Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch)

Chương 44: Kỳ Thật Xem Bệnh Cho Người Cũng Là Chính Mình Tu Tâm…



Trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể tách cấp cứu và trị liệu ra, sau đó thu phí hai lần, làm như vậy có thể thu thêm một lần tiền châm cứu.

Trần Khánh biết đối phương nhất định có thể lấy ra được, với một tiểu hoa lưu lượng như Âu Dương Tiểu Mật, chỉ lấy hai trăm cũng tương đương với miễn phí, không lấy tiền rồi.

Nhưng Trần Khánh lại không làm được.

Từ nhỏ hắn đã học tập theo tấm lòng chân thành của đại y Tôn Tư Mạc. Và y đức từ sâu trong tâm khảm nói cho hắn biết, kỳ thật xem bệnh cho người cũng là chính mình tu tâm.

(Tôn Tư Mạc: là một thầy thuốc và nhà văn Trung Quốc vào giữa thời nhà Tùy và nhà Đường. Ông được mệnh danh là Vua Y học của Trung Quốc vì những đóng góp đáng kể cho nền y học Trung Quốc và sự chăm sóc chu đáo cho bệnh nhân của mình.)

Trị bệnh cứu người không có ranh giới, nhưng không thể vô đạo đức được.

Nếu người khác chỉ dùng hai trăm đồng, đã có thể mua được y đức của hắn, thì làm sao hắn phải khổ học trung y tới mười mấy năm đây?

"Bác sĩ Trần, lần này anh đã cứu mạng Tiểu Mật, cho nên hai trăm đồng quá là ít ỏi rồi. Nếu không như vậy, anh cho tôi Wechat, để tôi biểu hiện một chút tâm ý, anh xem có được hay không?" Trương Mỹ Lệ nói.

"Không cần, Hán Y Đường chỉ lấy tiền nên thu. Tôi đã nói hai trăm hai, thì không thể thu ít hơn một đồng cũng không thể thu nhiều hơn một đồng. Nếu mấy cô không còn việc gì nữa, vậy mời đi thôi, chỗ này của tôi còn phải xem bệnh cho người khác." Trần Khánh khoát tay, bày ra dáng vẻ tiễn khách.

Trương Mỹ Lệ cười nói: "Đừng mà bác sĩ Trần. Nếu tất cả mọi người đều biết nhau cả rồi, thì thêm cái Wechat kết giao bạn bè cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa về sau nếu thân thể có chỗ nào không thoải mái, chúng ta cũng có thể liên hệ tới. Anh xem, tốt xấu gì Tiểu Mật cũng là minh tinh, nếu cứ đến Hán Y Đường xem bệnh thế này, khó tránh khỏi nhiều người mắt tạp. Nếu bị người ta quay phim rồi tung lên mạng, nói không chừng sẽ tạo nên một đống tin đồn thất thiệt, cho nên..."

Trần Khánh lập tức giật mình, hỏi: "Cô muốn tôi tới tổ kịch trị liệu cho cô ấy?"

...

Trương Mỹ Lệ liên tục gật đầu: “Xin bác sĩ Trần cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh, chỉ cần lúc anh rảnh rỗi, chạy tới trị liệu cho Tiểu Mật là được. Bất cứ khi nào anh tới cũng được, chúng ta đều ở tổ kịch chờ anh."

Trần Khánh lắc đầu nói: "Ngại quá, tôi không ra ngoài chữa trị. Nếu các cô có thể đến thì làm, không thể tới, xin mời đi tìm người khác cũng được. Căn bệnh này vốn chẳng khó khăn gì."

Chuyện này...

Trương Mỹ Lệ không ngờ thái độ của Trần Khánh lại kiên quyết như vậy.

Kỳ thực, cô đang muốn vận dụng chiêu thức dây dưa lằng nhằng, kéo gần quan hệ với Trần Khánh. Thử nghĩ mà xem, có một người bạn là bác sĩ trung y lợi hại như vậy, về sau muốn mở rộng nhân mạch đúng là không gì sánh được.

Cho dù không xét đến phương diện sự nghiệp, chỉ cần cam đoan bản thân mình cùng với bạn bè chung quanh khỏe mạnh, cũng vô cùng có lợi rồi.

Còn nguyên nhân thứ hai, trên thực tế, cô đang muốn sau khi đôi bên quan hệ thân thiết rồi, cô cũng muốn thử xem mình có thể kéo Trần Khánh vào công ty làm một nghệ sĩ hay không.

Dù sao với điều kiện ngoại hình của Trần Khánh, đã quá dư dả để lăn lộn trong vòng giải trí.

Nếu hắn còn có nhất nghệ tinh (một nghề thành thạo) nữa, thì quá tuyệt vời rồi, khẳng định có thể quét ngang vòng lưu lượng hiện tại.

Chỉ tiếc cô còn chưa kịp chứng thực ý tưởng của mình, ở ngay bước đầu tiên của kế hoạch, đã bị Trần Khánh vô tình từ chối rồi.

Trương Mỹ Lệ có thể nhìn ra, Trần Khánh chẳng hề coi trọng cái danh minh tinh kia.

Lại nói, một mỹ nữ minh tinh xinh đẹp như Âu Dương Tiểu Mật còn bị hắn dùng ánh mắt khó chịu để nhìn cơ mà? Giống như ở trong mắt hắn, minh tinh chẳng hề có quầng sáng xung quanh, bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

"Mỹ Lệ tỷ, quên đi, ngày mai để em quấn kín một chút đến đây cũng được, dù bị người khác quay phim cũng không sợ, diễn viên còn không thể sinh bệnh ư?" Âu Dương Tiểu Mật nói.

"Được rồi." Trương Mỹ Lệ biết, Âu Dương Tiểu Mật chẳng hề đoán được một chút tâm tư nào của cô cả.

Cô bé ấy chính là như vậy, tâm tư đơn thuần đến mức không giống một cô gái trưởng thành ở tuổi hai mươi tư.

"Bác sĩ Trần, vậy chúng tôi đi trước đây, hôm nay thật sự rất cám ơn anh." Lạc Tiểu Khê nhoẻn miệng cười, hai tròng mắt lóe lên một tia dị sắc.

Không biết vì sao, rõ ràng Lạc Tiểu Khê đã trà trộn vào vòng giải trí khá lâu rồi, cũng chứng kiến cả ngàn cả vạn những gương mặt đẹp trai, nhưng vào lúc này, cô ấy lại cảm thấy vị bác sĩ Trần Khánh mặc áo dài màu trắng kia, có một loại đẹp trai tới độc đáo, không tìm được ở bất cứ nơi nào khác cả.

"Đi thong thả!" Trần Khánh nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...