Hệ Liệt: Kiều Hôn Nữ Lang
Chương 34: Chương 9
Sâm Xuyên ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt chăm chú nhìn tài liệu trên tay, nhớ tới mấy ngày qua thật ngọt ngào, bỗng có một sự ấm áp khẽ quét qua trái tim của hắn. Hắn giờ đây, xem ra không còn khó thân cận như trong quá khứ, đôi mắt lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng, đường nét cương nghị cũng trở nên mềm mại hơn, không còn làm cho người khác sợ hãi khi nhìn hắn nữa. Mà toàn bộ công lao này, tất cả đều là nhờ công sức của người con gái hiện đang ngủ yên ổn ở phòng bên cạnh. Nghĩ đến vừa rồi mới triền miên trong một hồi kích tình mãnh liệt, Sâm Xuyên lại không nhịn được bật cười, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc. Hắn bây giờ, hoàn toàn trở thành một người đàn ông tốt, đa tình lại dịu dàng. Hắn nhất định mệt chết cô! Nhìn về phía cánh cửa bên cạnh, nghĩ đến người con gái mình yêu đang ở bên cạnh, nhưng hăn phải cố gắng áp chế dục vọng mãnh liệt cùng ý nghĩ đi quấy nhiễu cô, chuyên tâm xử lý một đống tài liệu này thật làm hắn buồn bực lại chẳng muốn làm việc. Từ khi cùng Vân Vi chung sống với nhau, kiếm tiền, nâng cao hoạt động kinh doanh, gia tăng hiệu quả hoạt động, đã không còn là thứ hắn theo đuỗi, trong đầu hắn lúc này, chỉ toàn là hình bóng của cô. "Ách...........tổng tài, tổng tài, người ổn chứ?" Vài chủ quản đứng trước mặt hắn thật lâu, nhưng thấy Sâm Xuyên có vẻ thất thần, nên tò mò gọi hắn. "Mọi người?" Bên tai xuất hiện giọng nói, Sâm Xuyên lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước mắt mình có vài chủ quản không biết đến từ lúc nào, đang đứng đó. Thừ kí bên ngoài có thông bào trước chưa? "Mọi người vào đây như thế nào?" "Chúng tôi?" Mọi người nhìn nhau khó hiểu, không tìm ra manh mối đành chi chỉ chính mình: "Vừa rồi thư kí mới thông báo, người nói vào đi." Tồng tài sao lại quên thế này? Hiếu kì nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Sâm Xuyên, trong lòng mọi người đều cho rằng tổng tài của bọn họ là lạ. "Vậy sao? Có chuyện gì?" Thì ra là bản thân mình không tập trung. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Sâm Xuyên khôi phục vẻ mặt cứng nhắc, nhưng trên mặt vẫn giữ nét ôn hòa và nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt lại vô tình đảo xung quanh phòng. Câu hỏi của hắn làm các chủ quản có mặt tại đó càng thêm nghi ngờ. "Tổng tài, là người muốn chúng tôi đến gặp người." Mới vừa rồi mọi người còn đang tò mò, không biết là có chuyện gì quan trọng, cả một thàng không có ai lên phòng tổng tài, bây giờ lên lại kêu toàn bộ chủ quản lên hết. "Tôi?" Được mọi người nhắc nhở, Sâm Xuyên mới nhớ lại, đúng là hắn muốn mọi người lên đây: "À!Đúng rồi." Tình trạng này của tổng tài hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt mọi người không khỏi xuất hiện biểu cảm khó tin cùng kinh hãi. Tổng tài........rốt cuộc là làm sao vậy? "Hiện tại có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho mọi người, gác các công việc khác sang một bên, làm chuyện này cho thật tốt." Vẻ mặt Sâm Xuyên nghiêm túc giao phó. Ai nghe cũng dùng sức gật đầu, trong lòng nghĩ, chỉ sợ đậy là một việc vô cùng quan trọng, hơn nữa còn liên quan đến hoạt động kinh doanh sau này của công ty, mọi người khẩn trương nuốt nước miếng một cái, chờ lệnh của tổng tài. "Giúp tôi chuẩn bị những thứ này." Hắn lấy trong ngăn kéo ra một phần tài liệu giao cho mọi người."Tôi muốn trong một tuần." Mọi người cẩn thận, hết sức cẩn thận nhận lấy tập tài liệu, thái độ nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú nhìn———————— "Đây..........là cái gì? Lễ đường kết hôn chứa 5000 người?" Một người kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Sâm Xuyên. Chỉ thấy Sâm Xuyên nghiêm túc gật đầu. "Nhân viên trong công ty, còn có một số người làm ăn cùng công ty, phóng viên truyền thông." Số người này thôi đếm lên cũng không chỉ có 5000 người, hắn cũng chỉ đoán chừng, nói không chừng thật tế số người còn nhiều hơn. "Áo cưới của công ty nổi tiếng trong và ngoài nước?" Người còn lại khó hiểu ngẩng đầu hỏi. "Dĩ nhiên, Vân Vi phải mặc thứ tốt nhất." "Thiết kế quảng cáo trên báo chí và tạp chí?" "Tôi muốn tất cả mọi người biết đến đám cưới này và cảm nhận niềm hạnh phúc của chúng tôi." Những điều thì mọi người còn có thể hiểu, nhưng mà............ "Đi hưởng tuần trăng mật trong thời gian hơn ba tháng?!!" Một vị chủ quản sắc mặt trắng bệnh kêu to. Còn công ty thì làm thế nào? "Hiếm khi tôi tin tưởng mọi người, trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, công ty giao cho mọi người. Dĩ nhiên, lão tổng tài không có việc gì cũng sẽ đến đây giúp." Vẻ mặt Sâm Xuyên thã lỏng nói. Hắn đã có thể tưởng tượng, cùng với Vân Vi, hai người tự do ở nước ngoài hưởng thụ tuần trăng mật ngọt ngào cùng lãng mạn. Vì tập đoàn Kurosawa làm việc nhiều năm như vậy, ngay cả thời gian nghỉ hắn cũng chưa từng nghỉ qua, tính tính toán toán, vài chục năm nay, ít nhất hắn cũng có 4, 5 tháng ngày nghỉ. "Tổng tài.........ý của người là..........người muốn kết hôn?" Đối tượng là Hạ tiểu thư mà mọi người ai nấy đều biết, chỉ là........kế hoạch này...........cũng quá hoành tráng đi!? "Phải, cho nên mọi người trong hai tuần phải hoàn thành cho tôi, làm không tốt———-tôi lập tức cho toàn bộ ra đường." Vẻ mặt Sâm Xuyên thoáng qua một tia hiểm ác, giọng nói của hắn vô cùng nghiêm túc. Nếu bọn họ hại hắn không thể nhanh chóng cưới Vân Vi, một người hắn cũng không bỏ qua. "Vâng.....Được, chúng tôi đã rõ." Ôi ôi ôi...........sao bọn họ lại thảm thế này? Công việc của chủ quản đã đủ mệt, bây giờ lại còn đảm nhận việc sắp xếp hôn lễ cho tổng tài. "Tốt, nhanh đi chuẩn bị." Sâm Xuyên hài lòng gật đầu. Mọi người bất đắc dĩ rũ vai xuống, bất đắc dĩ rời đi. "Sâm Xuyên." Đột nhiên, Vân Vi mở cửa phòng nghỉ đi ra, vẻ mặt còn buồn ngủ, bộ dạng ngây thơ, trên người cô mặc một chiếc áo sơ-mi nam, đôi chân dài chỉ che được một nửa, nhìn qua thật làm cho người ta huyết mạch sôi trào. "Sao lại thức rồi?" Kéo cô ngồi lên chân mình, Sâm Xuyên vuốt mái tóc mêm mại của cô, vì hai tay cô vòng qua cổ hắn, gương mặt hồng hồng dựa vào ngực hắn. "Các người làm ồn." Vân Vi thoải mái cọ cọ trước ngực hắn, ngửi mùi xạ hương nhàn nhạt phát ra từ người hắn. "Xin lỗi, làm em thức giấc." Hắn cưng chiều hôn cô, nhìn rõ ràng quần thâm ở mắt cô, không khỏi cảm thấy thật đau lòng. Cũng vì hắn không áp chế được dục vọng của bản thân, nên mỗi đêm liên tục nhiều lần khiến cô tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, không cách nào nghỉ ngơi thật tốt. "Ai bảo anh làm người ta mệt muốn chết." Vân Vi bĩu môi, không nhịn được oán trách. Đây là sự thật, sinh lực của hắn thật sự dồi dào giống như con trâu vậy, muốn cô cả đêm, hôm sau còn có tinh thần tỉnh táo để đi làm, thật không biết hắn làm thế nào mà được như vậy. "Ai kêu em quyến rũ như vậy, vừa chạm vào em anh liền thức tỉnh." Vì để cô biết hắn không nói dối, Sâm Xuyên còn cố ý để thân thể của cô nhích lại gần mình, để cô cảm nhận được dục vọng đang thức tỉnh của hắn. "Anh.........em không muốn! Mệt quá a! Vừa mới một lần rồi. Những người khác muốn em ờ đây nghỉ ngơi, sao anh lại........" Đỏ mặt, đưa khuỷu tay đánh vào ngực hắn, Vân Vi không chịu, làm nũng. "Được rồi, không chọc em nữa." Đúng là hắn rất muốn, nhưng lại càng không muốn cô mệt mỏi, cố đè xuống khát vọng trong lòng, hắn hôn thật sâu lên môi cô một cái. "Phải rồi, mọi người vừa mới bàn luận gì vậy, sao giống như nghe những người kia oán trách vậy?" Cô núp trong lòng ngực của hắn, cố ý không nhìn đến mặt cùa hắn. "Không có gì, chắc là lượng công việc nhiều lại có chút không chịu nổi!" Vẻ mặt Sâm Xuyên thần bí. Hắn nghĩ đến lúc đó sẽ để cho cô bất ngờ. "Thì ra là vậy." Vân Vi bĩu môi, đột nhiên đứng dậy oán trách: "Cái người này, mấy ngày nay anh còn bận rộn thế sao?" Mấy ngày nay, không biết Sâm Xuyên vì điều gì, đột nhiên muốn mang ba tháng công việc sau này, thu xếp hết trong tháng này, làm hại hắn không có thời gian theo cô. "Xin lỗi, một khoảng thời gian nữa là xong rồi." Sâm Xuyên lần nữa cười thần bí. "Phải không? Đột nhiên em nhớ đến bé tư Chi Liễn vẫn còn đợi em ở Zehder, vốn định giải quyết xong chuyện của anh, sau đó liền bay đến chỗ em ấy giúp dỡ nó, ai ngờ đâu lại kéo dài ba tháng. Không biết em ấy giờ thế nào, ngày hôm qua em gọi điện thoại cho nó thuê nhà, cũng không có ai bắt máy, em thật sự sợ nó sẽ xảy ra chuyện........." Trong mắt Vân Vi xuất hiện lo lắng. Phải biết là, cô con gái thứ ba Chi Liễn từ nhỏ rất nhát gan, lần này em ấy một mình chạy đến Zehder, cô làm sao có thê yên tâm. Còn có bé út Thiên Cẩn, em ấy không rõ tung tích, không biết hiện tại đang ở nơi nào. "Đúng rồi, trước đây khi em bỏ nhà đi, anh đã đến nước Pháp, gặp được chị của em." Sâm Xuyên biết cô vì chị em của mình mà lo lắng, hắn lấy ra số điên thoại của Hạ Tâm Diệp đưa cho Vân Vi. "Vậy sao? Chị hai ở nước Pháp? Chị ấy tốt chứ?" Rốt cuộc cũng có tin tức của một người, Vân Vi sốt ruột hỏi. "Nhìn qua cũng không tệ, cô ấy cùng một người đàn ông người Pháp sống cùng nhau, nếu anh không nhớ lầm, thì người đàn ông đó tên là Lạp Kiệt Nhĩ—Địch Lạc, là quý tộc nước Pháp." "Quý tộc? Tốt lắm, cũng không đến nổi tệ! Chị của em vốn định tìm hắn giúp một tay, vậy mà có ý định lấy hắn sao? Nếu như thật sự lấy hắn...........Chị ấy sau này không phải trờ thành Bá tước phu nhân rồi sao! Oa! Bá tước phu nhân nha! Hôm nào gặp chị ấy phải hỏi chị, có còn người đàn ông nào có thân phận giống vậy hay không, em cũng muốn làm bá tước phu nhân." Vân Vi chỉ là nói đùa, lại không phát hiện người đàn ông bên cạnh, khi nghe xong lời nói của cô, sắc mặt càng lúc càng kém. "Hạ Vân Vi———-" "A! Thật xin lỗi mà! Em quên là anh vẫn cỏn ở bên cạnh mình, em chỉ là tùy tiện nói một chút, anh đừng cho là thật." Vẻ mặt Vân Vi cứng nhắc mà cười cười, thân thể không tự chủ mà lùi về sau. "Không còn kịp rồi." Sâm Xuyên đâu thể bỏ qua dễ dàng như vậy, chỉ thấy hắn giơ ra 'ma chưởng', nhìn về phía cô mà phóng tới. Tiếng thét chói tai cùng tiếng cười cợt của hai người, từ trong phòng truyền ra đến bên ngoài phòng làm việc, thư kí ngoài cửa sau khi nghe thấy tiếng cười đùa bên trong, chỉ biết lắc đầu. Anh ta đã sớm quen đến không thể quen nữa rồi. ————@@@——— "Hôm nay em có thể không cùng anh đến HongKong được chứ? Thật sự rất mệt." Mệt mỏi nằm trên giường, Vân Vi oán trách. "Thật sự không đi cùng anh sao? Một mình ở đó những 5 ngày, không có em bên cạnh anh sẽ cô đơn." Sâm Xuyên mặc xong quần áo ngồi ở mép giường, nhìn vẻ mặt thật sự mệt mỏi của Vân Vi không thôi. "Còn không phải lỗi của anh sao, tối hôm qua cũng không cho người ta được ngủ ngon, hôm nay em muốn nghĩ ngơi thêm! Mặc kệ." Vân Vi giở trò làm nũng. "Được rồi! Vậy em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt." "Ừ." Thấy hắn đồng ý, Vân Vi mang chăn đắp lên đĩnh đầu, chuẩn bị bổ sung giấc ngủ. Sâm Xuyên có chút bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy cưng chiều lắc đầu một cái. "Anh cũng phải cẩn thận một chút! Tạm biệt." Đột nhiên cô kéo chăn xuống, chống tay ngồi lên, đặt lên môi hắn một cái hôn. "Được, em cũng phải ngoan ngoãn biết không?" Sâm Xuyên đứng dậy, đôi mắt thâm sâu nhìn cô một cái, sau đó mới rời đi. ————@@@———- Sau đó ngủ gần một giờ đồng hồ, Vân Vi nằm trên giường, bị một hồi chuông đánh thức. "Gì vậy?" Cô miễng cưỡng bò dậy khỏi giường: "Điện thoại của mình sao? Ai vậy?" Sau khi đến Nhật Bản, cô đã không sử dụng điện thoại di động lâu lắm rồi, ngày hôm qua vì gọi điện cho Chi Liễn ở Zehder, cô mới mở điện thoại di động, sau đó liền quên không tất máy. "Chắc là Chi Liễn gọi đến, thật là, tại sao lâu như vậy mới gọi đến đến chứ?" Cô vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, cứ ngỡ đầu bên kia là người đã lâu không gặp—Chi Liễn, không ngờ giọng nói phát ra, là người chủ cho thuê nhà Tây Sa Na mà lúc trước cô tìm kiếm nhà, cô vô cùng hốt hoảng dùng tiếng Zehder, nhanh chóng nói. "Ông nói chậm một chút được không? Nhanh quá tôi nghe không hiểu." Vân Vi dùng những từ ngữ đơn giản nhất để nói. Cũng may lúc đầu cô đi theo Chi Liễn, học được một ích câu nói tiếng Zehder, nếu không chỉ sợ ngay cả một chữ cô cũng nghe không hiểu. "Không thấy Hạ tiểu thư, tôi........tôi vừa mới trở về, liền phát hiện Hạ tiểu thư mang tất cả đồ của mình đi, không đề lại bất cứ thông tin nào nói cô ấy đi đâu." Tây Sa Na hoảng sợ nói, trong giọng nói có chút gấp gáp. "Thế nào mà không thấy chứ?" Cả người Vân Vi cũng tỉnh táo. "Trước đó vài ngày, Chi Liễn cứu một người đàn ông bị trúng đạn, nhìn dáng vẻ của anh ta, có lẻ là một nhân vật đáng sợ cũng nên, lúc tôi vừa trở về, liền không thấy hai người đó, tôi nghĩ có lẻ cô ấy đã bị người đàn ông đó dẫn đi." Tây Sa Na vừa tự trách vừa đau lòng nói, sớm biết như vậy đã không đồng ý để cho Chi Liễn cứu người đàn ông đó. "Người đàn ông bị trúng đạn?" Chi Liễn biết người đàn ông như vậy khi nào? Vân Vi hơi nhíu mày, trong lòng bắt đầu lo lắng. "Tôi hiểu rõ rồi, tôi sẽ nhanh chóng đến chỗ của ông." Vừa nói xong, Vân Vi liền gác máy. "Phải rồi, Sâm Xuyên." Cô nhớ Sâm Xuyên vừa rời đi không bao lâu. Cô nhanh chóng thay quần áo, không chút suy nghĩ chạy thẳng vào thư phòng của Sâm Xuyên, nhất điện thoại chuẩn bị gọi cho hắn. "Số máy quý khách vừa gọi hiện không có tín hiệu......." Vân Vi nhớ giờ phút này Sâm Xuyên đang trên máy bay mới phải. "Không còn cách, cứ đi trước rồi nói......." Cô lấy từ trong tủ quần áo ra một cái túi nhỏ, sau đó gom một ít hành ly đơn giản, liền rời đi. ————@@@————- Ba ngày sau. "Tôi mời các người đến đây chơi phải không? Kim ngạch kinh doanh của nửa tháng này đã xảy ra chuyện gì? Trả lời." Ngồi trong phòng họp, ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo, lại vô cùng sắc bén, quét mắt nhìn mỗi một người có mặt, giọng nói lạnh như băng. "Tổng, tổng tài, là người muốn chúng tôi, chúng tôi ách.........." Một người chủ quản bị hắn chỉ tay, lắp bắp muốn mang mọi chuyện nói rõ ràng, nhưng ánh mắt kia của tổng tài thật quá dọa người, cứ nhìn thẳng vào hắn, giống như có một chút không vui sẽ liền giết hắn vậy. Ôi ôi ôi.......làm sao lại như vậy, rõ ràng là lúc trước hắn yêu cầu mọi mọi người, gác công việc qua một bên để chuẩn bị hôn lễ cho hắn, tại sao lúc này lại trách mọi người như vậy?? Ôi ôi ôi............... "Nửa tháng sau, tôi muốn thấy kết quả khiến tôi hài lòng." Cả người Sâm Xuyên vô cùng lạnh lẽo, so với trước kia càng thêm đáng sợ. Vừa nói xong, hắn lập tức rời đi, bỏ lại các vị chủ quản vẫn còn ngồi ở vị trí củ. "Anh thật ngu!" Sâm Xuyên vừa đi, sau đó mọi người xác định cửa đã đóng lại, liền thả lỏng thờ ra một hơi, tiếp đó cả đàm người quay đầu mở miệng, nhìn tên chủ quản mới vừa rồi nói bậy mắng cho một tiếng. "Tôi.......tôi chỉ nói sự thật! Thật sự là tổng tài muốn chúng ta gác công việc sang một bên, đi chuẩn bị hôn lễ, không phải sao?" Bị mọi người mắng cho một tiếng, người đàn ông vẻ mặt vô tội, oán trách. "Nhưng bây giờ Hạ tiểu thư đã bỏ đi, anh còn nói làm gì nữa? Cố tình muốn làm tổng tài khó chịu à!" Thật là không nhìn hoàn cảnh mà nói chuyện. Nữ chủ quản lắc đầu thở dài. Một khi hắn nói như vậy, tâm trạng của tổng tài sẽ càng thêm tệ, lúc đó mọi người còn thảm hơn. "Vậy phải làm sao bây giờ?" Mọi người đều biết Hạ tiểu thư không nói một lời liền bỏ đi, tổng tài của ngày trước lại trở về rồi...........không! phải nói là còn tệ hơn, ngày trước hắn chỉ lạnh lùng làm người ta không dám đến gần, bây giờ còn thêm dễ dàng nổi giận, càng làm cho người ta khó có thể hiểu được. Lúc này lại không liên lạc được với lão tổng tài, nghỉ xem những nhân viên nhỏ nhoi như bọn họ thì phải làm gì bây giờ? Ai biết được Hạ tiểu thư có trở lại hay không? Với lại vì sao phải bỏ đi? Chẳng lẽ mọi người lại được quay về với những ngày thê thảm như trước kia sao? "Tôi, tôi biết rồi." Ngồi ở một góc khuất, một vị nam chủ quản đột nhiện lên tiếng. "Biết gì?" Mọi người đồng thanh lên tiếng. "Hạ tiểu thư thừa dịp tổng tài đi công tác lén trốn đi." Hắn dựa theo tình hình thực tế nói với mọi người. "Sao có thể!" Mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được, ý nói chính là không tin. "Thật. Tôi không nói xạo." Biểu hiện trên mặt mọi người khiến hắn xấu hổ vội vã giải thích. "Nếu như Hạ tiểu thư trốn đi, cô ấy sẽ đi đâu? Tổng tài có đi tìm cô ấy không? Vì sao lại không tìm được." Vài người ra sức ủng hộ Vân Vi, đặt ra vấn đề hỏi ngược lại hắn. Làm thế nào bọn họ cũng không tin nữ thần, sẽ dùng cách này bỏ đi. "Tôi.....tôi không biết." Người đàn ông bị hỏi đến không thể trả lời được, ảo não cúi đầu. Hắn chỉ nghe bạn bè nói thôi à! Những thứ khác làm sao hắn biết được. "Được rồi, mọi người không cần tranh cãi nữa, bây giờ phải nghĩ cách giúp tổng tài, nếu không mọi người sẽ không thể trải qua những ngày tốt lành." Một người trông có vẻ lớn tuổi thấy mọi người cãi nhau thì giận đến nổi đứng lên đập tay xuống mặt bàn. "Dĩ nhiên chỉ có mang Hạ tiểu thư trở vể mới giải quyết được mọi chuyện." Một người đề nghị, mọi người ăn ý gật đầu. "Vậy làm thế nào mới tìm được?" "Tôi nghĩ tốt nhất là nên tìm người giúp, thám tử tư thế nào?" Người đàn ông lớn tuổi đề ra phương pháp hữu ích nhất. "Có thể, còn phải kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh của cô ấy, nếu Hạ tiểu thư thật sự bỏ đi, có thể sẽ trở về Đài Loan." Mọi người anh một câu tôi một câu đưa ra biện pháp. Vì nghĩ cho tương lai của mình, mỗi người không khõi nghĩ hết cách, cũng chỉ muốn tìm Vân Vi trờ về. ————–@@@———– Sâm Xuyên gương mặt lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc, toàn thân tản ra một sự tức giận mãnh liệt. Cô ấy cái gì cũng không nói liền bỏ đi, vì sao? Hắn đánh mạnh xuống mặt bàn, muốn tìm chỗ phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng mình. Chẳng lẻ cô không nhìn thấy hắn yêu cô nhiều, cẩn thận che chở, cưng chiều cô nhiều bao nhiêu sao? Chẳng lẻ hắn đối với cô còn chưa đủ tốt? Tại sao? Tại sao cô có thể, tại sao cô có thể làm tổn thương hắn như vậy. Vì hắn không nỡ xa cô quá lâu, nên công việc trong năm ngày hắn mang rút lại chỉ trong ba ngày là hoàn thành, ai ngờ khi hắn trở về, lại không gặp cô, hơn nữa cô đã đến Zehder. Đáng chết! Sâm Xuyên không nhịn được lại đập bàn. Nhìn một đống công việc trước mắt, hắn bây giờ, chỉ muốn bay đến Zehder nhanh một chút, dẫn cô trở về. Lúc hắn trở về lại phát hiện không thấy cô đâu, hắn liền phái người đi tim cô, cũng thấy hồ sơ xuất cảnh có tên cô, biết cô đến Zehder, xem ra là có liên quan đến em của cô. Chỉ là...........có chuyện gì lại khiến cô bỏ đi gấp như vậy, lại chỉ đi một mình? Ngày mai, ngày mai hắn nhất định hoàn thành đống công việc phiền phức này, sau đó....................hắn muốn đến Zehder tìm cô trói cô mang về, trước khi hết tuần này bắt cô phải trở thành vợ hắn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương