Hình Danh Sư Gia
Chương 30: Cơm chay
“Thiếu gia, người nhẫn tâm để nương tử mình xuất đầu lộ diện trước mặt những xú nam nhân đó sao?” Phi Yến hỏi, rồi nàng nhìn trước nhìn sau, thấp giọng: “Có phải ngươi nghĩ đó không phải là nương tử thực của mình, nên mới hào phóng như vậy?”Mạnh Thiên Sở hơi sửng sốt, rồi lập tức nhận ra, cổ nhân rất chú ý chuyện nam nữ, nữ quyến bình thường tránh gặp ngoại nhân, trong mọi trường hợp, có thể tránh bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Lúc trước ở khách điếm, mỗi khi ăn cơm Hạ Phượng Nghi đều ngồi riêng một bàn, thậm chí không tiếc tiền mua chỗ ngồi, đó không phải là chủ ý của nàng, mà là do lễ giáo phong kiến quy định như vậy.Mạnh Thiên Sở cười cười: “Vậy nàng ăn cơm thế nào?”“Ta mang cơm về cho thiếu phu nhân ăn a. »“Thế còn ngươi?”“Thiếu phu nhân ăn xong rồi ta mới ăn.”Mạnh Thiên Sở nhíu mày: “Ngươi đem cơm về cho nàng, sau đó trở lại ăn cơm cùng chúng ta, sao lại phải đợi nàng ta ăn xong rồi mới ăn?” hắn không quen trật tự phong kiến nên mới nói vậy.Phi Yến tưởng hắn đang nói mơ: “Sao lại nói như vậy? Làm gì có đạo lý nha hoàn cùng ăn cơm với tiểu thư?”Lúc này hắn mới nhớ ra, Phi Yến làm nô tỳ, trật tự phong kiến này đã nằm thâm căn cố đế trong đầu nàng rồi, hắn cũng lười giảng giải về nhân quyền dân chủ hiện đại cho nàng nghe, nên hắn quay người đi vào Đại Hùng bảo điện.Phi Yến vào trong đại điện, đến trước tượng phật Thích ca mâu ni dập đầu lạy ba cái, sau đó lấy hai đồng tiền trong người ra, cung kính bỏ vào thiện duyên rương (hòm công đức), xem như đó là tiền cơm của bốn người bọn họ. Vợ chồng Tần Dật Vân đi phía sau, cũng cúng vào hai đồng tiền.Tuy rằng nói người xuất gia “tứ đại giai không”, nhưng rốt cuộc vẫn phải ăn ngũ cốc, rau quả, chẳng thể sống thiếu chúng được. Huyền Âm phương trượng đứng bên chắp tay chữ thập tạ ơn, tuy không thể nói lão thấy tiền là sáng mắt, nhưng thấy bọn họ cúng nhiều tiền, cũng không thể không cao hứng.Mọi người cùng vào trai phòng, bên trong có một chiếc bàn dài, có lẽ phải đủ chỗ cho hơn hai mươi người cùng ăn. Chắc rằng trước kia, Thính Tùng tự này đã từng là một nơi hương khói cường thịnh, tăng chúng đông đảo. Giờ đây hương khói đã điêu linh, chỉ còn một chiếc bàn dài cô quạnh, thật khiến người ta chạnh lòng.Lúc này trên bàn đã bày biện đồ ăn, chỉ có chút rau xanh cùng đậu hủ cùng một nồi cơm trắng tinh.Mạnh Thiên Sở nói với phương trượng rằng nương tử mình không được khỏe, muốn dùng cơm ở trong phòng. Huyền Âm vội vàng lấy một ít thức ăn, đưa cho Phi Yến mang về, cũng để lại một chút phần Phi Yến ăn sau.Mọi người lần lượt ngồi xuống, đêm khuya đã canh hai, ai nấy đều rất đói bụng. Một tiểu hòa thượng bước vào trai phòng, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mắt to mày rậm, mặt mũi sáng sủa, có thể nói là khá đẹp trai. Hắn ôm vài mấy cái bát bưng đến cho mọi người. Khi tới chỗ Tần phu nhân, nàng chụp lấy cổ tay hắn, ha ha cười: “Tiểu sư phụ, pháp danh là gì vậy?”Tiểu hòa thượng kia bị Tần phu nhân cầm tay, mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Tiểu tăng… tiểu tăng pháp danh Hư Tùng…”“Hư Tùng? Hì hì hì hì” Tần phu nhân che miệng, khanh khách cười duyên, nhìn nhìn hắn một chút, rồi nỉ non nói: “Hư Tùng tiểu sư phụ, thân mình ngươi thật rắn chắc, tội gì phải ở nơi thâm sơn cùng cốc này khổ tu chứ, hay là hoàn tục theo tỷ tỷ xuống núi, làm tiểu nhị cho cửa hàng của tỷ tỷ, tương lai tỷ sẽ kiếm cho một cô vợ tử tế, như vậy tốt hơn ở đây trăm lần a.”Mạnh Thiên Sở tròng lòng phì cười, xem ra Tần phu nhân có vẻ thích thú với vị tiểu hòa thượng này, lại dụ hắn làm tiểu nhị, suýt nữa mình cũng dính bẫy này của nàng ta.Hai tai Hư Tùng đỏ lừ, cúi đầu, run run nói: “Nữ thí chủ nói đùa, tiểu tăng… tiểu tăng đã làm người xuất gia, sao có thể lưu luyến phàm trần tục sự chứ…” miệng nói vậy, nhưng mắt vẫn liếc nhìn bộ ngực đầy đầy đặn của Tần phu nhân.Cái liếc này không chỉ bị đôi mắt mẫn tuệ của Mạnh Thiên Sở nhìn ra, đương nhiên càng không qua mắt được người dày dạn kinh nghiệm như Tần phu nhân.Nàng vẫn nắm cổ tay Hư Tùng, ha ha cười duyên, cố ỹ ưỡn ngực, ánh mắt đung đưa, chớp chớp nhìn tiểu hòa thượng.Hư Tùng từ bé đến giờ ở trong rừng sâu xuất gia, tâm tư thanh tịnh, nhưng dù sao, hắn cũng còn quá trẻ, chuyện nam nữ hoàn toàn không có kinh nghiệm, làm sao chịu nổi sức hấp dẫn của Tần phu nhân chứ. Toàn thân hắn tê dại, tay buông lỏng, chồng bát đĩa đang cầm lập tức rơi xuống đất, vỡ tan.Huyền Âm niệm một tiếng phật hiệu: “Nam mô a di đà phật!”Tần phu nhân lúc này mới chịu buông tay hắn ra, khanh khách cười. Hư Tùng trộm nhìn sư phụ, thấy ánh mắt nghiêm khắc của lão, liền vội vàng cúi xuống thu dọn mảnh bát, rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Có điều, ra đến cửa, hắn vẫn ngoái cổ lại liếc nhìn Tần phu nhân một cái. Một lát sau, Hư Tùng cầm mấy cái bát khác vào, đưa cho những người còn lại. Tần phu nhân trêu đùa hắn cũng đã đủ, không làm hắn khó xử nữa, lúc này ánh mắt quyến rũ không rời khỏi thư sinh Trương Chấn Vũ ngồi đối diện.Bắt đầu ăn cơm, Trương Chấn Vũ cắm cúi ăn, không để ý gì đến Tần phu nhân cả. Tần phu nhân nũng nịu nói: “Trương công tử, ta không với tới bát rau trước mặt ngươi, ngươi gắp rau cho ta được không?” thanh âm ôn nhu có thể khiến xương cốt người ta mềm ra.Tần Dật Vân ngồi bên cạnh vội nói: “Nương tử, để ta giúp!” Hắn vừa định vươn đũa ra, Tần phu nhân hừ một tiếng, lấy đũa gõ nhẹ vào cổ tay hắn một cái “Ai khiến ngươi, ăn cơm đi!”Tần Dật Vân xấu hổ rút tay lại, bất quá, dường như hắn đã quen, liền cúi đầu ăn, không dám phản ứng gì.Nha hoàn Tễ Văn đứng phía sau hầu hạ, bước lên cúi người nói: “Phu nhân, để nô tỳ giúp, được không?”“Đứng ra một bên đi!” Tần phu nhân quay đầu quát lớn.Tễ Văn vội vàng câm miệng, lùi về. Lúc này Tần phu nhân mới chậm rãi xoay người lại, ánh mắt mê hoặc nhìn Trương Chấn Vũ: “Trương công tử! Giúp ta được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương