Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 33: Hạ Mẫn Dao



Mấy hôm nay, Uy Vũ đã cho người đi tìm cô khắp nơi. Nhưng, người thì vẫn bặt vô âm tín.

Một lần nữa, hắn đã để vuột mất Diễm Thuần.

Lại còn xảy ra chuyện, không biết là nhân vật nào dạo gần đây muốn kiếm chuyện với hắn, giật luôn cả phần bất động sản hắn đang đầu tư. Thế là, vụ làm ăn kia mất trắng, tổn thất không ít tiền.

Uy Vũ đang có suy nghĩ, không biết hắn có bị sao hỏa tạ chiếu phải hay không mà cứ gặp toàn chuyện không may như vậy.

Reng reng reng...

- Alo.

- Phó tổng Lâm, có Hạ tổng tìm gặp anh.

- Được, cô bảo bà ấy lên phòng tôi!

Đau đầu thật, chuyện đã xảy ra như vậy rồi, thế nào bà ta cũng được dịp đay nghiến cho mà xem.

- Con trai, đang ngồi đấy nếm mùi vị thất bại à? - Một người phụ nữ bước vào, son phấn trên mặt trắng bệch như đang cố che đi tuổi thật của mình.

- Hừ! - Uy Vũ hừ lạnh - Đang đến để xem kịch à?

- Qua chuyện này càng thấy cậu không có tư chất để nắm quyền. Có thể suy nghĩ đến việc nhượng lại cổ phần rồi chứ? - Đặt hai tay lên bàn, bà đang mặt đối mặt nói chuyện với Uy Vũ.

- Hoang đường! Vị trí hiện tại ông ấy cho bà còn chưa đủ hay sao mà cứ muốn luôn phần của tôi? - Uy Vũ lập tức đứng dậy, hét lớn.

Đúng, đây là Hạ Mẫn Dao - mẹ kế của Uy Vũ. Kể từ ngày bà bước chân vào Lâm gia thì hắn đã xác định cả đời này mình không cần tình thương của mẹ nữa. Vì căn bản, Mẫn Dao không hề xem hắn là con.

- Loại con hoang như cậu, tôi phải diệt tận gốc. Nếu không một ngày nào đó cậu lật lọng, quay sang chiếm hết phần của tôi thì sao?

- Diệt tận gốc? Ha ha, tôi đang chờ xem cách thức của bà đây!

- Chẳng phải đã được chiêm ngưỡng rồi sao? Xem ra tôi đã đánh giá cao con bé đó rồi!

- Chẳng phải đã được chiêm ngưỡng rồi sao? Xem ra tôi đã đánh giá cao con bé đó rồi!

- Mẫn Dao! Bà nói vậy là có ý gì?

- Bà dì ham mê đỏ đen của nó rất xứng đáng để làm vật thí mạng lần này! - Mẫn Dao bỗng hất hàm cười lớn.

- Không lẽ, sự việc lần trước là do bà cả sao? - Như nhớ ra điều gì đó, Uy Vũ giật mình.

- Bà ta chết, chắc hẳn con bé đã xem cậu là kẻ đáng nghi nhất, có phải không? - Châm một điếu thuốc, bà chìm trong làn khói lan man.

Như không tin vào những gì mình vừa nghe được, Uy Vũ vô lực ngồi thụp xuống ghế. Dì của Diễm Thuần là do mẹ kế của hắn hại chết hay sao? Thảo nào, thái độ của cô về sau lại khác lạ như thế?

Vậy mà lúc đầu hắn còn nghĩ là do cô yêu tên ngốc kia rồi nên muốn giữ khoảng cách với mình thôi.

Sốc, Uy Vũ sốc nặng.

Có trách thì trách bản thân hắn đã không đề phòng Hạ Mẫn Dao, người phụ nữ đa đoan, xảo quyệt ấy. Ngay từ nhỏ đã tìm cách trừ khử hắn rồi.

Lúc trước thì vờ chăm sóc con riêng của chồng để lấy lòng tin từ chồng. Sau đó bà từng bước can thiệp vào chuyện kinh doanh của Lâm thị, rồi tìm cách để Lâm lão gia trước khi mất phải nhượng lại chức Tổng giám đốc cho mình.

Rốt cuộc, loại đàn bà thủ đoạn như thế cũng chỉ khiến cho Uy Vũ càng xem thường mà thôi.

- Công việc này, tôi chẳng mấy hứng thú. Nhưng tôi là đang muốn giữ lại sự nghiệp cho Lâm gia. - Từ đầu đến cuối, hắn không thích bị bó buộc trong khuôn khổ như thế này.

- Nói hay như là hát vậy. Không thích thì cậu có thể không làm mà. Cũng đâu phải là không có người quản. - Mẫn Dao cười đắc ý.

- Nếu để sự nghiệp của Lâm gia rơi vào tay bà, tôi thà hủy hoại nó còn hơn.

- Cậu... được lắm! - Mẫn Dao tức giận - Việc cậu để lỡ mất phần bất động sản vừa qua tôi sẽ đưa lên Ban Quản trị. Thử nghĩ xem, họ có chịu để yên?

- Tùy bà thôi. - Uy Vũ rất mệt mỏi với cái thể loại hù dọa này - Còn bây giờ, không tiễn!

- Lâm Uy Vũ, hãy chờ xem tôi tóm luôn phần của cậu bằng cách nào! - Trước khi bỏ đi, Mẫn Dao còn buông một câu khiêu khích.

- Lâm Uy Vũ, hãy chờ xem tôi tóm luôn phần của cậu bằng cách nào! - Trước khi bỏ đi, Mẫn Dao còn buông một câu khiêu khích.

Tâm trạng hiện tại của Uy Vũ tệ hại lắm. Bao nhiêu chuyện cứ liên tục đổ xuống cùng một lúc thế này đã khiến cho hắn mệt mỏi rồi nha. Nghĩ lại lúc nhỏ sống với mẹ ruột, dù là trong nghèo khó cũng thật là vui. Đùng một cái, mẹ hắn mất, thế là ba đến đón hắn về Lâm gia. Tuy rất mực thương yêu nhưng từ đó Uy Vũ đã bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạc, rồi dần trở nên căm ghét mọi thứ xung quanh mình.

Rồi Lâm lão gia - cha hắn cũng đến lúc qua đời. Sau đó hắn cùng quản gia Hứa rời khỏi căn nhà đó, tránh xa người phụ nữ nham hiểm kia.

Suy cho cùng thì tất cả cũng là do Mẫn Dao ban cho hắn mà thôi.

Luôn tìm cách chiếm trọn sự nghiệp của Lâm gia. Âm thầm hãm hại cô gái mà đứa con riêng chướng mắt nọ đem lòng yêu mến.

Uy Vũ, đã ra đời lăn lộn lâu như vậy, tại sao chuyện này lại tắc trách không chút đề phòng?

Bây giờ hắn biết tìm Diễm Thuần ở đâu đây? Cô liệu có phải đã nghĩ rằng hắn là kẻ gây ra cái chết cho dì cô lần đó?

Hắn còn có được dịp đứng trước mặt cô, xin cô tha thứ hay không?

Đang thả dòng suy nghĩ, chợt tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Có việc gì? - Uy Vũ khó chịu bắt máy.

- Chuyện phần bất động sản lần trước, có kết quả rồi!

- Là ai?

- Đệ nhất Thiếu gia họ Tần, Tần Thụy Phương!

- Tần gia? Sao lần này họ lại nhúng tay vào? - Hắn tỏ ra rất ngạc nhiên.

Có tiếng thở dài bên đầu dây, thế là cúp máy.

Đau đầu quá, Uy Vũ - hắn mệt mỏi rồi...
Chương trước Chương tiếp
Loading...