Hồ Đế
Chương 2: Lão giả - Việc thiện
mà đêm lặng lẽ buôn xuốngđêm hôm nay trùng hợp là ngày trăng tròn thành ra dù là ban đêm nhưng vẫn đủ sáng để nhìn thấy một thân ảnh đẹp như trích tiên trên sân thượng. người đó chẳng ai khác là Tửu U.đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu hắn lên đây để ngắm trăng, thật ra cũng không phải là ngắm, lần đầu hắn lên đây thì đúng là ngắm thật nhưng từ đó hắn lại phát hiện có thể mượn nhờ ánh trăng để nhanh chóng khôi phục thể lực sau khi phát bệnh. có lẽ đây cũng là 1 năng lực mà tạo hóa đền bù cho hắn để kéo dài sinh mệnh.hơn nữa hắn cũng rất thích đắm mình trong ánh trăng nó làm hắn có cảm giác được trở về lúc nhỏ được mẹ ôm ấp trong lồng ngực.mà đêm lui xuống, tia nắng ban mai đầu tiên cũng le lói nơi chân trời.như thường lệ hắn đều ra khỏi nhà rất sớm. có lẽ bởi vì mọi người sa lánh đã đẩy gần hắn với thiên nhiên. dần dần hắn cũng hòa nhập với thiên nhiên như một một người bạn tri kỉ. hắn tìm hiểu tất cả về các khu rừng, các loài động vật, các loại, thậm chí hắn cũng khá thích thú đối với những hiện tượng siêu nhiên hay xuất hiện trên mạng. và đây cũng là thú vui duy nhất của hắn gần 20 năm nay.trở lại vấn đề chính, hiện tai Tử U hắn còn đang bân bịu cứu một ông lão hay đúng hơn là 1 lão ăn mày. mặc dù trảu qua một đêm hồi phục nhưng điều này cũng khá quá sức đối với hắn. trời không phụ lòng người ông ta cũng đã tỉnh. không hởi thì thôi hỏi ra mới biết: cách đây mấy ngày ông ta còn là mọt nhà khảo cổ, cũng không phải như lúc này. chẳng qua ông ta lại có một tên "quý tử" chẳng những phá hủy toàn bộ cơ nghiệp ông gầy dựng bao nhiêu năm, rồi còn bỏ đi và thứ để lại là một đống giấy nợ. mặc dù đã trả hết nợ nhưng nó cũng làm ông trở thành một tên ăn mày.mặc dù không phải người lo chuyện bao đồng, nhưng lúc hắn lại rất tức giận.- nhà cháu ở gần đây, hay là ông đến ở cùng cháu?- không! không! ta không thể phiền hà đến cháu được. gần như cùng lúc ông liền từ chối lời mời của Tử U, thấy ông ta kiên quyết không chấp nhận Tử U cũng không nhiều lời, thay vào đó là lấy ra một số tiền từ rên người đưa cho lão ta - được rồi vậy ông hãy dùng số tiền này để lo cho cuộc sống trước đã.thậm chí ông lão còn chưa kịp nói gì thì Tử U đã lấy đi một viên đá trong túi ông ta rồi đi-đây là tiền cháu mua viên đá này.chỉ để lại một câu như vậy, để lại khuôn mặt giở khóc giở cười của ông lão. tất nhiên viên đá không 1 chút giá trị nào nên mới tồn tại đến giờ. thế nhưng Tử U lại lấy đó là cái cớ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương