[Hiên Dương] Lỡ Yêu Anh Mong Anh Không Là Huyền Thoại

Chương 11: Trái Tim Sắt Đá (2)



"Bốn năm trước cậu tàn nhẫn như thế, tuyệt tình như thế" giọng anh khàn đặc lại cõi lòng anh đau đến nhường nào chứ?:"Cho dù tôi cầu xin như thế nào, thậm chí cậu không thèm ngoái đầu lại…Tống Kế Dương cậu cũng có ngày hôm nay sao?"

"Cho nên … anh đang trả thù tôi phải không?" Do cậu mà ra hết sao? Cậu trở về là sai lầm đúng không? Cậu thật sự thấy đau đớn, nếu cậu không xuất hiện thì tốt biết bao?

"Thì sao? Là tôi cố ý đấy, đây chỉ là khởi đầu thôi..."

Tống Kế Dương cắn răng:"Cứ cho là anh hận tôi đi, tại sao ra tay với A Lâm? Nó chẳng liên quan gì cả, trút giận lên tôi là được rồi không phải sao?"

"Có khác nhau sao?" Anh lạnh lùng nói:"Như thế này mới cảm thấy đau đớn tột cùng. Không phải cậu từng nói cam tâm sống cạnh tôi mười bốn năm chỉ vì gia đình cậu thôi sao? Vậy thì tôi sẽ từ từ cho cậu nhìn thấy tôi từng chút một phá hủy nó như thế nào? Để cậu biết thế nào là đau đớn, thế nào là tuyệt vọng, để cậu biết tôi đã từng trải qua những thứ gì?"

Sắc mặt Tống Kế Dương tái mét! Lồng ngực đau từng cơn như bị xé nát, chân tay cậu lạnh giá run rẩy:"Phải làm thế nào mới được, anh nói đi, tôi phải làm sao mới được?"

"Làm gì cũng không thể được nữa!"Dùng nguyên những lời cậu đã nói trước đây để trả lời...:"Không phải sao?"

Anh hỏi lại đầy chế nhạo ngày đó cậu tổn thương tôi thế nào cậu quên rồi sao? Tống Kế Dương cậu thật vô tình, cậu tàn nhẫn với tôi bao nhiêu. Cậu dập tắt ánh sáng của cả cuộc đời tôi cậu có biết không? Chắc cậu cũng buồn bận tâm. Cậu không biết cả trong giấc mơ tôi cũng không quên đi cậu.

Cậu cắn răng hốc mắt đỏ, nhưng không khóc nổi nữa. Người cậu không còn chút sức lực nào nữa... :"Là lỗi của tôi, anh vốn không biết A Lâm bị bệnh tôi không nên trút giận lên anh, anh có thể..."

"Vậy sao? Tôi tưởng cậu ghê tởm tôi lắm rồi." chuyện đó là lỗi của anh, lúc đó anh... thế nhưng những lời cậu nói điều khiến anh đau tận tâm can, tại sao? Tại sao chứ? Mười bốn năm, chúng ta đã có mười bốn năm ở bên nhau, tại sao cậu nỡ.

Mười bốn năm dài, một chút tình cảm cũng không có sao?

Kế Dương cắn môi, ngoài trời mưa lớn tâm trí câu rối bời nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi nổi. Cậu muốn đi tìm mẹ, thật sự rất muốn...

Muốn nhanh chóng chạy đi tìm mẹ ngồi cạnh mẹ không trở về nữa. Tổn thương…Những chuyện trước đây rốt cuộc là làm ai tổn thương ai? Rốt cuộc là có hiểu lầm gì mà cho đến bây giờ vẫn còn dây dưa vướng víu thế này? Cậu không nên nhận lời khiến anh nhớ lại mới đúng trái tim cậu thê lương biết mấy, khóc một trận có phải tốt hơn không, mà cả muốn khóc cũng không được.

"Đã là món nợ của tôi thì sẽ phải do tôi trả, có phải nếu tôi biến mất khỏi thế gian này anh sẽ buông tha cho họ?"

"Cậu … đang uy hiếp anh sao? Vẫn là dùng cách đó sao? Cậu khác gì tôi chứ.. " cậu thừa biết tôi sẽ đau lòng có đúng không, tôi sẽ không bỏ mặc cậu, dù cậu tổn thương tôi như thế nào?

Tống Kế Dương không phủ nhận, anh nói không sai đi...

Cậu cũng ghê tởm chính mình.

Người đi trên đường xe đi lại nhộn nhịp, trời mưa họ đi rất nhanh.

Kế Dương trầm lặng lê bước, đột nhiên chỉ muốn đi vào chỗ đông người để cho sự ồn ào huyên náo bao vây lấy cậu nhưng bước chân không biết đang đi về đâu, tâm tư lại lạnh lẽo một chút.

Trong lòng cậu đầy những bứt rứt, hổ thẹn và áy náy. Vì gia đình cậu hi sinh gia đình khác sao? Chợt nhớ đến lời của Mạn Tuyết hôm đó, cậu chia rẽ tôi và anh ấy, cậu làm con tôi mất cha, cậu chính là nguyên nhân anh ấy bỏ rơi tôi.. Tống Kế Dương thấy đờ đẫn, là cậu sao? Nhớ lại bóng dáng yếu ớt của cô ta, bắt cậu phải làm sao đây? Hi sinh một gia đình khác mồ đứa bé sắp chào đời để đổi lấy bình yên cho gia đình cậu sao? Màn mưa lạnh lẽo vô tình, cậu dừng một chút sau đó đi thẳng một mạch, ánh đèn xe chói lóa...

Huyên náo dần tắt hẳn...

Cậu nhìn thấy nước biển mênh mông hiện ra đầu cậu say sẩm dựa vào người anh, anh cúi đầu hôn lên mặt cậu nụ hôn có chút lạnh...

Trái tim cậu ấm áp một chút cũng lạnh đi ngay lúc đó, anh không yêu cậu, chưa từng. Lạnh quá...

Bông tuyết bay bay giữa phương trời xa lạ, bông tuyết sao lại màu đỏ chứ, sao lại thế.

Vương Hạo Hiên ôm cậu trong lòng ánh mắt lướt qua người lái xe đang sợ hãi kia không nói lời nào lên xe của mình đến bệnh viện. Tống Kế Dương cậu vẫn dùng cách này để ép tôi, vẫn dùng cách này để ép tôi..

Cậu biết tôi yêu cậu hơn bản thân mình nên luôn ép tôi, ép tôi đến thảm...sao cậu có thể tàn nhẫn với tôi như thế. Rốt cuộc cậu có trái tim hay không? Sao lại vô tình với tôi như thế. Từ lâu anh đã nhận ra tâm tư của cậu luôn giấu kín anh nhưng vẫn điên cuồng tự lừa gạt chính mình, vẫn muốn cậu bên cạnh cho rằng chỉ cần thời gian trôi qua cậu sẽ cảm động, anh vẫn tin như thế. Anh không cho cậu tiếp xúc với người khác, không cho cậu rời xa anh, vì anh sợ mất. Vì anh biết cậu chưa bao giờ thuộc về chưa anh, chưa bao giờ...chưa bao giờ.

Mặc dù bác sĩ nói chỉ bị quẹt nhẹ không quá nguy hiểm nhưng anh vẫn không thể yên tâm, ngón tay anh trắng bệch sờ trên mặt cậu. Người cậu nóng hổi có phải do đi mưa quá lâu hay không? Anh vẫn luôn đi theo phía sau cậu, cậu có nhìn thấy không?

Điện thoại cậu có tin nhắn Hoàng Tuyên Tuyên? Là ai thế? Một cô gái sao? Anh không nhịn nổi tò mò mà mở ra đọc: Anh, em biết thông tin của Sài Tử Du rồi, giờ chúng ta nên làm sao?

Anh nhanh tay xóa tin nhắn đi, giấu luôn điện thoại. Nhắn tin cho Nam Phong (Arthur) Hoàng Tuyên Tuyên là ai?

***

Trong phòng rất yên tĩnh cậu bị đánh thức bởi tia nắng từ bên ngoài, mi mắt động đậy cậu nghe anh đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công, anh nói chuyện rất khẽ anh nghe chữ được chữ không:"Tiểu Tuyết."

"Em ở yên đó anh về ngay, đừng có đi lung tung."

Anh tới gần sờ trán cậu:"Sốt cao quá, dì Linh dì gọi Laughing tới đi chăm sóc Kế Dương tôi ra ngoài một chút."

Đầu óc cậu mê man khó chịu không sao mở mắt nổi nữa.

Laughing tới rất nhanh xem xét một hồi cũng không sốt đến nổi mê sảng, còn cả khối việc mà Vardy cứ làm loạn lên hết.

Thật khiến người ta cảm thấy đau cả đầu Laughing nhìn người trên giường hồi lâu, chỉ đành thở dài:"Rốt cuộc cậu có yêu Hạo Hiên bao giờ chưa, có thật lòng cảm nhận tình cảm của cậu ta bao giờ chưa.. ? Tôi chưa từng thấy người nào vô tình như cậu vậy."

Khuya Vương Hạo Hiên mới trở về ở phòng sách trong tay anh cầm mấy tấm ảnh. Những tấm ảnh hình như chụp lâu lắm rồi, tấm nào cũng đã hơi ố vàng, những tấm ảnh đó đều là chụp anh và cậu chụp. Đã rất lâu.. bây giờ trong nhà không còn tấm nào nữa không biết là ai đã đem dọn đi hết, đây là do cậu nhờ thám tử đem về! Từ hình ảnh trong trường cũ. Đáng thương biết bao.

Anh cứ dán mắt chòng chọc nhìn những tấm ảnh đó, sắc hồng cuối cùng trên làn môi cũng dần biến mất, nhường chỗ cho một nỗi đau thâm tím vùng vẫy dường như muốn đập vỡ, xé nát người anh tới cùng rút sạch hết sinh mệnh này. Khoảng thời gian quên đi sạch sẽ đó, không hề vui vẻ, anh vẫn không hiểu mình tồn tại vì thứ gì, đến khi tìm được chút ánh sáng, lao về đó, đâu biết mình dại dột như thiêu thân.

Trở về cái ngày đó anh đợi mãi mà cậu không đến, anh tức giận thật tức giận, muốn bỏ lên sân bay nhưng lại không nỡ cho nên anh quay lại tìm cậu. Muốn cậu đi theo anh, anh nghe nói A Lâm bị sốt cao, hóa ra đây là lý do cậu không chịu theo anh.

Anh vẫn đợi, đợi nó khỏi bệnh thì cậu sẽ theo anh..

Nhưng mà...

Cậu không muốn đi nữa, cậu ở lại lo cho gia đình...

Thế nhưng anh phát hiện bệnh án của A Lâm, nhóm máu B RH âm tính!!

Nhà Kế Dương ai cũng máu O mà?

Cậu nhớ có lần Kế Dương bị xe quẹt trúng, ghi rõ là máu O, lẽ nào...

Cậu rất tốt với A Lâm có khi nào...

Tôi chưa từng yêu anh.

Tôi chưa từng yêu anh.

Tôi chưa từng yêu anh.

Tôi chưa từng yêu anh.

Anh thẳng tay ném ly rượu xuống, đổ vỡ khắp nơi. Cảm giác ở trong cháy phừng phừng đau lên âm ỉ... Giãy giụa thế nào cũng vô ít. Đau! Thật sự rất đau!

Màn đêm tĩnh lặng như thế.

Đầu óc anh váng vất mông lung, dường như thời gian và không gian đã bị đảo lộn, từ từ nhắm mắt lại những bức ảnh cũ trên tay rơi xuống trãi dài.

Sáng hôm sau, Kế Dương đã có thể động đậy ngồi dậy dì Linh mang cháo đến cho cậu dùng nhưng cậu không chịu, ngồi dậy muốn ra ngoài cậu không ở nhà Dì, A Giang đều sẽ rất lo. Còn A Lâm nữa, cả ba cậu không biết nghĩ ra cách chưa..

Dì Linh không cản được cậu, chỉ có thể gọi í ớ theo. Dưới lầu anh đang xem tivi bộ dạng rất điềm tĩnh nghe tiếng cậu chạy xuống lầu cũng không mảy may động đậy trên tivi phóng viên nói đều đều:" Hoàng Tuyên Tuyên là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của Chu Bỉnh Kiêm và bà Phùng Mạt Mạt, đều này khiến cho danh tiếng nhà hàng của nhà cô gặp không ít trục trặc, dân mạng đòi tẩy chay, đánh giá kém...."

Bước chân của Tống Kế Dương cứng lại hoàn toàn, trên tivi Hoàng Tuyên Tuyên đang được che chắn lên xe, khóc hết nước mắt mặt mày lấm lem hoảng sợ, phóng viên không ngừng chạy theo hỏi những câu hết sức khó nghe. Tống Kế Dương đờ đẫn, chiếc xe kia chạy đi, phóng viên vẫn bao vây xung quanh đường xe chạy không ngừng hỏi tới đem ra những lời đầy mỉa mai nhục mạ. Sắc mặt Tống Kế Dương trắng nhách, cậu hại em ta rồi sao?

Gia đình Hoàng Tuyên Tuyên có một nhà hàng nhỏ, từ lúc nó còn là một quán ăn đơn giản A Giang vẫn hay đến đó ăn, sau đó thì làm thêm ở đó. A Giang và Tuyên Tuyên bên nhau thời gian không phải ngắn đi lúc A Lâm gặp chuyện là cậu nhờ Tuyên Tuyên đến thăm dò, là cậu hại cô ấy sao?

Cậu đưa mắt sang Vương Hạo Hiên đang ngồi trên sofa thản nhiên, trên mặt thoáng qua ý cười lạnh lùng.

Nền gạch nhà bóng loáng sang trọng, Kế Dương chầm chậm, chậm chậm dáng người lung lay quỳ xuống. Vương Hạo Hiên đứng dậy muốn đỡ lại thôi...

"Xin anh, hãy tha cho họ đi."

Vương Hạo Hiên cười lạnh:"Cậu cho rằng như thế tôi sẽ tha thứ cho cậu sao? Đừng hòng! Tống Kế Dương tôi nhất định khiến cậu hối hận đến tột cùng."

Người Tống Kế Dương vẫn chao đảo, tầm mắt mờ dần...

Anh lặng lẽ dang tay ôm lấy cậu đang nhợt nhạt thất thần, bóng của hai người chập vào nhau làm một, chiếc bóng chiếu dài xiên xiên trên nền gạch bóng loáng, người cậu nóng sốt nhưng trái tim đã nguội lạnh như băng. Cậu miên man nhớ một bóng dáng thấp thoáng, một cậu nhóc đứng trước mình che nắng, gương mặt cương nghị, sống mũi thẳng giường như không biết cười, ánh mặt trời yếu ớt soi trên mặt cảm giác thật sự rất mạnh mẽ nghị lực, cũng rất quý tộc, trái tim cậu quặn đau… trong ý nghĩ mơ hồ ấy, tận đáy lòng là nỗi cô đơn chết lặng, chỉ còn biết im lặng nhắm mắt lại. Đêm đó, lại lên cơn sốt rất cao trong cơn mê man, toàn thân cậu nóng rực, nhưng bên cơ thể lại run rẩy giống như rất lạnh.

Thật sự rất lạnh.

Cậu biết ở bên anh rất lạnh.

Nhưng không nghĩ lại có một ngày lạnh như thế này.

**

Dường như chỉ nội trong một đêm, tin tức nóng hổi được tất cả mọi người quan tâm. Lần đầu tiên chịu đứng ra vì một công ty không mấy quan hệ cùng một loạt bằng chứng chứng minh Tưởng Lâm trong sạch. Tập đoàn Vương Thị vốn kín tiếng và thường không khuếch trương rầm rộ, thế lực tài chính và sức ảnh hưởng của tập đoàn cực mạnh này luôn nằm trong vòng bí mật. Người kế thừa Tập đoàn Vương Thị qua nhiều thời kỳ cũng hiếm khi xuất hiện ở nơi công cộng càng khiến cho lòng hiếu kỳ của người bên ngoài ngày càng tăng. Rốt cuộc vì điều gì mà ra tay giúp đỡ?

Thiếu gia của tập đoàn Vương Thị phong cách giao tiếp cũng khá kín đáo đa số mọi chuyện đều có người khác ra mặt, lại nằm trong liên doanh Lâm - Cảnh - Thương - Vương. Lại đi giúp một công ty xa lạ đang vướng phải lùm xùm? Mục bản tin kinh tế tài chính của tất cả các phương tiện truyền thông cũng đăng nhiều bài viết khiến ai ai cũng phải hay tin.

Lúc hay tin này Tống Kế Dương đang ăn cháo trong phòng đọc sách của Vương Hạo Hiên, ở đó rất yên tĩnh, không có người hầu. Nền lát đá hoa cương màu đen, bàn đọc sách cũng màu đen, tấm rèm màu xanh đậm.

Rất nhiều năm trước cậu thường ở trong căn phòng yên tĩnh này để làm bài tập, hoặc đọc sách, vì anh thấy cậu thích phòng đọc sách của Lý Bạc Văn nên cũng làm một cái y như thế, sách trên đó cũng là cùng một loại. Trên bàn bây giờ còn một khung ảnh được làm bằng gỗ mộc, cảnh vật trong những bức ảnh đã rất lâu, từ thời xa xưa đã ố vàng... Thời gian thật vô tình, trái tim cậu đau thắt lại..

"Anh vừa mới nhận được kết quả điều tra từ cơ quan điều tra fax tới.Vương Hạo Hiên cầm tập tài liệu đưa đến trước mặt cậu anh nghiêm giọng nói:"Không tới hai ngày Tưởng Lâm có thể trở về."

Kế Dương thất thần đờ đẫn lật tập tài liệu ra, tay cậu run run:"Không phải anh làm sao?"

Vương Hạo Hiên cắn răng:"Có, anh ngăn nguồn hàng nhà em."

Hôm đó Lý Bạc Văn mang tài liệu đến là vì chuyện này, trách anh làm mọi chuyện rối lên dẫn đến sự việc Tưởng Lâm đâm Chu Bỉnh Khiêm. Tuy nhiên chuyện Chu Bỉnh Khiêm gài bẫy họ có bằng chứng, tội danh hành hung có thể cãi thành tội tự vệ. Vương Hạo Hiên đương nhiên sẽ không gài nhà cậu đến con đường tù tội..

Chậm rãi đóng tập tài liệu.

Tống Kế Dương nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, thời gian thoáng cái trôi qua, cái gọi là ân ân oán oán dưới sự sắp đặt của ông trời dường như nhỏ bé nhưng lại hoàn toàn không có lối thoát nữa, không phải anh cậu cảm thấy có chút dễ chịu lại một chút.

Vương Hạo Hiên ôm lấy cậu an ủi:"Không sao rồi.. "

Cậu vùng vẫy muốn ngẩng đầu lên, nhưng anh càng ôm cậu chặt hơn, giống như anh đang sợ hãi điều gì, không muốn cậu rời khỏi cho dù chỉ một tích tắc. Cậu mím môi chợt nhớ đến vẻ mặt xanh xao của Mạn Tuyết hôm đó, giữa cánh đồng hoa hướng dương tuyệt sắc, cô ấy lụi tàn từng chút một.

Cậu mấp máy:"Xin lỗi vì em đã luôn hiểu lầm rằng những việc đó đều là do anh làm, em đã oán hận anh..."

Nhìn ánh mặt trời ngoài kia, cậu như nhìn thấy Mạn Tuyết đang ngồi bộ dáng yếu ớt, mong manh gió thổi cũng tan. Cánh tay Tống Kế Dương lập tức tê cứng lại! Cậu đang nghĩ gì, cô ấy chỉ dựa vào chút tình cảm của anh, cậu lại đi chia rẽ họ sao? Nhìn cửa sổ trước mắt, dòng suy nghĩ bỗng trở nên trống rỗng, có một nỗi sợ hãi khó nói thành lời và sự ấm áp đang cháy trong dòng máu cô, nhưng trong lúc mơ màng tận hưởng sự ấm áp ấy, một sự cô đơn mờ nhạt như trong sương mù từ từ dâng trào trong lòng làm xua đi cái ấm áp. Số trời đã định cậu là người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc chăng?

Cậu hơi đẩy anh ra cúi đầu ăn cháo, trong phòng lại trở nên thật yên tĩnh. Buổi chiều Vương Hạo Hiên ngồi trên sân thượng, hai tay anh vịn vào lan can nhìn xa xăm. Hôm qua! Hôm qua! Anh nói với cậu!

"Ở cạnh anh, ở cạnh anh...anh sẽ giúp em."

Gương mặt cậu đờ đẫn xanh mét..không nói tiếng nào giống như không còn chút sức lực nào nữa thật khiến người ta đau lòng. Lúc này lại có tiếng chuông điện thoại

"Tiểu Tuyết."

***

Kế Dương đi dọc hành lang bệnh viện tìm phòng của Tuyên Tuyên, con bé vì sốc sốt cao hiện A Giang đang chăm sóc. Không biết có nhìn nhầm không thấy bóng dáng anh lướt qua rất nhanh.

"Đã làm phẫu thuật phá thai rồi."

Kế Dương rùng mình, chỉ là một đứa bé sau lại tàn nhẫn như vậy, tất cả là do cậu chen ngang sau, vì cậu mà đứa con của anh không được chào đời sao? Đã phá rồi sao, Tống Kế Dương ngươi chính là tội nhân phá vỡ tình yêu của người khác, còn gián tiếp giết một đứa trẻ vô tội. Trong phòng bệnh yếu ớt nằm trên giường, ngoài mái tóc đen ra, khắp người đều trắng toát, không có chút huyết sắc. Vẻ mặt cũng không khá hơn, người lãnh đạm như anh cứ nhíu mày, nói với bác sĩ:"Bất cứ giá nào cũng phải khiến Tiểu Tuyết khỏe lại."

"Anh Vương tôi biết rồi, có điều cô ấy đang mang bệnh trong người, lại vừa mới phá thai, cơ thể đã yếu, tinh thần còn không lạc quan, anh nên quan tâm cô ấy nhiều hơn."

"Được." Vương gật đầu, tiến lại giường bệnh, không ngờ nhân lúc anh không có mặt cô lại phá thai.

"Anh em muốn ở lại, anh đừng đưa em ra nước ngoài có được không." Mạn Tuyết khóc lóc, bộ dạng tội nghiệp vô cùng ai thấy cũng mềm lòng.

Vương hơi do dự sau đó gật đầu:"Được, em cứ ở nhà nghỉ ngơi có thời gian anh đến thăm em."

Tống Kế Dương ở bên ngoài, cả can đảm bước vào cũng không có, người từ lâu đã không thuộc về mình, vì gia đình của mình mà giết chết một gia đình khác sao? Bản thân ích kỷ đến thế sao?

___

A Giang ở trong bệnh viện thấy cậu đến sắc mặt tái lại, trấn an Tuyên Tuyên mấy câu rồi kéo cậu ra ngoài.

"Hai, anh nhà ta giúp đỡ sao?"

Cậu mím môi không nói...

A Giang cả người cứng ngắc:"Anh! Anh cần gì phải làm như vậy, bộ anh muốn tiếp tục cuộc sống như trước kia?"

"Ba tháng! Sau ba tháng anh sẽ tự do." đây là điều kiện trao đổi của hai người, thời gian sẽ nhanh chóng xóa nhòa đi tất cả thôi. Ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm rồi cố chấp chỉ làm bản thân khổ sở thôi.

A Giang buông lỏng cánh tay mình, vừa bất lực vừa khổ sở giọng nhỏ dần:"Anh có còn yêu anh ta không?" Có những chuyện không phải A Giang không biết, chỉ là...chỉ là..

"Điều đó không quan trọng, A Lâm khi nào trở về?"

A Giang cảm thấy mông lung hư ảo khẽ thở dài:"Thông báo chính thức là ngày mai."

Kế Dương gật đầu...

Mọi người trong nhà cúi đầu ăn cơm rất im lặng.

Không khí có vẻ kỳ dị.

Kế Dương gắp một miếng đồ ăn bỏ vào bát A Lâm nói:"Ăn nhiều lên, rồi lên phòng nghỉ ngơi đi... "

Tự dưng sống lưng Vương Hạo Hiên hơi cứng lại, anh từ từ buông đũa xuống, anh quay người ra khỏi phòng ăn đi ra sân vườn. Mọi người nhìn cậu, cậu vẫn đang ăn tiếp, ăn rất chậm...

Bàn ăn rất trầm mặt.

Ánh trăng qua những kẽ hở lá cây anh đào chiếu xuống sân, sáng trong như mặt nước tựa như rất xa xôi...

Anh rất tức giận..

Người cậu chọn chưa bao giờ là anh...

Chưa bao giờ..

Tôi chưa bao giờ yêu anh..

Anh giường như nhớ lại trước mấy ngày đi Úc, anh hỏi cậu, cậu nói:"Người em yêu là anh..."

Tại sao không phải là anh...

___

Hơi thở anh lạnh lùng bên vai cậu, cậu cảm nhận anh đã biến thành quỷ dữ có thể cắn chết cậu bất cứ cậu lúc nào, anh ép cậu nhìn anh: "_Tôi nghĩ nhiều ư? Em cho rằng tôi mù sao không nhìn thấy ánh mắt em nhìn A Lâm ta sao?

Hai người ra ngoài làm gì? Hôn nhau hay làm hơn thế nữa_"

Nói rồi lại ép cậu vào thành xe mà hôn, sự hung bạo giận dữ của anh đang trút hết lên người cậu, hôn đến mức cậu gần như không thở được:"Rốt cuộc bao năm qua em đã hôn bao nhiêu người hả?"

Cậu vuốt lại mái tóc của mình cho bớt rối loạn nhìn anh:"Sao mà tôi nhớ hết được"

Cậu mơ màng nhớ lại chuyện gì đó, trái tim đau đớn mà co giật dữ dội tưởng chừng mình sắp chết đi trái tim này hóa ra vẫn còn biết đau...

Cảm thấy quần áo của mình bị xé nát bét, rồi thì.....thì chẳng có gì hết, trên người toàn là dấu hôn xanh xanh tím tím, đầu đau sắp nứt ra cả người bủn rủn chẳng còn chút sức lực nào nếu lúc này cậu cầm được con dao nào đó thì tốt quá, chết đi cho xong...

Cậu là chia rẽ tôi và anh ấy...

Cô ta phá thai rồi..

Cậu nhớ năm đó... Máu tươi rất nhiều..

Cậu đã nhìn thấy.. Thấy rất nhiều máu...

Không biết trải qua bao lâu cậu ngửi thấy mùi bia nồng nàn, không biết đây là đâu? cậu là ai? Chỉ thấy bên cạnh cậu có người hình như anh đang uống bia cậu nhẹ nhàng chồm người lại ôm anh.

Anh lập tức cứng đờ nhưng không thể nói gì cứ để cậu ôm hắn trong lòng.

"Hình như tôi đã từng nhìn thấy anh ở đâu phải không?"

Giọng cậu thổn thức nghẹn ngào từng giọt nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi xuống, hình như thật sự quen thuộc.

"Tôi tưởng em thấy tôi rất lạ lẫm chứ"

Cậu nhìn anh mê mẩn hồi lâu:"Có thể thế, tôi không nhớ rõ nữa."

"Không nhớ tướng mạo vậy em có nhớ gì của anh ta hay không?"

"Nhớ gì ư?"

Cậu ngơ ngác một hồi cũng không nhớ ra, lẩm bẩm nói với chính mình: "Chết rồi cả tên anh ta tôi cũng không nhớ...._:"

Cậu rời anh gối đầu lên chân mình nước mắt cứ thế rơi càng nhiều.

"Tôi chỉ nhớ... anh ta....anh ta rất yêu tôi... rất yêu tôi... anh ấy đi rồi... đã đi rồi.... tôi tìm anh ấy rất lâu... rất lâu nhưng anh ấy không về nữa....vĩnh viễn không về nữa, không đúng, anh ta chưa từng thuộc về tôi... chưa từng...chỉ có mình tôi hoang tưởng mà thôi... "
Chương trước Chương tiếp
Loading...