Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!
Chương 65: Thay đổi
Ngày hôm sau,tôi vẫn cố vác thân mình đi học.Ghế ngồi cạnh tôi vẫn còn trống,hắn vẫn không đi học.Cũng phải thôi,làm gì có chuyện hắn muốn đi học mà nhìn tôi nữa chứ.Chỉ có đứa mặt dày giống tôi mới dám làm vậy.Tôi chỉ ngồi yên một chỗ và không muốn đi đâu,ngồi gục mặt xuống bàn.Thỉnh thoảng tôi có ngẩng lên,nhìn ra ngoài cửa sổ.Bầu trời trong xanh,mây trắng trôi bồng bềnh khiến tâm hồn tôi thanh thản,nhưng trong trái tim tôi,vẫn còn cảm thấy trống vắng một bóng hình của người ấy.Hm..tôi đang cố kiên nhẫn chờ đợi cho chuyện này trôi qua mau đi,cố kiềm chế lại cảm xúc của bản thân.Tôi muốn gặp hắn,tôi lo lắng cho hắn rất nhiều.Tôi cố nhắm mắt lại cho nó an lành thì bỗng bên ngoài đầy tiếng tụi con gái ầm ĩ lên.Có chuyện gì không biết?Tôi quay mặt ra và thấy khuôn mặt của mẹ hắn ta.“Cảm ơn các cháu,thằng Ân nó về nhà rồi.”“Không có gì ạ!!Thiện Ân sao còn chưa đi học hả bác??”“Ừm…nó đang buồn bực chuyện gì đấy,chưa muốn đi học…”Khác hẳn với ngày hôm qua,mặt của bà ta vui mừng hơn,bà ta cười tươi, đôi mắt nhíu lại với vẻ hạnh phúc.Loại bỏ được tôi là bà ta vui đến vậy kia mà,dù gì chuyện này tôi từ bỏ cũng vì bà ta. Đúng là lương tâm nó bớt cắn nhai hơn,nhưng vẫn còn rất nhiều thứ khó chịu trong lòng,có khi nó vừa sinh sôi nảy nở.Tôi nhìn vào nụ cười của bà ta,chẳng biết nó là giả tạo hay không,nhưng nụ cười của bà cũng khá đẹp đấy thôi. Đâu cần lúc nào mặt cũng nhăn như khỉ ăn gừng chứ,bộ không biết mệt hả?Giờ học hôm nay,tôi cũng khá tập trung được,chỉ cần chút nữa thôi là mọi chuyện sẽ ổn phải không?Liệu tôi với hắn có thể làm bạn bè với nhau nữa.Nếu hắn còn đi học,tôi sẽ cố gắng bắt chuyện,nếu có thể.Ngày hôm sau và hôm sau nữa,hắn cũng chưa đi học.Có khi nào hắn chuyển trường rồi không?Thiện Ân,xin cậu đừng làm vậy mà.Tôi muốn mọi chuyện trở lại như trước,có được không?Tôi muốn làm bạn với cậu,muốn nhìn thấy nụ cười của cậu.Vậy là,không thể được nữa rồi sao?Bây giờ,tôi đang về nhà sau khi tan học, đi đến đoạn đầu ngõ nhà tôi.Bình thường chỗ này rất vắng,thỉnh thoảng mới có người đi qua,mặc dù đường phủ nhựa như ngoài đường,kể cả ban ngày. Đến tối đèn bật sáng trưng nhưng cũng chẳng ai lui tới.Có lẽ vì vậy nên khu nhà tôi rất yên tĩnh.Bỗng một cái xe ô tô phanh gần chỗ tôi đang đi,một vài người áo đen chạy xuống cầm chặt lấy chân tay tôi.Khỉ gió,bắt cóc giữa ban ngày à?Tôi vùng vằng rồi dùng nội công thâm hậu của mình để đánh túi bụi bọn chúng.Bọn chúng cao to còn có võ nữa nên tôi đánh không lại,tôi đành phải bỏ chạy.Bọn chúng đuổi theo nữa,còn chút xíu nữa là về nhà rồi,mấy mét nữa thôi.Mà tôi làm gì có thù oán với ai đâu mà bị bắt cóc,rượt qua rượt lại vậy!!Bọn chúng chạy nhanh hơn tôi nghĩ,cuối cùng tôi bị túm lấy cổ áo thoát không nổi.“Là thầy đây,bình tĩnh nào.”“Thầy?”Tôi quay đầu lại nhìn,cái vóc dáng người cao to đen hôi thì đúng chuẩn là thầy rồi.Sao thầy lại muốn bắt cóc tôi?Chẳng lẽ thầy là xã hội đen sao??Không thể nào!!!!!!“Có người muốn gặp em.”“D..dạ?”Thầy đưa tôi lên xe ô tô và phóng đi.Ngồi bên cạnh tôi là thầy và một người áo đen khác nữa.Bên trên cũng có hai người áo đen. Đen như vậy thì đúng chuẩn là xã hội đen còn gì nữa.Người nào muốn gặp tôi thì gặp luôn chứ đâu cần phải thuê cả những người này để bắt tôi gặp.Thuê được những người như thế này thì chắc hẳn phải giàu lắm,vậy thì tôi biết chắc là ai rồi.Chậc…bây giờ nhận ra thì cũng đã quá muộn,muốn trốn khỏi cái xe này cũng khó.Xe dừng lại trước một quán café,trông cũng khá đẹp và sang trọng.Cánh cửa tự động mở ra,quán café thơm mùi sữa và sinh tố.Kính bao phủ quán ở phía quán đối diện với mặt đường.Bàn ghế sạch sẽ,làm bằng gỗ được xếp gọn gàng theo một cách bố trí khá độc đáo.Họ đưa tôi đến một chỗ ngồi ở góc quán, ở đó cũng đã có một người đang ngồi đợi,hẳn là đang đợi tôi. Ô, đúng như tôi nghĩ,là bà mẹ của hắn ta.Bà ta còn muốn gì nữa,chuyện này vẫn chưa đến hồi kết thúc được sao?“Bà chủ,tôi đã đưa con bé đến.”“Tốt lắm,mau đi đi.”“Vâng.”Những người áo đen lần lượt đi ra ngoài,chỉ còn lại mình tôi với bà ta ở góc quán.Bà ta đưa tay về phía đối diện và mời tôi ngồi.Tôi cũng đành ngồi xuống.Bà ta ngồi vắt chéo chân,tay đặt trên đùi,thể hiện rõ sự tự tin,uy lực của bà ta.“Cô uống gì?”“Gì cũng được ạ.”Bà ấy gọi một cốc café sữa đá cho tôi,giống như của bà ta.Cứ gọi đi,tôi không uống đâu mà lo.Hai chúng tôi vẫn im lặng cho đến khi cốc café được mang tới,bà ta mới bắt đầu cuộc trò chuyện.“Tôi vốn thẳng tính,không thích nói vòng vo,vào thẳng vấn đề nhé?”“Vâng!”Tại sao cô lại yêu con tôi?“Tại sao cô lại yêu con tôi?”Ok,biết mà.Rồi sau đó nói thật thì chắc chắn bà ta sẽ không tin đâu,tốt nhất là cứ hỏi bà ta cho chắc ăn đã.Chưa bao giờ tôi nói chuyện với một người mà phải chọn lựa kỹ lưỡng từng từ một như thế này cả.Phiền thấy cả mồ…Mau mau kết thúc cuộc trò chuyện này đi,bà ta lại làm tôi cảm thấy khó chiu nữa rồi.Với cả đôi mắt của bà ta cũng khá giống hắn,làm tôi không nhớ tới hắn thì không được.“Cháu nói,thì bác có chịu tin không?”“Cứ nói đi.”“…Không vì cái gì cả…”“Không vì cái gì ư?Tiền bạc,nhan sắc,…không vì cái gì ư?”“Phải.Bọn cháu làm bạn với nhau cũng được gần 2 năm rồi,nếu là vì mấy cái vật chất thì cháu đã thích cậu ta từ lâu rồi, đằng này lại khác.Cháu chỉ vừa mới nhận ra được tình cảm của mình thôi,và khi đã nhận ra thì cháu đã yêu cậu ta rất nhiều rồi.”“Nếu cô yêu nó tới vậy thì tại sao cô lại để nó về nhà?”“Cháu,không phải là người vì tình yêu mà làm tất cả.Khi cháu thấy bác vất vả tìm kiếm cậu ta cháu đã cảm thấy rất có lỗi.Chỉ vì cháu mà bác đã vất vả như vậy,chỉ vì cháu mà mọi người bảo cậu ta là bất hiếu..vậy nên…vậy nên…”Oops…thôi không ổn rồi.Tôi đã nói hết ra rồi,tất cả cái cảm xúc của tôi.Tôi không thể kiểm soát được nó nữa.Mặc dù đã cố để bình tĩnh nhưng vẫn tuôn trào ra một mạch.Tôi phải rời khỏi đây trước khi bà ta còn muốn hỏi thêm câu gì nữa,không thì…không thì…tôi sẽ mất bình tĩnh và nói những cái không nên nữa.Sau vụ này bà ta chắc còn ghét tôi thêm quá.Hình như mắt tôi cũng đã bắt đầu rưng rưng,nước mắt ơi đừng có chảy ra,như vậy bà ta sẽ sung sướng khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại ấy của mình.Tôi đứng phắt dậy.“Cháu xin lỗi,cháu xin phép.”Và chạy ra khỏi quán.Tức thật,mãi mới có thể quên được một chút mà bà ta lại làm tôi nhớ đến nữa.Thật khó khăn…Thầy lại đưa tôi về nhà,chỉ đến đoạn đầu ngõ đấy thôi,trả lại như cái lúc họ bắt tôi đi.Về nhà,tôi ăn không no ngủ không yên cho nổi,bực mình quá đi…Không biết khi bà ta về nhà,bà ta có nói lung tung gì với hắn không? Đại loại là để hắn với tôi không bao giờ có thể quay lại nữa.Như vậy cũng có khi là tốt,nhưng mà thấy buồn lắm.Không biết bây giờ trông hắn thế nào?Tôi muốn gặp hắn lắm,rất muốn gặp…hức hức.Buổi chiều ngày hôm sau,vẫn là cái lúc tôi tan học,và cái lúc này tôi đang bị cơn đói nó hành hung.Do cái tội chán ăn ấy mà.Tôi lại bị giống như ngày hôm qua,vẫn là cái xe ô tô đen với một đám người áo đen.Tôi có phải Conan đâu mà chúng bám tôi hoài vậy!!Nhưng lần này lại khác,họ không cố giữ lấy tôi mà dùng hẳn thuốc mê được thấm vào một chiếc khăn.Tôi ngất lịm đi,chẳng còn biết mặt trời lặn đằng Đông hay đằng Tây nữa.Khi dần lấy lại được ý thức,tôi mới chợt tỉnh dậy vì bị một người tát tát vào má.Mở mắt ra,tôi thấy chính mình đang ngồi đối diện với bộ đồng phục hầu của nhà hắn,tôi giật mình.Gì vậy?Vẫn còn đang mơ sao?Tôi nhìn xuống người, đúng là tôi cũng đang mặc bộ đồng phục ấy thật.Nhìn kỹ hơn thì người đối diện tôi kia là cái gương đang phản chiếu lại hình ảnh của tôi thôi.Mà sao tôi lại mặc cái bộ nãy được chứ,cho dù có là thật..?“Dậy rồi đấy hả?”“D..dạ..?”Tôi quay về phía có giọng nói già già của một người phụ nữ,là bà quản lý.“Chuyện này là sao vậy bà..?”“Tỉnh ngủ đi rồi theo ta.”“D..dạ??”A,tôi nhớ ra rồi.Tôi bị đám người áo đen bịt thuốc mê rồi ngất lịm đi,và giờ được đưa đến đây,lại còn mặc cái đồ này nữa chứ.Ai đã thay cho tôi vậy…?Lẽ nào tôi bị mộng du @@..Và bà quản lý đang muốn đưa tôi đi đâu?Nhìn xung quanh thì tôi cũng nhận ra được đây là nhà hắn.Có khi nào tôi đang được đưa đến phòng hắn không?Bởi đường đi này cũng quá đỗi thân quen với tôi.Phòng của hắn, điểm dừng là phòng của hắn,làm ơn..Bà quản lý…đã dừng chân tại phòng của hắn.“Cháu được phép,gặp cậu chủ.”Thình thịch…thình thịch…cầu mong đây là sự thật,cầu mong đây là sự thật. Đừng có ai đánh thức tôi, chưa đến giờ đi học, đừng có cái gì làm tôi tỉnh giấc.Bà quản lý gõ cửa rồi mở cửa ra.Cánh cửa dần dần hé rộng, đối diện với cửa phòng là một cánh cửa dẫn tới ban công,và nó đã được mở ra.Gió bên ngoài thổi tung bay chiếc màn gió màu trắng có đường viền vàng.Tôi lặng lẽ đi vào,ngoài đấy không có ai.Tôi lại thấy một bóng người đang nằm trên giường vắt tay lên trán suy nghĩ.Người tôi suy nghĩ bây giờ chỉ có duy nhất tên Thiện Ân thôi,và tôi đã lao tới nhảy bổ vào người ấy.“Thiện Ân!!!”“G..gì vậy?Nặng!!”Giọng nói này,chính là của Thiện Ân rồi.Hắn ta giãy giụa nhưng tôi vẫn không chịu bỏ ra,càng ngày càng siết chặt hơn.Tôi phải bám chặt lấy ,cảm nhận và ghi nhớ cái cảm giác này, để khi nếu đây là giấc mơ,khi thức dậy tôi có lẽ sẽ cảm thấy khá hơn.Nhưng lạ thật,cái hơi ấm của hắn truyền qua người tôi rất giống thật.Dễ chịu và hạnh phúc lắm…Hắn cố ngồi dậy,nhưng hắn không cố bỏ tôi ra.Hắn đẩy mặt tôi lên để hắn có thể nhìn rõ tôi là ai,rồi hắn cười,hắn ôm lấy tôi.“Tú!!Là cậu thật hả?Cuối cùng tôi cũng có thể gặp được cậu rồi!!”Cầu mong,thật sự rất muốn đây là sự thật.Cái cảm giác hạnh phúc đang dâng trào bên trong cơ thể,thật tuyệt vời. Ôm chặt lấy hắn hơn, ôm chặt hơn nữa, áp mặt vào ngực hắn,cảm nhận và ghi nhớ.Thiện Ân,gặp được cậu tôi vui lắm!!///.Và giờ tôi muốn khóc.Hức…hức…cái cảm giác khóc trong hạnh phúc là như thế này sao?Không một chút cảm giác đau đớn nào cả,nước mắt chảy xuống nhẹ nhàng,và có thể dễ dàng mỉm cười.“Hix…hix…”“Ổn rồi…ổn rồi…”“Tôi..vui lắm..tôi cứ sợ rằng…sẽ không được gặp cậu nữa…”“Nếu đã sợ như vậy mà cậu còn dám tuyên bố là sẽ kết thúc à?”“Tại vì…tại vì…hix..hix…”“Được rồi,tôi hiểu.Tôi yêu cậu.”Những cơn gió nhẹ nhàng thổi vào phòng.Nó đã xua tan đi những cái đau trong trái tim tôi.Chuyện này là thế nào,tôi vẫn chưa rõ.Nhưng khi nhìn thấy hắn thì tôi chẳng cần biết gì nữa cả, ôm lấy hắn, đó là tất cả suy nghĩ của tôi.Tôi tự cắn vào môi mình,cái cảm giác đau nhói xuất hiện rất là thật,vậy đây không phải là mơ rồi.Thật may quá…thật may quá…“Mà sao…cậu vào được đây.”“T…tôi không biết.Bị bịt thuốc mê rồi khi tỉnh dậy đã ở đây rồi.”“Chắc lại là một trò chơi của Linh rồi. Đừng lo,tôi sẽ bảo vệ cậu.”Tôi vẫn ôm ghì lấy hắn,hắn cũng ôm chặt lấy tôi.Tôi nhắm mắt run sợ,tưởng tượng cái trò chơi mà nhỏ Linh kia sẽ bày ra.Bỗng có tiếng gõ cửa và một giọng nói khiến giật mình mà sởn gai ốc gọi vào.“Thiện Ân,mẹ vào nhé.”Là mẹ của hắn ta!!!!Chết rồi,giờ giải thích sao khi bà ta nhìn thấy tôi ở đây.Chắc lại nghe thêm vài câu chửi rủa quá…Tôi và hắn vội bỏ nhau ra,hắn với tôi giật bắn mình đứng dậy.Khi mẹ hắn bước vào,hắn tiến lên trước tôi và lấy tấm lưng gầy của hắn che lấy tôi. Ánh sáng từ ngoài ban công soi sáng lấy khuôn mặt của bà ta.Vẫn là cái mặt nghiêm túc ấy,nhưng bà ta vẫn có thể nhìn thấy tôi mà lại không làm gì cả.“Mẹ không làm gì con bé ấy đâu mà con che chở nó kín đáo như vậy.Con mà bảo vệ mẹ như bảo vệ nó được nhỉ?”“Mẹ tính làm gì?”“Tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem hai anh chị yêu nhau được đến bao giờ.Cô kia,cấm làm con tôi khóc thêm một lần nào nữa!!”Mẹ hắn ta vừa dứt câu thì bỏ đi luôn.Tôi thì đứng sững sờ,lặng im như một cây chuối để hiểu được từng câu,từng chữ của bà ta.Bà ta sẽ chống mắt lên nhìn hai chúng tôi yêu nhau và bà ta cấm tôi làm hắn ta khóc thêm một lần nào nữa.Tức là…vậy có nghĩa là…Tôi hít một hơi thật sâu,miệng nở một nụ cười trong vô thức và tay che lấy miệng.Tôi có nhầm không vậy,tôi có nghe nhầm không vậy??Hắn ta sau khi đứng sững sờ giống tôi,hắn đã gào rú,hét qua hét lại,chạy ra chạy vào,lật tung tất cả mọi thứ trong sung sướng,có lẽ hắn cũng đã hiểu ra được rồi.Còn tôi thì vẫn cứ đứng yên ở đấy,mặc dù đang rất vui sướng.Bởi vì tôi đang quá bất ngờ,shock nặng lắm,ai mà ngờ được chứ…ai mà hiểu được bà ta…bà ta đã nghĩ những gì, để rồi bây giờ bà ta đã cho phép chúng tôi yêu nhau?Sau một lúc nhảy nhót xung quanh,cuối cùng hắn nhảy tới chỗ tôi,tôi vẫn còn đang đứng im ở đấy,hắn cầm chặt lấy vai của tôi.“Tú!!Cậu đã làm cách nào vậy?Tại sao cậu có thể làm được?Nói đi,nói đi,tôi tò mò lắm!!!”“Tôi…không biết…”“Dù sao thì…tôi đang rất hạnh phúc!!”Hắn cười như sắp khóc,hai chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau.Cứ nghĩ tất cả đã kết thúc rồi chứ,không còn một cơ hội gì nữa…Vậy mà ở đâu đó lại len lói một cơ hội,rồi vô tình áp dụng cơ hội ấy mà không hay.Cơ hội ấy là cơ hội gì,hai chúng tôi không ai có thể biết cả.Nhưng chúng tôi không quan tâm tới nó lắm, điều quan trọng bây giờ là chúng tôi đã có thể tới được với nhau rồi.Hắn dẫn tôi đi dạo công viên, đi ngắm Hồ Gươm xanh lục,tôi với hắn sẽ tiếp tục có những kỷ niệm thật đẹp với nhau,và chúng rất đáng để ghi nhớ_những kỷ niệm hạnh phúc mà chúng tôi không thể nào quên được. Đối với tình cảm của tôi dành cho hắn tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ có thể tới được với nhau.Vì tôi luôn nghĩ rằng tôi đã đơn phương hắn và chúng tôi lại chẳng hợp gì cả.Tôi không hoàn hảo về mọi mặt.Nhưng hết lần này đến lần khác,những chuyện “rất phi thường” đã xảy đến,hắn cũng thích tôi và bây giờ mẹ hắn lại cho phép nữa.Hết xảy!!Đến chập tối,hắn đưa tôi về nhà của tôi vì tôi chưa có hứng làm việc cho lắm. Để bà ta đi đã rồi làm việc có khi còn tốt hơn.Dù là đồng ý nhưng chưa chắc bả tha cho tôi đâu.Còn cả bố tôi nữa,bố tôi mà nhìn thấy hắn thì sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra lắm,vậy nên hắn phải lén lút tiễn tôi về nhà.Thật ra là hắn chỉ có đủ dũng cảm để đi đến đầu ngõ thôi,haha…Tôi vừa mở cửa ra bước vào nhà thì đã thấy bố tôi oai phong đứng trước cửa với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc,và đáng sợ.May thế,hắn không đưa tôi về hẳn nhà.“Đi đâu mà giờ mới về?Tan học lâu rồi cơ mà!!”“D..dạ..con…con…O^O..”Tôi phải làm gì?Tôi phải làm gì?Có nên nói dối bố mẹ không?Không,không..như vậy là không nên,như vậy là hư.Nhưng,chỉ duy nhất một lần này thôi, đây là sự quyết định sự sống của một người, đành phải dứt lòng vậy >.“Con không nói dối được đâu.Bố mẹ biết hết rồi!!”Mẹ tôi cũng bước ra khỏi bếp và nở một nụ cười (man rợ).Tôi nổi hết da gà và cứng đờ lại.Bố biết hết rồi sao?Không ổn rồi,không ổn rồi…Không có được yên bình dù chỉ là một ngày là thế nào!!Vậy là…lại kết thúc.“Chị ngồi xuống ghế.Tôi nói chuyện.”“V..vâng.”Thình thịch…thình thịch…Trái tim đập mạnh như thế này không phải do cảm giác hồi hộp hay hạnh phúc gì cả.Nó đập trong ngực mà như muốn nhảy cả ra ngoài đập tiếp vậy.Nhịp đập của tim tôi theo từng động tác của bố,chỉ cần bố làm rơi cái điều khiển thôi cũng khiến tôi phải giật mình mà mém xỉu.Bình tĩnh nào…bình tĩnh nào…chỉ cần ngồi nghe bố nói mà không nói gì là được.Nhưng mà bố tôi rất ít khi “hát cải lương”,nhưng một khi đã hát thì ngân rất chi là dài,dài đến cả mức phải vào bệnh viện khoa tai-mũi-họng.Còn mẹ tôi thì đến lạ,nãy giờ mẹ cứ cười thôi,còn pha nước ép cho hai bố con tôi uống.Và lúc thì tôi lại nghe tiếng mẹ hát.Ngôi nhà này..ngôi nhà này sắp không chịu đựng được nữa rồi.Cái cảm giác của mẹ là gì thế,tôi cảm thấy sợ!!Bố tôi khoanh tay ngồi đối diện tôi mà trừng mắt lên nhìn,nói gì nói lẹ đi bố!! ;;^;;…Mẹ tôi sau khi đặt cốc nước lên bàn đã ngồi xuống cạnh bố và vẫn mỉm cười với tôi.Mẹ ơi mẹ bênh con đi mà, đừng cười nữa,con sợ T_T…“Cái ông này,nói đi nhìn mặt con bé tái mét vào rồi kìa!!”“À ờ được rồi,tôi đang lựa lời.”Lựa lời…?Chắc hẳn phải cay nghiệt lắm đây…Bố tôi cầm cốc nước lên và uống.Tôi nhìn chằm chằm vào cái cốc nước của tôi, đi chơi về tôi cũng khát lắm,hức hức…Mà chuyện này không phải là trò đùa được,tôi phải nghiêm túc,giống như bố tôi.Bố đặt cốc nước xuống bàn,một tiếng cạch vang lên làm cho tim tôi cũng đập theo nhịp ấy.Bố tôi thở dài,và giọng nói của bố cất lên.Tôi dỏng tai lên nghe.“Vừa nãy,mẹ của thằng Thiện Ân có tới đây.”Thịch…bà ta lại đến đây ư?Bà ta đang âm mưu chuyện gì thế?Chằng phải là đã đồng ý rồi kia mà…Bố tôi thở một hơi rõ mạnh và dài làm tôi thêm lo lắng và tò mò.Nói lẹ đi bố…Mẹ tôi đưa con ngươi sang bên bố nhìn một lúc,tôi đảm bảo rằng là mẹ nghĩ như thế này :”Cái ông này làm cái gì không biết.Nói thì nói luôn đi còn bày đặt ngầu!!”.Và thế là mẹ tôi lên tiếng.“Và mẹ của Thiện Ân đã xin lỗi gia đình mình vì đã nói không được tốt về gia đình mình và hiểu nhầm con.Bà ấy xin phép Thiện Ân cho nó yêu con và bảo rằng bà ấy cũng đã đồng ý vì con là đứa rất tốt bụng,chân thật!!Và thế là HÚ!!!!!!Hú!!!”Mẹ tôi tuôn ra một câu nói vừa dài vừa nhanh.Nhưng từng câu từng chữ lọt vào tai tôi từng chút một,tôi lắng nghe rõ thật rõ những lời nói của mẹ và hiểu cũng thật rõ.Tôi trở nên rất là bất ngờ và vui mừng không có một câu chữ nào tả cho hết.Tôi cứ nghĩ người cao ngạo như mẹ của hắn sẽ không bao giờ nói xin lỗi,nhất là trong chuyện này.Vậy mà bà ấy đã đến và xin lỗi bố mẹ tôi,lại còn xin phép cho hắn được yêu tôi nữa.Rốt cuộc đã có ai đã làm gì để bà ta thay đổi một cách chóng mặt đến như vậy.Mẹ tôi cũng vui mừng như vậy thôi,có khi còn hơn tôi nữa.Nãy giờ tôi đã hiểu nhầm những nụ cười của mẹ là nụ cười man rợ…Ừ thì lúc đấy sợ bỏ xừ mà mẹ còn cười nên tôi mới nghĩ vậy đấy.Nói nụ cười hạnh phúc của người khác xấu như vậy thật không hay chút nào TvT…“Ơ hay cái bà này,phải để tôi nói chứ.Tôi phải là người nói tôi không chịu đâu,tôi phải nói!!!!”“Ai bảo ông chần chừ,cho chết!Mà ông làm gì thích Thiện Ân đâu mà ông nói,tôi phải nói!!”“Ồ không không!Tôi nói là để thể hiện lòng tự hào đối với con gái diệu của tôi.Nó đã làm một người giàu có,quý phái như bà ta phải quỳ xuống mà xin lỗi.Tôi rất tự hào!!”“Tự hào cái con mèo!! Ông nói bà thông gia như vậy hả? Ông không có chút tôn trọng người khác gì hết.Gì mà quỳ xuống,bà ta chỉ cúi một chút thôi, đấy là xã giao ông hiểu không?”“Ai là bà thông gia?Chưa chắc thằng Thiện Ân nó đã được làm con rể tôi đâu!!”Bố mẹ tôi lại cãi nhau liên hồi, đến mệt thôi.Nhưng,tôi thấy vui lắm,tôi thấy rất hạnh phúc.Cuối cùng,tôi với hắn cũng có thể đến với nhau,rốt cục thì đây cũng không phải là kết thúc thật sự.Một ngày nào đó cái từ ấy cũng sẽ đến,nhưng tôi sẽ cố gắng đẩy nó ra xa hơn.Nước mắt lại rơm rớm bên khoé mi tôi,nhưng tôi vẫn mỉm cười.“À Tú,tối mai kêu thằng Thiện Ân đến đây.”“D..dạ?”Buổi ra mắt hả??
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương