Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 14: Sinh Vật Nhỏ Màu Trắng
Ngay tại thời khắc hai cánh môi của thiếu niên, thiếu nữ sắp chạm vào nhau, thì đôi mắt màu xám tro từ bên ngoài cửa sổ hiện ra, phát ra một tia hàn quang, phóng vào trong phòng, làm cho thân hình của cả hai người đều trở nên cứng ngắc lại. “Chuyện gì xảy ra?” Trần Vũ có chút hoảng. Mà Trần Tiểu Phương thì cả người đã trở nên lạnh toát. “Chẳng lẽ… chẳng lẽ… lời đồn là thật…” Trong đầu của nàng không khỏi hiện lên suy nghĩ như vậy. Nhưng vào lúc này, phía bên ngoài cửa sổ lại lao tới mấy cái bóng trắng, một cái bóng trắng trong đó còn phát ra một tiếng “ngao ô”, dọa cho con mèo đen sợ đến kinh hồn bạt vía, lập tức lao người chạy thẳng về phía vách núi. “Nghiệt súc, ngươi chạy đi đâu?” Ngay lúc này, một cái bóng trắng đã lao tới, rút ra trường cung, hướng về phía con mèo đen mà bắn tên. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, mũi tên rời khỏi dây cung, trong đêm tối mịt mờ, hiện ra một đạo hàn quang, rạch phá một đường chân không mà lao. “Ngao ô” Trong cuốn họng của con mèo đen phát ra một tiếng thảm thiết. Tiếp theo đó, ba bốn cái bóng trăng cùng nhau lao đi. Chỉ có một cái bóng trắng là đứng lại ở trên cửa sổ, đôi mắt mở to, cực kỳ tò mò nhìn lấy hai người thiếu niên, thiếu nữ đang sợ hãi ôm nhau. “Ngao ô” Trong miệng nó đột nhiên phát ra một tiếng vang trong trẻo, giống như là đang tự hỏi, hai người đang làm cái gì vậy? Trần Vũ nhìn thấy con vật màu trắng nhỏ này vô cùng khả ái, đáng yêu, không khỏi đưa tay ra phất phất mấy cái. Làm cho con vật nhỏ này mở to con mắt ra nhìn hắn, rất hiếu kỳ, dường như muốn phóng người vào lồng ngực của hắn, để cho hắn ôm ấp một cái vậy. “Tiểu Bạch, muội còn đứng ở đó làm gì vậy? Mau theo ta tới!” Ngay lúc này, một âm thanh có chút tức giận vang lên, nhưng lọt vào trong tai của Trần Vũ lại rất dịu dàng, dễ nghe, hoàn toàn không có một chút khó chịu nào. “Ngao ô” Con vật nhỏ có tên là Tiểu Bạch, dùng ánh mắt tiếc nuối kêu lên một tiếng, sau đó cũng liền phóng người hòa vào màn đêm bên ngoài. Đợi cho hết thảy những chuyện này trôi qua, Trần Tiểu Phương mới lấy lại được bình tĩnh, vỗ vỗ lấy bộ ngực nhô cao của nàng, thở hổn hển nói: “Thật sự là dọa chết người ta!” Mà ánh mắt của Trần Vũ lúc này, đang không ngừng nhìn chằm chằm vào cảnh tưởng trước mắt. Cổ họng tự động nuốt xuống một ngụm nước bọt. “Ngươi… ngươi nhìn ơ đâu đó?” Sau khi phục hồi tinh thần, Trần Tiểu Phương đã bắt đầu trở lại tính khí trước đây, vung hai nắm tay ra tức giận nói. “Ta… ta có nhìn gì sao?” Trần Vũ bị nàng vặn hỏi, liền xấu hổ quay mặt đi, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận hành vi sai trái của mình. Chỉ là, không đợi cho Trần Vũ kịp hiểu được chuyện gì xảy ra, Trần Tiểu Phương đột nhiên nhón chân lên, hôn nhẹ lên má của hắn một cái. “Chụt!” “Ta… ta thưởng cho ngươi!” Nàng nói xong, cũng không đợi cho Trần Vũ đáp lại, đã vội vã xoay người rời đi. “Ho khan… em gái, ta hoàn toàn không nhìn thấy gì hết!” Không biết từ lúc nào, Trần Minh đã đứng ở ngay trước cửa, một tay vội vàng che lấy con mắt, miệng thì há to hô lên. “A!” Lần này, đừng nói là Trần Tiểu Phương, ngay cả Trần Vũ cũng xấu hổ đến chết đi được. Bọn họ không hề nghĩ tới, chuyện tốt đẹp của mình lại bị anh trai nàng bắt gặp. Qua một lúc lâu, Trần Minh bày lên trên trong phòng khách một đóng lớn thức ăn, trong đó còn có cả mấy món xiên que, và đùi gà rán. Trần Vũ vừa nhìn tới, đã kinh ngạc đến ngây người. Hắn không thể nào tưởng tượng ra được, ở thế giới này, lại tồn tại những món ăn nơi quê nhà của hắn. Nếu như không phải nhìn thấy cách ăn mặc kỳ lạ của hai anh em bọn ho, Trần Vũ còn nghĩ rằng, mình đang ở Trái Đất rồi đây. “Ngạc nhiên cái gì mà ngạc nhiên? Đây là mấy món em gái ta ưa thích nhất! Em rể, ngươi cố gắng ăn nhiều một chút, ta nhìn thấy với dáng vóc của ngươi, không thể nào đáp ứng được sức khỏe của em gái ta đâu, cố gắng bồi dưỡng một ít, hy vọng còn có thể làm em rể ta được lâu dài, ta không muốn… a… làm gì lại đánh ta…” Trần Minh còn đang muốn ăn nói luyên thuyên một hồi, nhưng bàn chân của hắn đã bị em gái dậm mạnh một cái. “Ăn đi, chớ có nói nhiều!” Trần Tiểu Phương dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía anh trai mình, sau đó liền đem một cái đùi gà nhét thẳng vào trong miệng của hắn, ngăn để không cho hắn nói nhảm quá nhiều lời. Trần Vũ ngồi ở một bên, cũng nghẹn họng không biết nói gì. Nếu như không phải biết trước hai người này ai lớn ai nhỏ, hắn còn tưởng nàng là chị gái của Trần Minh cũng nên. Nhìn thấy Trần Minh ngồi phía đối diện đang trợn to cặp mắt ngậm lấy một cái đùi gà, trong lòng Trần Vũ không nhịn được mà muốn buồn cười, chỉ là, nói như thế nào, người này tương lai cũng là anh rể của mình, Trần Vũ cũng nên cho hắn một chút hình tượng mới phải. “Muốn cười thì cứ cười đi, không cần gì phải sợ, đại ca mà giám ăn hiếp ngươi, ngươi cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ xử lý hắn ngay!” Trần Tiểu Phương dùng một tư thế bá đạo, một tay cầm lấy hai cái đùi gà, vừa nhét vào trong miệng, vừa quay snag nhìn Trần Vũ nói. Trần Vũ tự nhận mình đã từng gặp qua vô số những người có tướng ăn xấu, cũng chưa bao giờ từng thấy có người lại có tướng ăn xấu đến như vậy. Rốt cuộc, Trần Vũ cũng nhịn không được, khẽ nói: “Này, ngươi không thể thùy mị một chút được hay sao? Ai lại ăn uống như vậy bao giờ?” Trần Vũ là chỉ muốn nhắc nhở nàng một chút, lại không nghĩ đến, nàng thật sự đem một cái đùi gà đặt xuống bàn, hai chân cũng ngồi khép lại ngay ngắn, khẽ lườm hắn, nói: “Như vậy được chưa?” Trần Minh ngồi phía đối diện, có chút không thể tin vào mắt mình: “Trời ạ, đây là em gái của ta sao? Không phải chứ?” Sợ là mình nhìn lầm, Trần Minh còn cố ý đem tay lên lau lau hai mắt của mình, nhưng hình ảnh trước mắt quả thật là chân thật đến từng milimét. “Trời ạ, em gái của ta thay đổi rồi?” Trong lòng Trần Minh ầm ầm như sóng đổ. Chỉ có Trần Vũ là hơi ngẩn ra một chút, sau đó cực kỳ hài lòng gật đầu, đáp: “Ừ, ít nhất cũng phải như vậy thì mới giống phụ nữ! À, không, giống con gái mới đúng!” Trần Tiểu Phương khẽ lườm hắn một cái, sau đó mới bĩu môi đem cái đùi gà trên tay chậm rãi ăn. Trần Vũ ngồi ở một bên, cũng bắt đầu ăn uống. Quả thật, cả một ngày hôm nay hắn chưa hề ăn uống được gì. Tính ra, trước khi đến thế giới này, hắn chỉ ăn đúng một tô mì tôm mà mẹ hắn nấu vào buổi sáng. Thời gian còn lại, đều là liên tục di chuyển về phía Trần Gia thôn. Nếu như không có hai anh em Trần Minh nhắc nhở, Trần Vũ cũng quên mất là mình chưa ăn uống gì. “Này, ăn thử món này đi, ta cảm thấy món này ăn rất ngon!” “Đừng, làm gì lại ăn nhiều đồ dầu mỡ như thế, sẽ bị mập đấy!” “Ừm, thứ này ăn quả nhiên là rất có mùi vị, so với ở quê nhà của ta cũng không kém bao nhiêu!” “Chậc chậc, quả thật là rất ngon nha! Cho ta thêm một miếng nữa đi!” Hai người vừa ăn vừa đút cho nhau ăn, làm cho Trần Minh ngồi ở phía đối diện nhìn đến hoa mắt, chóng mắt. “Ho khan… ta cảm thấy mình đã ăn no rồi, ta đi về phòng nghỉ ngơi trước đây!” Trần Minh cảm giác mình quá thừa thải, không khỏi nhanh chân muốn đứng dậy rời đi. “Ừm, biết rồi!” Chỉ là, dù như thế nào Trần Minh cũng không nghĩ tới, hai người thiếu niên, thiếu nữ trước mặt lại coi hắn giống như là không khí, chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục ăn uống với nhau, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm giác của hắn một chút nào. “Các ngươi…” Trong lòng trở nên trống trải, Trần Minh thật sự là rất ân hận, nếu như biết trước vì tên thiếu niên này, mà em gái sẽ đối xử với hắn như vậy, hắn đã trực tiếp đem tên này đập chết ngay tại chỗ rồi. Thế nhưng, Trần Minh cũng không biết, đợi cho bóng lưng của hắn vừa đi xa, trong miệng của hai thiếu niên, thiếu nữ này lại bắt đầu muốn cười to lên. “Ha ha ha, ta muốn làm cho hắn buồn nôn chết luôn! Dám làm hỏng chuyện tốt của bản cô nương sao! Đáng đời!” Trần Vũ mặc dù cũng rất muốn cười, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta dù sao cũng là anh rể tương lai, không thể chọc giận mới là, nghĩ vậy, Trần Vũ mới thu lại nét cười trên mặt, nhìn thiếu nữ trước mặt nói: “Tiểu Phương, ngươi không phải thật sự là thích ta đó chứ?” Bị hắn hỏi một cách trực tiếp như vậy, vẻ mặt của nàng có chút sựng lại, thế nhưng, rất nhanh sau đó, nàng liền hừ lên một tiếng, lườm hắn, nói: “Hừ, ai thật sự thích ngươi! Ta chỉ là muốn trả ơn ngươi lúc này giúp ta mà thôi! Chớ có suy nghĩ lung tung!” “Ta suy nghĩ lung tung gì chứ? Ta có giúp qua ngươi cái gì sao?” Trong lòng Trần Vũ rất muốn phản bác, thế nhưng ngoài mặt hắn chỉ có thể cười gượng, ầm ừ cho qua chuyện. Hai người lại tiếp tục lặng lẽ ăn hết phần thức ăn còn lại ở trên bàn. Sau khi đồ ăn trên bàn được giải quyết sạch sẽ, Trần Tiểu Phương mới thỏa mãn, hài lòng, xoa xoa lên cái bụng bóng loáng của mình, cười hì hì nói: “Đã ăn no rồi! Chúng ta đi ngủ thôi!” Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Trần Vũ xấu hổ, ngượng ngùng, cúi đầu xuống bàn, nói: “Ta… ta còn chưa có chuẩn bị… ngươi… ngươi có thể để cho ta suy nghĩ thêm một chút được hay không?” “Hả?” Lúc đầu nàng cũng không hiểu lời của Trần Vũ là có ý gì, đến khi nghĩ kỹ lại, nàng mới tức giận, đập mạnh lên đầu của hắn một cái: “Đồ háo sắc, ngươi nghĩ đến chuyện gì hả? Ta… ta không phải là nữ nhân dễ dãi!” Nàng nói xong, cũng không thèm để ý đến hắn đang ngồi ngây ngốc ra nhìn mình, đã đùng đùng quay trở vào phòng. “Ách, ta… ta có nói cái gì sai sao?” Trần Vũ âm thầm lẩm bẩm trong miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương