Hẹn Hò Theo Kiểu Của Em (To Die For)

Chương 29



Bạn biết ai đã bị bắn không? Jason. Còn người nào có thể xứng đáng hơn chứ? Cú bắn bừa của Debra làm đầu hắn ta nhúm lại, bởi vì cái nòng súng trường ấy đã bị văng chúc xuống dưới khi cô ta kéo cò, và hắn ta văng phập xuống đất như thể cái rìu bổ củi. Mọi người nói thế, nhưng thực sự tôi không biết rìu bổ củi nó thực chất là cái gì. Nếu tôi phải đoán, tôi sẽ nói nó là cái gì gì đó dùng để chặt những xúc gỗ, nhưng nếu đây là Câu Trả Lời Chủ Chốt Sống Còn! thì tôi sẽ không cược toàn bộ tiền của mình vào câu đố này đâu.

Cô ta đã không giết hắn, nhưng hắn chảy máu như lợn chọc tiết ấy ( hie hie ^^ ), bởi vì vùng đầu thường chảy máu thế khi nó bị rách da. Cả hai bọn họ bắt đầu lải nhải, một kiểu đổ lỗi cho nhau nhưng đồng thời lại cố gắng nhận lỗi về mình, và chẳng có gì rõ ràng cả, vì thế tôi giải thích mọi thứ cho MacInnes và Forester, và Wyatt, và thậm chí cho cả Sếp Gray, người vì một vài lý do cũng có mặt ở đó. Tôi nghĩ hầu như cả phần còn lại của cái sở cảnh sát cũng ở đó. Đội SWAT cũng đến, với bộ đồng phục đen lạnh nhạt của họ, và sau đó nhân viên y tế đến, cô bạn Keisha của tôi cũng có trong số họ. Chúng tôi chào hỏi nhau như những người bạn gái lâu ngày không gặp.

Mọi thứ trở lên nhộn nhạo mất một lúc, vì thế tôi vào trong bếp và pha một bình cà phê cho mọi người. Tôi khập khiễng một chút vì ngón chân đau, nhưng tôi không cho là nó bị gãy.

Khoảng 6 giờ, Wyatt đưa tôi về nhà.

"Ban cho anh một ân huệ," anh nói trong lúc đang lái. "Cho đến hết đời này, đừng bao giờ bắt anh phải trải qua một tuần nào khác giống như tuần vừa rồi, okay?"

"Có phải lỗi tại em đâu," tôi nói giận dữ. "Và, anh cũng biết mà, chính em là người phải khổ sở chịu đựng nó nhất. Em bị bắn, bị thâm tím và bầm dập, và nếu anh không khiến em sao nhãng khỏi chuyện em đau nhiều như thế nào, thì em có thể đã khóc như mưa rồi."

Anh với qua và nắm lấy tay tôi, giữ nó thật chặt. "Chúa ơi, Anh yêu em. Mấy gã trong sở sẽ còn bàn tán về cú đá karate mà em dành cho cô ta đến hết đời họ mất. Thậm chí những tay bên SWAT cũng bị ấn tượng, và họ đã phải cố gắng để giữ mình bình thường trở lại. Em đã học nó ở đâu thế?"

"Em cung cấp tất cả các loại bài tập ở Great Bods," tôi trả lời vẻ nghiêm trang. Sao, bạn tưởng là tôi sẽ nói cho anh là tôi chỉ đại loại là vô thức làm một cú backflip và không thực sự có ý định làm những gì mà tôi đã làm á? Không phải là trong kiếp này nhé.

Tuy nhiên điều này mình chứng một chuyện, đó là bạn không bao giờ biết khi nào bạn sẽ cần thực hiện một cú backflip.

Chúng tôi gọi cho cả nhà và nói cho họ biết thảm họa đã kết thúc, rồi phải lôi ra rất nhiều lời giải thích, nhưng Wyatt và tôi không muốn dây dưa dài dòng nhiều. Có chuyện là phải xử lý càng nhanh càng tốt, bởi việc bị một khẩu súng trường dí vào mặt nghiêm trọng hơn rất nhiều chuyện bị tai nạn xe hơi, dù chỉ cái tai nạn đó thôi cũng đủ kinh khủng rồi và tôi đã mơ về nó.Tôi không hề mơ về khẩu súng trường, có thể bởi Jason mới là người bị bắn, điều ấy khiến chuyện này tạo được một kết cục tốt đẹp, đúng không? Nhưng chúng tôi đã dành cả buổi tối đó để cuộn mình lại, hôn nhau, và lập kế hoạch cho tương lại, một kiểu nhàn tản nhẹ nhõm. Lập kế hoạch không phải là tất cả những gì chúng tôi làm, tất nhiên. Tôi đang nói về Wyatt cơ mà, người đàn ông chân thật nhất cái bang này.

Nếu anh ấy vui, anh ấy muốn sex. Nếu anh cáu, anh muốn sex. Anh ăn mừng mọi thứ bằng sex.

Tôi đã thấy trước một cuộc đời vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện với anh.

Ngày tiếp theo anh đưa tôi đến hãng xe. Chị của anh, Lisa, đã trả chiếc Chevy Avalanche lại cho anh, cảm ơn anh vì đã cho mượn xe, rồi hỏi tôi hàng triệu câu hỏi. Tạ ơn Chúa vì tôi thích chị ấy ngay lập tức, nhưng chị quá giống mẹ anh, nên tôi cũng chẳng tìm được lý do gì để mà không thích chị cả. Tôi cũng thích chiếc xe của anh, và cũng chính cái xe đó đã đưa chúng tôi đến đại lý hãng Mercedes.

Tất nhiên tôi muốn một chiếc Mercedes khác. Bạn không nghĩ là tôi sẽ để Jason và cô vợ đần độn của anh ta ngăn cản việc tôi mua cái xe ưa thích đúng không? Hãy hình dung tôi đang lái một chiếc mui trần màu đen xem. Màu Đen là biểu tượng của quyền lực, nhớ lại đi. Công ty bảo hiểm thì chưa giải quyết xong cái séc và bởi hôm nay là Chủ nhật, ngân hàng của tôi cũng không mở cửa, nhưng người bán hàng hứa sẽ giữ chiếc xe của tôi đến tối thứ hai. Tôi là một người du mục hạnh phúc khi chúng tôi đến nhà bố mẹ.

Bố mở cửa, và giữ ngón tay trên môi. "Shhh," ông cảnh giác. "Chúng ta lại có một thảm họa máy tính khác và Tina đã trở nên lặng lẽ"

"Uh-oh," Tôi đáp lại, đẩy Wyatt vào trong. "Việc gì xảy ra thế ạ?"

"Mẹ con nghĩ là cuối cùng cũng làm máy tính tử tế trở lại, và sáng nay ổ cứng máy tính của mẹ trống trơn hết. Bố chỉ vừa mới ra cửa hàng máy tính mua một cái ổ cứng mới về xong, và mẹ con ở trong phòng làm việc của bà ấy và đang vật lộn với nó."

Jenni vào trong phòng sinh hoạt chung, và ôm tôi thắm thiết. "Em không thể tin được lại là cái lão Jason ngu ngốc ấy," con bé nói.

"Chị thì có. Khi em qua phòng làm việc của mẹ, em có nghe thấy cái gì không?"

"Không một tiếng động," Jenni trả lời, nhìn lo lắng. Khi mẹ phát cáu, mẹ lầm bầm với bản thân mình. Khi mẹ còn hơn cả cáu, mẹ sẽ trở nên lặng lẽ, rất lặng lẽ.

Chúng tôi nghe thấy mẹ đi xuống hành lang, và tất cả ngồi lặng đi khi bà diễu qua không nói một lời nào, hay thậm chí liếc về phía chúng tôi. Bà cầm theo một cuộn nilon to, lấy từ garage. Bà trở lại tay không, và lại một lần nữa diễu qua chúng tôi ngậm tăm không nói một lời.

"Miếng nilon đó để làm gì thế?" Wyatt hỏi, và tất cả chúng tôi nhún vai, biểu hiện cơ bản nhất cho câu "Ai biết được cơ chứ?"

Có một tiếng đập nặng nề, sau đó là tiếng trượt quái lạ. Mẹ quay trở lại hành lang với một vẻ im lìm và dữ tợn. Mẹ cầm một cuộn dây dày cộp trên tay, và đang kéo lê một cái ổ cứng tơi tả đằng sau. Chúng tôi quan sát trong im lặng khi bà kéo lê nó tới cửa garage, xuống hai bậc thang với nhiều tiếng va đập nặng nề hơn, và rồi lôi được nó đến giữa miếng nilon bà đã rải trên sàn garage.

Mẹ đi đến chỗ để dụng cụ của bố, tiến đến phần móc treo dụng cụ ở một bên tường garage. Bà chọn một cái búa, ước lượng sức nặng trên tay, rồi lại đặt nó trở lại vị trí cũ. Bà dịch sang tới cái trông như là cái búa tạ cỡ nhỏ hay là một thể loại vồ nào đấy. Tôi không hiểu biết về dụng cụ lắm, vì thế tôi không thể nói chắc nó là loại nào. Mẹ nhấc nó ra khỏi tường, cân nhắc nó, và rõ ràng là quyết định nó phù hợp với yêu cầu của bà. Sau đó bà quay trở lại nơi chiếc ổ cứng đang tọa lạc chỗ miếng nilon, và rồi đập nó nát bét. Bà vẫn giáng búa cho đến tận khi nó chỉ còn là một đống lổn nhổn. Thủy tinh thì văng ra; nhựa thì nát vụn. Bà đập đến mức nó gần như không còn ra hình thù gì nữa. Và rồi bà quay lại bình thản treo cái búa tạ đó lại chỗ của nó, phủi bụi trên tay, rồi cất bước quay lại nhà với một nụ cười trên khuôn mặt.

Trong mắt Wyatt hiển hiện một thứ biểu cảm kì quái nhất, như kiểu anh không biết có nên phá lên cười hay là cong đuôi chạy mất luôn ấy. Bố vỗ vỗ vào vai anh. "Cậu là một người đàn ông thông minh," ông nói giọng khuyến khích. "Chỉ cần cứ thường xuyên kiểm tra cái danh sách tội lỗi của mình là cậu sẽ biết ngay nếu có bất cứ vấn đề nào thực sự nghiêm trọng cần phải giải quyết, và cậu sẽ ổn thôi."

"Bác hứa là thế chứ ạ?" Wyatt hỏi một cách khô khốc.

Bố cười phá lên. "Quái quỉ, không. Ta có tất cả những thứ ta cần xoay sở rồi; nếu cậu gặp rắc rối, cậu chỉ có một mình thôi."

Wyatt quay qua và nháy mắt với tôi. Không, anh không một mình đâu; chúng tôi sẽ cùng nhau.
Chương trước
Loading...