Hiệp Nữ Linh Cơ
Chương 36.2 ****
Chỉ chờ có vậy, Trần Tiểu Thanh vùng lên ép ngực mình vào ngực Linh Cơ mà cọ xát liên tục. Linh Cơ cũng hưởng ứng theo cọ lại, cô còn không ngừng liếm khắp mặt Trần Tiểu Thanh làm Trần Tiểu Thanh càng thêm thèm khát.... Nhưng thời điểm không thích hợp lắm, Trần Di Yên - Điểu Huyền Tinh tuy đứng quay lưng ko thấy nhưng họ vẫn cảm nhận được việc hay ho gì đang diễn ra bởi thanh âm từ 2 người phía sau tạo nên rất phấn khích quyến rũ. Hai nàng liếc mắt nhìn nhau mỉm cười rồi không hẹn mà cùng "E hèm." thay cho lời giục với ý rằng "Lâu quá rồi đấy.". Mặc xong, Linh Cơ với Trần Tiểu Thanh dời khỏi giường. Điểu Huyền Tinh lập tức bước về phía bàn cầm Băng Hà Kiếm - Rực Hỏa Đao mang tới buộc lại cho Linh Cơ. Linh Cơ mỉm cười hôn luôn vô má Điểu Huyền Tinh làm cô ấy e thẹn liền dựa đầu vào vai người mình yêu, nhắm mắt hạnh phúc. Trần Di Yên thì nhéo má Trần Tiểu Thanh, nói "Lúc nãy muội hư này!" Trần Tiểu Thanh đưa tay ôm má biểu cảm biết lỗi đáng thương khiến Trần Di Yên càng muốn nhéo thêm vài cái nhưng thôi tạm tha, cô dùng ngón tay trỏ dí vào trán em gái và nói "Ngốc." Trần Tiểu Thanh khoác tay chị gái, lắc đầu trả lời "Không ngốc. Muội nghe lời tỷ mà."....Bốn cô cùng ra khỏi phòng. Trần Tiểu Thanh vẫn khoác tay Trần Di Yên vui vẻ đi trước, Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh theo xát phía sau. Cho dù bất cứ đại họa gì gì sắp xảy ra thì cũng không thể nào ngăn cản được tình yêu thương giữa các nàng. Trên đoạn đường Trần Tiểu Thanh mấy lần cứ ngoái lại mỉm cười nhìn Linh Cơ với đầy ý dâm đãng. Linh Cơ không vừa đâu, liếm môi và giơ hai tay lên bóp bóp không khí làm Trần Tiểu Thanh đỏ mặt vui sướng nhớ lại cảm giác say mê ấy nên vội quay mặt đi không dám nhìn tiếp nữa vì sợ bản thân mất kiềm chế sẽ vồ vập cởi áo tụt quần tỷ ấy ngay. Bên cạnh Linh Cơ, gương mặt Điểu Huyền Tinh cũng ửng hồng, cô thừa hiểu hành động đó của Linh Cơ là có ý gì! Đi đến nhà ăn chung dành cho gia tộc, bốn nàng thấy ngoài cửa bầy biện một mâm cỗ chay thịnh soạn, hương nến bập bùng, tiền vàng đầy đủ đang được thiêu đốt. Các hộ vệ a hoàn vây xung quanh tỏ vẻ cung kính lễ phép, đứng gần bàn là Trần Chính Long - Trần Thu Ảnh - Trần Vân - Trần Chính Thiên - Xuân Nhi, cả năm đều trang nghiêm chắp tay khấn vái. Ngoại trừ ngày tết nguyên tiêu ra thì chị em Trần Tiểu Thanh chưa từng thấy trong sơn trang cúng tế lần nào nên mới cảm thấy kỳ, lại còn do cha mẹ thân chinh khấn vái càng lạ. Không lên tiếng quấy nhiễu, bốn nàng chỉ im lặng theo dõi. Một lúc sau mọi thứ xong xuôi, năm người kia cùng quỳ xuống lậy trước mâm cỗ, dập đầu 3 cái rồi đứng dậy quay trở vào phía nhà ăn. Chạm mặt nhau, Trần Tiểu Thanh vẫn khoác tay chị gái, hỏi ngay "Có chuyện chi mà mọi người lại bầy lễ cúng bái vậy? Hôm nay đâu phải ngày đặc biệt gì?" Trần Thu Ảnh nói "Không phải hôm nay mà là hôm qua kìa con gái ạ. Chúng ta vào trong đi đã"Ngồi xuống ghế, 9 người quây quần xung quanh một chiếc bàn lớn, bên trên cũng bầy toàn đồ chay. Vừa dùng bữa vừa trò chuyện, Trần Thu Ảnh bắt đầu trả lời câu hỏi khi nẫy "Hôm qua không biết vì sao mà hầu như là ở khắp thế gian này có rất nhiều người đột ngột qua đời. Tử vong không chút dấu hiệu nào khiến toàn thành sợ hãi, cả trong cung cũng dính phải hàng trăm người, từ hoàng phi cho đến quan viên thái giám cung nữ. Sơn trang chúng ta tuy không bị trường hợp nào nhưng ai cũng bàng hoàng chẳng hiểu điều kinh khủng gì đang xẩy ra nữa. Không lâu sau đó thì rung chấn mạnh chưa từng có ập tới tàn phá vô số vật chất nhà cửa, khung cảnh điêu tàn. Khi ấy chúng ta nghĩ Thành Đô sắp kết thúc rồi nhưng may thay rung chấn đã dừng. Tiếp đó là hình ảnh Thiên Cung khổng lồ cùng Phật Tổ Như Lai - Quan Âm Bồ Tát lộ diện..." Nói tới đây bà liền đưa mắt nhìn chồng và các con như đang hồi tưởng chút rồi lại tiếp tục "Cuối cùng là những ngọn núi đồ sộ bay tán loạn trên bầu trời và nổ tung thật kinh sợ, thế mà hóa ra số đất đá ấy lại ồ ạt lao xuống lấp đầy mọi phạm vi địa phận bị hư hại. Chúng ta lo lắng cho hai con nên đã phái người ra ngoài tìm kiếm nhưng không thấy, may mà các con vẫn bình an." Ở Thần Long Sơn Trang hay cả Thành Đô có thể không ít người coi rằng thần tiên chỉ là mê tín dị đoan nhưng sự kiện cao siêu diễn biến hôm qua đã đánh tan suy nghĩ dốt nát đó hết sạch, giờ đây không tin không được (ngoại trừ kẻ điên thì không tính) Nếu họ mà biết chi tiết rằng sổ sinh tử bị cháy nên nhân gian mới chết bao nhiêu người rải rác nhiều nơi; Tuệ Tuyệt Luân đọ chưởng với Linh Cơ gây rung chấn Địa Cầu; đấng chí tôn mà ai ai cũng sùng bái đã bị bắt giam cùng đám Thiên Cung... thì chắc sẽ còn choáng nặng nề.????????????????Xuân Nhi nói "Sau khi mọi người quỳ xuống trước Phật Tổ Như Lai trên trời và sự việc xong xuôi thì toàn thành nháo nhào đi mời các bậc cao tăng đạo sĩ uyên thâm có tiếng tăm để hỏi ý kiến thì được họ trả lời rằng nhân giới gặp tai kiếp diệt vong nhưng đã được Phật Tổ Như Lai thương tình hóa giải mối họa, cứu chúng sinh thoát khỏi lầm than. Vậy nên từ hôm qua cho đến giờ đâu đâu cũng là những mâm cỗ chay dâng kính lên bề trên cảm tạ ơn đức của ngài. Những ai qua đời đột ngột có thể đã được đích thân ngài giáo huấn phổ độ phật pháp và được lên thiên đình an cư hoặc về cõi niết bàn thiên trường địa cửu. Thay vì cứ khóc than quá mức thì chi bằng hãy tĩnh tâm loại trừ tạp niệm, chấp nhận tiễn các linh hồn thanh thản ra đi." Chị em Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên tuy biết sự thật nhưng chắc chắn không kể ra vì 2 cô biết sẽ khiến mọi người nhẩy dựng lên đau tim cho xem. Linh Cơ nghĩ "Hứ. Phật Tổ giờ còn chưa biết sống chết thế nào kìa. Đại họa dù sắp kéo tới nhưng những người bình thường trong nhân gian vẫn luôn được nhàn nhã ăn no ngủ kỹ, chỉ có nhân vật tầm cỡ như Tuệ Tuyệt Luân là phải vất vả âm thầm thôi. Tuy mình còn vướng bận tìm Điệp Tinh nhưng sự việc hiện nay quá bất ổn, muốn đứng ngoài cuộc cũng không được. Có lẽ lúc nào đấy phải phân rõ thắng thua với Hàn Linh Phượng thôi!" Nghĩ tới đó hai tay Linh Cơ nắm chặt lại thành đấm, trận ấy cực kỳ hấp dẫn, cực kỳ kích thích. Trần Vân hỏi Linh Cơ "Sáng sớm mai chúng ta sẽ khởi hành. Hai cô đã chuẩn bị xong hết chưa? Cần thứ gì cứ nói đừng ngại." Linh Cơ cười khách sáo trả lời "Đa tạ. Chúng tôi chuẩn bị xong xuôi rồi, có thể lên đường bất cứ lúc nào." Trần Thu Ảnh xen vào dò hỏi "Không biết Linh Cơ cô nương đã có ý trung nhân chưa? Nếu chưa thì Vân nhi có thể giới thiệu giúp cô. Tôi chắc rằng trong hoàng cung có vô số nam nhân thân phận tôn quý muốn lọt vào vị trí ấy lắm!" Linh Cơ thẳng thắn trả lời ngay "Xin lỗi tiền bối. Tiểu nữ không thích nam nhân!" rồi lướt nhìn qua ba nàng của mình, khẽ cười. Và ba cô kia hiển nhiên là cũng nhìn lại bằng ánh mắt nhu mì ngoan ngoãn. Một câu khẳng định khiến không khí bàn ăn có phần trầm xuống và hơi căng thẳng. Năm người phe Trần Chính Long đều cho rằng chính Linh Cơ có vấn đề về tâm lý, không bình thường hoặc nói thẳng ra là bệnh hoạn. Họ nghĩ Linh Cơ đã dụ dỗ Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên, vốn dĩ nam nữ yêu nhau mới đúng đạo trời, nữ nữ yêu nhau thì thật quái dị đáng lên án. Cái quan niệm như vậy thực tình quá ngu bẩn, mặc miệng lưỡi thế gian đàm tiếu dèm pha, to gan sủa bậy thì Linh Cơ đập vỡ mặt. Nữ yêu nữ, cứ thế đấy làm gì nhau! Kẻ nào giỏi bật dậy ngăn cản thử xem, đến cả TRỜI còn phải câm mồm huống chi phàm phu tục tử. Cũng vì biết sức mạnh của siêu nữ cường nàng rất khủng khiếp nên năm người kia đâu dám hó hé gì, dù Trần Chính Thiên bồng bột nông nổi tỏ vẻ bất bình trên mặt nhưng sau khi tận mắt chứng kiến Linh Cơ phóng tên thì có cho bao nhiêu vàng bạc hắn cũng chả dại đơn độc chống đối, chỉ còn cách chờ Linh Cơ vào cung để lực lượng quân binh hùng hậu Thành Đô khống chế may ra có hy vọng.Điểu Huyền Tinh cảm nhận được năm người kia không hề hài lòng với Linh Cơ. Cô hiểu tình yêu nữ nữ vốn chẳng được nhiều người công nhận nhưng không quan trọng vì Điểu Huyền Tinh biết Linh Cơ là thật lòng. Bản thân nàng tiên bồ câu rất hiền lành nhân hậu nhưng cô cũng có thể thẳng tay diệt trừ những kẻ tàn ác xấu xa, bao gồm luôn bọn phá hoại tình yêu của Linh Cơ nếu chúng quá đáng. Tuy giờ là người yêu không còn làm hộ vệ cho Linh Cơ nữa nhưng Điểu Huyền Tinh vẫn mãi lo nghĩ mọi vấn đề thay cho siêu nữ cường này sao cho tốt nhất, chăm sóc từng li từng tí (Trước kia có lần hai cô đi dạo chơi, Linh Cơ chỉ cần nhìn vào quán bán bánh bao một tẹo thôi là lập tức Điểu Huyền Tinh đi vô đó mua liền 5 cái. Cả hồi nhỏ có lần lúc Linh Cơ nằm nghỉ trên khối đá sau khi luyện công xong, khi ấy không biết cô bé đã ngủ hay chưa vì nằm quay lưng lại mà. Điểu Huyền Tinh ngồi xuống cạnh đó canh cho không bị quấy rầy. Tiểu Linh Cơ có thể nói mơ hoặc cố tình lên tiếng "Bắp ngô." là y như rằng tối đó được măm măm ngô mệt nghỉ.) Trần Tiểu Thanh hỏi Trần Vân "Vân tỷ. Yến Châu vẫn khỏe chứ? Cũng khá lâu rồi muội chưa gặp cô ấy." Trần Vân trả lời "Khỏe thì có khỏe, nhưng gần đây ta thấy muội ấy ít ra ngoài hơn, cứ ở yên trong phòng không giống với tính cách năng động của Yến Châu. Nếu là hồi trước thì đã trốn khỏi cung ngao du đây đó rồi." Trần Tiểu Thanh gắp một miếng rau vô bát Linh Cơ và nói với Trần Vân "Chắc bây giờ cô ấy đã có niềm vui khác lớn hơn, rong ruổi nhiều cũng có lúc mệt chứ." Trần Thu Ảnh nói "Tiểu Thanh. Vào cung con nhớ phải nghe lời Vân nhi, nên giữ ý tứ chút, dù sao đó vẫn là nơi tôn nghiêm. Còn nhớ lần trước con đã dủ Yến Châu chơi rượt bắt rồi lội xuống hồ té nước vô người nhau không?Lần đấy con vô tình té nước ướt cả áo hoàng thượng vừa đi qua. May mà ngài không trách tội, nghe Vân nhi kể lại việc ấy khiến toàn bộ sơn trang chúng ta hoảng hồn..." Trần Di Yên nói "Mẫu thân yên tâm. Tiểu Thanh giờ ngoan hơn rồi. Rất ngoan." Trần Tiểu Thanh cười vui với chị gái và cũng gắp rau vô bát Trần Di Yên. Trần Thu Ảnh nói "Vậy mới đúng. Sau này khi lấy chồng thì nên sửa đổi tính tình trẻ con của mình đi, phải thùy mị nết na." Trần Chính Long cũng bồi thêm một câu "Cả Yên nhi nữa. Hai con cũng không còn nhỏ, đều đã đến tuổi thành gia lập thất. Ta rất mong sớm ngày được thấy hai con hạnh phúc lên xe hoa theo phu quân về nhà!" Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên không hẹn mà cùng nói "Con không muốn lấy chồng!"????????????????Linh Cơ đột ngột dừng đũa không ăn tiếp và đặt bát xuống. Hành động ấy tuy bình thường nhưng lại khiến cả bàn ăn e ngại lo lắng. Trần Vân nhìn phe mình tỏ ý đừng bàn tán tiếp về việc này, ngộ nhỡ chọc giận Linh Cơ thì hậu quả khó lường trong khi lực lượng đối kháng lại quá tầm thường. Cô vội lảng qua chuyện khác "Sự việc yêu quái ăn thịt người trong Thành Đô theo con nghĩ có thể yên tâm được rồi. Đích thân Phật Tổ Như Lai hiện hình thì chẳng loài yêu quái nào càn quấy nổi nữa, giờ chắc chúng đang sợ hãi tìm đường tháo chạy khỏi đây chưa biết chừng." Trần Chính Thiên nói "Nhưng tại sao đấng chí tôn không trò chuyện với nhân gian vài câu mà biến mất ngay nhỉ? Đệ rất mong được diện kiến và quỳ xuống trước mặt ngài một lần!" Trần Thu Ảnh nói "Phật Tổ Như Lai là duy ngã vô thượng. Những gì ngài làm và nghĩ thì người phàm như chúng ta sao hiểu được." Xuân Nhi nói "Con tin rằng dù chuyện gì ập đến thì Phật Tổ Như Lai luôn luôn che chở phù hộ cho nhân gian tai qua nạn khỏi. Từ hôm qua tới giờ tâm trí mọi người đều rất thanh thản yên tâm đúng chứ?!" Cả bốn người kia đồng thanh "Tất nhiên!" Linh Cơ thấy không thoải mái khi nghe toàn điều nhàm chán, cô đứng dậy nói "Tiểu nữ hơi mệt. Xin phép được về phòng trước." rồi bước dời khỏi bàn ăn. Điểu Huyền Tinh cũng lập tức đứng dậy cáo từ và đi theo luôn. Chị em Trần Tiểu Thanh thì nán lại chút ít trò chuyện cùng gia đình xong vội vã đi nốt. Năm người kia rất không hài lòng nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. ....Bước sánh đôi, Điểu Huyền Tinh hỏi "Tỷ đang nghĩ đến những việc mà Hàn Linh Phượng sắp làm phải không?" Linh Cơ khẽ cười trả lời "Không dấu được muội gì hết. Thời gian tới chắc chắn sẽ chết chóc triền miên, những người dân lương thiện vô tội không đáng phải gánh chịu số kiếp này." Điểu Huyền Tinh vui vẻ nói "Muội biết tỷ sẽ không bàng quan mặc kệ đất trời diệt vong đâu mà!" Linh Cơ nói "Ta chỉ cứu giúp người tốt thôi nha." Điểu Huyền Tinh chủ động nắm tay Linh Cơ, nói "Muội hiểu. Muội nghĩ tạm thời nên gác lại vụ Điệp Tinh, hai ta sẽ cùng nhau cố gắng giải quyết việc trước mắt nhé. Muội không thích thấy viễn cảnh tang thương chút nào." Linh Cơ mỉm cười đầy yêu thương nói "Huyền Tinh của ta thật tốt! Tất cả ta đều nghe theo muội hết. May mà có muội ở bên, nếu chỉ mình ta thì chắc phải suy tính vất vả nhiều lắm đấy." Điểu Huyền Tinh trong lòng ấm áp, nói đùa "Phải lo cho tỷ chứ. Nếu không lúc về muội lại bị hai vị Thần Chủ trách phạt à?!" Linh Cơ kéo Điểu Huyền Tinh dừng lại và nói "Hai tỷ ấy không trách phạt gì muội đâu. Vì họ biết Huyền Tinh thiện lương luôn chăm sóc chu đáo cho Linh Cơ này! Họ biết muội lúc nào cũng đặt vị trí của ta lên trên cả bản thân muội! Chính ta cũng hiểu ngày xưa muội mệt nhọc chạy theo lo lắng vì con bé ngốc Tiểu Linh Cơ rất nhiều rồi! Giờ hãy cho ta cơ hội được chăm sóc lại cho muội, nhé?!" Điểu Huyền Tinh cảm động nhìn người mình yêu, đôi mắt hơi nhòa nước, nụ cười hạnh phúc nở trên môi, nói "Từ trước đến nay muội chỉ sợ mình chưa đủ tận tình nghĩ cho tỷ. Thì ra tỷ lại coi trọng muội đến như vậy. Muội rất vui!...." Hai nàng ôm chầm lấy nhau,Điểu Huyền Tinh dựa đầu vào vai Linh Cơ. Ở ngoài đường cũng mặc, ai thấy cũng kệ, không muốn mất đầu thì đừng lầu bầu xen vào phá đám!????????????????
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương