Hình Danh Sư Gia

Chương 38: Khám nghiệm tử thi



Mạnh Thiên Sở bảo Tần Dật Vân đưa thi thể phu nhân đến sương phòng bên cạnh Đại hùng bảo đi ện, rồi bắt đầu kiểm nghiệm thi thể. Chỉ có Tần Dật Vân đứng chờ bên ngoài sương phòng, những người còn lại đều tập trung ở Đại hùng bảo điện.

Váy của Tần phu nhân đã bị tụt xuống quá gối, không rõ là nàng tự cởi khi đi vệ sinh, hay là bị hung thủ kéo xuống lúc cưỡng gian, cũng có thể là cởi lúc thông dâm?

Mạnh Thiên Sở cởi quần áo thi thể, lấy cái nhiệt kế trong valy của mình ra, đo nhiệt độ thi thể. Sau đó hắn quan sát một lượt, thi ban bắt đầu xuất hiện phía cuối tứ chi, màu tím hồng mờ nhạt. Thi cương cũng xuất hiện tại một số vị trí nhỏ trên cơ thể.

(Chú thích: “thi ban”: huyết dịch sau khi ngừng chảy trong hệ thống huyết quản, do tác dụng của trọng lực chìm xuống phía dưới mà hình thành.

“thi cương”: hiện tượng cơ thể cứng lại sau khi chết)

Sợi dây thừng thắt cổ Tần phu nhân là loại dây bình thường, lớn cỡ ngón tay út. Vết hằn trên cổ do dây thừng gây ra khá đậm, da như muốn lột hết ra, mép vết thương có sung huyết. Xương sụn ở cổ bị gãy, làm cổ bị gập về phía trước.

Trên cổ chỉ có duy nhất một vết hằn do dây thừng gây ra, ngoài ra không tìm thấy một dấu vết đặc biệt gì khác. Không có dấu hiệu gì chứng minh rằng Tần phu nhân bị giết bởi một cách khác sau đó mới ngụy trang thắt cổ tự tử.

Đầu Tần phu nhân bị tụ huyết, da mặt sưng tím. Kết mạc, da, niêm mạc lợi xuất huyết rải rác một số nơi. Ngoài ra Mạnh Thiên Sở cũng không tìm thấy nơi nào khác trên cơ thể bị ngoại thương. Hắn bước đầu kết luận Tần phu nhân do dây thừng thắt vào cổ, làm hô hấp cũng như tuần hoàn máu bế tắc, dẫn đến tử vong.

Sau đó hắn kiểm tra hạ thân Tần phu nhân, màng trinh đã rách từ lâu! Hắn lại lấy dịch âm đạo của Tần phu nhân, nếu có thể tìm thấy tinh dịch, lại không phải của Tần Dật Vân, có thể đó sẽ là của hung thủ. Đây là manh mối phá án rất lý tưởng.

Có điều lý tưởng tốt đẹp như vậy, sự thật lại thường thảm khốc. Mạnh Thiên Sở lấy dụng cụ ra, tiến hành xét nghiệm tìm tinh dịch. Kết quả âm tính, nghĩa là không có tinh dịch trong âm đạo Tần phu nhân! Điều này chứng tỏ trong khoảng thời gian này Tần phu nhân không hề quan hệ với bất cứ người đàn ông nào, ngay cả Tần Dật Vân cũng không. Chẳng trách Tần Dật Vân phải lén lút đi tìm nha hoàn Tễ Văn giải sầu.

Không có vân tay, không dấu chân, cũng không có tinh dịch, Mạnh Thiên Sở không thể nhìn thấy bất cứ một manh mối nào để phá án!

Lúc đầu hắn cứ tưởng vụ án này khá đơn giản, vì ngoại trừ người chết, chỉ có mười người trong chùa, phạm vi rất hẹp. Không ngờ rằng vận khí của hung thủ quá tốt, không hề để lại một manh mối, dấu hiệu nào. Không có manh mối, phá án làm sao?

Xem ra, chỉ có thể dùng cách phá án truyền thống của người xưa thôi. Hắn lập tức gọi mọi người cùng tập trung vào đại điện. Trong điện, mấy ngọn đèn chiếu sáng mờ nhạt, làm người ta cảm thấy mông mông lung lung.

Mạnh Thiên Sở đứng giữa đại điện, nhìn mọi người đứng xung quanh một chút, rồi nói: “Tần phu nhân đã chết, bị treo cổ trong nhà vệ sinh. Bây giờ mới canh ba, đến hừng đông còn hai canh giờ nữa, đến lúc đó mới có thể xuống núi báo án. Để tránh cho hung thủ đào tẩu, hoặc tiếp tục giết người, cũng vì an toàn của chính chúng ta, trước khi bộ khoái nha môn đến, Mạnh mỗ chịu ủy thác của ông chủ Tần, phụ trách việc truy bắt hung thủ…”

Hạ Vượng cười lạnh: “Ngươi phụ trách? Ngươi là tri huyện đại lão gia hay là thần bộ lục phiến môn? Dựa vào cái gì?”

Mạnh Thiên Sở cũng cười lạnh: “Bỉ nhân là hình danh sư gia ở huyện Nhân Hòa tại Hàng Châu! Tại đây, trước khi nha môn phái người đến tiếp quản vụ án này, ta được người nhà nạn nhân nhờ vả, tạm thời phụ trách vụ này, ông chủ Hạ thấy có gì không ổn sao?”

“Đương nhiên không ổn, cực kỳ không ổn!” Hạ Vượng phủi phủi vạt áo trước “Cho dù ngươi làm hình danh sư gia gì gì đó, Hàng Châu cách nơi đây hàng trăm dặm, ngươi đến đây làm gì, nói ta xem, tốt nhất là lập tức đến nha môn báo án, để họ làm việc này, không đến lượt ngươi nhúng tay.”

“Vậy sao? Vì sao ông chủ Hạ e ngại Mạnh mỗ tra án nhỉ? Hay là trong lòng có quỷ?”

Hạ Vượng cứng cổ nói: “Ngươi nói gì ? Trong lòng ta có quỷ? Vừa rồi ta đang ở trong phòng ngủ ngon, nghe thấy bên ngoài kêu khóc thảm thiết, chạy ra xem mới phát hiện người này treo cổ, liên quan gì đến ta?”

“Ai có thể chứng minh ngươi ngủ trong phòng?”

Hạ Vượng chỉ tay lão đầu: “Bộc nhân của ngươi có thể làm chứng, lúc ấy hắn cũng ở trong phòng ngủ.”

Mạnh Thiên Sở nhìn lão đầu: “Lão có thể chứng minh không?”

“Ta….” Lão đầu len lén nhìn Hạ Vượng, nói: “Ta đặt mình lên giường là ngủ liền, ta không rõ hắn ngủ khi nào, có ra ngoài lúc nào không, ta thật sự không rõ, ta ngủ rất say.”

Mạnh Thiên Sở cười nói: “Như vậy đúng rồi, ông chủ Hạ, ai có thể đảm bảo ngươi không thừa dịp lão đầu đang ngủ, vụng trộm chuồn ra, thừa dịp Tần phu nhân đi vệ sinh, treo cổ nàng?”

“Ngươi ngậm máu phun người!” Hạ Vượng quát, chỉ tay thẳng mặt Mạnh Thiên Sở: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám nói xấu ta, ta sẽ không khách khí với ngươi!”

“Vậy sao?” Mạnh Thiên Sở cười lạnh: “Chậm rãi đến trước mặt hắn, ung dung nói: “Ông chủ Hạ, ta nói xấu ngươi, ngươi làm gì được ta?”

Hạ Vượng trừng mắt, vung tay đấm một cái thật mạnh về phía Mạnh Thiên Sở. Nhanh như chớp, Mạnh Thiên Sở đã dùng tay phải bắt được tay Hạ Vượng, rồi bẻ quặt về phía sau. Mạnh Thiên Sở dùng sức một chút, đá vào chân trụ của Hạ Vượng, quật hắn nằm dán xuống mặt đất, vẫn nắm chặt tay hắn, cười lạnh: “Còn dám động thủ?”

Chiêu này quả thực lợi hại, Hạ Vượng bị chế phục trên mặt đất, cánh tay bị bẻ tuy không gãy nhưng rất đau, hắn không dám động đậy mà cũng không thể động đậy, đành phải cầu xin tha thứ.

Khi Mạnh Thiên Sở còn học ở học viện, cũng được học qua về các thế võ tự vệ, giao đấu; khi về đơn vị nhận công tác cũng luyện tập không ít, hơn nữa thân thể của Mạnh thiếu gia này cũng khá cường tráng, còn Hạ Vượng lại không biết võ công, nên Mạnh Thiên Sở có thể thoải mái chế phục hắn.

Thấy hắn cầu xin tha thứ, lúc này Mạnh Thiên Sở mới buông tay, cười lạnh: “Ta khuyên ngươi nên thành thật, nếu không ta sẽ nói ngươi là nghi can chính, trực tiếp đưa đến nha môn địa phương để xử lý!”

Hạ Vượng xoa xoa bả vai, tuy không dám ra mặt chống đối, nhưng vẫn còn lầu bầu: “Ta không giết Tần phu nhân…. Ta giết nàng vì cái gì chứ?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...