Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 25: Sáng đã gây họa



- Vy...

Nghe tiếng gọi vy quay lại.

- Anh Nam.

- Em đi đâu giờ này? - Nam đi tới

- Em đi dạo thôi, còn anh?

- Cũng vậy, đi chung nhé!

- Ok.

Hai người bước đi song song nhau, Vy thấy hôm nay Nam hơi khác nhìn anh ấy trong buồn thì phải.

- Ra kia ngồi đi. - Anh chỉ tay.

Vy cũng gật đầu không nói gì hôm nay Vy cũng buồn, cũng không muốn làm phiền nó và Linh nên nhỏ đi dạo một mình. Im lặng một lúc Vy nói.

- Anh sao vậy lạ lắm nha!

- Anh có gì lạ đâu hì... - Nam nheo mắt cười.

- mỗi ngày anh cứ bô bô nói đủ thứ móc em mà, hôm nay anh im lặng quá em thấy lạ.

- Người bô bô là em thì có haha...

Nam cười thích thú khi Vy trừng mắt lên.

- Anh... dám nói em vậy á?

- Sự thật nó phũ phàng vậy đó. - Nam trả lời thản nhiên.

- Này thì phũ... - Vy đánh thẳng vào bụng Nam rồi chạy đi.

- Em giỏi lắm đứng lại đó mau.

Nam đứng dậy đuổi theo, hai người chạy vòng vòng cũng mệt ngồi xuống vừa thở vừa cười. Im lặng 1 lúc Nam cất tiếng giọng buồn thiu.

- Hôm nay là ngày giỗ của em gái anh... - giọng anh nhè nhẹ vang lên. Vy vẫn im lặng lắng nghe.

- Ba năm trước, vì nó muốn cứu anh mà gặp tai nạn... ba năm qua chưa một ngày nào mà anh quên được.... cái ngày kinh hoàng ấy... nó ám ảnh anh cả trong giấc mơ....

- Anh... Nam. - Vy vỗ nhẹ vai anh khi thấy nó run lên.

- Con bé nằm đó nhưng miệng nó lại cười rất tươi.... anh rất nhớ nụ cười đó...

Một giọt nước mắt của Nam rơi xuống.

- Đừng tự trách bản thân mình như thế có được không? Con bé ở trên trời nhìn xuống thấy anh như vậy nó sẽ rất buồn.

- Ừ.

Nam và Vy ngồi đó không nói gì, cả hai cùng ngước lên bầu trời thầm cầu mong cho con bé, sự tốt bụng đó sẽ được đền đáp xứng đáng.

- Hôm nay cảm ơn em, nhờ có em mà anh vui lên được một chút rồi.

- Hey, có em tất nhiên vui rồi - Vy buông một câu châm chọc làm Nam mỉm cười. Cô gái này thật tốt bụng, lúc nào cũng làm cho người khác cười.

- Anh đưa em về.

- Em cũng có ý định đó haha....

Hai người mỉm cười đi cạnh nhau, con đường tấp nập hiện ra.

Sáng ánh nắng ban mai lọt qua cửa sổ chiếu rọi khắp căn phòng, đồng hồ báo thức reo ầm ĩ. Nó bực bội ném về phía cửa, rúc vào chăn ngủ tiếp nhưng nó nào biết rằng đồng hồ không đập vào tường mà đập vào khuôn mặt điển trai của ai kia.

10s sau.

- TRỊNH HOÀNG HIỂU NHI CÔ DẬY NGAY CHO TÔI. - Tiếng quát của hắn làm nó bật dậy, tỉnh hẳn.

- Anh làm gì mà sáng ra quát tháo òm sòm THẾ HẢ? - nó nói chậm rãi rồi cũng quát lại.

- Vì sao? Vì sao hả? CÔ NHÌN NÀY. - hắn chỉ cái đồng hồ rồi chỉ vào mặt mình.

Nó nghe hắn nói cũng đưa mắt nhìn.

- Ôi.... mặt anh bị gì vậy? - nó hỏi một câu làm hắn tức điên. ( tg: ôi chị hỏi ngu vãi... Nhi: nói ai ngu hả? Tg: à dạ không có gì?)

- Cô giả ngu với tôi. Ai ném cái này vào mặt tôi.

Nó vẫn ngu ngơ ngồi ngẫm nghĩ, một lúc nó hét trong lòng " ôi trời chẳng phải là mình ném nó sao... chết rồi... chết chắc".

- Tôi không cố ý, tha lỗi cho tôi đi... tôi xin lỗi... anh đừng giận mà... - Nó chạy xuống tới chỗ hắn làm mặt hối lỗi.

- Mặt tôi thành ra thế này cô nói tôi tha là tha thế nào? - Hắn lườm nó

- Vậy ngồi đây chờ tôi 5 phút thôi..... ngồi đây... chờ nha.... - rồi nó chạy ùa vào phòng tắm để lại hắn đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn theo không hiểu nó định giở trò gì nữa đây.

5 phút sau nó đi ra với bộ đồng phục không để hắn lên tiếng mà kéo tay hắn xuống nhà, rồi chạy lòng vòng tìm kiếm cái gì đó được một lúc nó chạy ra với hộp y tế.

- Tôi sẽ băng lại và thoa thuốc cho anh.... anh ngồi yên.

Nó mở hộp lấy ra 1 chai gì đó nặn một ít bắt đầu bôi lên những vết xướt trên mặt của hắn, nó cũng đem lòng cảm thông với hắn vì gương mặt điển trai đã bị mình làm ra nông nổi này thì làm sao hắn dám ra đường nhìn mặt ai. Nó bôi thoa xong thì đưa mặt lại gần thổi nhẹ, hắn ban đầu cũng theo nó xuống xem nó lại nghĩ ra chiêu trò gì? Thấy nó cứ chạy qua chạy lại làm hắn chóng mặt, khi biết mục đích của nó là băng lại vết xướt mà nó gây ra thì hắn cũng yên tâm. Tim hắn đập thình thịt khi nó kề mặt lại thổi như vậy, sao nó lại làm cái hành động đó chứ dù gì hắn cũng là con trai mà, cứ hành xử tự nhiên như vậy thật không chịu nổi, hắn cứ nhìn nó chăm chú làm nó giật mình hiểu ra vấn đề lấy uro băng lại.

- Anh... ngồi đây đi tôi đi làm bữa sáng.

Khi vào tới bếp rồi nó mới vỗ vào đầu mình.

- Mình bị điên rồi... asiii xấu hổ quá....

Bữa sáng chuẩn bị xong, nó và hắn đã an tọa trên bàn.

Chốc chốc nó lại lén nhìn phản ứng của hắn, cái mặt lạnh tanh của hắn vẫn vậy thản nhiên ngồi ăn không thèm quan tâm gì làm nó cũng yên tâm vì hắn đã quên chuyện khi nãy... " may quá..."

- anh cứ đi học trước đi, tôi đi xe bus được rồi.

- Ừ.

Hiện tại thì nó đang cắm đầu cắm cổ chạy ra bến xe bus, thầm chửi mình ngu ngồi xe hơi của hắn đi học không sướng để bây giờ chạy đến không kịp thở.

tít... tít....

Tiếng còi xe vang lên từ phía sau làm nó suýt vấp phải cục đá, quay phắt người lại tìm chủ nhân vô duyên. Quân mở cửa xe miệng cười tươi rói, làm nó đành nuốt ngược cục tức, mỉm cười.

- Làm gì mà em chạy như ma đuổi vậy?

- Em sắp trễ giờ học rồi.

- Nếu vậy lên xe anh cho đi nhờ một đoạn.

- Dạ thôi. - nó từ chối vì ngại.

- Có phải lần đầu em đi cùng anh đâu mà khách sáo vậy. - Quân làm vẻ dỗi

- vậy... đi mau anh... trễ rồi. - Nó gật đầu mở cửa xe ngồi luôn, dặn lòng ngu 1 lần không ngu lần 2 chạy nữa có nước chết.

Quân cười rồi cũng lên xe.

- Mà sao em đi hướng đó vậy? Anh nhớ là nhà em hướng khác mà.

- Em chuyển nhà rồi. - nó cười đáp

- Vậy khi nào rãnh anh sang nhà em chơi.

- À.... để sau đi anh....

Nó đến trường cùng Quân làm những nữ sinh nhìn nó bằng ánh mắt căm ghét, nó thản nhiên mặc kệ dư luận mà nói chán rồi cũng thôi.

Về chỗ nó đã thấy hắn ngồi ở đó, phải rồi hắn đi trước mà.

- Đi xe bus đó hả? - Hắn hỏi làm nó hơi chột dạ.

- À..... - nó nói chưa hết hắn đã đứng dậy bỏ ra ngoài.

Nó nhìn theo bực bội, mấy đứa con gái trong lớp nó lại buôn dưa lê.

- Hôm qua thì đi với người này hôm nay lại đi với người khác... haizzz.. đúng là lẳng lơ.

- Kệ người ta đi mày ơi, nghèo rồi nên phải bám dai một chút chứ....

- Ờ nhỉ? Tao quên... haha.

Nó nghe cũng đủ hiểu mấy đứa bọn nó đang nói ai rồi, nhưng cũng mặc.

- im hết đi. - Vy gắt lên. Nhỏ điên tiết không thể làm lơ.

- Tao nói mày hay sao mà lên tiếng. - An Nhiên hất mặt nói.

- tao quát chó không nói chúng mày.

- Mày.... chờ đó.

Vy hất mặt lên thách thức, làm như nhỏ sợ không bằng chờ thì chờ.

Tiết học cũng bắt đầu nhưng hắn vẫn chưa vào lớp nó thấy thiếu thiếu gì đó nhưng rồi cũng gạt phăng ý nghĩ đó đi.

- Nhi sao Huy nó băng bó nhăn nhít trên mặt vậy? - Hoàng lay vai nó hỏi vì đang trong giờ học.

Nó xấu hổ không biết trả lời thế nào chẳng lẽ nói nó vì ngủ nướng lỡ tay quăng đồng hồ vào mặt hắn.

- À tại vì... anh ta không nhìn đường nên đâm xầm vào cửa đó... đúng rồi. - nó bịa cái lí do hết sức củ chuối.

- ra là vậy. - Hoàng gật đầu bụm miệng cười Hắn làm gì cũng cẩn thận chẳng lẽ lại đâm đầu vào cửa, nghe cũng đủ biết nó nói dối.

Vậy là hôm nay hắn trốn tiết, nó chạy tìm quanh nhà cũng không thấy hắn.

-Chắc hắn bận rồi, nấu bữa trưa đã không thôi hắn về lại quát ầm lên. - Nó nghĩ lại rồi bắt đầu công việc của mình.

Cả buổi quét dọn lau chùi mệt quá nó lăn ra sofa ngủ luôn.

Hắn về với tâm trạng không vui, đi ngang qua phòng khách thấy nó nằm ngủ ngon lành định gọi nhưng rồi lại thôi, hôm nay nó đã nói dối hắn mà ,mặc nó vậy.

Mở tủ lạnh tu một hơi nước tâm trạng hắn cũng thoải mái một chút, nhìn trên bàn ăn cơm canh vẫn còn nguyên được đậy lại kĩ càng làm hắn ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ cô ta chưa ăn?

Hắn đi ra phòng khách gọi nó dậy, lay mãi nó mới mở mắt.

- Anh... về rồi à!

Nó dụi mắt, cơn buồn ngủ vẫn chưa dứt

- Ừ, cô chưa ăn cơm sao?

- Tôi đợi anh về, làm việc một lúc thì ngủ quên. Anh ăn chưa để tôi hâm lại.

Nghe nó nói hắn hơi thấy có lỗi, hắn không nghĩ nó ngốc tới nỗi chờ tới giờ vẫn chưa ăn.

-Lần sau đói thì ăn trước đừng đợi tôi. Xuống ăn đi.

Nó gật đầu đứng dậy bước chưa được ba bước đã ngất xuống.

Mở mắt tỉnh dậy nó thấy mình đã nằm trong phòng, đầu hơi choáng.

- Mình về phòng khi nào vậy?

cạch.

Hắn tay bê tô cháo đi tới giường.

- Cô ăn đi.

Nó đón lấy tô cháo thắc mắc không biết chuyện gì.

- Tôi sao lại nằm đây.

- Bị ngất, ăn đi.

Không nể nang gì nữa nó đói lắm rồi, ăn đã rồi tính sau. Chưa đầy 5 phút nó đã chén hết bát cháo làm hắn nhếch mép châm chọc.

- Heo rừng có khác.

- Tại ai mà tôi như vậy hả? Tôi còn chưa tính xổ với anh đó mai mốt đi đâu có không về thì nói với tôi một tiếng chứ.... bực mình có biết tôi trông anh từ sáng đến giờ không...????

Nó đã nạp đủ năng lượng, đủ sức nên xổ 1 tràng nói xong mới lấy tay che lại miệng vì biết mình lỡ lời.

- Ra là nhớ tôi. - Hắn cười.

- Có đâu... anh... nghe nhầm rồi. - nó lắp bắp.

- Tôi chưa bao giờ nghe nhầm đâu. - Hắn nói mặt đểu kinh khủng.

- Asiii.... đi ra ngoài anh làm gì mà cứ ở lì trong phòng con gái vậy biến thái nó vừa thôi, đi ra. - Nó đẩy hắn ra ngoài mặt đỏ lên

Nó thở phào nhẹ nhỏm vì tống khứ được hắn ra ngoài định trở lại giường thì cửa phòng lại mở một lần nữa.

- Nhớ tôi thật rồi. - Hắn ngó đầu vào nói rồi đóng cửa lại đi về phòng luôn ở lại có nước đi khám tai.

- Yaaaaaaaa...... anh biến cho tôi. - Nó phan nguyên cái gối về phía cửa nhưng ngặt nổi hắn chuồn mất rồi.

Bực bội nó xông thẳng vào nhà tắm xả nước lúc này chỉ có tắm mới hạ hỏa, tự trách mình cái miệng hại cái thân sau này ăn nhiều nói ít lại một chút nhất là trước mặt cái tên sao chỗi đó.

Điện thoại đổ chuông, nó đi tới bắt máy.

- Tao nghe nè.

-" mày đang làm gì vậy, chán quá!"

Đầu giây bên kia vang lên giọng oang oang của Vy.

- Mới tắm xong mát thật.

- " Mà mày làm ôsin cho Huy rồi ở luôn nhà Huy phải không?"

- Ờ... tao ở với hắn có ngày tức vào viện mất.

-" sao vậy?"

- Ừ thì là.... nó kể lại cho Vy nghe.

-" Hahaha... cho mày chưa cái tật của mày không bao giờ bỏ, chờ đã tao gọi luôn cho con Linh. Tao mới đăng kí gọi hội nghị"

- ok..

Thế là ba đứa nó tám chuyện đến tận nửa đêm, tiếng cười nói không ngớt lâu lắm rồi tụi nó mới có dịp nói chuyện với nhau lâu như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...