Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 36: Tàng Bảo Đồ
Vẻ mặt Trần Vũ hiện lên một tia cười tà, một cây lông châm từ trên tay của hắn xuyên thẳng vào lòng bàn tay của tên thích khách, làm cho tên thích khách đau đến nhăn mặt. Lại lấy ra thêm mấy cây lông châm nữa đùa nghịch trên tay, Trần Vũ mới nhìn tên thích khách nằm lăn lộn dưới đất, lắc đầu nói: “Ai, ta vốn dĩ còn muốn tha cho ngươi một mạng đây, nhưng không nghĩ đến ngươi cứ một mực muốn giết ta, chuyện này ngươi nói ta phải làm sao mới có thể bỏ qua cho ngươi được đây?” Nghe mấy lời này, cộng với vẻ mặt vô cùng đau khổ của Trần Vũ, nếu như không phải vừa rồi đột nhiên bị cây lông châm kia xuyên thấu lòng bàn tay, tên thích khách rất có thể sẽ tin lời của Trần Vũ nói là thật. Thế nhưng, khuôn mặt lúc này của Trần Vũ chẳng khác nào là đang trêu tức hắn, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng tên thích khách cũng không muốn phải chết ở đây, cho nên hắn mới sợ hãi nói: “Ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Ngươi… ngươi mau thả ta ra, ngươi muốn cái gì ta đều sẽ cho ngươi, xin… xin ngươi… đừng có giết ta!” “Ồ, vậy ngươi nói thử xem, trên người của ngươi còn có thứ gì quý giá đủ để ta động tâm mà bỏ qua cho ngươi, ngoại trừ, cái mạng này của ngươi?” Trần Vũ nhếch môi lên cười, nụ cười này ánh vào trong mắt của tên thích khách chẳng khác nào là nụ cười của ma quỷ cả. “Ta… ta… ta… trên người ta thật sự là có một bí mất… một bí mật rất lớn!” Sau một hồi ấp úng, tên thích khách rốt cuộc cũng nói ra được một câu gợi lên sự tò mò của Trần Vũ. “Ngươi có bí mật gì? Ngươi có thể nói ra cho ta nghe thử xem, nếu như nó đủ lớn, ta sẽ tha mạng cho ngươi!” Trần Vũ vẫn thản nhiên cười nói, hoàn toàn không lộ ra bất kỳ thái độ khác thường nào, ngoài một chút hứng thú bên ngoài, làm cho tên thích khách nhất thời có chút bối rối. “Ta… ta nói! Nhưng mà ngươi nhất định phải thả ta đi!” Tên thích khách rốt cuộc cũng buông xuống một câu như vậy, hắn hy vọng mình có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. “Thả ngươi sao? Người muốn ta thả ngươi, thì ngươi nhất định phải nói ra bí mật cho ta biết trước, còn nếu không thì…” Trần Vũ nói đên đây liền không khách khí một chút nào, đem mấy cây lông châm ra đâm vào trên người của tên thích khách. Tên thích khách bị đâm trúng, đau đến mức phải nhăn mặt thét ầm lên, thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì, vẫn chưa chấp nhận buông tha cho cơ hội của mình. Nhìn thấy tên thích khách này vừa xảo trá, vừa cứng đầu như vậy, Trần Vũ không khỏi nhíu mày lại. Sau đó thì hắn nhếch mép lên cười, nụ cười rất xảo trá. “Xem ra, một chút thịt đau này vẫn không ăn thua gì với ngươi, vậy thì ta cho thêm chút gia vị vào nữa vậy!” Trần Vũ nói xong, liền thì trong ngực áo, lấy ra một chai dược tề, bên trong có một thứ nước thuốc màu xanh, khi vừa mở nắp bình ra, liền có một làn khói xanh bóc hơi lên, kèm theo một thứ mùi vị cực kỳ khó ngừi. Nhìn thấy bình cảnh này, tên thích khách thật sự là bị dọa cho tè cả ra quần rồi. Thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, hắn nhất định sẽ tìm ra cơ hội để phản công lại, đem mọi thứ đau khổ vừa rồi bắt Trần Vũ trả giá gấp trăm ngàn lần. Nhưng có điều, lần này hắn đã đánh giá sai sức chịu đựng của mình rồi, mà cũng có thể là hắn còn chưa nếm thử uy lực chân chính của chai dược tề này, cho nên, chỉ một thoáng nếm trải, hắn đã ước ao mình không nên sinh ra trên cõi đời này. Chỉ thấy, một mũi lông châm đâm vào trong da thịt của hắn, kèm theo là một tiếng xèo xèo khi da thịt bị đốt cháy, ngay sau đó là gân cốt cũng bị đốt nóng lên, rồi như có trăm ngàn con kiến đang chạy ngang bò dọc qua trong người hắn vậy. Cảm giác này thật sự là bức rức vô cùng khó chịu, may là hắn đã từng được đào tạo, rèn luyện cho nên vẫn có thể cố chịu đựng được. Thế nhưng, đây cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Tiếp theo đó, lại có thêm mấy cây lông châm được tẩm dược tề nữa đâm vào, lần này không chỉ đơn giản là nỗi đau trên da thịt không, mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng râm ran thiêu đốt, bởi vì vị trí mà Trần Vũ đâm tới, là những huyệt vị ở trên người của tên thích khách, làm cho hắn đau đến phát điên. Nhưng ngay lúc hắn muốn kêu lên thành tiếng, thì một bàn tay đã chặn ngang cuốn họng, làm cho hắn không có nào phát ra âm thanh, mọi thứ đau đớn đều dồn nén trở vào trong cơ thể, không cách nào phát tiết ra ngoài, thật sự là một cực hình vô cùng khủng khiếp, cho đến lúc này, hắn mới thật sự là hối hận, hối hận tại sao mình không phải là một người bình thường, chịu đau đớn như vậy liền chết đi, không còn bị hành hạ như thế này nữa. Qua một lúc lâu, rốt cuộc tên thích khách này cũng không chịu đựng được nữa, cơ thể phát run lên một trận, sau đó liền ngất đi. Trần Vũ thấy vậy mới thả tay ra khỏi người hắn, cũng đem toàn bộ lông châm trên người hắn rút ra, rồi lắc đầu nói: “Ài, việc gì phải chịu khổ như vậy? Chỉ cần ngươi nói ra điều cần nói, thì chẳng phải là đã tốt hơn rồi sao? Đúng là ngu ngốc!” Kỳ thật, Trần Vũ cũng chỉ muốn dọa tên thích khách này một chút mà thôi, nhưng không nghĩ tới nước thuốc Hủ Thực Dược Tề này lại lợi hại đến như vậy, chỉ mới đâm có mấy chục cái mà tên thích khách này đã ngất xỉu luôn rồi, thật sự là đáng tiếc nha, hắn còn đang muốn đâm hết toàn bộ đây? Nhưng cũng may là, hắn không có đem thứ này thí nghiệm lên trên người của Trần Tiểu Phương, nếu không nhìn thấy nàng như vậy, hắn nhất định sẽ đau lòng đến chết mất! “Kỳ quái, Hủ Thực Dược Tề này lại hại như vậy, thế nhưng tại sao tên mục sư kia không có vấn đề gì? Hắn ăn Cực Phẩm Lông Trâu của ta còn nhiều hơn tên thích khách này, thế mà còn sức đánh cho tên Mục Tần kia bị thương. Chẳng lẽ là do thực lực của hắn mạnh hơn tên thích khách này hay sao?” Trần Vũ suy nghĩ một hồi, lại nhớ đến chuyện lúc trưa, trong miệng không khỏi lẩm bẩm lên như vậy. Nhưng hắn làm sao biết được, bởi vì trái tim của tên mục sư kia đã bị lấy đi, cho nên đối với hắn mà nói, mọi thứ đau đớn trên đời này đã không có cảm giác gì nữa rồi. Nếu như không phải lần đó còn trúng phải Chân Thực Dược Tề, làm cho ma khí trong người của hắn cuồng loạn, thì mấy người Trần Vũ làm soa có thể đứng ở đây mà suy ngẫm? Sau một hồi bị Trần Vũ đánh thức, tên thích khách cuối cùng cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, vừa nhìn thấy ánh mắt của Trần Vũ hắn đã bị dọa cho sợ chết khiếp: “Đừng đâm, đừng đâm nữa! Ta nói, cái gì ta cũng nói!” Nhìn thấy biểu hiện sợ hãi này của hắn, Trần Vũ rất hài lòng vỗ vỗ hai bên gò má của hắn, cười nói: “Nếu như lúc này ngươi chịu ngoan ngoãn như vậy, không phải là tốt hơn bây giờ sao?” Tên thích khách chỉ có thể chấp nhận lắc đầu, hắn làm sao biết được một tên thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi lại có thủ đoạn hung ác đến như vậy. Nếu không lúc trước hắn đã không có ý giở trò ra rồi. “Được rồi, vậy thì ngươi nói cho ta biết, là ai đã sai khiến các ngươi đến đây ám sát bọn ta? Còn bí mật mà ngươi nhắc đến là gì? Nói nhanh đi!” Trần Vũ một tay cầm lấy lông châm, một tay gõ gõ dưới mặt đất hỏi. Tên thích khách lần này đã biết học khôn, hoàn toàn không dám giấu giếm một chút nào, hắn nói: “Ta quả thật là không biết ai sai khiến ta làm, chúng ta chỉ là thích khách bình thường, ai trả tiền thì ta làm theo lệnh của người đó! Còn những chuyện còn lại chúng ta đều không hỏi nhiều!” “Lời ngươi là thật!” Trần Vũ bán tín bán nghi hỏi. “Đương nhiên là thật! Ta tuyệt đối là không có nói dối!” Tên thích khách rất sợ Trần Vũ lại cho rằng hắn nói dối, mà đem mấy cây lông châm đâm xuống, cho nên gấp gáp hô lên. “Được rồi, vậy thì còn chuyện bí mật mà ngươi muốn nói với ta thì sao? Ngươi đừng nói là, chuyện này ngươi cũng không biết gì nha!” Trần Vũ vừa nói vừa cười, nhưng mấy cây lông châm đã nhắm sẵn đến huyệt vị trên người của tên thích khách này rồi. “Không phải, không phải! Bí mật vừa rồi ta nói là thật, là ta trong lúc vô tình nghe người ta nói qua, cho nên ngươi nhất định phải tin ta!” Tên thích khách thật sự là bị dọa sợ. “Ồ, vậy ngươi nghe qua cái bí mật gì?” Trên mặt Trần Vũ lúc này cũng hiện lên vẻ hiếu kỳ vô cùng nồng đậm. Hắn từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết, trong đó nói rằng, ở thế giới mà nhân vật chính xuất hiện, thường hay có bảo tàng xuất hiện, hoặc là một nơi mật thất mà các tu sĩ cường đại lúc sinh thời lưu lại cho hậu nhân. Nếu lần này quả thật đúng là như thế, vậy thì hắn chẳng phải là muốn phát tài rồi sao? “Chuyện là thế này, trong một lần đi làm nhiệm vụ, ta từng ở trong một gia tộc phát hiện ra được một tấm tàng bảo đồ. Mà trên tấm tàng bảo đồ này miêu tả đến một nơi, nơi đó có tên là Mê Vụ cốc, thật tình lúc đó ta cũng không biết Mê Vụ cốc là ở nơi nào, thế nhưng mấy năm gần đây, ta đã tìm ra được tung tích của nó, ta dự định là sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, ta sẽ đến đó đào bảo một phen. Ngươi nhất định phải tin ta, lời của ta nói hoàn toàn là sự thật!” Tên thích khách đang kể chuyện, nhìn thấy chân mày của Trần Vũ nhíu lại, hắn còn tưởng là Trần Vũ không tin lời mình nói, cho nên vội vàng lấy ra tấm tàng bảo đồ giao ra, sau đó vội vàng giải thích. Thật ra không phải là Trần Vũ không tin lời hắn nói, mà trong lúc này trong đầu của hắn lại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, cho nên hắn mới nhíu mày lại. Không nghĩ tới, cái nhíu mày này lại dọa cho tên thích khách sợ đến như vậy. Cuối cùng, Trần Vũ cầm lấy tấm tàng bảo đồ cất vào trong ngực áo, sau đó nhìn tên thích khách nói: “Đương rồi, ngươi cũng nên lên đường đi!” Tên thích khách nghe được câu này, sắc mặt không khỏi tái xanh lại. “Ngươi…” Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã bị Trần Vũ đánh mạnh một chưởng vào sau gáy, lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh. “Mọi chuyện bên này sao rồi?” Lúc này, sau khi giải quyết được một tên Kiếm Sĩ cuối cùng, Hồ Mị Nương liền hướng về phía Trần Vũ hỏi. Mà đám người Trần Tiểu Phương, Trần Minh sau một hồi đuổi bắt thích khách, rốt cuộc cũng quay trở về. Hiện tại, ngoại trừ tên thích khách nằm hôn mê dưới đất, bên cạnh cũng chỉ có ba tên Kiếm Sĩ đang bị Hồ Mị Nương chế phục mà thôi. “Hừ, vậy mà vẫn để bọn chúng chạy thoát!” Trần Tiểu Phương có vẻ rất bất mãn lên tiếng nói. Mấy thiếu nữ Hồ tộc cũng im lặng không có nói gì thêm. Chỉ có Trần Vũ lúc này lại đột nhiên cả kinh hô lên một tiếng, sau đó chạy ào vào trong nhà, làm cho tất cả mọi người đều vội vàng chạy đuổi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương