Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở
Chương 45: Mộng cảnh ôm lấy hồ Sa (7)
Dịch: CP88Bên này điện thoại còn chưa cúp."Người nhà của Giang Liên Tuyết." Y tá đứng trên hành lang gọi.Ôn Dĩ Ninh quay đầu lại, đáp một tiếng: "Đây ạ."Đường Kỳ Sâm cũng nghe thấy, nói: "Vậy em làm việc của mình đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi."Một câu nói mộc mạc giản đơn, tính cách anh vẫn luôn như vậy, chưa từng có nửa câu an ủi dư thừa, có lẽ thứ con người cần vốn là một lời cam kết vững vàng hơn, và đã là cam kết thì chắc chắn sẽ làm được.Cúp điện thoại, Ôn Dĩ Ninh xoay người bước đến chỗ y tá. Y tá đưa cho cô hai tờ giấy kê đơn thuốc, "Đi nộp tiền đi, nhớ lấy thuốc. Bà ấy đã tiếp nước xong rồi, cứ uống thuốc như bác sĩ đã dặn dò, có dấu hiệu không khỏe gì thì đến khám lại."Giang Liên Tuyết đã rút kim châm ra, tinh thần sáng láng đến mức có thể nhảy nhót như thường rồi, "Thuốc gì chứ? Cũng chỉ là thuốc tiêu viêm thôi mà, ở nhà vẫn còn, đừng phí tiền."Y tá rất bận rộn, bỏ lại một câu rồi rời đi, "Vậy thì tới tìm bác sĩ nói nhé."Ôn Dĩ Ninh quay lại, nói với Giang Liên Tuyết: "Bác sĩ là chẩn bệnh kê đơn, mẹ đừng có uống bậy bạ biết không hả? Uống vào rồi bị làm sao không phải lại là con xử lý sao?"Chỗ kim châm vừa rồi đâm vào không bị chảy máu, Giang Liên Tuyết ném cục bông đi, cầm tờ giấy trong tay cô rồi nói, "Rồi rồi, nghe con hết, nhưng để mẹ tự đi nộp tiền. Một mình con ở Thượng Hải có thể kiếm được mấy đồng tiền chứ? Ai cần con phải lo việc nhà hả?"Ôn Dĩ Ninh một lời khó nói hết, "Sao cái từ lo việc nhà này từ trong miệng mẹ nói ra lại nghe mắc cười vậy nhỉ?"Giang Liên Tuyết trừng cô một cái, trừng xong chính mình cũng bị ngượng ngùng mà bật cười.Ôn Dĩ Ninh cầm tờ đơn về, khẽ than, "Để con đi thôi. Con cũng không có ý gì khác, mẹ chơi bài con không cản, nhưng cái gì cũng có chừng mực thôi, mẹ ngồi nhiều như vậy thân thể sẽ không chịu nổi." Những câu nói đầu rất thuận lợi, Giang Liên Tuyết hiếm thấy không đốp lại cô. Dừng lại một chút, Ôn Dĩ Ninh lại bày ra vẻ nghiêm túc nói: "Cũng đã già đầu rồi, thân thể đâu có như cái thời thiếu nữ bẻ gãy sừng trâu được nữa, làm sao mà tái hôn, làm sao mà kiếm đại gia gả cho bây giờ?"Giang Liên Tuyết tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, miệng la hét: "Họ Ôn kia ngươi muốn chết phải không hả!"Ôn Dĩ Ninh bước nhanh xuống cầu thang, thoắt cái cách bà một đoạn xa, tâm tình tốt cực kỳ, thuận tiện phi thêm một cái mũi đao nữa tới: "Aiz, thời nay còn mấy ai thích nghe lời nói thật a."Hai mẹ con họ chính là như vậy, chưa nói được hai ba câu đã trở mặt, chành chọe ghét bỏ nhau từng ấy năm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Giang Liên Tuyết ở cái tuổi này, đối với cái gì cũng hờ hững, thứ duy nhất giúp bà nổi bật giữa đám đông cũng chỉ có khuôn mặt phong tình thướt tha này. Bà không chịu được phải nuốt ấm ức vào bụng, ngay giữa hành lang đầy người gào lên: "Nhổ vào! Nha đầu chết tiệt không có mẹ dưỡng!"Hai người cãi nhau suốt cả một quãng đường từ bệnh viện về đến nhà, ngồi trên taxi cũng oán giận nhau thành tràng dài, Giang Liên Tuyết mắng người vô cùng trơn tru, khiến cho vị tài xế đại ca nghe đến là vui vẻ. Lúc xuống xe còn lấy dũng khí xin thêm wechat, Giang Liên Tuyết lườm ông ta một cái, "Già vậy rồi còn muốn lừa gạt con gái nhà lành hả?!"Tài xế đại ca đỏ bừng mặt, lại phải vực thêm một trăm hai mươi cái dũng khí nữa mới nói: "Không phải, là thêm cô."Giang Liên Tuyết tức anh ách, căm giận dập mạnh cửa. Vào nhà đóng cửa rồi Ôn Dĩ Ninh vẫn còn cười nắc nẻ, bị bà dùng sức nhéo cánh tay một hồi, "Cười xong chưa hả!"Sức lực thật là đủ hung ác, Ôn Dĩ Ninh đau đến mức nước mắt trào ra. Lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Liên Tuyết, đánh giá một lúc, đoán chừng là tức giận thật rồi. Cô xoa xoa cánh tay, ôi ôi mấy tiếng, cuối cùng cũng chịu nói chuyện tử tế, "Mẹ cũng đừng quá kén chọn, tìm một người thích hợp rồi sống với nhau, con không phản đối.""Mẹ mà muốn tìm thật, còn quản con có đồng ý hay không sao?"Câu nói này đúng là rất phù hợp với tính tình của bà."Trước khi nói người khác thì quan tâm chính mình trước ấy, khéo một ngày lại thành xử nữ già, thật là phù hợp xuất gia làm ni cô, hừ." Giang Liên Tuyết liếc cô một cái, "Đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn mẹ, mẹ nói sai sao? Xử nữ già? A, đừng có nói với mẹ là Lý Tiểu Lượng, quan hệ của hai đứa thế nào mẹ còn không hiểu sao? Đến cả qua đêm bên ngoài còn chưa có bao giờ."Ôn Dĩ Ninh cũng phục bà rồi, "Cần phải qua đêm sao? Ban ngày thuê phòng không được à?"Giang Liên Tuyết xì một tiếng, "Thuê cái đầu con ấy, Lượng Lượng cũng là cái tên mắt toét, bảo vệ con như gà mẹ bảo vệ đàn gà con ấy. Lúc hai đứa ở bên nhau mẹ đã thử quan sát rồi, không phải cậu ta đang có bạn gái, mà là nuôi con gái. Ban ngày thuê phòng? Loạn luân à?"Nói trắng ra, chính là hai người không thể đến cái bước kia.Thời gian bọn họ nói chuyện luyến ái, trừ những hành động quá mức thân mật thì những chuyện cần làm của những cặp đôi bình thường đều đã làm xong. Thầy giáo Tiểu Lượng là một người con trai dịu dàng, có thời gian rảnh sẽ dẫn cô đi xem phim, dạo phố. Lương làm nghề giáo viên không cao lắm, nhưng điều kiện gia đình Tiểu Lượng cũng ở tầm trung, lại là con trai độc nhất nên tình hình tài chính khá là dư dả, mỗi lần đưa học sinh ra ngoại tỉnh thi đấu đều sẽ mua quà về cho cô, có một lần nhất định muốn mua cho cô một cái túi LV, sau đó bị Ôn Dĩ Ninh sống chết cản lại. Ngay ở thương trường Thiên Hồng ngày đó, người không biết còn tưởng xảy ra bạo lực gia đình.Mối tình này nói trắng ra thì chính là nhạt như nước, nhưng phong phú ấm áp. Bởi vì thầy giáo Tiểu Lượng quá tốt, khiến những người xung quanh đều cảm thấy ấm áp theo. Tuy đã chia tay, nhưng Ôn Dĩ Ninh vẫn không quen nghe người khác nói xấu Lý Tiểu Lượng, kể cả người đó là Giang Liên Tuyết, thì bà nói linh tinh như vậy cũng khiến cô không quá vui vẻ."Mẹ đừng có bám lấy chuyện của Tiểu Lượng nói mãi nữa." Ôn Dĩ Ninh nhắc nhở: "Không thấy kỳ quái ạ?"Giang Liên Tuyết không để ý lắm, tự mình trở lại đề tài chính, "Có gì mà phải thấy kỳ quái, không lẽ mẹ nói sai sao? Lời thật lòng không ai thích nghe, con hiểu chưa? Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con một chút, tìm đàn ông thích hợp. Hiểu ý mẹ không đấy? Không chỉ là người thích hợp, những phương diện khác cũng phải thích hợp. Không có tiền không được, sống cùng nhau sẽ bị khổ. Nhiều tiến quá cũng không được, con sẽ bị cho là trèo cao, người trong nhà đều là những kẻ cứng ngắc muốn chết, xem sắc mặt họ mà sống đã đủ chết mệt."Cơn giận dâng lên đến miệng, chưa kịp thoát tra đã bị nuốt trở về. Ôn Dĩ Ninh trầm mặc rồi lại trầm mặc, rũ mắt, cúi đầu, ngay lúc này ngẩn người.Giang Liên Tuyết giận mà không có chỗ phát tiết, ngón tay xỉa xỉa lên trán con gái mình, "Đầu óc quên không tra dầu, để gỉ sét choáng vàng luôn rồi."Ôn Dĩ Ninh không trốn tránh, bị đâm đau cũng không phản kháng, đột nhiên hỏi: "Vậy nếu như con tìm mất rồi thì phải làm thế nào?"Giang Liên Tuyết vòng hai tay trước ngực, lười biếng đánh mắt, "Vậy thì bòn một lần thật nhiều tiền của cậu ta, chơi xong thì giải tán, cầm chỗ tiền đó đi nuôi tiểu bạch kiểm(*)."(*) giống như trai bao đó hahaThôi được rồi, phần tự thú thật lòng vừa rồi coi như lãng phí.Ôn Dĩ Ninh đặt vé tàu vào chiều ngày hôm sau, trước khi đi để lại hai nghìn tệ cho Giang Liên Tuyết, sáng sớm còn đặc biệt ra chợ mua mấy cân thịt và sườn tống vào tủ lạnh cho bà. Lúc đi xuống tình cờ gặp chiếc xe của Lý Tiểu Lượng từ đường trong rẽ ra, sau khi dừng lại quả nhiên rất nhanh liền có một cái đầu thò ra, "Đang định gọi điện thoại cho cậu đây."Lý Tiểu Lượng khăng khăng muốn đưa cô ra ga tàu, Ôn Dĩ Ninh lướt mắt đánh giá anh ta vài vòng, "A, ngày hôm nay cậu......"Lý Tiểu Lượng có chút ngại ngùng kéo kéo góc áo, "Không đẹp hả?"Chiếc áo polo kiểu dáng dành cho thương nhân, trước ngực thêu logo, là một hãng cao cấp đắt tiền, một cái áo phông ngắn tay cũng tốn chừng một nghìn tệ. Chiếc áo này đối với mấy chiếc áo gió thoải mái nhàn nhã ngày thường Lý Tiểu Lượng mặc khác biệt cực kỳ lớn, cũng không phải không đẹp, chỉ là có chút kỳ quái. Ôn Dĩ Ninh cười cười, "Đổi phong cách rồi nha thầy giáo Tiểu Lượng, rất ra dáng."Lý Tiểu Lượng không lên tiếng, cười với cô.Đến ga tàu sắt cao tốc, Lý Tiểu Lượng nói: "Cậu chờ một chút." Sau đó đẩy cửa xe vòng về cốp sau.Ôn Dĩ Ninh đang lúi húi trả lời email nên không để ý. Đến tận khi người trở về xe, mới nhận ra bầu không khí đã có chút thay đổi.Hương hoa?Ôn Dĩ Ninh quay đầu, nhìn thấy Lý Tiểu Lượng ôm một bó hoa hồng.Có vẻ anh ta rất hồi hộp, khuôn mặt của người đàn ông cao lớn hơn mét chín đã bị hoa hồng nhuộm đỏ. Hô hấp có chút khó khăn, cười ha ha hai tiếng, chính mình cũng đã nhận ra bản thân nhìn thật buồn cười, "Quá không có tiền đồ rồi, cũng không phải lần đầu tiên."Ôn Dĩ Ninh nghe ra đại khái, cau mày, vô cùng bất đắc dĩ nhìn anh ta."Không muốn tạo áp lực cho cậu, chỉ muốn tặng hoa thôi." Lý Tiểu Lượng lên tiếng, giả vờ bình tĩnh nói ra hai câu. Hai người có quen biết nhiều năm như vậy, từng là bạn học, từng là bạn thân, cũng đã trở thành người yêu. Những gì có thể làm anh ta cũng đã làm cả rồi, đã nghĩ sắp ổn, nhưng cuối cùng vẫn là không thể bỏ xuống được."Ninh nhi, bởi vì chính tớ cũng không có cách nào ở trước mặt cậu giấu đi nỗi lòng mình, bởi vì cậu chính là nỗi lòng đó. Hoa hồng này trước đây cũng đã tặng vô số lần rồi, cứ coi như vẫn là ý đó đi." Lý Tiểu Lượng thở nhẹ ra một hơi, "Tớ cũng không mong cậu tự gây áp lực cho bản thân, tớ không đùa giỡn, nhưng nếu không nói ra thì tớ sẽ càng khó chịu."Lần này cũng làm cho Ôn Dĩ Ninh không có lời gì để nói.Cũng không phải lúng túng, quan hệ của bọn họ giống như người thân, đủ bền vững kiên cố, cũng đủ làm nhạt đi rất nhiều những loại tâm tình khác. Lý Tiểu Lượng có thể nói ra cũng là không quan trọng kết quả, chỉ là không nhịn được.Trong lòng Ôn Dĩ Ninh có chút băn khoăn, "Thầy giáo Tiểu Lượng, mình......""Không nói, không nói nữa, mau đi vào thôi." Trực tiếp ngắt lời. Lý Tiểu Lượng nhét hoa hồng vào lòng cô, lại giống như muốn chặn lời nói mắc tại cổ họng của cô lại, bước chân vội vàng xuống xe giúp cô xách hành lý, "Tớ không muốn cậu phải khó xử, chỉ là muốn nói cho cậu biết tâm ý của tớ. Cậu yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu trông nom dì Giang, có chuyện gì sẽ lập tức gọi điện cho cậu."Lý Tiểu Lượng đưa người đến trước chỗ kiểm phiếu, sau đó vội vàng chào tạm biệt, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.Ôn Dĩ Ninh ôm bó hoa, đến tận lúc này vẫn còn mơ hồ. Người xung quanh đều nhìn, nụ cười thân thiện và ánh mắt tò mò vây quanh cô, Ôn Dĩ Ninh không thể làm gì khác đành ôm hoa đi vào trong. Tìm được chỗ ngồi rồi, mới nhìn thấy điện thoại có mấy tin nhắn mới.Một là của Lý Tiểu Lượng: "Ninh nhi, đến nơi thì báo một tin bình an."Một là của Đường Kỳ Sâm: "Lên tàu rồi?"Hai người gần như là nhắn đến cùng một lúc. Một trước một sau nằm trên danh sách trò chuyện của cô. Ôn Dĩ Ninh có chút phiền lòng nhìn hai tin nhắn này, chuyện phát sinh ra trong ngày hôm nay giống như đã được sắp đặt trước, hướng về trái tim cô ấn một nút tạm dừng, thậm chí còn sản sinh ra cả loại suy nghĩ "mình có nên suy nghĩ lại thêm một lần nữa hay không". Lại nghĩ đến Lý Tiểu Lượng, người thầy giáo này cũng thật khiến người ta phát sầu.Ôn Dĩ Ninh ấn tắt màn hình, cả hai người đều không trả lời.Năm phút sau, Đường Kỳ Sâm trực tiếp gọi điện thoại tới, liên tiếp mấy hồi Ôn Dĩ Ninh mới nghe máy, thu lại tâm tư a lô một tiếng, "Đường tổng."Đường Kỳ Sâm ở đầu bên kia vừa mới tan họp, hiện tại vẫn còn ngồi trong phòng họp chưa đi, danh xưng này không khỏi khiến anh khẽ nhíu mày, "Lên tàu rồi?"Đáng tiếc đầu óc của Ôn Dĩ Ninh hiện tại không có ở đây: "Ừm."Đường Kỳ Sâm nhạy cảm phát hiện ra bất thường, hàng lông mày cũng nhíu chặt, anh đã nghe ra trong giọng nói của cô có một loại lưỡng lự không chắc chắn, cũng đoán ra câu tiếp theo của cô chính là từ chối. Gần như là xuất phát từ bản năng, Đường Kỳ Sâm không muốn cho cô có hơ hội mở miệng, trực tiếp nói: "Bốn rưỡi đến ga tàu phải không? Ba giờ tôi đến trước cổng ga tàu chờ em."Cũng đã đi đến đây rồi, anh không thể để cho giữa hai người xảy ra bất kỳ sai sót nào nữa. Đường Kỳ Sâm nói xong liền cúp máy, cầm chìa khóa xe bước nhanh ra ngoài, Kha Lễ lúi húi xem số liệu báo cáo, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng ông chủ đâu.Cứ như vậy, lúc Ôn Dĩ Ninh xuất hiện trước cổng ga tàu, nâng mắt liền nhìn thấy Đường Kỳ Sâm đứng trong đám người.Đường Kỳ Sâm là khách quen của sân bay và ga tàu, nhưng đặc biệt bỏ lại công việc để đến đây chờ một cô gái thì là lần đầu tiên. Hai người cách nhau một khoảng, trong khoảnh khắc tầm mắt khẽ giao đã nhanh chóng nhìn ra suy nghĩ của đối phương. Đường Kỳ Sâm không còn là vị Đường tổng mặc âu phục đi giày Tây thường ngày kia nữa, anh đã đổi quần áo trước khi đến đây, một chiếc áo phông thuần sắc đơn giản, kiểu tóc cũng đã thay đổi, mái tóc vuốt lên mang đậm chất tinh anh gọn gàng được hạ xuống, mềm mại ôm lấy khuôn mặt đẹp trai, cũng khiến cho anh nhu hòa đi không ít.Tuổi trẻ lại chói mắt.Đường Kỳ Sâm trước khi đến đã đặc biệt về căn hộ của mình tắm rửa sạch sẽ, lại thay một bộ quần áo mới, còn rẽ vào con đường trên Phố Đông mua cho cô một bó hoa, hoa hồng trắng trong tay anh và bó hoa hồng đỏ rực Ôn Dĩ Ninh ôm có sự khác biệt rõ ràng. Ánh mắt của Đường Kỳ Sâm hơi trầm xuống, Ôn Dĩ Ninh cũng hơi lúng túng. Hoa này suốt cả một đoạn đường cô đều không ném đi, cứ như vậy mang lên tàu, rồi lại mang theo xuống tàu.Đường Kỳ Sâm đứng tại chỗ chờ cô, người đàn ông hơn ba mươi toát lên vẻ anh tuấn nhã nhặn, khung cảnh này vẫn rất khiến cho người ta vui mừng.Chờ Ôn Dĩ Ninh đến gần, anh thấp giọng cười cười, "Biết trước đã đến thành phố H đón em, tặng bó hoa thôi cũng bị người ta nẫng tay trên mất rồi."Ôn Dĩ Ninh cũng cười, Đường Kỳ Sâm có thể đọc ra được từ vẻ mặt của cô là cực kỳ cố gắng kiềm chế sự không quen. Anh nói: "Để tôi cầm đi, nhiều người nhìn như vậy cũng hơi kỳ quặc." Dứt lời, liền cầm lấy bó hồng đỏ kia của Lý Tiểu Lượng, sau đó cẩn thận đặt bó hoa anh mua vào lòng Ôn Dĩ Ninh. Cuối cùng xoay người, "Xe của tôi ở bãi đỗ xe."Ngày hôm nay Đường Kỳ Sâm lái chiếc Porsche Cayenne màu trắng, cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là cảm thấy ăn nhập hợp với bộ quần áo ngày hôm nay anh mặc mà thôi. Sau khi lên xe, anh hỏi: "Có đói không, đi ăn cơm nhé?"Ôn Dĩ Ninh nhìn đồng hồ, nói: "Vẫn còn sớm."Đường Kỳ Sâm gật đầu, "Vậy chúng ta đi dạo, em muốn đi đâu?"Hai người cuối cùng thống nhất đến con đường dành cho người đi bộ ở đường Nam Kinh. Chủ ý là Ôn Dĩ Ninh đề xuất, kỳ thực cũng không có gì muốn mua, nhưng vì từ lúc gặp mặt cảm giác lo sợ trong lòng cô cứ mãi âm ỉ, không muốn nói chuyện, nên mới tùy tiện tìm một nơi náo nhiệt để thả lỏng. Thời gian lái xe, trên radio mở một chương trình gây cười, nhưng cô và Đường Kỳ Sâm đều không có ai nhấp môi lấy một cái.Dư âm về tối của ngày hè nóng nực, ngày dài, giống như chỉ đợi cho hoàng hôn buông xuống đám mây màu lửa liền nhanh chóng nhận nhiệm vụ nhuộm đỏ cả một khoảng trời.Ôn Dĩ Ninh mất hồn theo dòng người chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt lơ đãng dạo chơi trên dãy cửa hàng hai bên đường. Đường Kỳ Sâm và cô sóng vai, ánh mắt đuổi theo không dời tầm mắt cô, hễ là nơi nào cô dừng lại hơi lâu một chút sẽ hỏi: "Thích không?"Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, "Em chỉ nhìn vậy thôi."Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.Hiện tại đang là mùa giảm giá, thời điểm dồn toàn lực thúc đẩy kinh doanh của những doanh nghiệp bán quần áo mùa hè, có thể thấy được những tấm biển quảng cáo bắt mắt, người đi đường vây quanh cửa hàng bên đường lựa chọn. Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cô hỏi Đường Kỳ Sâm: "Anh đã đến đây đi dạo bao giờ chưa?""Mấy năm qua chưa từng đến." Đường Kỳ Sâm thật thà nói."Anh không cần mua quần áo hả?" Ôn Dĩ Ninh nỗ lực tìm ra điểm đột phá trong cái chủ đề tẻ ngắt này.Đường Kỳ Sâm nói: "Phần lớn thời gian đều dành cho công việc, mấy thứ quần áo dày dép đều là Kha Lễ đi đặt. Cũng cố định là mấy cửa hàng này, mỗi quý sẽ đúng hạn đưa loạt mới đến. Có những lúc ra nước ngoài, nếu như thời gian cho phép tôi cũng sẽ tự mình đi chọn -------- này, cẩn thận."Người đi đối diện mải nhìn ngó đông tây, không chú ý phía trước có người. Đường Kỳ Sâm ôm lấy vai Ôn Dĩ Ninh, hơi dùng sức liền dễ dàng kéo người bảo vệ trong lồng ngực.Lưng của người phía trước áp vào lồng ngực của người đứng sau, nhiệt độ đều nóng bỏng.Đường Kỳ Sâm đỡ bả vai cô, ngón tay giật giật, trong thoáng chốc không muốn thả xuống. Nhiệt độ lòng bàn tay đặt trên vai cô dần lên cao, cũng cháy ra một cái lỗ thủng trên đó, gò má Ôn Dĩ Ninh hơi đỏ lên, quên cả việc phải giãy dụa.May là Đường Kỳ Sâm rất nhanh đã buông tay, dáng vẻ duy trì bình tĩnh vững vàng.Cử chỉ cẩn thận dè dặt này giữa hai người thành công đánh bại bất an lo sợ trong lòng, cũng trở thành thứ bao trùm toàn bộ cuộc hẹn hò về sau. Liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra gượng gạo trong đó, sau đó lại như hẹn trước cùng mỉm cười.Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, khóe miệng cong cong, nói: "Chắc là anh đối với nơi này cũng không có hứng thú, đi thôi, mời anh ăn." Cô chỉ một cửa hàng cách đó không xa, "Bánh ngọt nhé?"Đường Kỳ Sâm còn đang nghiêm túc suy nghĩ, Ôn Dĩ Ninh đã tự làm chủ nói: "Ăn cái này đi, cũng khá thanh đạm."Cô mua nửa cân bánh hoa quế, Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên sẽ không để cô trả tiền, rút ra một tờ tiền trong ví đưa tới. Nửa cân không đến mười miếng bánh, ông chủ tính toán một chút, cũng không muốn phải đếm quá nhiều tiền lẻ trả cho anh, cưới híp mắt nói: "Soái ca, dùng wechat thanh toán đi."Đường Kỳ Sâm nói: "Chú lấy tiền đi ạ, wechat của cháu không bật chứng năng thanh toán."Lời này vừa nói ra, mấy người học sinh xếp hàng phía sau cười ồ lên, trêu chọc: "Anh trai lạc hậu quá rồi đó."Thậm chí có một cô gái mạnh dạn nói: "Chúng ta thêm wechat của nhau đi, em giúp anh thanh toán, vậy được không?"Dung mạo và khí chất này của Đường Kỳ Sâm coi như đặt chỗ nào cũng đều là xuất chúng hơn người, trên người anh có một loại lãnh đạm phát ra ánh sáng, loại ánh sáng này rất nhạt, nhưng lại nồng đậm tình cảm. Mị lực của đàn ông chia ra rất nhiều loại, loại giữ mình bo bo là có sức hấp dẫn nhất. Đường Kỳ Sâm cao hơn một mét tám, mặc cái gì cũng đặc biệt khí chất, chính là cái móc treo quần áo chuẩn mẫu, sớm đã được mấy cô nhóc kia liên tục ngó nhìn.Đường Kỳ Sâm không nói gì, loại khí tức yên tĩnh rét lạnh mang tên người lạ chớ tới gần tỏa ra mười dặm. Ôn Dĩ Ninh vội lấy điện thoại ra, tay chân luống cuống quét mã thanh toán, sau đó kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh bước nhanh đi.Cô vừa đi vừa lắc đầu, lầm bầm: "Đám trẻ bây giờ đều to gan như vậy sao? Wechat của ai cũng dám thêm, ngộ nhỡ gặp phải ông chú biến thái thì phải làm sao bây giờ."Đường Kỳ Sâm nghe được, cười thành tiếng.Ôn Dĩ Ninh lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng buông tay, "Thật ngại quá, không phải em nói anh đâu."Đường Kỳ Sâm nhìn cô, khóe môi vẽ ra một đường cong nhàn nhạt.Ôn Dĩ Ninh đón lấy tầm mắt anh, "Tuy là anh ít khi tự mình mua đồ, nhưng bây giờ phần lớn đều là thanh toán điện tử, anh mở một cái đi, phòng khi dùng đến."Đường Kỳ Sâm đưa điện thoại cho cô, "Em mở cho tôi."Điện thoại vẫn luôn ở trong túi quần, lúc lấy ra vẫn còn mang theo độ ấm, Ôn Dĩ Ninh cầm lấy, sau đó ngồi xuống ghế. Đường Kỳ Sâm ngồi theo xuống bên cạnh, "Có phải là cần thẻ ngân hàng không?""Ừ."Đường Kỳ Sâm lấy từ ví tiền ra một cái, cũng không chút kiêng kỵ báo mật khẩu.Ôn Dĩ Ninh nghe được dãy số đó, bàn tay hơi run lên. Nhưng rất nhanh đã trấn định lại, cực lực kiềm chế giúp anh làm xong, sau đó đưa điện thoại qua.Đường Kỳ Sâm nói: "Tôi đã đặt vé xem phim rồi."Ôn Dĩ Ninh sửng sốt, "Hả?"Anh cười, "Làm sao thế?"Không sao cả, chỉ cảm thấy không quen cho lắm thôi. Phần lớn thời gian dáng vẻ của anh ở trước mặt Ôn Dĩ Ninh đều là nghiêm túc cẩn trọng, Đường Kỳ Sâm ít nói, nhưng lại như sóng nước mênh mông yên ả dưới đáy chôn giấu đá ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể trồi lên một cơn sóng thần. Con người của anh quá có chừng mực, nói trắng ra thì là bạc tình. Thậm chí trong bầu không khí bao phủ bởi khói lửa trần tục này vẫn sẽ cảm giác thấy nó không ăn khớp với anh.Nhưng anh vẫn kiên trì nói, "Lúc trước tôi đã đặt vé rồi."Có thể là vì nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh chậm chạp không đáp, Đường Kỳ Sâm lại nói: "Chọn một bộ phim hài, nếu em không thích thì chúng ta đổi lại."Trong giọng nói của anh mang theo cẩn thận thăm dò và ôn nhu vô tận, kích thích đến từng dây thần kinh trí não. Trái tim Ôn Dĩ Ninh theo mỗi câu chữ của anh tan ra, khó chịu và lúng túng, phòng bị và lung lay, chần chừ và mâu thuẫn, toàn bộ đều bị đánh cho lui về sau. Ôn Dĩ Ninh cong môi, vui vẻ đáp: "Em muốn ăn bắp rang bơ."Đến rạp chiếu phim, Đường Kỳ Sâm nhanh chóng nhập vào hàng ngũ xếp hàng dài dằng dặc, cam tâm tình nguyện chờ mua bắp rang bơ cho cô gái mà anh yêu.Ôn Dĩ Ninh đứng cách đó không xa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo từng hành động cử chỉ của anh.Sống lưng của anh thẳng tắp, với cô gái đứng phía trước duy trì một khoảng cách vừa đủ. Cô gái kia mua xong xoay người, Đường Kỳ Sâm liền nghiêng người tránh đường. Ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh, liền chỉ chỉ vào menu nước ngọt, ý muốn hỏi cô có muốn hay không. Khóe miệng Ôn Dĩ Ninh giương lên, khẽ lắc đầu.Sau đó nữa, Đường Kỳ Sâm áp dụng phương thức thanh toán mới học được, dùng wechat trả tiền.Ôn Dĩ Ninh không nhịn được mỉm cười, trong lòng dâng lên ấm áp."Đi thôi." Đường Kỳ Sâm đi tới, đưa bắp rang bơ cho cô. Anh cũng mua cho mình một chai nước, dẫn theo cô xếp hàng đi vào trong. Bộ phim này được đánh giá không tệ, người xếp hàng rất đông, trước mặt bọn họ là một cặp đôi vẫn còn ở lứa tuổi học sinh, cậu con trai cao ráo đẹp trai, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn. Mà cô bạn này đang kéo tay bạn trai mình làm nũng, "Em mặc kệ, em cứ muốn anh đút cho em ăn cơ."Cậu con trai nhìn cũng khá lãnh khốc, khuôn mặt lạnh tanh không có vẻ mặt dư thừa, đoán chừng là sắp bị lắc cho choáng váng, bất đắc dĩ đành túm một nhúm bắp rang bơ đưa đến bên môi cô bạn gái, hung dữ nói: "Há mồm."Cô gái kia ngoan ngoãn ăn vào, lại như con mèo nhỏ được thỏa mãn ôm lấy cánh tay của bạn trai, khuôn mặt hướng về phía Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh, tầm mắt đối đầu với hai người bọn họ, cực kỳ nghịch ngợm nháy mắt một cái.Sắc mặt Đường Kỳ Sâm hơi mất tự nhiên, Ôn Dĩ Ninh quay đầu đi, có cảm giác bắp rang bơ trên tay không còn là bắp rang bơ nữa, mà là bom bay đạn lạc.Một lát sau, Đường Kỳ Sâm đứng nhích qua, nhón lấy hai viên bắp rang bơ rồi đưa đến bên miệng cô, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Vậy mà lại bị một cô nhóc khiêu khích."Ôn Dĩ Ninh nhịn cười, đang có nhiều người nhìn như vậy.Đường Kỳ Sâm thấp giọng nói: "Nào, cho lão bản chút mặt mũi."(*) ta vẫn cứ mê cái danh từ lão bản này hơn mới chết, hiuhiu~Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, ăn hai cái bắp rang trên tay anh. Đầu lưỡi ấm áp của cô gái nhỏ không tránh khỏi chạm phải lòng bàn tay anh, chút ướt át nóng bỏng này nhanh chóng phình to lan rộng, trái tim Đường Kỳ Sâm tựa như cũng run rẩy theo, thu tay lại rồi buông xuống bên chân, lại cẩn thận nắm lại, như đang nắm lấy đóa pháo hoa nhỏ lấp lánh trong lòng.Trong căn phòng chật kín không còn chỗ trống, Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh ngồi ở vị trí chính giữa, bắp rang bở đặt trên tay vịn giữa hai người. Cũng không biết là do nội dung quá thu hút, hay là trong lòng hai người quá mê li, một túi bắp rang bơ đặt đó, ai cũng không chạm tới.Bộ phim kết thúc, Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh theo dòng người đi ra ngoài. Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn đủ sắc màu xung quanh khu trung tâm thương mại chiếu sáng nửa bầu trời.Buổi tối dòng người đi lại trở nên đông đúc hơn, Đường Kỳ Sâm sợ cô bị người ta đụng phải, cánh tay vẫn đặt hờ sau lưng cô.Phía trước quảng trường trung tâm có rất nhiều người vây quanh, các hãng điện thoại cứ đến cuối tuần sẽ tổ chức hoạt động ở nơi này. Đêm nay ở đây vẫn như thường lệ dựng sân khấu, ánh đèn sân khấu và thiết bị quay chụp đều đã đầy đủ, không biết mời được đoàn biểu diễn ở đâu, hiện tại đang hát hò nhảy nhót náo nhiệt.Ôn Dĩ Ninh dừng lại, nhìn một người ca sĩ trẻ tuổi ngồi trên đó.Anh ta ôm cây đàn ghi ta, thong dong ngồi trên chiếc ghế cao, gẩy nhẹ một cái, khúc nhạc dạo đầu dần vang lên.Là một bài hát đã có từ rất lâu, nguyên gốc vốn là ngông nghênh phóng túng, nhưng được anh ta cải biên hát ra trở thành một câu chuyện mang theo tư vị khác biệt."Vẫn luôn tự trách mình lúc trước không nên làm như vậyVẫn luôn hối hận vì đã không giữ người ở lại"Tiếng nói chuyện ồn ào dần nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng hát thanh thuần ôn hòa, chầm chậm đi vào lòng người."Tại vì sao rõ ràng yêu nhauĐến cuối cùng vẫn phải chia xaPhải chăng chúng ta vẫn luôn lưỡng lự quẩn quanh bên ngoài cánh cửa ấy của con tim"Trên sân khấu người ca sĩ vẫn vững vàng hát, đôi mi khép hờ, trầm ngâm, mỗi động tác đều mang theo tâm sự trĩu nặng. Ôn Dĩ Ninh nhìn, nghe, trái tim cũng cùng chung một nhịp, khi cao khi thấp, sóng lên triều xuống."Năm tháng vẫn trôi qua nhàn nhạt bình lặngChỉ là dường như thiếu mất sự tồn tại của một ngườiĐể tôi dần dần nhận ra người vẫn luôn là mối bận tâm tôi chẳng thể nào buông bỏ"Ánh mắt Đường Kỳ Sâm trầm trầm, quay đầu, tầm mắt rơi xuóng Ôn Dĩ Ninh. Ánh mắt đó mang theo ôn nhu, cũng có sức mạnh, vô thanh thắng hữu thanh. Người con gái bên cạnh anh này cũng đã từng đi qua, tưởng chừng đã mất đi vĩnh viễn, cũng là hiện tại mất đi rồi tìm về được. Khuôn mặt nghiêng của cô yên tĩnh mà xinh đẹp, hàng mi nhẹ nhàng chớp, dường như nhận ra ánh mắt của anh, cô quay đầu, cùng Đường Kỳ Sâm im lặng nhìn nhau.Ca khúc dần tiến vào cao trào, đám người phía dưới cũng theo dòng cảm xúc cùng đồng thanh hát."Có bao nhiêu tình yêu có thể bắt đầu lại, có bao nhiêu người sẽ nguyện ý đợi chờĐến khi hiểu được cách trân trọng quay đầu lại, cũng không biết tình yêu kia có còn đó hay không"Yết hầu của Đường Kỳ Sâm hơi lăn, đáy lòng như có trần ai lạc địa(*), còn có ánh sáng ban mai buổi rạng đông. Anh đưa tay ra, chậm mà kiên định nắm chặt bàn tay Ôn Dĩ Ninh. Anh có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại nhưng lạnh như băng của cô hơi run lên, cũng cảm giác được hoang mang như đại dương mênh mông và gợn sóng trong trái tim cô. Giờ khắc này không cần phải nhiều lời, Đường Kỳ Sâm chỉ muốn càng ra sức, sẽ không bao giờ để cho cô chạy trốn nữa.(*) bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả"Có bao nhiêu tình yêu có thể bắt đầu lại, có bao nhiêu người nguyện ý đợi chờĐể khi ái tình đối diện với thế gian vật đổi sao dời, có còn hay không dũng khí để yêu?"Giọng ca ôn nhu đến đó thì dừng lại.Để khi ái tình đối diện với thế gian vật đổi sao dời, có còn hay không dũng khí để yêu?Khóe mắt Ôn Dĩ Ninh ươn ướt, giữa ngón tay khẽ run, sau đó những ngón tay trong lòng bàn tay của anh khẽ len lỏi giữa những khe hở --------Nắm lấy, cùng anh mười ngón tay đan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương