Hệ Thống Vịt Da Giòn

Chương 6



Trong khoảnh khắc này, Hàn Chấn có ảo giác Ân Húc Đạo Quân là bắc phoi.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ân Húc Đạo Quân cậu mới phát hiện hóa ra câu nói “Ngươi muốn thế nào cũng được” của đối phương thật sự chỉ là nghĩa đen.

Hơi xấu hổ.

Cậu ngoảnh mặt nhìn đám người bị chặn lại cách đó không xa, thở dài. Vừa rồi liếc nhìn chứng hôn thư trên bảng thông báo, tính thời gian, ngày kia lại chính là đại điển đạo lữ của cậu và Ân Húc Đạo Quân.

“Về Tử Đàn Phong?”

Ân Húc Đạo Quân hỏi.

Hàn Chấn nơm nớp lo sợ liếc nhìn phi kiếm dưới chân, vội nói: “Tiên hạc của ta đang đậu trước cửa nội cần các, ta cưỡi nó trở về.”

“À.” Giọng Ân Húc Đạo Quân bình thản: “Vừa hay ta có vài việc. Ngươi trở về một mình đi, dọc đường chú ý an toàn.”

Hàn Chấn thức thời không gặng hỏi hỏi hắn có việc gì, nhặt mũ rơm bị gió thổi đến ven đường đội lên, chậm rề trở về. Còn quần chúng hóng chuyện bị kết giới chắn phía sau… liên quan gì tới cậu?

Tạm cmn biệt, một đám khốn kíp.

……

Buổi chiều, tiết trời hơi oi bức.

Hàn Chấn mở trận pháp làm lạnh thổi gió mát lòng người, phẩm linh trà thượng hạng xa xỉ, cảm thán cuộc sống thật có tư vị.

Hệ thống: “Thuê bạn tới để làm nhiệm vụ, không phải bảo bạn đến hưởng thụ.”

Hàn Chấn cho miếng linh bánh vào miệng nhai, rất ngọt.

“Thôi nào, dân văn phòng còn có thời gian ăn bữa xế, không cho tao thả lỏng tí à?”

Hệ thống: “Bạn thả lỏng bao lâu rồi, tôi thấy có mà thả cửa thì có. Trong vòng một năm, nếu không trị được Lệ Đại Hải, trừ âm tiền lương.”

Hàn Chấn: “Lần đầu tiên nghe thấy tiền lương còn bị âm được, giờ tao chưa kiếm được cắc nào mày còn muốn trừ tiền của tao?”

Hệ thống: “Ý của tôi là về sau bạn phải làm việc không công cho tôi.”

Hàn Chấn ngây người. Từ ngày gắn vào hệ thống tới nay, cuộc sống của cậu có thể nói là đã xảy ra thay đổi nghiêng ngả trời đất. Cuộc sống quá bình lặng suýt nữa làm cậu quên mất, hệ thống thực ra không phải là hệ thống mỗi ngày nói chuyện chọc cười với cậu, nó thực chất chỉ là một đống dữ liệu nhân tạo công nghệ cao mà thôi.

Nếu một ngày nào đó, cậu không muốn tiếp tục làm nhiệm vụ, hệ thống có thả cậu đi không?

Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, Hàn Chấn tức thì không rét mà run.

Cậu e dè mở miệng hỏi: “Nếu, nếu có một ngày tao làm nhiệm vụ mệt mỏi, hoặc là tìm thấy người mình thích muốn ổn định cuộc sống, tao có được trở về thế giới ban đầu sống cuộc đời của mình không?”

Hệ thống: “Được chứ. Nhưng tiền đề là bạn phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Tiền phạt nhiệm vụ thất bại cao gấp một trăm lần tiền thưởng hoàn thành nhiệm vụ. Trước lúc trả hết nợ cho hệ thống bạn sẽ không được đi đâu hết.”

“Ùi……”

Hàn Chấn ít nhiều có chút hụt hẫng. Cậu không hiểu lắm, bắt một người yêu mình trong một khoảng thời gian nhất định có ý nghĩa gì?

Hệ thống sẽ không trả lời câu hỏi này của cậu. Bởi nó chỉ là một chuỗi trình tự, theo như lời nó, tất cả những thứ trong đầu đều là do người sáng tạo ra nó thiết kế sẵn.

Phẩm một hớp linh trà, Hàn Chấn quyết định không tự tìm phiền não cho mình nữa. Gặng hỏi cặn kẽ sự tình dường như cũng vô dụng, cậu chỉ cần coi làm nhiệm vụ thành công việc, tất cả sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Nhưng hiện tại, vấn đề quan trọng nhất là… làm sao cậu mới gặp được Lệ Đại Hải giờ vẫn đang giãy giụa phấn đấu đau khổ nơi Ma giới?

Đang suy nghĩ, Ân Húc Đạo Quân tới tìm cậu.

Phi kiếm lơ lửng giữa không trung, Hàn Chấn ngây người, Ân Húc Đạo Quân đã ngồi trên ghế đá đối diện cậu. Trước căn nhà trồng một cây hoa anh đào, gió thổi phất phơ, cánh hoa hồng nhạt chao qua rớt xuống đầu vai người kia. Nhìn lên trên là cần cổ trắng, mịn màng như ngọc, làm nổi bật bờ môi nhàn nhạt.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Hàn Chấn gãi gãi đầu, nói: “Ngươi xong việc rồi?”

“Ừ.” Ân Húc Đạo Quân gật đầu nói: “Phạt những đệ tử đó ba tháng linh thạch, ra sau núi đốn củi nửa năm, cường thân kiện thể.”

“Ba tháng linh thạch nhiều quá nhỉ?”

Mấy ngày nay, Hàn Chấn đã hiểu được tầm quan trọng của linh thạch, trong mắt người tu chân thứ này còn quan trọng hơn tiền bạc. Bởi linh thạch không chỉ có thể dùng để giao dịch mua bán, mà còn có thể tăng tu vi.

Cắt đứt tài chính cũng giống cắt đứt đường sống.

Hàn Chấn như đã cảm nhận được lòng thù hận của những đệ tử đó đối với cậu……

Ân Húc Đạo Quân nhíu mày: “Bọn họ dám nói ngươi như vậy, phạt nửa năm còn là nhẹ. Người mặc áo vàng, ta phạt hắn một năm.”

Tuy trong lòng có khoái cảm được trả thù, nhưng Hàn Chấn vẫn nói đạo lý: “Phạt nhiều quá, phạt nửa năm thôi.”

“Chuyện này là do ta làm không đúng, ta không nên dán chứng hôn thư lên bảng thông báo, không ngờ sẽ tạo thành hậu quả như vậy.”

Giọng Ân Húc Đạo Quân có cả hối hận.

“Ai dà, không sao cả, không phải bị mắng vài câu thôi sao, thực ra ta cũng không để vào lòng.” Hàn Chấn hào sảng nói.

Hệ thống lặng lẽ chửi cậu: “Xàm ít thôi bạn ơi.”

Ân Húc Đạo Quân thở dài nhẹ nhõm, “Mấy ngày nay đi tìm người may đồ cưới, chưa kịp để ý đến ngươi, ngươi có nguyện vọng gì không?”

“Không có, không có.” Hàn Chấn cắn hạt hướng dương linh, nghĩ thầm Ân Húc Đạo Quân nhìn thấy hóa đơn nội cần các gửi tới không chừng sẽ vả đạo lữ phá của là cậu chết lăn quay.

Ân Húc Đạo Quân như nhìn thấu được ý niệm trong lòng cậu, dịu giọng nói: “Ta nhận được hóa đơn nội cần các gửi tới. Ngươi không cần tiết kiệm tiền cho ta, không cần phải mua đồ rẻ tiền như thế. Đắt mới tốt.”

Ngươi không cần tiết kiệm tiền cho ta.

Trong đầu Hàn Chấn không ngừng tua lại câu này, cả người bị chấn động vì sue khí tỏa ra từ người kim chủ. Uổng bao năm làm vịt, cậu mới lần đầu tiên gặp được kim chủ xa hoa đến thế……

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Hàn Chấn thật sự không biết nói thế nào để chứng minh cảm động trong lòng.

Hệ thống ghét bỏ: “Nhìn bạn không có tiền đồ kìa.”

“Aiiii.” Hàn Chấn thở dài thườn thượt, “Vì sao đối tượng công lược của tao không phải vị đạo quân giàu có này? Tiếc quá.”

Hệ thống: “Biết đâu Lệ Đại Hải còn giàu hơn.”

“Hừ.” Hàn Chấn khinh thường nói: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lần trước đến khách sạn gã còn phải đặt phòng giường lớn rẻ nhất, tao chả tin đời này gã giàu có hơn là bao.”

Hệ thống: “……”

Hình như rất có lý.

Ân Húc Đạo Quân: “Đây là đại điển đạo lữ đầu tiên cũng là cuối cùng trong đời ta, cho nên ta sẽ mời bè bạn các giới, ngươi có ngại không?”

Hàn Chấn: “Không ngại.”

Lễ cưới mà, vốn dĩ phải đông người mới náo nhiệt.

“Bọn họ đều là anh em kết nghĩa của ta, vừa hay có thể giới thiệu ngươi làm quen bọn họ.” Ân Húc Đạo Quân cười nói: “Có hoàng tử Long tộc, cửu vĩ linh hồ, đại đệ tử Vấn kiếm tông, vương tử Ma giới, ta nghĩ ngươi chắc sẽ có hứng thú.”

“Vương tử Ma giới??”

Hàn Chấn thầm vđ trong đầu, không trùng hợp là công chính đó chứ?

“Sao vậy, ngươi biết hắn?”

Hàn Chấn: “Hắn tên là gì?”

“Lệ Đại Hải. Hai năm trước ta ra ngoài du lịch cứu hắn một lần, là một đứa trẻ rất có tiềm năng.”

Hệ thống nói leo: “Bạn nhớ nắm chắc thời cơ đó.”

Hàn Chấn: “vậy chẳng phải là tao… cắm sừng Ân Húc Đạo Quân hả?”

Hệ thống: “Bạn chỉ cần làm Lệ Đại Hải yêu bạn thôi, có bảo bạn tằng tịu với gã đâu.”

“Yêu cầu khó thế……”

Hàn Chấn giật khóe miệng.

Thấy Hàn Chấn nhìn chằm chằm vào một chỗ ngây người, Ân Húc Đạo Quân lấy từ nhẫn trữ vật ra một hộp gỗ lớn tinh xảo đẩy đến trước mặt cậu.

“Cái gì đây?”

Ân Húc Đạo Quân cười nói: “Mở ra nhìn xem.”

Hàn Chấn mở nắp hộp gỗ, bên trong đặt một bộ áo cưới đỏ như lửa. Cậu không hiểu, chẳng phải là bộ quần áo thôi sao, có cần trịnh trọng đến thế không?

“Ta thuê tạo sư nguyên anh may bộ quần áo này, nó là linh khí phàm nhân cũng có thể sử dụng, có thể biến ảo kiểu dáng và màu sắc, đao kiếm không đâm thủng, có năng lực phòng ngự của trúc cơ kỳ, cao nhất còn có thể kháng được một đòn cảnh giới kim đan.”

Hàn Chấn: “Nghe có vẻ rất lợi hại.”

Ân Húc Đạo Quân nhìn cậu, cười: “Quan trọng nhất chính là ta cũng có một bộ, là đồ đôi với ngươi.”

Hàn Chấn tròn mắt, Ân Húc Đạo Quân… đang thả thính cậu??

Hàn Chấn khô khốc đáp: “Tuyệt quá.”

“Thực ra ta vẫn chưa nói với ngươi……” Ân Húc Đạo Quân chần chừ, nói: “Ngươi là Thuần Dương Chi Thể. Trên người ta lại có bệnh kín, nếu cùng ta song tu, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng tu luyện. Ta vốn không định nói cho ngươi, nhưng ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội lựa chọn.”

Hệ thống ngồi bên cạnh ăn dưa lạnh lùng nói: “Xem như hắn còn chút lương tâm.”

Ân Húc Đạo Quân nói tiếp: “Nếu ngươi nguyện kết thành đạo lữ với ta, Hà Cẩn Nhiên ta lấy tâm ma ra thề, cả đời này ta quyết không bao giờ phản bội ngươi. Ngươi đã không thể tu luyện, ta sẽ trở thành kiếm của ngươi. Tất cả những gì ngươi muốn, ta sẽ dốc sức cung cấp cho ngươi. Nhược bằng vi phạm, Thiên Đạo soi xét. Nếu ngươi không muốn, ta cũng không sẽ ép buộc, giờ ngươi cứ đi đi.”

Nếu Lục trưởng lão ở đây, chắc chắn sẽ chửi mắng Ân Húc Đạo Quân một trận. Thuần Dương Chi Thể nào có dễ tìm như thế? Vạn người không có nổi một! Nếu đêm trăng tròn tiếp theo không thể song tu với Thuần Dương Chi Thể, vậy thì chờ đợi Ân Húc Đạo Quân chỉ có cái chết nổ tan xác…

Nói thật, Hàn Chấn hơi xao động. Nhưng tu vi giẻ rách của cậu mà rời khỏi Thanh vân phái chạy ra bên ngoài, chắc chắn không sống nổi.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Cậu nghiêm túc nói: “Tình yêu của ta đối với ngươi há là thứ con đường tu luyện vặt vãnh có thể ngăn cản? Cẩn Nhiên, có thể ở bên ngươi, dẫu có bắt ta chết ngay cũng đáng giá……”

Hệ thống: “????”

Ân Húc Đạo Quân dường như đã cảm động. Cuộc đời hắn ngoài tu luyện cũng chỉ có tu luyện. Người ái mộ hắn rất nhiều, nhưng người chịu trả cả sinh mệnh vì hắn như Hàn Chấn lại chỉ có một.

Đạo tâm xưa nay không xao động của Hà Cẩn Nhiên lần đầu tiên nổi lên gợn sóng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...