Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi

Chương 17: Hồi Thứ Ba (1)



02h20, ngày 17 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.

- --

Có chia ly ắt sẽ có trùng phùng.

Lần chia ly này đối với Vu Thanh Tuyền là những mười tám năm ròng, nhưng với Thạch Trình Hạ thì cũng chỉ bằng một cái chớp mắt mà thôi.

Mở mắt ra, nàng đã ngồi lại chiếc ghế trong phòng ngủ Vu Thanh Tuyền, đầu cuối vẫn đang mở. Cà phê trên bàn vẫn chưa nguội hẳn. Trong tai nghe còn đang phát đoạn thơ thanh mai trúc mã của vị đại thi nhân nọ: "Đôi trẻ rất hồn nhiên".

Lần này bất ngờ trở về 18 năm trước, dù đã xác định được một nghi phạm nhưng vẫn không giúp bản án có tiến triển vượt bậc nào. Vì liên quan đến Vu Thanh Tuyền nên khi mới chỉ xác nhận sơ bộ thân phận nạn nhân "Án ngã lầu", cấp trên đã khởi động dự án khẩn cấp ngay: Bắt đầu "Kế hoạch Yesterday".

Xét theo những gì Thạch Trình Hạ tra được và thái độ của bên Giang Viễn thì việc Vu Thanh Tuyền ngã từ lầu cao chắc chắn không phải do ngoài ý muốn. Mà hung thủ thì quá cẩn thận, lại thêm rất nhiều điểm đáng ngờ mà chưa thể chứng minh càng khiến việc lập án trở nên khó nhằn hơn.

Nếu sức ảnh hưởng của Vu Thanh Tuyền không rộng đến mức tác động lên cả thành phố T, nếu không phải trùng hợp có dự án "Kế hoạch Yesterday", có lẽ bản án sẽ thành án treo, thậm chí có thể thành án "tự sát" trong trường hợp không thể điều tra ra thứ gì.

Nếu không có "Kế hoạch Yesterday" này... Thạch Trình Hạ theo bản năng nhìn về phía Vu Thanh Tuyền đang say giấc nồng. Vì tự ý rời cương vị mà hại chết đối tượng nhiệm vụ, sợ rằng cả đời mình sẽ không thể thanh thản mà làm cái nghề cảnh sát này nữa.

Thạch Trình Hạ khẽ than, chỉ cảm thấy mọi thứ như đã được an bài. Coi như hóa xui thành may.

Cẩn thận nhớ lại cái ngày mà lúc rạng sáng bị tập kích, chắc là xảy ra trong đoạn thời gian này thôi đúng không? Nếu giờ nàng ra ngoài, có thể gặp được tên có ý định giết nàng không? Chỉ tiếc là giờ mình không có thời gian dây dưa với hắn ta, nàng không còn nhiều cơ hội nữa rồi.

"Cảnh sát Thạch, sao còn chưa ngủ thế?"

Trong này chỉ có hai người, người nói chuyện đương nhiên là Vu Thanh Tuyền. Vu tổng nằm trên giường dụi mắt, mơ màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Vẫn còn sớm, cô cứ ngủ tiếp đi." Thạch Trình Hạ đáp, nghĩ một hồi lại nói thêm: "Mấy giờ cô phải dậy để tôi còn gọi cô?"

Vu Thanh Tuyền lơ ngơ một lúc, rồi nhanh chóng cười rộ lên: "Cảnh sát Thạch không ngủ được nên định cứ ngồi trông tôi mãi thế hả?"

Thạch Trình Hạ trầm giọng ừ: "Thế cũng được."

"Đúng là khiến tôi được sủng mà sợ đấy." Vu Thanh Tuyền mỉm cười: "Chắc là 'Ngưu Lang Chức Nữ', à không, không phải." Vu Thanh Tuyền nghĩ ngợi, rồi nói: "Cảnh sát Thạch, cô có phải thiên nga biến thành người không? Nửa đêm ngồi dệt vải trong nhà tôi để báo ân hả?"

Thạch Trình Hạ nghiêm mặt lại: "Vu tổng, nếu cô còn đi quá xa, tôi không ngại dùng thời gian ngủ của cô để nói chuyện lại đàng hoàng đâu đấy."

Vì nàng mà nụ cười người ấy càng nở rộ. Vu Thanh Tuyền cười rất đẹp, nhất là lúc không có lớp trang điểm, cười lên trông khá mộc mạc và gần gũi. Dù khi còn bé đã từng được tiếp xúc với cô, nhưng cũng chính vì vậy Thạch Trình Hạ mới tò mò vì sao Vu Thanh Tuyền lớn lên lại thành người thế này.

"Cảnh sát Thạch muốn nói gì đây?" Vu Thanh Tuyền chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Nàng để vai nửa trần, thời tiết lạnh thế này mà lại mặc mỏng như vậy, nhưng váy ngủ thì không có gì bất thường.

"Nói về việc cô giấu nhẹm manh mối quan trọng mà không trình báo." Thạch Trình Hạ cầm cốc cà phê lên, phẩy qua mặt.

Dáng vẻ trịnh trọng của nàng khiến Vu Thanh Tuyền không kìm được lại bật cười. Trước khi Thạch Trình Hạ nổi giận, cô cố nhịn cười, che nửa miệng: "Được thôi Trình Hạ, nếu tôi nói là tôi đã từng có ý định bảo em, nhưng khi đó em có vẻ không mấy để ý đến tình hình của tôi, em có thể tha thứ cho tôi được không?"

Người Vu Thanh Tuyền nói chắc hẳn là "mình" khác. Thạch Trình Hạ phân tích vấn đề rõ ràng.

"Việc này tôi cũng có một phần trách nhiệm." Thạch Trình Hạ nói, "Nhưng Vu tổng ơi, xin cô đừng quên rằng trong sở cảnh sát đâu phải chỉ có mình tôi đâu."

Thạch Trình Hạ không có gì để biện giải cho "mình" không đáng tin cậy trong quá khứ. Trước kia mình vì tình cảm cá nhân mà bị người ta chi phối, mang thành kiến với người công dân vốn vô tội. Trong những ngày xuyên không này, nàng đã dứt bỏ những thành kiến của mình đối với Vu Thanh Tuyền, mà nói vậy cũng không đúng lắm, phải là vì nàng đã ý thức được Vu Thanh Tuyền là người tốt, người không đáng bị ghét, người mà mình có trách nhiệm phải bảo vệ cho tốt.

Vu Thanh Tuyền ung dung mỉm cười: "Nhưng chẳng phải em là người phụ trách mọi mặt của tôi sao?"

"Đừng có tự tiện ngắt lời chứ." Thạch Trình Hạ xoay người, ngồi đối diện với Vu Thanh Tuyền, "Nếu giờ Vu tổng không ngủ được, vậy có thể cùng tôi thảo luận về cha của ngài không?"

"Ông ta hả?" Vu Thanh Tuyền giật mình: "Nói về ông ta làm gì?"

"Ngay lúc cô đang ngủ, tôi đã trở về 18 năm trước." Thạch Trình Hạ nói, "Đúng vậy, chính là lần đầu tiên cô gặp tôi đấy."

"Nên em phát hiện được gì à?"

"Cô biết những gì về Ngu Quân Tề?"

"Ai thế?" Vu Thanh Tuyền hừ lạnh, "Tôi không biết ai hết."

"Không, cô biết chứ." Thạch Trình Hạ nói, "Cô biết, nhưng cô không muốn nghĩ về chuyện liên quan đến người đó."

"Thế thì đã sao? Ai chẳng có bí mật chứ?" Thạch Trình Hạ vén chăn lên, đi chân trần xuống giường, trông rất tức giận: "Thạch Trình Hạ, cô đừng tưởng vì cô là cảnh sát, là người quen của tôi mà tôi phải lột sạch hết để trưng bày ra cho cô xem đâu nhá.".

"Không phải trưng bày." Thạch Trình Hạ aiz một tiếng, đành đứng lên dỗ tổng tài về giường. Mãi đến khi dỗ xong Vu Thanh Tuyền đang ỡm ờ về lại trong chăn, nàng mới bất đắc dĩ nói ra: "Chị Vu nhỏ ơi, giờ chúng ta đừng giận dỗi lung tung nữa được không? Tôi không hề muốn bới móc đời tư của chị, nghe tôi nói hết đã nhé."

Không biết dây thần kinh nào của Vu Thanh Tuyền bị Thạch Trình Hạ đâm trúng mà ngay lập tức đã trời quang mây tạnh. Cô gật đầu, khoanh tay vui vẻ nói: "Vậy được, em nói đi."

"Ngu Quân Tề và chị là chị em cùng cha khác mẹ có đúng không?" Thạch Trình Hạ nói, "Chị đừng vội giận, tôi biết chị không muốn nhận cô em gái này nhưng từ góc độ sinh học thì đây là sự thật rồi."

"Theo điều tra, Ngu Quân Tề sinh ngày 2 tháng 11 năm 290, cùng ngày với chị đúng chứ? Nhưng đây chưa phải trọng điểm." Thạch Trình Hạ còn nói, "Mẹ ruột Ngu Quân Tề là Điền Kiều nghe nói mắc bệnh trầm cảm đã lâu, nằm viện trường kỳ. Nhưng thế mà lại chọn đúng ngày 2 tháng 11 năm 311 để nhảy lầu tự sát."

"Vu Thanh Tuyền, chị có biết, năm 313, cũng chính là năm nay, ngày 2 tháng 11, chị cũng sẽ chết theo cách y hệt vậy không?" Thạch Trình Hạ cau mày, "Tôi nói những thứ này với chị đã là tiết lộ cơ mật rồi, nhưng Vu tổng ơi, tôi thật lòng không muốn nhìn thấy chị phải chết thêm lần nữa đâu."

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh Thạch Trình Hạ xuyên không, Vu Thanh Tuyền rất muốn đưa cảnh sát Thạch cứ bắn như súng liên thanh phân tích '"tình tiết vụ án" này đi bệnh viện kiểm tra thử xem.

Thế nhưng cô biết những điều Thạch Trình Hạ nói hoàn toàn là sự thật.

Nàng nói mình sắp chết, cũng là thật.
Chương trước Chương tiếp
Loading...