Hãy Đợi Đấy... Anh Sẽ Bắt Em Nói Với Anh Rằng
Chương 17: Cô không làm lơ được tôi đâu
Tại trường LUCIA SHOOL- Lâm, nghe tôi nói nè: @$#%$%%^$##>>>> Giờ ra chơi 5 phút tiếp theo- LÂm, cô biết gì chưa #%^^^$#....>>>>Giờ ra chơi 5 phút tiếp tiếp theo- Lâ ….Vèo… bộp … phịchQuyển sách không cánh mà bay đến chỗ Phong và tiếp đất tại .. mặt Phong.- Ồn ào quá đi, sao cứ ra chơi là qua tìm tôi thế, Chẳng phải tôi đã nói là chúng ta cứ xem nhau như người lạ sao?_ Lâm gắt gỏng. Nhưng cũng ko thể trách Lâm, mới sáng ra đã thấy ngay Phong đợi trước cổng trường rồi tự “ độc thoại” bước vào trường với Lâm. Đã thế mỗi lần nghỉ giải lao là lại qua tìm lâm, toàn lảm nhảm mấy cái chuyện trên trời dưới đất.. nói chung là ko ăn nhập gì hết, làm cho Lâm đã mệt rồi mà lỗ tai của cô cũng đau nữa.- Nói gì nặng vậy, chẳng phải chúng ta đều mong Bảo và Linh ngày càng gần nhau sao._ Phong lấy Bảo ra làm cái cớ.- Tôi nói là tôi đồng ý hồi nào, mà chuyện đó thì liên quan gì. Anh muốn thì tự đi mà giúp.- Chúng ta là đồng minh mà.- Sao anh dai thế, đã nói là không thích mà.- Cô còn chưa cho tôi cơ hội phục thù mà.- Chả phải anh quên rồi à.-Lầm sao quên được, nỗi nhục lớn nhất đời tôi._ Nhắc tới đó Phong nghiến răng nhớ lại “thảm cảnh” ngày hôm đó.- Hừm… baka.- Hử, cô đòi bồi thường tôi 3k à, mơ đi._ Rồi Phong lại tiếp tục độc thoại.“ trời ơi là trời, phong cậu bị ngu à, hay là não bị vô nước. Lâm đang chửu cậu đó, cậu ko hiểu à, cậu ấy đang nói tiếng nhật, là tiếng nhật đó. Thật tội nghiệp, bị họ chửu mà ko hề hay biết, Lâm quả là cao tay”_ Mọi người trong lớp nhìn Phong với vẻ mặt đồng cảm, mà cũng đúng, đối với người có thành tích “nổi trội” như cậu thì ko hiểu là phải.(p/s: baka trong tiếng nhật có nghĩa là đồ khùng hay là đồ ngốc nhé ^^)>>>> Giờ nghỉ trưa-Laammmmmmmm…Rốp ..rắc.. rầm rầm…Phong chưa kịp dứt lời thì cái bàn trước mặt Lâm đã nẻ ra làm đôi.-Lâ.. Lâm.. sao vậy?_ Phong toát mồ hôi hột, mặt tái mét nhìn Lâm- À, tại có con ruồi cứ léo nhéo bên tai tôi khó chịu quá nên …._Lâm vừa nói vừa liếc xuống cái bàn rồi lại qua Phong với hàm ý “ Cậu muốn như cái bàn này à”- Sao cậu ko nói, tôi kêu nguoiwg mang cái bình xịt côn trùng qua cho._ Phong vẩn tỉnh bơ ko hiểu là Lâm đang nói mình.“ Phong, Lâm đang nói cậu là con ruồi đó đó, cậu làm ơn đừng qua đây nữa. Mới có 2 ngày mà có hết 8 cái bàn phải vào nghĩa địa rồi, cậu ko thương chúng tôi cũng phải thương cho đám đồ vật chứ, khi không chúng phải hi sinh vì cậu. Đã vậy ko hối lỗi còn làm vẻ mặt ngây thơ”_ Cả lớp nhìn bộ bàn tiếp theo bị mang đi. AMEN tội lỗi tội lỗi.- Haizzz…._ Lâm thở dài, rút cái điện thoại trong túi ra.Píp píp zzz- Aloo, phải đồn công an không ạ, có người quấy rối tôi. Địa điểm ạ? Dạ tại trường Lucia school , đường XXX phố YYYPí po Pí po, chưa đầy 5 phút sau, xe công an đã có mặt trước nhà trường.- đây phải lớp của cô Trần Kha Lâm ko ạ.- Dạ, đây, là người này. Anh ta liên tục .. hức hức qua làm phiền tôi hức hức, mấy anh làm ơn giúp tôi với_ Lâm thút thít vừa nói vừa chỉ tay vào Phong. (p/s: hôm nay Lâm mang váy và tóc giả đi học nhé nên mấy chú công an hiểu lầm rằng Lâm bị bắt nạt)- Hử a… tôi.. tôi có làm gì đâu, buông ra.- Phong đứng sững khong hiểu gì, chỉ khi bị mấy chú công an xách tay kéo đi mới hiểu, anh lườm Lâm._ Trần Kha Lâm, hãy đợi đó.- Ble…lêu lêu_ Lâm làm mặt xấu chọc tức Phong.- Cô cô…. Tôi sẽ cho cô biết tay.- -Oáp, làm được đi đã rồi nói, chỉ được cái miệng, hứ_ Lâm đeo headphone rồi nằm gục xuống bàn “mới”“ Đáng sợ, quá đáng sợ, mới nãy tưởng cô ấy khóc thiệt, xem ra Phong chịu cực dài dài rồi. Mà tại sao Lâm lại ko đi theo ngàng diễn viên chứ, chắc chắn Lâm sẽ đoạt giải oscar ngay năm đầu tiên”_ cả lớp chứng kiến từ đầu đến cuối, khâm phục tài diễn xuất như thật của Lâm đến mức cảm thấy thương cho Lâm.-Lâm, vậy có ổn ko_ Linh ngồi bên cạnh hỏi.-Có j đâu, mình đã nói là đừng lại gần rồi mà do hắn ta ko chịu nghe đó chứ._ Lâm trả lời bằng vẻ mặt cực kì cực kì “ nham hiểm”-uk, cũng phải._ linh đồng tình.“ Híc, 2 cô nương này thật đáng sợ”_ Cả lớp toát mồ hôi, họ nghĩ tốt nhất ko nên đụng vào 2 người này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương