Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 13: Đồ Đệ Là Thiên Tài



Hai người họ ngồi trong đình đến giờ Ngọ. Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong đi về, y bế Cố Phong về thư phòng nhẹ nhàng để Cố Phong ngồi trên ghế. Cố Phong ngồi trên ghế nhìn y lấy sách cùng giấy và bút để trên bàn.

Nguyên Quân Bạch dạy Cố Phong viết chữ, đọc sách, vẽ tranh, còn về kiếm pháp đợi khi hắn bước vào tu luyện, y sẽ dạy cho hắn.

Nguyên Quân Bạch ngồi trên ghế tay cầm quyển sách, tay còn lại chống cằm. Cố Phong ngồi bên cạnh y, tay phải cầm bút viết chữ. Viết xong hắn nhanh chóng chuyển sang đọc sách, đọc chỗ nào không hiểu thì sẽ hỏi y. Nguyên Quân Bạch ngồi bên cạnh cũng có chú ý đến hắn, những chữ mà Cố Phong viết đều ngay thẳng, nhìn rất đẹp. Đọc sách thì Cố Phong cũng chỉ hỏi rất ít, Nguyên Quân Bạch thấy đứa nhỏ này nhất định là thiên tài.

Cố Phong quay sang, hắn cất tiếng hỏi:”Muốn sang thì bắc cầu Kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Sư tôn câu này có nghĩa là gì vậy?”

Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống nhìn sang Cố Phong nói:”Câu này có nghĩa là ở đây muốn nhắc nhở thêm về mối quan hệ giữa cha mẹ và người thầy. Mong muốn các cha mẹ nên dành sự quan tâm đến những người thầy đang đảm nhiệm dạy dỗ con cái của mình. Người thầy như người cha thứ hai của các con vì thế muốn có “hay chữ” thì phải yêu mến, kính trọng người thầy. Ba mẹ có tin tưởng có tôn trọng thầy thì con cái mới noi theo mà kính thầy. Đã hiểu chưa?”

Cố Phong nhẹ gật đầu, hắn lại cầm quyển sách đọc tiếp, đọc được một lúc thì Cố Phong lại quay sang nhìn y cất tiếng hỏi:”Sư tôn, nếu một người gϊếŧ hại bao nhiêu sinh mạng thì chúng ta có nên tha cho hắn không?”

Nguyên Quân Bạch nhìn Cố Phong, hai cặp mắt chạm vào nhau. Y mặt không cảm xúc nói:”Tùy trường hợp, nếu những người mà hắn gϊếŧ là người xấu thì còn có thể tha nhưng nếu hắn tàn sát những sinh mạng vô tội thì nhất định sẽ không tha thứ.”

Cố Phong gật đầu rồi hỏi tiếp:”Nếu hắn là con thì người có phạt con không?”

Câu hỏi này của Cố Phong khiến cho Nguyên Quân Bạch không chịu được mà bật cười xoa đầu hắn nói:”Ngươi không nhớ trước đó ta đã nói gì sao!”

Câu trả lời này của Nguyên Quân Bạch khiến cho Cố Phong có chút mất kiên nhẫn nhìn Nguyên Quân Bạch, y nói tiếp:” Ta từng nói ngươi là đồ đệ của ta, ta lại là sư phụ của ngươi. Ta làm sao lỡ ra tay với đồ đệ của mình chứ! Ngươi thật sự không nhớ sao?”

Đáy mắt của Cố Phong có chút vui mừng nhưng vui một lúc thì lại biến mất, hắn vẫn lo lắng. Nếu một ngày nào đó hắn phạm tội thì sư tôn có gϊếŧ hắn không? Cố Phong không yên lòng mà hỏi tiếp:”Nếu có người ép sư tôn ra tay với con thì người sẽ làm thế nào?”

Nguyên Quân Bạch thấy đáy mắt của Cố Phong hiện lên tia lo lắng, y vươn tay xoa đầu an ủi hắn:”Nếu thật sự ép ta ra tay thì ta thà cùng đồ đệ chịu chết còn hơn là ra tay với đồ đệ của mình.”

Cố Phong nghe xong câu trả lời liền vui mừng, hắn nhào đến ôm y. Khuôn mặt nhỏ xíu vùi vào lòng y nói:”Sư tôn là tốt nhất, con thích người.”

Nguyên Quân Bạch bị ôm bất ngờ, y nghe câu “con thích người” này của Cố Phong chỉ tưởng là một đứa trẻ nói yêu thương với cha mẹ, đứa trẻ này đáng yêu nói chuyện êm tai, y cảm thấy ở bên cạnh Cố Phong rất thoải mái, lại có thể vui cười như trước kia.

Cố Phong ôm y một lúc mới buông ra, hắn cố gắng kìm nén vui mừng trong lòng. Cuối cùng hắn cũng biết, mình thật sự đã thích người này mất rồi!

Hai người họ ngồi trong thư phòng đến tối, Nguyên Quân Bạch sai người mang thức ăn vào cho Cố Phong, còn mình thì chỉ uống chén trà. Ăn xong, hai người họ ngồi trong thư phòng đến giờ Dậu, Nguyên Quân Bạch bế hắn về phòng mình, bởi vì trước khi đi Cố Phong nói ngủ một mình hơi sợ nên y mới ôm hắn về phòng mình. Để Cố Phong ngồi trong phòng, còn y đi tắm.

Đến giờ Tuất, Nguyên Quân Bạch quay lại, trên người chỉ có một lớp áo mỏng, ngũ quan đều được cởi ra, mái tóc trắng xõa dài phía sau lưng y. Nguyên Quân Bạch dùng một chút linh lực làm khô tóc. Y tắt đèn rồi đi đến giường, tháo giày rồi nhanh chóng ôm Cố Phong vào lòng ngủ. Cố Phong vùi mặt vào lòng y, đôi mắt của hắn nhanh chóng nhắm mắt lại.

Bốn ngày trôi qua một cách nhanh chóng, hai sư đồ bọn họ vẫn làm những việc như thường ngày. Sáng, Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong đi ngâm tẩy kinh phạt tủy ngâm xong thì bế Cố Phong đi đến rừng trúc.

Gần chiều thì ôm Cố Phong về thư phòng dạy vẽ tranh và đọc sách. Sang tối thì ôm Cố Phong về phòng y ngủ.

Trong bốn ngày này, Nguyên Quân Bạch cũng dần dần thích nghi với cuộc sống hiện tại của mình, vết thương trên người y cũng dần dần khôi phục như trước, mái tóc trắng nhanh chóng chuyển sang mái tóc đen và y cũng phát hiện ra Cố Phong còn có tính dính người y nhưng cũng là điều đáng mừng, hắn không còn đi phá cũng đã bớt cho y một nỗi lo.

Về Cố Phong, hắn cũng hiểu được con người của Nguyên Quân Bạch, từ sau khi nhận ra được mình có tình cảm với người này, hắn dành tất cả thời gian bên cạnh y và tình cảm của hắn dành cho y đang dần dần lớn hơn theo đó.

Hệ thống xuất hiện bên cạnh y.

[Chỉ số oán hận hiện tại đạt về 0, chúc mừng ký chủ.]

Nguyên Quân Bạch có chút vui mừng tưởng có thể thoát nhưng lại bị mất kẹt tiếp tục.

[Chỉ số oán hận đã về 0, chúc mừng ký chủ mở ra một chỉ số mới. Chỉ số lần này sẽ là chỉ số gần gũi với điểm số tích lũy.]

Nguyên Quân Bạch vừa bất ngờ cũng vừa hận cái hệ thống, đây chẳng phải là trêu y sao!
Chương trước Chương tiếp
Loading...