Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 58: Phiền phức bạn thuở ấu đem lại



Sáng nay tỉnh dậy,chân tôi cũng khá hơn chút nhưng chẳng thể đi lại được.Con nhỏ kia chơi lầy thật đấy,muốn ném thẳng cái dao vào mặt nhỏ đó ghê…Bố tôi gọi tôi dậy sớm để chở tôi đi học,bởi bố còn phải đi làm nữa.Tôi nhảy lò cò đi khắp nhà,va chỗ này va chỗ nọ,thốn..T^T.Mãi mới chuẩn bị xong,tôi với bố dắt xe ra chuẩn bị đi thì bỗng có người thắng xe lại trước cửa nhà tôi.Tôi giật mình,là cái tên Thiện Ân.

“Yo~”

“Cậu đến đây làm gì??”

“Đưa cậu đi học chứ làm gì?”

“K…không cần!!Bố tôi chở đi rồi…”

Bố tôi bỗng từ đâu ngoi lên,nhìn mặt bố hớn hở khi nhìn thấy hắn lắm.Bộ bố quý hắn rồi sao??

“Chú!!”

“Ờ!Chú mày đến đúng lúc lắm.Chở con bé này đi học nhé,nó làm muộn giờ làm của ta rồi.”

“Vâng!!”

Nói xong bố tôi leo lên xe phóng thẳng đi luôn. Êu ơi phũ kinh khủng…Tôi nhảy lò cò mở cổng ra,tôi nghĩ hắn đi xe máy chứ,nhưng không phải.Hắn đã dùng chiếc xe “tình yêu” của hắn và Nguyên.Cứ nghĩ rằng hắn chỉ dùng chiếc xe này khi đi cùng Nguyên thôi chứ.Hắn…tính quên đi sao?

“Cái xe này…”

“Thấy nó bụi quá nên dùng thôi…”

“Cậu muốn quên hết à?Nguyên ấy…?”

“Cái gì trong quá khứ thì để yên vậy đi.Cái xe này còn dùng được mà,phải không?”

“…”

“Thôi lên đi,khổ!Bọn tôi chia tay rồi…”

Chia tay?Trong khi hai người vẫn yêu nhau rất nhiều.Giáng Sinh Nguyên đã gửi cho hắn và tôi một tấm thiệp,mới hôm Valentine cũng có một cái.Càng nghĩ càng buồn,vậy nên tôi cứ lặng im nhìn chiếc yên xe sau mà không dám lên.Tôi mà ngồi lên đó thể nào Nguyên cũng buồn lắm,mặc dù cô ấy không biết nhưng tôi cảm thấy rất có lỗi.Tôi chợt nhớ ra chiếc áo sơ mi hôm qua tôi mặc của hắn,mẹ tôi đã giặt và phơi khô nó rồi,nó đ được gấp rất cẩn thận và để trong một chiếc túi.Gì chứ mẹ tôi làm việc này nhanh lắm.Tôi lấy ra và đưa cho hắn

“À cái áo của cậu…”

“Ừ!!Bộ quần áo của cậu…tôi để nhà,chút qua mà lấy!”

“Cậu…-.-“

“Thế có chịu lên không,cho đi bộ đấy!”

“…”

Tôi đang nghĩ ngợi thì hắn vặn chìa phóng thẳng đi luôn.Sao hắn giống bố tôi vậy không biết,thật phũ phàng T^T.Hắn ta để tôi đi bộ thật hả,vậy đón tôi đi học làm gì?Cái tên trời đánh ấy…Bỗng tôi lại chợt thấy hắn đang đi xe tới từ một con đường khác,hắn trêu tôi.Tưởng bị bỏ đây rồi chứ,nhưng dù sao thì cũng chẳng dám lên.

“Haha!!Nhìn cái mặt cậu kìa,lên nhanh!!”

“…”

Hắn ta lại lườm tôi,lại là cái ánh mắt hồi tối hôm qua.Cái ánh mắt ấy khiến tôi sợ,hắn ta biết điểm yếu của tôi rồi nên bắt đầu có kế dùng nó đây mà.Thật sự là cũng sợ lắm, hắn đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy cơ mà.

“Tác phong nhanh nhẹn,nào nào nào!!!”

Tôi giật mình vì cái câu thúc giục của hắn và nhảy phóc lên xe.Tôi đã ngồi lên nó rồi,tôi ngồi rồi.Tớ xin lỗi Nguyên ơi,Nguyên đánh tên Thiện Ân này chứ đừng đánh tớ.Hắn ném tôi cái mũ bảo hiểm và bắt đầu vặn chìa phóng đi. Tôi thích cảm giác gió thổi vào mặt và tóc,nhưng chẳng vui gì cả. Đi cùng hắn nên tôi cứ phải núp sau lưng hắn và dùng hai quyển vở che mặt của tôi đi. Để nhỡ nhỏ Linh kia theo dõi thì không biết ai ngồi đằng sau.Tóc tôi ngắn nên có nhìn giống con trai không nhỉ? Đời nào,làm gì có con trai có dáng người nhỏ tý xíu giống tôi,chắc chắn là sẽ bị nghi ngờ sớm. Đến trường lẹ đi còn xuống…Hắn ta không vào trường mà lại rẽ ra chỗ mấy quán bên ngoài trường để gửi xe.

“Sao gửi đây?Trong trường có nhà để xe mà…”

“Đồ ngốc!!Chút đi về thể nào Linh cũng đi xe ô tô đến.Tôi không thích nhìn mặt nhỏ đó!!”

“…Bạn bè với nhau mà vậy à…haha“

“Trước kia thì Linh không vậy đâu,nhưng tại sao lớn lên lại…”

Tôi biết câu trả lời đấy,chắc chắn cậu cũng đã biết nhưng giả ngu thôi.Vả lại lớn lên,người ta biết được xã hội này lắm mặt như thế nào,vậy nên họ cũng sẽ hình thành những tính cách khác.Một là xấu,hai là tốt,vậy đấy.Nhưng từ đây đến trường bình thường thì rất chi là gần, đến hôm nay sao nó lại xa đến vậy,cái chân của tôi liệu có chịu nổi không đây.Và leo lên cái cầu thang kiểu gì,cảm giác như cái mặt nó sắp bị hấp diêm mặt đất…T^T.

“Lên tôi cõng…”

“Dạ thôi!Trên trường còn lắm người thích cậu hơn nhỏ Linh đấy…”

“Sợ gì!Coi như tôi giúp người khuyết tật thôi!!Ahaha!!!”

…Rồi giờ cậu muốn ăn một cái đạp của tôi không -.-?Tự dưng hắn cởi áo khoác của hắn ra và đội lên đầu tôi.Hắn ta định làm cái gì không biết.Rồi người tôi bỗng bị nâng lên,hắn vẫn cố cõng lấy tôi.

“Che cái mặt ngu ngu của cậu đi!Tôi sẽ cố tránh mấy đứa con gái.”

“…”

“Cậu là cái đứa con gái mà tôi cõng nhiều nhất đấy!!Nên cảm thấy hạnh phúc đi!!”

Mặc dù hắn đang tự đắc,bình thường tôi sẽ chêm thêm vài câu để hắn khỏi cái tự đắc ấy đi.Nhưng bây giờ,tôi lại đang cảm thấy ngại ngùng và chỉ biết im lặng.Cái cảm giác như cái lúc hắn nói hắn ta cần tôi (đại loại vậy),càng ngày càng gần,càng ngày càng thêm quen thuộc.Chính tôi cũng đã từng trải qua vậy sao tôi không thể nào nhận ra được.Tôi cảm nhận từng hơi ấm của hắn,tấm lưng gầy của hắn,tôi đã dựa đầu lên vai hắn và tôi lại đang muốn ôm chặt lấy hắn hơn.Quen thuộc lắm rồi…

Được một lúc thì tôi lại được hạ xuống,có vẻ như đã đến được lớp và đúng chỗ ngồi của tôi rồi.Tôi nghe thấy hắn thở dốc nhiều lắm,chắc hắn mệt.Nhưng tôi cũng có nặng lắm đâu,tại hắn yếu.Thôi thì dù sao cũng nên cảm ơn hắn một tiếng.Tôi kéo cái áo của hắn xuống đầu định cảm ơn hắn,nhưng chẳng hiểu sao cổ họng tôi nó cứ chần chừ,như kiểu khó nói lắm,cảm ơn ấy…

“C…c…cảm…”

“Ờ!Không có gì…Hừ…”

“T…trả cậu áo…”

“Giữ lấy, đang nóng đây!!!”

Và giờ,sau khi nghe hắn nói vậy,tôi muốn cầm chặt cái áo của hắn,muốn ôm lấy nó.Tôi thích cái mùi áo của hắn ghê,chắc bị nghiện mùi này rồi.Cảm thấy thật hạnh phúc…hiuhiu.Suốt cả một buổi học, đầu óc tôi cứ để đi đâu,tôi cứ nghĩ linh tinh về cái cảm giác mà mình sắp nhận ra được kia. Đến lúc cô gọi lên đọc bài thì tôi cứ ngơ ngác,chẳng biết đọc cái khỉ gì.Hmm…Lại cảm thấy mệt mỏi rồi.

Tan học,tôi thấy hắn cứ lén lút ở cửa lớp.Cứ kiễng chân lên để nhìn cái gì đấy bên ngoài cổng trường.Tôi cũng tò mò nên ngó ra xem. Ồ,một cái xe ô tô coupe màu đen đang đỗ trước cổng trường.Cô ta đã đến đây để đón hắn rồi.Tôi nhìn lên khuôn mặt hắn,hắn đang trầm tư suy nghĩ hay sao ấy. Được nhìn kỹ hắn như thế này,thấy hắn đẹp trai thật đấy và ngầu nữa.

“Này!Cậu có leo tường được không?”

“Ờ…bình thường thì có,nhưng cái chân này thì…Mà khoan,cậu tính làm gì?”

“Trèo tường ở sau trường,phải qua mắt được Linh!!”

“Trèo rồi bị bảo vệ bắt là ăn đủ đấy.”

“Sợ gì. Đi!!”

Hắn ta kéo tôi đi luôn mà chẳng để tôi quyết định gì cả. Đứng bên dưới cái bức tường cao sang của ngôi trường tôi,tôi chỉ có tròn vo đôi mắt ra mà nhìn.Cao thế này thì vô vọng rồi,tôi lùn tịt này trèo bằng hi vọng thôi.Hắn ta quỳ xuống và bảo tôi lên,lại định cõng tôi để lên đấy nữa,tên khùng ấy!

“Không phải lên lưng.Ngồi lên vai tôi ấy!!”

“Vai cậu á…”

Hực…tôi ngồi chuẩn xác lên đôi vai của hắn.Hắn đứng phắt dậy làm tôi giật mình ôm lấy đầu hắn.Chịu thôi,chịu thôi!Mau thả xuống…T^T..

“Bỏ tay khỏi mặt tôi!!Tôi chẳng thấy quái gì hết…”

“T..thả xuống đi!Cao này sợ ngã lăn quay ra mất…Hức hức.”

“Bình thường gan to lắm mà!Bám tay vào tường rồi treo lên,mang tiếng vệ sĩ mà vậy à?”

Thật ra thì nhờ hắn mà đầu tôi cao hơn bức tường được chút.Trông cũng dễ trèo hơn rồi,tôi đặt tay lên và đẩy người lên theo,dùng chân trái đứng lên một phát là được.Hồi chân tôi còn chạy nhảy được thì chắc ngày nào tôi cũng bật tường,mấy cái tường thấp hơn thôi thôi…haha.Uồi,bây giờ mà nhảy xuống thì tôi đi viện luôn…Hắn ta cũng với tay lên bám chặt lấy tường và cũng bật lên một cách dễ dàng.Cao có lợi vậy không biết,mà hắn làm thành thạo lắm,chắc làm trò này mấy lần liền rồi.Hắn nhảy xuống trước,chiếc áo khoác của hắn tung bay,khi chân tiếp đất thì cái áo nó cụp xuống.Nhìn ngầu lắm,rất ngầu.Hắn quay về phía tôi rồi đưa tay lên,kiểu như hắn định đón lấy tôi vậy.

“Nhảy xuống đi!Tôi đỡ!!”

“Đỡ được không đấy?”

“Được…”

Cái từ “được” của hắn ngân dài ra,nghe chẳng chắc chắn chút nào.Hắn ta làm tôi chần chừ,chưa bao giờ cảm thấy nhảy từ cao xuống mà thấy khó khăn như lúc này.Nhỡ hắn không đỡ được rồi cả hai đứa thành “khuyết tật đảng” luôn thì khổ…Bỗng có tiếng đàn ông vang vẳng đằng sau lưng tôi,phía trong trường, ông bảo vệ đã chạy tới đây và phát hiện ra tôi.

“Này cô kia!!!”

“Chết cha…”

Theo phản xạ,tôi bất giác nhảy xuống luôn.Hình ảnh hắn đang được phóng to dần dần trong đôi mắt của tôi.Càng ngày càng rõ nét,càng ngày càng ấm áp.Hắn bắt được tôi mà ôm chặt lấy,tôi cũng vậy.Hắn đã đỡ được tôi,không sao cả này,lành lặn này,ahahaha!!!Tôi định đẩy hắn ra nhưng hình như có gì đó ngăn cản tôi lại,hắn như đang ôm chặt lấy tôi mà không chịu buông ra.S..sao vậy?Tôi không dám nói năng hay cử động,cứ đứng lặng trong vòng tay hắn. Vài giây sau thì hắn mới chợt đẩy tôi ra và gãi đầu,rồi hắn lại chạy đi luôn.Thiện Ân…Trong phút chốc,hắn bắt được một chiếc xe taxi và gọi tôi lên.Khi xe bắt đầu đi thì hắn ngồi thở dài,hắn ta chắc lại mệt lắm.

“Ngồi cùng xe với cô ta cũng có sao đâu mà,cậu cần gì phải trốn tránh nhiều vậy?”

“Mặc kệ tôi!Cậu đâu biết cái cảm giác bị cậu ấy bám dính chặt lấy mình.”

“Phải,nhưng tôi biết cảm giác bị cô ta chơi xỏ đấy,cậu biết không?”

“Ừ thì không!Tôi đang giúp cậu khỏi cậu ấy còn gì nữa!!”

“Rồi rồi,khổ ghê!!”

“Vô ơn!! -.-“

Nói chung thì cô ta đúng là kẻ phiền phức đúng nghĩa.Cho về sống cùng anh họ tôi luôn,cho nó hợp.Mà..hành động lúc nãy của hắn là ý gì?Lúc đó trong lòng hắn đang nghĩ gì vậy?...Trời,nhớ lại mà ngại quá.Biết là ngại nhưng cũng không gạt ra khỏi đầu được mà cứ thắc mắc và băn khoăn mãi.

“Ah~Bây giờ còn sớm,chán về nhà ghê!!Hay đi bar nhỉ?”

“Không được!!”

“Haha!!Tôi đùa vậy.”

Hắn ta đã từng đi bar rồi,tôi chắc chắn đấy.Hồi bị Nguyên nói lời chia tay,hắn ta dám vào đấy nhậu nhẹt say xỉn đến khuya còn chưa chịu về. Ở trong cái chỗ ầm ĩ,toàn mùi rượu ấy có gì vui đâu cơ chứ.Cũng chỉ có mấy em xinh xinh nhảy qua nhảy lại nhìn phát ghét.Hắn ta sẽ bị tôi cấm tuyệt đối không được bước chân vào đấy,nếu có gan thì tôi sẽ cho ăn đấm nằm viện.Hm…chắc gì tôi đã được quản lý hắn chặt chẽ ở mọi nơi mọi lúc đến tận tương lai được.Nếu nhỏ Linh kia cứ tiếp tục ám hại tôi vậy,tôi sẽ đành phải bỏ nghề.Thôi thì sống sao thì sống.

Đến nhà hắn,tôi nhảy lò cò lóc cóc đi vào.Hắn ta có vẻ như đang rất muốn giúp đỡ tôi nhưng thôi xin.Mặc dù nhỏ Linh chắc vẫn đang ở trường tôi mà không có ở đây,thì cô ta cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình những tai mắt khác. Đó là cả một số lượng đông người hầu của nhà hắn,bọn họ ưa thích cái giàu sang và sắc đẹp nên chẳng ưa gì tôi đâu,bởi tôi thiếu chúng.Thấy tôi đang trên lưng hắn thì chắc chắn sẽ có chuyện,tốt nhất đừng động chạm gì vào người hắn.Nhảy vài ba bước là tôi thấy mệt nên động tý là nghỉ.Hắn ta tỏ ra khó chịu nhưng lại vẫn cứ chờ tôi đi cùng.Rồi bỗng hắn đứng yên một chỗ mặc dù tôi đã đi qua hắn.

“Bám vào vai tôi,không sao đâu!!”

“Ờm…”

Nghe hắn nói,chắc bám nhờ thôi thì cũng không sao đâu.Dù gì thì bọn họ cũng sẽ cười tôi vì cái chân này thôi.Chắc cái sự sung sướng ấy sẽ lấn áp sự ganh ghét ngay thôi,thoả mãn còn gì.Hắn ta bỏ tay vào túi mà đi tỏ vẻ thờ ơ lắm,nhưng thật ra có vẻ hắn rất quan tâm tới tôi.Thỉnh thoảng hắn lại liếc sang chỗ tôi,quan sát từng cử động một. Đi được nửa sân nhà hắn thì bỗng có ai đó kéo tay tôi lại,xém ngã.Tôi quay ra và bất ngờ,anh Minh đang cầm chặt lấy tay tôi và thở hồng hộc.Hình như anh ấy đã chạy,chạy một cách vội vàng,không kịp thở đến đây.Có vẻ như anh ấy đã rất lo lắng cho tôi,vui thật đấy. Được người mình thích lo lắng cho thì tất nhiên là rất vui,mặc dù không được phép khiến người khác lo lắng.Nhưng niềm vui này lại không được lớn cho lắm,nó chỉ khiến tôi cười mỉm.

“Tú!!”

“A..Anh Minh..”

“Chân em ổn chưa?”

“Dạ, đỡ hơn rất nhiều rồi anh.”

“Lên lưng anh cõng!!”

Anh ấy quỳ xuống và tôi thì cứ thế trèo lên không chút ngại ngùng,như kiểu là quen rồi ấy.Ahaha…Anh Minh đưa tôi đi hết nửa đường sân còn lại.Không khí thì chắc chắn vẫn như thường lệ,rất ngột ngạt và căng thẳng.Mối quan hệ giữa anh Minh và hắn đang ngày càng tồi tệ đi,tất cả là tại tôi.Con nhỏ Tú độc ác,xám hối đi…Vẫn là hai hàng người hầu trải dài ra để chào hắn,và khi nhìn thấy tôi,bọn họ vẫn giương đôi mắt khinh bỉ để nhìn tôi.Mọi chuyện vẫn chưa được sáng tỏ sao?Rằng tôi không hề thích hắn như đã nói tối qua với nhỏ Linh.Hắn đi qua họ một cách im lặng,khuôn mặt hắn thoáng thấy một sự khó chịu lắm,rất khó chịu.Anh Minh vẫn chưa biết tôi sẽ nghỉ việc ở chỗ hắn một thời gian và qua thư viện làm,nên anh ấy vẫn nghĩ sẽ đưa tôi vào phòng hắn.Tôi định nói cho anh ấy thì bỗng có cái gì đó đổ xuống.Tôi giật mình.Người của hắn ướt nhẹp và một cái xô nước đã rơi xuống sàn.Một cái bẫy do bọn người hầu hay nhỏ Linh gây ra? Đã đánh nhầm người rồi.

“Thiện Ân!!”

Hắn ta thở dài một cái rồi vẫn thế mở cửa vào trong mà không nói năng gì cả.Hắn ta bỏ qua??Chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy?Trong những lúc này chắc chắn hắn sẽ phải nổi khùng lên chứ,tại sao lại..??Cái tên bất bình thường nhất thế giới ấy…đang nghĩ gì không biết.Tôi bảo anh Minh đưa tôi đến thư viện và kể cho anh ấy nghe về sự thay đổi công việc của tôi. Anh ấy cười mỉm,một nụ cười dịu dàng. Đến trước cửa thư viện tôi ngẩng mặt lại xem có bẫy giống ở phòng hắn không nhưng thật may là không có.Anh Minh từ từ mở cửa ra,mọi chuyện vẫn yên bình.Bọn người hầu không biết tôi sẽ làm ở đây đâu nên mới đặt sai bẫy đây.Tôi thở dài thư giãn cơ thể và tựa lên vai của anh Minh thì bỗng một con gián đập vào mắt tôi.Nó đang ngo ngoe cái râu nâu nâu trên sàn.Cái khỉ gì vậy!!!!

“A!!!!!...>__<”

“Sao lại có gián ở đây?”

Anh ấy tự hỏi rồi dẫm bẹp con gián.Con gián ấy chết lăn quay cu đơ dưới bàn chân phũ phàng của anh ấy.Một nơi sạch sẽ như thế này làm sao mà có gián được cơ chứ.Lại là một trò của hội Linh kia sao?Bọn họ rảnh hết cỡ,vẫn có thể đoán ra tôi cũng sẽ ra vào chỗ này. Anh ấy đặt tôi xuống ghế và tiếp tục đi dọn con gián đáng ghét kia đi.Tôi chỉ co rúm người lại mà nhìn từng hành động của anh ấy và con gián.Mặc dù nó chết rồi nhưng thỉnh thoảng tôi lại thấy nó cử động,thật ra là tôi đã quá ám ảnh chúng nên mới vậy. – Team sợ gián –

Sau khi hoàn tất công việc với con gián ấy,anh ấy quay lại và cầm chiếc khăn lau lấy tay mình.Phù,vậy là ổn rồi.Anh Minh lại cúi gần chỗ chân tôi và nhấc lên xem xét.Anh ấy tháo cả băng ra và ngó nghía một lúc lâu,thỉnh thoảng anh ấy còn chọt vào nữa,nhột chết.

“Trông ổn hơn hôm qua rồi,nhưng đừng đi lại nhiều.”

“Vâng!”

“Vậy là Ân để em đây làm việc cùng tôi à?

“Vâng,có lẽ cậu ta muốn em tránh xa nhỏ Linh.”

“Ừm,vậy may quá.Hôm nay em cứ nghỉ ngơi nhé.”

“Dạ,sao được??”

“Chân em đau như này không làm gì được đâu,vướng chân tôi lắm…”

“V…vâng…Ô__Ô”

Anh ấy thẳng tính thật đấy. Đúng là tôi sẽ làm vướng chân anh ấy thật, điều đó sẽ là hiển nhiên.Nhưng một mình ngồi chơi trong khi người khác đang làm việc vất vả thì quả là kỳ.Nếu tìm ra được việc gì nhẹ nhẹ thì tôi sẽ cố gắng giúp anh ấy. Đằng nào tôi cũng làm công ăn lương đàng hoàng.Tôi ngó quanh nhưng chẳng có cái gì để làm cả,tất cả mọi thứ anh ấy để đã làm và chuẩn bị sẵn trước lúc tôi đến. Đó đúng chuẩn tính cách của anh ấy,luôn làm việc một cách nhanh gọn và đầy đủ.Tôi mà làm thì còn lâu mới xong được,dọn phòng hắn mà tôi mất cả buổi cơ mà.Cảm thấy ngưỡng mộ và phục anh ấy quá…hiuhiu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...