Hãy Đến Hôn Em
Chương 15: 15: Thay Đổi
Trình Mẫn đi đến bãi đậu xe nhưng không thấy Tiểu Lâm đâu cả, cô cho là cậu ta đi vệ sinh nên định vào ghế sau chờ.Tuy nhiên, người đi phía sau cô nãy giờ – Lục Hạo Nam kịp thời kéo tay cô lại và đẩy cô ngồi vào ghế phụ, bấy giờ cô mới hiểu hôm nay anh tự mình lái xe.Đóng cửa xe lại, cô theo thói quen rút điện thoại ra lướt mạng.Tài khoản Weibo của cô có khá nhiều fans nên có rất nhiều người hâm mộ nói chuyện với cô ở phần bình luận.Lục Hạo Nam nhìn sang.Hôm nay cô mặc một chiếc áo dài tay bằng vải dệt kim màu đen, trông rất hợp với cô.Bờ vai mịn màng, đầy đặn, xương quai xanh lấp ló sau cổ áo.Trang phục trang nhã mà không kém phần phóng khoáng.Tầm mắt của anh dừng ở bả vai nửa bị che ở dưới tấm áo, nửa lại lộ ra bên ngoài, vừa ẩn vừa hiện khiến người ta sinh ra vài phần mơ màng.Thấy cô chỉ lo cúi đầu nhìn màn hình, anh nhíu mày: “Thắt dây an toàn vào.”Không khác gì người máy, một tay tiếp tục lướt điện thoại, tay còn lại máy móc kéo dây cài vào.Xe lăn bánh trên đường, có lẽ là chơi mệt rồi nên cuối cùng cô cũng bỏ điện thoại xuống.Dưới bầu trời đen, cuộc sống về đêm của thành phố cũng vừa mới bắt đầu, đèn hai bên đường lấp lánh tỏa sáng, chiếu rọi khắp nơi.Trình Mẫn nhìn ra ngoài, không thấy có muỗi quanh quẩn dưới ánh đèn.Cô ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng khi quay đầu nhìn sườn mặt góc cạnh kia thì lại im lặng.Một lúc sau, cô rầu rĩ bảo: “Bật nhạc đi.”Anh hết sức chuyên chú lái xe, không quay đầu mà chỉ nói: “Em bật đi.”Trình Mẫn bắt đầu mày mò, do cô chưa từng bật nhạc trên xe này nên kết nối Bluetooth mất chút thời gian.Kết nối xong, cô mở thư viện âm nhạc trên điện thoại.Lục Hạo Nam vẫn luôn để tâm đến cô nên khi thấy bộ dáng chậm rì rì không khác gì con rùa nhỏ ấy liền nở nụ cười.Người đang dồn toàn lực chú ý tìm nhạc như Trình Mẫn đương nhiên không hề hay biết gì và vẫn đang tìm bài hát mà mình muốn nghe.Nhấn vào nút play, một giọng nam trầm ấm mang theo vài phần tang thương vang lên.Cô nhẹ nhàng ngâm nga theo.Bài này có chút xưa cũ, không giống phong cách thịnh hành mấy năm gần đây.Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, anh liếc mắt nhìn tên ca khúc.Ca sĩ vẫn đang hát: “Từng cử chỉ, nét mặt của em hiện lên trong tâm trí tôi… Tình yêu, sự tổn thương mà em đã trao, những phút yếu mềm của em, tất cả đều in sâu trong trái tim tôi…”Ca từ khá hay.Trình Mẫn không có ý định đổi bài.Giai điệu của bài hát này nói nhanh cũng không nhanh, mà chậm cũng không phải.Nó vừa nhẹ nhàng, du dương nhưng cũng có điểm cao trào chạm vào lòng người.Ca từ êm ái, dễ nghe, tình cảm rất thích hợp để nghe khi lái xe.Đặc biệt là khi khung cảnh ngoài xe dần dần lướt qua có vẻ rất hợp với lời bài hát.Trình Mẫn chìm đắm trong âm nhạc.Lục Hạo Nam không định phá hư nhã hứng của cô nhưng chuông điện thoại bất chợt vang lên, anh không thể không tiếp.Trình Mẫn thấy anh đeo tai nghe lên, tự giác mà tạm dừng nhạc.“Chuyện gì?”Cô quay sang, nhìn sống mũi cao thẳng kia, thầm nghĩ anh trả lời điện thoại quá có lệ rồi.Đối phương nói gì đó, anh lạnh nhạt trả lời: “Không rảnh.”Trình Mẫn cảm thấy anh rất muốn cúp điện thoại.Đối phương bám riết không tha hỏi anh đang ở đâu, anh đành nói điểm đến của họ.Sau đó, anh tháo tai nghe, nói với Trình Mẫn: “Em họ của tôi đang ở gần đây, bảo muốn ăn cơm với chúng ta.”Có thể là do ngủ không đủ nên hôm nay cô hay bị chậm nửa nhịp.Nhìn chăm chằm vào anh một lúc cô mới khó khăn tiêu hóa lời anh nói.Thời gian dường như ngừng trôi: “Gì cơ????”Anh bình tĩnh chờ quyết định của cô, không lặp lại.Cô nói tiếp: “Tôi đi hình như không ổn lắm.”Lục Hạo Nam nhìn thẳng phía trước, không mặn không nhạt đáp: “Đều cùng thế hệ cả, không sao đâu.”Trình Mẫn đang định từ chối thì tầm mắt chạm phải quai hàm căng chặt kia nên mọi lời định nói đều bị chặn lại ở cổ họng, nói không nên lời.Tốt xấu đan xen, mọi chuyện khó mà phân biệt.Lại là cảm giác quen thuộc này.Trước đây nếu cô nhìn vào sườn mặt kia chỉ đơn giản bị choáng ngợp bởi nhan sắc ấy.Nhưng càng ngày, cô cảm thấy có cái gì đó đang từ từ thay đổi, cảm giác giống như khi mùa xuân đến, một gốc cây non giấu mình dưới những tán lá lớn từ từ vươn lên, dù không lớn lắm nhưng cũng là thay đổi.Cô không phải là người không biết cách từ chối nhưng mà vào giờ khắc này cô lại do dự.Có lẽ em họ của anh đang hối, thấy cô không nói gì, anh liền đồng ý: “Được.”Ván đã đóng thuyền, Trình Mẫn mất cơ hội đổi ý.Lục Hạo Nam nhìn ra được Trình Mẫn đang thấp thỏm, mặc dù vẻ mặt của cô đang rất bình tĩnh.Đúng thật là Trình Mẫn đang bối rối, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp người thân của anh.Hơn nữa mối quan hệ của anh với em họ có vẻ rất tốt.Anh có ý gì đây?Rõ ràng quan hệ của họ không phải vậy.Trình Mẫn có chút thất thần, lúc xe dừng lại cô còn không có phản ứng.Anh hơi bó tay, chủ động nghiêng người giúp cô tháo dây an toàn.Lục Hạo Nam thấy cô thật sự không vui nên thừa dịp còn chưa xuống xe liền dịu dàng bảo: “Nếu không thì tôi nói với con bé để lần sau vậy.”Trình Mẫn hơi bất đắc dĩ.Thấy chưa, anh chính là người khôn khéo như vậy đó, am hiểu nhất chính là nắm bắt tâm lý người khác.Anh không hề đề cập tới một lựa chọn khác là để cô rời đi mà anh lại hạ thấp bản thân mình, tình nguyện để mình chịu thiệt cũng không muốn miễn cưỡng nàng.Như thế này thì sao cô nỡ cự tuyệt.Trình Mẫn ngước mắt, nhìn vẻ mặt thờ ơ kia như thể dù cô có đưa ra bất cứ yêu cầu nào anh cũng đồng ý.Cô đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó không ổn.Mấy ngày nghỉ này dường như bọn họ đã rút ngắn khoảng cách với nhau hơn, trở nên thân mật không khác gì người yêu.Anh giống như một người “Bạn trai” thực thụ còn cô cũng dần buông bỏ sự cứng nhắc của mình.Từ lúc ở chung trong biệt thự, được anh cứu khỏi Cục cảnh sát, trải qua mấy ngày nghỉ cùng nhau rồi bây giờ lại đến bước đi gặp người thân của anh, mọi thứ đến liên tiếp và cứ thuận lý thành chương như vậy.Là ai thay đổi, ai vô tình, ai cố ý, cô tạm thời chưa thể kết luận.Điều làm Trình Mẫn hoang mang bây giờ chính là họ đã duy trì mối quan hệ này ba năm rồi mà vẫn chưa từng có gì xảy ra.Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà lại trở nên vi diệu như vậy?Cô thở dài một tiếng: “Đã đáp ứng rồi mà đổi ý cũng không nên.”Lục Hạo Nam còn muốn khuyên cô: “Không sao.Em không thích thì thôi.”Trình Mẫn nghe vậy thì lắc đầu: “Quên đi, tôi không sao.Đi thôi.”Thấy cô đã ổn nên anh cũng không khuyên nữa, hai người bèn xuống xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương