Hay Là Mình Sống Chung

Chương 27: Xin anh hãy dọn đi



Hai ngày sau, lúc đi làm, Tiền Phỉ nhận được điện thoại của chị Kim, cô đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

Trong điện thoại chị Kim vô cùng áy náy nói: “Phỉ Phỉ, chị đã nghe chuyện Hồ Tử Ninh bắt cá hai tay, hai người chia tay rồi em xem chuyện này thành ra như vậy, chị thấy nó cũng là đứa tử tế, ai ngờ lại là loại người không ra gì, làm em bị tổn thương rồi phải không? Mọi chuyện đều trách chị, chị đã giới thiệu người không tốt cho em.”

Tiền Phỉ vội nói: “Chị Kim, chị đừng bao giờ nói như vậy, trong công ty người tốt với em nhất chính là chị! Hồ Tử Ninh ở bên ngoài làm ra những chuyện như vậy, e rằng đến mẹ của anh ta còn không biết, làm sao mà chị biết được? Chị đừng đem chuyện này ôm vào người nữa, nếu không sau này em làm sao dám nhờ chị giới thiệu bạn trai cho em nữa?”

Chị Kim thở dài hai tiếng: “Ai ai, thật là chị không dám giới thiệu bạn trai cho em nữa đâu! May mà phát hiện sớm, để kết hôn rồi mới biết thì không phải là chị hại em sao?”

Tiền Phỉ ngắt lời chị: “Vậy sao được hả chị Kim! Chị ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó chứ, nếu chị cảm thấy có lỗi với em thì chị tìm người tốt hơn giới thiệu cho em đi!”

Chị Kim vốn đang buồn bực, bị cô chọc cười, cảm khái nói: “Phỉ Phỉ à, em là cô gái tốt, sao mãi không gặp được chàng trai nào tử tế vậy chứ!”

Tiền Phỉ bị câu cuối cùng chạm đến nỗi buồn của cô, mắt hơi chua xót, cố nhịn xuống nói: “Chắc duyên phận chưa tới thôi!”

Cúp điện thoại, cô dùng sức hít mũi một cái, đi về phòng làm việc.

Cô cúi đầu, dụi mắt, kết quả là lúc quẹo cua “uỳnh” một tiếng đã đụng trúng một người.

Cô vội nói: “Xin lỗi”, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Diệc Phi đang bĩu môi cúi xuống nhìn cô.

“Miễn cưỡng cười vui à?” Anh lười nhác hỏi.

Tiền Phỉ tức giận đẩy anh ta một cái, “Anh nói xem anh có đáng ghét hay không? Sao anh lại nghe lén tôi nói điện thoại chứ?”

Lý Diệc Phi vẫn đứng cản đường tại đó không xê dịch tý nào, “Cảnh cáo cô đừng có động tay động chân, tôi ghét nhất người ta đẩy tôi! Còn nữa, đừng có liệt tôi vào hạng người nghe lén vô liêm sỉ như vậy, tôi cũng vì muốn tốt cho cô, nếu là tên họ Hồ kia, tôi sợ cô nói không lại nó mà thôi.”

Tiền Phỉ phì cười: “Chuyện lạ, sao tự nhiên anh tốt bụng vậy!”

Lý Diệc Phi lườm cô, phun ra bốn chữ “Không biết tốt xấu” sau đó bỏ đi.

Tiền Phỉ đi theo, đột nhiên cô cảm thấy hoa mắt, cô dừng lại nhìn về hướng bên cạnh góc giao nhau của hành lang.

Một bóng lưng tóc dài yểu điệu càng lúc càng đi xa.

Cô ngẩn người cảm thấy bóng lưng kia mang theo một chút oán giận.

Đang lúc hoảng hốt, cô nghe tiếng Lý Diệc Phi nói phía trước: “Tối nay tôi không ăn cơm nhà!”

Cô “ừ” một tiếng, “Tôi ước gì ngày nào anh cũng không ăn cơm nhà!”

※※※※※※Buổi tối, Đại Quân gọi Lý Diệc Phi đến Tiếu Giang Nam.

Lý Diệc Phi vào phòng hỏi: “Sao hôm nay lại đến chỗ yên tĩnh thế này?”

“Muốn tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện thôi.”

Lý Diệc Phi nói: “Vậy qua nhà tôi là được rồi, hôm nay nữ hán tử làm món cà xào (*), còn ngon hơn so với đồ ăn ở đây!”

(*) Cà xào: Món ăn làm Anh Phi điên đảo

Đại Quân suýt nữa bị nghẹn, nhìn anh: “Thiếu gia, cậu càng sống càng tiện rồi!”

Lý Diệc Phi đạp cậu ta một cái, “Có gì nói mau.”

Đại Quân cầm đũa: “Chờ tôi ăn một miếng đã,“ cậu ta gắp miếng cá hấp cho vào miệng, “Ở đây chỉ có món này là ngon!”

Lý Diệc Phi cũng cầm đũa gắp một miếng cá nếm thử.

Nếm xong quay đầu nhìn qua phát hiện Đại Quân há miệng mắt dại ra nhìn mình đũa trong tay cậu ta cũng rơi xuống bàn.

“Tôi quên đợi cậu gắp đồ ăn vào bát trước rồi, nhưng vấn đề là đĩa thức ăn này tôi đụng đũa của tôi vào rồi mà sao cậu vẫn ăn vậy? Tôi nhớ cậu không bao giờ đụng vào đĩa thức ăn nào mà người khác đã dùng đũa của họ gắp qua mà? Cậu có bị làm sao không, hay người hành tinh nhập vào cậu rồi?”

Lý Diệc Phi bị cậu ta nói vậy cũng ngẩn người ra.

Đại Quân không nói anh cũng không phát hiện, gần đây lúc ăn cơm ở nhà anh cũng không gắp thức ăn vào bát mình như trước mà cùng với nữ hán tử tôi một đũa cô một đũa gắp chung một đĩa cà xào.

Từ khi nào mà anh xem nữ hán tử như anh em thân thiết không chút ghét bỏ? Bản thân mình cũng không phát hiện.

Anh ổn định lại tinh thần nhướng mày nói: “Làm gì mà phản ứng ghê vậy chứ, tôi nhất thời quên thôi!” anh buông đũa xuống, hỏi Đại Quân: “Nói mau, tìm tôi làm gì?”

Đại Quân thôi đùa giỡn, nghiêm chỉnh lại: “Phi Phi à, hai chúng ta kiếm gì làm ăn đi, tiền để trong ngân hàng sao có thể gọi là tiền chứ? Mất giá còn nhanh hơn giấy! Vốn là có thể mua nhà để đầu tư nhưng nghe nói nhà nước muốn thu thuế bất động sản, vậy việc kinh doanh nhà cửa chẳng khác nào là chuyện phỏng tay! Tôi không thể không làm gì mà ngồi nhìn đồng tiền Nhân dân tệ ngày ngày mất giá như vậy, tôi không thể làm cái gì sao?”

Lý Diệc Phi lườm hắn nói: “Chuyện này cậu tìm người khác đi, ông bố của tôi đuổi tôi ra khỏi nhà rồi, tôi không có vốn.”

Đại Quân khoác vai anh: “Tôi cũng không khuyên cậu đi xin tiền ông già của cậu, cậu nhất định sẽ đánh tôi, như vậy đi, tiền tôi ra, cậu phụ trách phương án kiếm tiền, xong việc tôi với cậu chia, để cậu kiếm chút tiền lẻ cho ông bố của cậu xem!”

Lý Diệc Phi xiêu lòng.

“Được, cứ như vậy đi, tôi sẽ lên kế hoạch.”

Mặt Đại Quân dãn ra, “Chuyện chính nói xong, bây giờ nói đến chuyện còn quan trọng hơn chuyện chính! Cậu cùng Kim Điềm phát triển đến đâu rồi?”

Lý Diệc Phi gắp thức ăn bỏ vào miệng nói, “Cũng được, xinh đẹp, hiểu chuyện, không bám người.”

Đại Quân chớp mắt hỏi: “So với tình yêu nhỏ kia của cậu thì sao?”Lý Diệc Phi hừ một tiếng: “Lúc trước cô ta không giống như bây giờ, cũng là một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện, không bám người, ai biết được từ khi về nước ngày nào cũng sinh sự.”

Đại Quân lắc đầu, tặc lưỡi nói: “Biết tại sao không? Cái này gọi là nghèo là chuyện buồn trăm năm của vợ chồng rồi! Lúc trước cậu có để cô ta phải làm việc gì đâu chứ? Nhưng nói gì thì nói, thật ra cậu thuê một người giúp việc làm việc nhà là được mà, hà tất phải vì chuyện làm việc nhà mà ngày ngày cãi nhau, chẳng lẽ bây giờ cậu nghèo đến nổi trả không được chút tiền đó!”

Lý Diệc Phi nhìn cậu ta nói: “Thuê một người giúp việc cũng không sao, nhưng tôi muốn biết một cô gái có thể cùng chịu khổ với tôi đến mức độ nào, kết quả ra sao? Một chút việc nhà làm cho cô ta chạy lên giường của người đàn ông khác!”

Lý Diệc Phi buông đũa xuống, ăn không vô.

“Có lúc tôi thật sự rất hận ông bố của mình, ông ấy nhìn sự việc rất rõ ràng, nói Quế Lê Lê không được, nói cô ta chỉ có thể cùng hưởng phúc với tôi nhưng sẽ không cùng phấn đấu, còn nói tôi không rời ông ấy được! Tôi rất muốn chứng minh cho ông ấy thấy ông ấy cũng có lúc nói sai, nhưng kết quả từng chuyện từng chuyện xảy ra, đều như ông ấy nói. Bây giờ chỉ còn lại chuyện ông ấy nói tôi không rời ông ấy được thôi, tôi nhất định sẽ làm cho ông ấy thất vọng! Tôi không thể để ông ấy xem thường!”

Đại Quân rất lâu rồi không nhìn thấy vẻ bất cần, bướng bỉnh cùng kiên trì này của Lý Diệc Phi, cậu ta phát hiện vẻ bất cần và bướng bỉnh này của Lý Diệc Phi không giống như trước, lúc trước sự bướng bỉnh bất cần này là do gia thế xuất thân cùng tài phú; mà bây giờ, là toát ra từ trong xương cốt, tự tin chứng minh mình có thể mở ra một khoảng trời khiến bản thân tự hào.

Đại Quân cảm thấy lúc này Lý Diệc Phi rất bá đạo.

“Người anh em à, cầu xin cậu lần sau đừng trưng bộ mặt này ra nữa, tôi sợ bản thân mình biến cong!”

Đại Quân nói xong bị Lý Diệc Phi đang uống nước phun hết lên mặt mình, “Cậu không tiện thì chết sao?”

※※※※※※

Bỗng nhiên Tiền Phỉ cảm thấy ăn cơm một mình có chút cô đơn.

Phát hiện mình có cảm xúc này, Tiền Phỉ bỗng sợ run, nếu cô có cảm giác ỷ lại với người thuê nhà của mình thì hỏng bét rồi.

Lúc rửa bát, Tiền Phỉ nghĩ đến những lời xấu xa của Hồ Tử Ninh.

Xem ra, cùng Lý Diệc Phi cô nam quả nữ ở chung thật không thích hợp cho lắm.

Cô thấy mình nên nghiêm túc thảo luận vấn đề dọn đi với Lý Diệc Phi.

※※※※※※

Lý Diệc Phi vừa về đến nhà, anh cảm thấy Tiền Phỉ có chút gì đó là lạ, bộ dạng cô do dự, ấp úng như làm sai chuyện gì.

Lý Diệc Phi thay đồ ngủ, ngồi ghế salon ở phòng khách xem tivi.

Tiền Phỉ giống như một hồn ma, từ trong phòng bay vù ra đến trước ghế salon, dừng lại cười ha ha, nói với anh: “Anh về rồi à?” sau đó không nói gì mà ở đó làm vẻ mặt như “nên nói hay không” cùng “hay là thôi đi”, lại chạy vèo cái về phòng.Lần thứ hai, lắc lư đi ra, nói “Ăn cơm rồi à?” sau đó lại đem theo sự kiềm nén, bối rối của mình đi về phòng.

Lần thứ ba, cô nói: “Ăn no rồi à?” lại bối rối về phòng.

Lần thứ tư, cô nói xong “Ăn ngon không?” định về phòng thì bị Lý Diệc Phi kéo lại.

“Cô đừng có lê dép, tóc tai bù xù, giống như quỷ cái thế, lượn lờ qua lại trước mặt tôi làm gì? Nói, cô làm sai chuyện gì hay là làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi?”

Tiền Phỉ người hơi run run.

Trước sau gì cũng phải nói tên này dọn đi, cô quyết định rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, tựa như tráng sĩ chặt tay, mở miệng nói..........

“Không phải là cô muốn đuổi tôi ra khỏi nhà đấy chứ?” Lý Diệc Phi đột nhiên cướp lời hỏi.

“Sao anh biết tôi muốn nói cái...........”

Lý Diệc Phi tức giận gạt Tiền Phỉ qua một bên, “Tránh chỗ cho tôi xem tivi! Cô tự mình soi gương đi, trên mặt cô viết rõ mấy chữ 'Lý Diệc Phi chú mau cút nhanh đi' tôi đâu có bị mù.”

Tiền Phỉ ngẩn ngơ nhìn cánh tay mình.

Lúc nãy anh ta giống như không có chuyện gì gạt cô ra như gạt một thứ đồ vật, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái...... mà anh ta làm hành động này là trong lúc họ đang thảo luận chuyện cô muốn anh ta dọn đi....

Rốt cuộc ai mới là chủ nhà?

Tiền Phỉ tức lên.

“Lý Diệc Phi, khi nào anh mới dọn đi?” cô chắn trước tivi.

Lý Diệc Phi lười biếng nằm dựa ngửa trên ghế sopha, dùng một cái chân dài đẩy cô ra, “Nói cô đừng phiền tôi xem tivi mà! Đợi tôi mua biệt thự thì tôi sẽ chuyển đi.”

Tiền Phỉ lại bị chân của anh gạt qua một bên.

Cô ngẩn người, đau đầu vì bản thân mình ở thế dưới mà vô cùng đau đớn.

Cô đứng lại chỗ cũ, “Lý Diệc Phi, anh mà còn ở nữa thì trinh tiết của tôi trong mắt người đời sẽ mất sạch cho coi! Anh tìm nhà khác đi, được không?”

Lý Diệc Phi không vui nói: “Cô làm gì mà cứ cản trước tivi của tôi? Cô làm như vậy tôi rất phiền cô biết không? Không dọn là không dọn, tôi ở đây quen rồi!”

Tiền Phỉ thấy anh ta giở trò vô lại, tức giận nói, “Anh quen nhưng tôi không quen! Tôi rất phiền! Người ta nói tôi bao trai đấy! Diệc Phi này, khi tôi đang nói anh có thể dừng xem tivi không? Lý Diệc Phi, có phải anh định ép tôi quỳ xuống thì cầu xin anh thì anh mới chịu dọn đi không?”

Lý Diệc Phi mò mẫm trong túi quần hồi lâu, móc ra hơn bảy mươi tệ, anh đưa tiền cho Tiền Phỉ: “Ngoan, đừng nói tôi không có nghĩa nghĩ nhé, cô quỳ xong lấy tiền này xài đi.”

Tiền Phỉ tức giận nói, “Lý Diệc Phi, anh muốn sao mới chịu dọn?”

Lý Diệc Phi lại lấy chân đẩy Tiền Phỉ qua, “Biết điều một chút, để tôi yên tĩnh xem tivi, sau này mỗi tháng tôi trả thêm tiền nhà cho cô!”

Tiền Phỉ hét: “Trả thêm tiền cũng không được! Thêm tiền cũng phải dọn! Trả thêm tiền...... nếu trả thêm tiền, vậy thêm bao nhiêu?”

Lý Diệc Phi mắt vẫn nhìn tivi: “Chín trăm.”

Tiền Phỉ “Xì” một tiếng: “Một quý hả, chị đây không thèm”

Lý Diệc Phi không nhìn cô, “Chín trăm một tháng”

Tiền Phỉ ngẩn người, sau đó hỏi: “Vậy, tối mai anh muốn ăn gì?”

Lý Diệc Phi nghiêng người hết mức, tức giận liếc nhìn cô một cái “Không đuổi tôi nữa à?”

Vẻ mặt Tiền Phỉ chính trực nói: “Đuổi anh làm gì? Thanh giả tự thanh(*) mà! Lại nói, anh đẹp trai như vậy ngày ngày cho tôi nhìn miễn phí, tôi đang chiếm lợi của anh đó chứ!”

(*)Thanh giả tự thanh: Ý là trong sạch thì mãi là trong sạch không cần phải cố gắng chứng minh, mặc kệ người ta nói. Nôm na là thế.

Lý Diệc Phi híp mắt, tặc lưỡi khen cô: “Nhìn xem, nhìn xem con cái nhà ai đây nè, sao lại có mắt thưởng thức thế này!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...