiết rằng nạn nhân bị một con thú tấn công và bị cắn chết. Tuy nhiên giả thiết này còn rất bất hợp lí vì xung quanh nạn nhân không hề có một giọt máu nào rơi quanh hiện trường trong khi người nạn nhân không còn một chút máu nào mà thay vào đó là một chất dịch lạ…”

Đó là phần tin tức buổi sáng mà tôi vừa nghe. Đó chính là tác phẩm của tôi. Thằng đó là 1 trong 4 thằng đã chà đạp tôi. Khi tôi xuất hiện trong phòng nó, nó còn nghĩ tôi đến tìm nó để vui vẻ một đêm. Nhưng khi nhìn thấy hai cái răng nanh và đôi mắt màu máu của tôi nó sợ đến nỗi không đứng nổi.

Tôi đã rất khoan dung với nó. Tôi đã cho nó thời gian để chạy trốn. Tôi đã ngồi trong phòng nó và ăn hết một cây kẹo mút rồi mới bắt đầu đi tìm. Nhưng không may cho nó là khứu giác của ma cà rồng rất nhạy. Vì thế mà tôi đã tìm ra nó khi nó đang trốn trui trốn nhủi trong một con hẹm như một con chuột đang trốn trong đường cống.

Tôi đã không giết nó ngay mà bẻ từng cái xương sườn của nó. Từng cái một. Âm thanh của những cái xương bị gãy nghe rất vui tai. Và cuối cùng tôi kết thúc cuộc tra tấn bằng một vết cắn ngọt ngào. Cảm giác hút máu từ cổ một người rất kích thích. Không giống cảm giác uống nước bằng ống hút như khi tôi uống máu từ túi máu y tế.

Vừa tận hưởng dòng máu ấm nóng chảy vô miệng và lắng nghe nhịp đập của tim hắn chậm dần, chậm dần từng chút một. Những giọt máu cuối cùng luôn mang hơi hướm của sự luyến tiếc tuy nhiên không hề thiếu cảm giác thỏa mãn. Nhưng máu của hắn cũng không được ngon lắm. Nó thuộc nhóm máu A, nhóm máu phổ biến nhất.

Tôi mỉm cười thích thú khi nghĩ lại bản tin mình vừa nghe trong khi ăn sáng. Sáng nay tôi không uống máu. Tôi quyết định ăn thức ăn con người.

Sau khi ăn sáng xong tôi ra khỏi nhà và đi đến trường. Tôi là sinh viên năm 2 trường đại học y dược, tôi theo học ngành y tá điều dưỡng hệ cứ nhân. Đây không phải là cái nghề tôi thật sự thích. Tôi chọn nó chỉ là để có cái để học mà thôi.

Ngồi trên xe bus, tôi bị quấy nhiễu vì mùi máu của quá nhiều người pha trộn lại. Cũng may tôi chỉ là ma cà rồng lai. Olia nói ma cà rồng lai có ham muốn hút máu ít hơn ma cà rồng vĩnh viễn nên có thể kiềm chế tốt hơn khi ngửi thấy máu. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không phát điên lên khi ngửi thấy mùi máu. Hai nắm tay đang giấu trong túi áo khoác của tôi siết chắt lại. Tôi đang cố gắng kiềm chế để hai chiếc răng nanh không bật ra. Có lẽ tôi kích động như vậy là vị trên xe này có người thuộc nhóm máu AB, là nhóm máu thơm nhất và hiếm nhất. Chỉ có khoảng 5% dân số thế giới thuộc nhóm máu này. Tôi hoàn toàn có thể đi theo người sở hữu mùi máu thơm tho đó và uống trọn dòng máu đầy cám dỗ kia. Nếu được uống nó có lẽ cảm giác sẽ rất tuyệt vời. Nhưng tôi không thể vì người sở hữu dòng máu ấy là một đứa trẻ 5 tuổi đi cùng mẹ. Làm sao tôi có thể ra tay với một đứa trẻ chứ? Đôi mắt nó nhìn tôi rất ngây ngô và trong sáng. Nó không biết bản thân nó đang gặp nguy hiểm. Một mối nguy hiểm khủng kiếp.

Đứa bé đang đến gần tôi. Thất là một hành động ngu ngốc. Nó muốn chết trong tay tôi lắm sao mà rời khỏi tay mẹ và đến gần tôi.

“Chị bị đau ở đâu à? Nhìn mặt chị lạ lắm. Chị ăn cái này đi! Sẽ hết đau đấy”

Con bé xòe bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt tôi, đưa cho tôi một viên kẹo dâu sữa.

Ôi trời! Khi nó cử động thì mùi máu nồng hơn. Các tế bào trong người tôi đang căng phồng lên vì mùi hương ấy.

Cám ơn trời vì xe bus vừa dừng lại. Tôi đẩy con bé ra và lao nhanh ra khỏi xe dù còn hai trạm nữa mới tới trường học của tôi. Xuống xe rồi tôi còn nghe thấy tiếng những người trong xe phàn nàn vì hành động thô lỗ vừa rồi của tôi. Họ chỉ nhìn thấy cảnh một bé gái bị một đứa không ra gì là tôi xô ngã rồi bỏ đi mà không hề biết điều gì xảy ra nếu tôi không làm vậy. Đúng là một lũ người ngu ngốc! Chỉ thấy những gì trước mắt rồi buông lời phán xét vô tội vạ mà chẳng hiểu sự tình thật sự. Những kẻ càng chứng tỏ mình hiểu biết thì càng là những kẻ chẳng hiểu gì. Đời vẫn vậy!

Tôi đang đi trong hành lang của trường. Trường tôi rất đông học sinh nhưng không có ai có mùi máu đặc biệt. Vì vậy nên tôi vẫn có thể làm chủ được bản thân.

“Hương, cậu đi đâu cả tuần nay vậy? Bọn tớ nhớ cậu lắm biết không?”

Tôi nghe có người gọi tên mình thì quay đầu lại. Trong đầu vừa hoang mang vừa vui mừng nhưng rồi hụt hẫng làm sao! Chủ nhân của câu nói vừa rồi là Ngọc Lan, học cùng lớp với tôi và là đứa luôn châm chọc tôi về mẹ tôi. Còn “Hương” mà Lan vừa gọi không phải tôi mà là nhỏ Mỹ Hương bạn thân của Lan.

Tôi đang mong chờ điều gì chứ? Dù trở thành ma cà rồng thì tôi cũng vẫn là Tử Đinh Hương. Con gái của một “gái làng chơi”. Đứa con gái ra đời không trong sự mong muốn của bố mẹ. Đứa con gái được đặt tên theo loại hoa có ý nghĩa xui xẻo.

Trở thành ma cà rồng thì tôi cũng vẫn phải sống tiếp cuộc sống của tôi. Vẫn cô đơn và lạc lõng. Chịu đựng những cái nhìn khinh miệt. Không bạn bè, không có lấy một người bên cạnh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...