Hãy Kể Giấc Mơ Của Em

Chương 9



Nàng đang trong cơn hoảng hốt cực độ. Những ngón tay nàng run rẩy đến nỗi sau ba lần nàng vẫn chưa bấm đúng số cần gọi. Hít một hơi dài, nàng bấm lại một lần nữa 2 ... 9 ... 9. .... 2 ... 1 ...0 ... 1:

Bên kia chuông đã reo.

"Cảnh sát đây".

Đồn phó Blake, làm ơn. Tôi có chuyện gấp".

"Ông ấy về nhà rồi. Người khác được không?".

"Không! Tôi ... Anh có thể nhắn ông ấy gọi điện cho tôi được không? Tôi là Ashley patterson.

"Tôi cần nói chuyện với ông ấy ngay".

"Cô giữ máy nhé. Tôi sẽ cố liên lạc với sếp".

Đồn phó Blake đang kiên nhẫn nghe vợ quát tháo. "Ông anh tôi bắt anh làm việc như ngựa cá ngày lẫn đêm mà không trả cho anh đủ tiền để chăm lo cho tôi. Tại sao anh không đòi tăng lương? Tại sao Họ đang ngồi ở bàn ăn. "Em cảm ơn lay hộ anh đĩa khoai tây".

Serena với người qua bàn và đặt phịch cái đĩa trước mặt chồng, "Vấn đề là họ không đánh giá đúng tài năng của anh".

"Em nói đúng. Cho anh một ít nước xốt".

"Anh có nghe em nói không đấy? Bà ta quát lên.

"Từng từ một, em yêu. Bữa tối nay ngon lắm. Em quả là một đầu bếp cừ khôi".

"Anh tệ quá, anh không chịu nói lại thì em biết cãi nhau với ai bây giờ?".

Chuông điện thoại réo vang "Chờ anh một chút". Ông đứng lên và đi ra nhấc ống nghe.

"Allo ... ừ ... Nối dây đị., Cô Patterson?" Ông nghe thấy tiếng nàng thổn thức.

"Có cái gì đó rất khủng khiếp vừa xảy ra.

"Xin ông hãy đến chỗ tôi ngay".

"Được. Tôi tới ngay".

Serena cũng đứng dậy. "Cái gì? Anh lại đi à? Mình đã ăn xong đâu?".

"Nghiêm trọng đấy em ạ. Anh sẽ cố về càng sớm càng tốt". Bà ta nhìn Blake đeo súng vào người. Ông hôn khẽ lên má vợ. "Ăn tối ngon miệng nhé, em yêu".

Ashiey mở cửa ngay khi Blake đến nơi. Nước mắt vẫn còn ròng ròng trên má nàng.

Sam Biake bước vào nhà, thận trọng nhìn quanh.

"Còn ai ở đây không?".

"Có ai đó đã ở đây". Nàng đang cố trấn tĩnh, "Hãy xem đây! Nàng dẫn ông ta vào buồng tắm.

Sam Blake đọc to dòng chữ trên tấm gương:

MÀY PHẢI CHẾT.

Ông ta quay sang Ashiey. "Cô có đoán được ai viết không?".

"Không". Ashley trả lời. "Đây là nhà tôi. Không ai có chìa khóa cả ... Có ai đó đã lọt vào đây. Có ai đo đang theo dõi tôi. Hắn ta định giết tôi". Nàng lại thổn thức. "Tôi không thể chịu đựng thêm nữa".

Đồn phó Blake vỗ nhẹ lên vai nàng. "Thời nào, Mọi chuyện rồi sẽ ồn thôi.

Chúng tôi sẽ cho người bảo vệ cô và sẽ mau chóng tìm ra thủ phạm".

Ashley hít một hơi dài. "Tôi xin lỗi. Tôi không thề kiềm chế được. Thật kinh khủng quá".

"Cô hãy kể cho tôi nghe". Sam Blake yêu cầu.

Nàng cố gượng cười. "Được".

"Một tách trà nhé, cô Patterson?".

Hai người ngồi nói chuyện bên tách trà nóng. "Chuyện bắt đầu từ khi nào?".

"Khoảng sáu tháng trước. Tôi cảm giác rằng mình bị theo dõi. Đầu tiên thì rất mơ hồ nhưng càng về sau càng rõ ràng. Tôi biết chắc mình đã bị theo dõi nhưng tôi không thể phát hiện ra ai cả. Rồi có ai đó đã lẻn vào máy tính của tôi và tạo ra bức ảnh tôi bị một bàn tay cầm dao rạch nát".

"Cô có nghi ngờ, chỉ nghi ngờ thôi, là một ai đó không?".

"Không!".

"Cô nói lúc trước đã có người vào đây?".

"Vâng. Một lần thì tất cả đèn đóm đều bật sáng khi tôi đi vắng. Một lần khác thì có đầu lọc thuốc lá ở bàn trang điểm. Tôi không hút thuốc bao giờ. Hắn còn mở tủ quần áo và lục lọi cả ... đồ lót của tôi. Và bây giờ thì.. như thế đấy".

"Cô có người bạn trai nào bị cô bỏ rơi không?".

"Không!".

"Thế cô có làm ăn với ai mà họ bị thua thiệt với cô không?".

,Không!".

"Cô không hề nghi ngờ ai sao".

" Không!" Nàng định kể về chuyện xảy ra ở Chicago nhưng lại sợ dính dáng đến bố mình. Tốt nhất là không nói gì cả.

"Đêm nay tôi không muốn ở một mình". Nàng lẩm bẩm thành tiếng.

"Cũng được. Để tôi gọi về đồn và cử người đến đây ...".

"Không! Làm ơn! Tôi không muốn tin vào bất cứ ai. Ông có thể ở lại đây được không? Chỉ đến sáng mai thôi".

"Tôi nghĩ là tôi không".

"Mong ông làm ơn". Nàng run rẩy cầu xin.

Biake nhìn vào mắt Ashley và nghĩ, chưa bao giờ ta gặp người nào trong tình trạng hoảng sợ như vậy.

"Có chỗ nào để có thể ở qua đêm không? Một người bạn gái thân thiết chẳng hạn. Tôi sẽ đưa cô tới.

"Nhỡ chính là một trong số bạn bè của tôi làm ra những chuyện này thì sao?".

Blake gật đầu. "Đúng ... Thôi được, tôi sẽ ở lại Sáng mai tôi sẽ sắp xếp người bảo vệ cô 24/24 giờ".

"Cảm ơn ông". Giọng nàng đầy cảm kích.

Blake vỗ nhẹ lên tay Ashley. "Đừng quá lo lắng. Tôi hứa là sẽ nhanh chóng khám phá la sự việc để tôi gọi cho đồn trưởng báo cáo lại mọi chuyện".

Ông nói chuyện khoảng năm phút, sau đó bảo nàng, "Có lẽ tôi cũng nên gọi về cho vợ tôi".

"Dĩ nhiên".

Đồn phó Blakenhấc ống nghe lên lần nữa và bấm số. "Chào em. Đêm nay anh không về đâu, vầy em hãy xem ti vi:".

Anh không cái gì? Anh đang ở đâu, cùng con điếm rẻ tiền nào?".

Ashley nghe rõ mồn một giọng bà ta la hét qua máy.

"Serena ...".

"Anh đừng hòng gạt tôi".

"Serena ...".

"Đàn ông các anh ai cũng thế cả.".

"Serena ...".

"Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra đâu".

"Serena ...".

"Làm một bà vợ tôi thì được trả ơn như vậy đấy".

Cuộc đối thoại một chiều kéo dài gần mười phút. Cuối cùng, đồn phó Blake đắt ống nghe xuống và xấu hổ quay sang Ashley.

"Tôi xin lỗi. Bà ấy không phải như vậy đâu".

ABhley nhìn ông và nói. "Tôi hiểu mà".

"Không. Ý tôi muốn nói Serena làm vậy vì bà ấy sợ".

Ashley nhìn ông ta ngạc nhiên. "Sợ?".

Blake im lặng một lúc. "Serena sắp ra đi. Bà ấy bị ung thư. Tạm thời thì căn bệnh đang thuyên giảm. Vợ tôi bắt đầu bị từ bảy năm trước. Chúng tôi mới cưới nhau được có năm năm thôi. Vậy là ông biết ...".

"Vâng. Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng gì. Tôi yêu bà ấy". Ông ta ngừng lại. "Vợ tôi sợ tôi sẽ bỏ bà ấy, sợ cái chết. Quát tháo chẳng qua là để che đậy nỗi sợ hãi mà thôi".

"Tôi ... tôi xin lỗi".

"Con người bà ấy cũng tốt lắm. Bà ấy rất lịch thiệp, hòa nhã, đáng yêu. Đó mới là Serena mà tôi biết".

Ashley nói. "Xin lỗi nếu tôi có nhỡ ...".

"Không có gì đâu". Ông ta nhìn quanh.

"Ở đây chỉ có một phòng ngủ thôi. Ông có thể vào đó còn tôi sẽ ngủ tại đây, phòng khách, trên đi văng".

Sam Blake lắc đầu. "Đi vắng thì thích hợp với tôi hơn.

"Ông thật là tử tế quá".

"Không có gì đâu, cô Patterson". Ông ta nhìn nàng đi vào căn buồng nhỏ mang chặn gối ra.

Nàng trải khăn trải giường lên đi văng. "Tôi hi vọng là ông sẽ ...".

"Thế là ổn rồi. Tôi cũng không định ngủ nhiều đâu" Ông đi kiểm tra lại các cửa sổ và cửa ra vào "Tốt rồi". Sau đó ông đặt khẩu súng trên bàn cạnh đi văng.

"Chúc ngủ ngon. Sáng ra chúng ta, sẽ thu xếp các chuyện còn lại".

Ashley gật đầu. Nàng bước đến hôn lên má ông. "Cảm ơn ông".

Đồn phó Blake nhìn theo nàng đi vào không ngủ. Cánh cửa khép lại. Ông ra kiểm tra cửa sổ một lần nữa. Đêm nay sẽ rất dài đây.

Tại tổng hành dinh FBI ở Washington nhân viên đặc biệt Ramirez đang nói chuyện với Roland Kingsley, sếp bộ phận của mình.

"Chúng ta đã có bản báo cáo về DNA và dấu tay ở các vụ xảy ra tại Bedford, Cupertino, Quebec và San Francisco. Chúng ta cũng vừa hoàn thành xong bản xét nghiệm DNA tổng hợp. Dấu tay hoàn toàn giống nhau và DNA cũng chỉ là một".

Kingsley gật đầu. "Vậy là giết người hàng loạt à?".

"Đúng vậy".

"Hãy mau chóng tìm ra tên khốn kiếp đó.".

Sáu giờ sáng hôm đó, cái xác trần truồng của đồn phó Sam Blake được tìm thấy tại con hẻm đằng sau tòa nhà của Ashley Patterson bởi bà vợ của ông bảo vệ tòa nhà.

Sam Blake bị đâm chết và bị thiến.
Chương trước Chương tiếp
Loading...